Edit: Nibbles
Truyện được edit tại truyenwiki1.com trinhanhquynh0902!
Mình đang cố gắng bù lại số chương đã khất của mọi người trong những ngày qua nè!
——-
Tô Yên Nhiên thấy thế, tuy rằng có chút túng, nhưng vẫn đi lên ngăn cản.
Nàng ta hy vọng chính là Vân Bắc Hàn vứt bỏ Tô Ngôn Sơ rồi rời đi, mà không phải đi vào gϊếŧ Tô Ngôn Sơ.
“Hàn Vương điện hạ, người không thể đi vào, tỷ tỷ, bởi vì nguyên nhân nào đó, đang ở bên trong cùng mấy nam nhân…… Người nếu lúc này đi vào, tỷ tỷ về sau làm thế nào mà xử lý!”
“Cút!” Vân Bắc Hàn lạnh lùng mà thốt ra một chữ.
Tô Yên Nhiên bị một chữ của hắn làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn khẽ cắn môi, tiếp tục nói: “Ta biết tỷ tỷ làm như vậy thật có lỗi với người, nhưng tỷ tỷ là đích nữ của Tô gia, có được huyết mạch Chân Phượng thiên chi kiêu nữ, bất luận làm cái gì, người khác đều không có quyền nói! Tỷ tỷ tuy rằng đáp ứng hôn sự của người, nhưng việc hôm nay tỷ tỷ làm, đã cho thấy tỷ ấy không cần người, thỉnh Hàn Vương không cần lại dây dưa. Hàn Vương cũng nên cho chính mình một chút mặt mũi, cứ vậy rời đi, về sau nước sông không phạm nước giếng!”
Tô Yên Nhiên cảm thấy, bên trong truyền đến âm thanh khiến người ta thấy thẹn, nàng ta lại nói trắng ra như vậy, nam nhân này hẳn là nên xám xịt mà cút đi?
Nhưng ngoài ý muốn của nàng ta chính là, Vân Bắc Hàn không hề như vậy.
“Nàng không cần ta? Nàng không cần ta?”
Vân Bắc Hàn lẩm bẩm hai câu, sau đó hơi thở tràn đầy thô bạo và gϊếŧ chóc trên người chợt điên cuồng tỏa ra, trong lúc nhất thời, hắn cả người đầy hắc khí.
Mọi người kinh hãi, sau đó rõ ràng cảm nhận được áp lực cùng sợ hãi đến từ Vân Bắc Hàn.
Bọn họ vội vàng tụ tập linh lực, liều mạng bảo vệ chính mình, mới có thể miễn cưỡng không bị sát khí cùng khí tức thô bạo trên người hắn gây thương tích.
“Người……” Tô Yên Nhiên cũng không biết sự tình sẽ biến thành như vậy, nàng ta ở gần Vân Bắc Hàn nhất, ở dưới linh áp* cường đại, trong miệng đã có hương vị của máu, “Vân Bắc Hàn, người muốn làm gì?”
*áp lực của linh lực, được phát ra từ một người có tu vi mạnh hơn rất nhiều so với đối phương, ai đọc truyện tu chân thì sẽ hiểu rõ hơn nha.
Khóe miệng Vân Bắc Hàn cong lên cười lạnh tràn đầy miệt thị cùng lãnh khốc, lặp lại một câu nói: “Nàng không cần ta! Cho nên, mọi người đều cùng chết đi!”
Nói xong, hắn một chưởng đem Tô Yên Nhiên đánh bay.
Tô Yên Nhiên bất ngờ bị một chưởng đánh đến, lăn trên mặt đất vài vòng, nặng nề mà phun ra một búng máu.
Sau đó, Vân Bắc Hàn vung trường kiếm lên, chém về phía Tô Yên Nhiên.
Nếu không có Bạch Sơn Lưu tận lực đem Tô Yên Nhiên kéo ra, chỉ sợ Tô Yên Nhiên đã bị chém thành hai nửa.
Trường kiếm không có dính máu, sắc mặt Vân Bắc Hàn lạnh thêm vài phần, nhìn về phía Bạch Sơn Lưu, đôi mắt nổi lên màu đỏ: “Ngươi…… Các ngươi…… Đều đi tìm chết……”
Nói xong, trường kiếm hướng tới Bạch Sơn Lưu thẳng tắp đâm tới.
Bởi vì vừa mới cứu Tô Yên Nhiên bị hao phí linh lực, trạng thái Bạch Sơn Lưu lúc này cũng không tốt.
Ở hơn nữa linh áp của Vân Bắc Hàn phóng đên, khiến ông ta đến di chuyển cũng khó khăn, cho nên nhìn thấy trường kiếm của hăn đâm tới, muốn tránh đi, lại căn bản làm không được.
Ông ta cho rằng bản thân chết chắc rồi.
Không nghĩ tới giây tiếp theo, một thân ảnh màu tím bỗng nhiên xuất hiện, thẳng tắp chắn trước mặt ông ta.
“Đại tiểu thư, không cần, người ngăn không được một chiêu này của hắn!” Cùng lúc đó, ám vệ vốn dĩ ở bên cạnh Tô Ngôn Sơ sợ đến xanh mặt, hô một tiếng.
Bay đến chắn trước mặt Bạch Sơn Lưu, tất nhiên là Tô Ngôn Sơ.
Nàng tất nhiên cũng biết, bằng linh lực, ở đây không có bất kì một người nào, có thể ngăn trở một chiêu này của Vân Bắc Hàn.
Nhưng là, nếu còn có một người có thể làm Vân Bắc Hàn dừng lại, vậy thì chỉ có nàng.
Cho nên nàng không có tính toán đến đỡ đòn này, chỉ là muốn đứng ở trước mặt Vân Bắc Hàn, để hắn nhìn thấy nàng.
Nhìn thấy thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, Vân Bắc Hàn cũng kinh ngạc một chút.
Hắn muốn thu tay lại, lại phát hiện đã không còn kịp rồi.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đem nhát đâm chuyển thành bổ đôi, hơn nữa lệch khỏi quỹ đạo một chút.
Nháy mắt, mặt đất bên chân Tô Ngôn Sơ đã bị bổ ra thành vết nứt dài.
Toàn bộ những người bên cạnh chịu linh lực lan đến bị đánh bay, trong lúc nhất thời liên tiếp có kêu thảm thiết.
Tô Ngôn Sơ cùng Bạch Sơn Lưu cũng là dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng không có bị đánh bay.
Ám vệ phi thân đến thấy tình huống này, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vân Bắc Hàn rũ trường kiếm xuống, giật mình mà nhìn Tô Ngôn Sơ một hồi lâu, mới kéo trường kiếm đến gần nàng.
“Tiểu Ngôn nhi!” Bạch Sơn Lưu nhìn Tô Ngôn Sơ vẫn không nhúc nhích mà đứng, có chút lo lắng mà hô một tiếng.
Trước kia liền nghe nói Hàn Vương máu lạnh thích gϊếŧ chóc, hôm nay sau khi tự mình trải qua, mới biết được có bao nhiêu khủng bố.
Ông ta cảm thấy bản thân hẳn là mang theo tiểu Ngôn nhi rời đi, nhưng ông ta hiện tại đích thực cũng không có cái năng lực ấy.
Tô Ngôn Sơ không có để ý tới Bạch Sơn Lưu, chỉ nhìn Vân Bắc Hàn.
Nàng có thể cảm nhận được, hiện tại trên người Vân Bắc Hàn hiện tại, đã không còn loại hơi thở chết chóc như ban nãy.
Vân Bắc Hàn đi đến trước mặt thiếu nữ, đem trường kiếm vứt trên mặt đất, thoáng khom lưng, gắt gao đem thiếu nữ ôm vào trong lòng.
“Bọn họ nói, nàng không cần ta.”
Giọng nói của hắn trái hẳn với giọng lạnh băng khát máu vừa rồi, mang theo vài phần khàn khàn, vài phần áp lực, phảng phất lộ ra vô hạn ủy khuất.
Mọi người:……
Bạch Sơn Lưu:……
Bọn họ thậm chí hoài nghi bọn họ bởi vì bị Vân Bắc Hàn tàn sát bừa bãi, cho nên xuất hiện ảo giác.
Vân Bắc Hàn như này, còn có chỗ nào giống bộ dáng lạnh lùng khát máu?
Nhưng hiện tại Vân Bắc Hàn ôm Tô Ngôn Sơ, chính là bộ dáng đáng thương ủy khuất.
Bọn họ đều phải hoài nghi có phải vừa rồi bọn họ khi dễ hắn.
Một người làm sao có thể trong nháy mắt phát sinh biến hóa lớn như vậy?
Tô Ngôn Sơ cảm giác bản thân bị gắt gao ôm lấy, thậm chí hô hấp có chút khó khăn.
Nàng chỉ có thể kiễng chân, hơi ngửa đầu, miễn cưỡng đem cằm gác lên vai của hắn khi đang khom lưng, mới không có ảnh hưởng hô hấp.
“Bọn họ nói dối!” Tô Ngôn Sơ thoáng giơ tay, đồng dạng ôm lấy Vân Bắc Hàn, tiếp tục nói, “Ta sẽ không không cần chàng, sẽ không. Vĩnh viễn đều không, về sau không cần tùy tiện nghe những lời nói dối của người khác, được không?”
Kiếp trước, người tự sát vì nàng, nàng làm sao lại không cần? Nàng làm sao có thể bỏ được?
“Vĩnh viễn sẽ không? Vĩnh viễn?” Vân Bắc Hàn lẩm bẩm lặp lại.
“Đúng, vĩnh viễn.”
Sau khi nghe được đáp án khẳng định, Vân Bắc Hàn đem Tô Ngôn Sơ ôm đến càng thêm chặt, không muốn buông ra.
Tô Ngôn Sơ lẳng lặng mà để hắn ôm thật lâu, mới mở miệng nói: “Ta còn có chuyện muốn xử lý, trước buông ta ra.”
“Không.” Vân Bắc Hàn vẫn không nhúc nhích mà nặn ra một chữ.
“Ngoan một chút, trước buông tay, được không?” Tô Ngôn Sơ thấp giọng nói.
Vân Bắc Hàn dừng một chút, quả nhiên buông lỏng nàng ra, sau đó đứng ở phía sau nàng, duỗi tay ôm trọn eo thon của nàng, hơi cong eo, đem cằm gác ở trên vai nàng, vẫn như cũ không muốn buông tay.
Tô Ngôn Sơ tuy rằng có chút cạn lời, lại cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể mặc kệ hắn đi.
Bạch Sơn Lưu khóe miệng giật giật, lại cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể nhìn về phía Tô Ngôn Sơ, mở miệng hỏi: “Tiểu Ngôn nhi, đây là có chuyện gì? Bên trong…Là tình huống như thế nào……”
Bị nội thương, cần có người đỡ, thật vất vả mới hoãn lại đây, Tô Yên Nhiên thấy thế, cũng nhịn không được giãy giụa mở miệng: “Tô… Ngôn Sơ… Ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Ngươi không phải ở bên trong sao?”
Tô Ngôn Sơ nhìn lướt qua Tô Yên Nhiên, trào phúng cười: “Tô Yên Nhiên, ngươi còn không có thấy rõ ràng người bên trong là ai, liền bắt đầu kêu to sao? Gấp như vậy đã không chờ nổi mà muốn hủy thanh danh của ta sao? Lần trước ngươi nói ta như thế nào nhỉ? Tâm tư ác độc? Ta thấy kẻ ác độc thật sự, là ngươi đi?”
——
11:16 30/1/2022
Hôm nay tạm 2 chương thoi nha