Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc - Chương 1: Nữ chính xuất sắc nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc


Chương 1: Nữ chính xuất sắc nhất


#Thường Yến Thanh nữ chính xuất sắc nhất giải Kim Ngưu#

#Thường Yến Thanh ấm lòng#

Ngũ Nguyệt vừa mới mở weibo ra thì đã nhìn thấy hai hot search liên quan đến Thường Yến Thanh đều có thứ hạng rất cao.

Thường Yến Thanh lấy được giải thưởng ảnh hậu này, nàng cũng không quá kinh ngạc. Bộ phim này thực sự là một tác phẩm xuất sắc hiếm có. Diễn viên đều phải trải qua rất nhiều vòng tuyển chọn để quyết định, kỹ năng diễn xuất có thể bảo đảm. Ngoài ra, tạo hình nhân vật và kịch bản của phim đều đã được định hướng, vốn dĩ chính là để cầm chắc giải thưởng. Từ khâu khai máy đến khi thành phẩm, trên trên dưới dưới thực sự tốn không ít công sức.

Huống hồ, với kỹ năng diễn xuất của Thường Yến Thanh, lấy được giải thưởng cũng là danh xứng với thực.

Nói đến cái người tên Thường Yến Thanh này, là một trong số ít những người được gọi là diễn viên giỏi trong giới giải trí. Lúc 18 tuổi, được phía săn tìm ngôi sao “khai quật”, diễn bộ phim đầu tiên trong cuộc đời. Mặc dù kỹ năng diễn xuất có vẻ còn hơi non nớt, nhưng lại thắng ở chỗ diễn rất tự nhiên, có thể nhìn ra được tính tạo hình rất mạnh, thuộc về loại hình tuyển thủ thiên phú.

Không thể không nói, có một vài người trời sinh để ăn chén cơm này. Về sau, mỗi một bộ phim đều sáng chói hơn bộ trước, một đường nước lên thuyền lên. Cho đến hôm nay, địa vị đã không thể bị lung lay.

Gia nhập giới giải trí gần mười năm, cô không quay quá nhiều bộ phim, nhưng phần lớn đều được chế tác hoàn mỹ, tạo nên không ít vai diễn kinh điển. Không đi theo con đường lăng xê như những người khác, hiếm có chuyện xấu, kỹ năng diễn xuất tốt, lại còn xinh đẹp, dĩ nhiên có được không ít người hâm mộ.

Không nói đến fan tử trung*, ngay cả duyên người qua đường cũng không phải nhiều một cách bình thường, là một người làm nghệ thuật tài đức song toàn.

*Danh từ dành cho những fans chỉ yêu thích duy nhất một người (có thể là diễn viên, ca sĩ, idol,…), cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thoát fan.

Nhưng dường như mọi người đã quên mất, cô chỉ mới 28 tuổi, vẫn còn chưa đến 30.

Trong mắt tất cả mọi người, Thường Yến Thanh là một tiên nữ không dính khói lửa nhân gian như thế đó. Dựa theo lời của người hâm mộ mà nói, chính là nào có phải là người! Ở đâu ra người hoàn hảo như vậy chứ? Nữ thần của chúng tôi chính là đại danh từ về sự đoan trang, khí chất, ưu nhã, tài trí!

Lần này, Thường Yến Thanh đoạt được vòng nguyệt quế ảnh hậu của giải thưởng Kim Ngưu. Sự nghiệp và nhân khí sẽ càng nâng tiến thêm một bước.

Nhưng điều khiến Ngũ Nguyệt cảm thấy khó hiểu chính là, cái hot search thứ hai từ đâu mà có vậy?

Ấm lòng? Ấm lòng của ai?

À, ấm lên cả hot search rồi.

Lòng hiếu kỳ xui khiến ngón tay của nàng nhấn mở tiêu đề. Vừa nhìn một cái thì đã thấy ngay bài viết đầu tiên là của acc marketing đăng lên, nhận được hơn ba mươi ngàn lượt like.

[Lạc Ngu Quất Văn: #Thường Yến Thanh# #Tưởng Viện Giai# tối nay biểu diễn tiết mục khai mạc buổi lễ trao giải phim điện ảnh Kim Ngưu. Hai người sóng vai đi thảm đỏ. Tạo hình hào phóng, ưu nhã, lộ rõ dáng người thướt tha. Trong quá trình đó, ảnh hậu Thường Yến Thanh cúi người giúp Tưởng Viện Giai chỉnh váy, dịu dàng quan tâm, dân mạng trực tiếp kêu lên: Ấm lòng! Muốn gả! #Thường Yến Thanh ấm lòng#]

Phía dưới bài đăng còn có một đoạn video, khoảng ba phút, đập vào tầm mắt là hai cô gái cùng nhau bước đi trên thảm đỏ.
Trong video, Thường Yến Thanh chậm rãi bước đến, khoác trên người bộ lễ phục dạ hội màu đen cúp ngực, phối với giày cao gót màu bạc, làm nổi bật làn da trắng noãn không tì vết của cô, vừa cao quý lại vừa tao nhã, cho dù các ngôi sao tụ họp cũng có thể phô diễn hết ưu điểm.

Dựa theo quá trình, ký tên xong sẽ bước vào khâu truyền thông chụp ảnh. Hôm nay, lễ phục mà Tưởng Viện Giai mặc là một chiếc váy rất dài, có chút vướng víu, ảnh hưởng đến việc chụp ảnh. Lúc này, bên cạnh chỉ có Thường Yến Thanh cúi người giúp cô ấy sửa sang lại một chút.

Camera cách rất xa, hiện trường tiếng người huyên nào, trong video không nghe rõ hai người nói gì, nhìn khẩu hình thì có vẻ Tưởng Viện Giai nói cảm ơn cô. Thường Yến Thanh đáp lại một câu đừng khách sáo.

Video đã phát xong. Ngũ Nguyệt nhớ lại hình ảnh hai người nhìn nhau mỉm cười trong video mà cảm thấy ê răng.
Chậc, trêu hoa ghẹo nguyệt.

Ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa.

Chị vậy mà lại mặc bộ lễ phục em chọn cho chị để đi ra ngoài liếc mắt đưa tình với người khác à?Ngũ Nguyệt rất muốn tiến lên tóm lấy Tưởng Viện Giai, cảnh cáo cô ấy: Làm phiền cô đừng có mỉm cười xán lạn như vậy với vợ của tôi!

Nàng cắn răng lướt xem phần bình luận phía dưới, vừa xem vừa lẩm bẩm.

[Dân mạng tôi đây cũng: Ấm lòng! Muốn gả!]

Ồ, bạn cứ tưởng tượng đi.

[Ngao ngao ngao, chị ơi, em có thể! Em thực sự có thể!]

Bạn không thể!

[Chúc mừng Thường Yến Thanh đoạt được vòng nguyệt quế của lễ trao giải điện ảnh Kim Ngưu! Ồ, hình như ảnh hậu Thường của chúng ta đã tập hợp thành công đủ tam Kim, có thể triệu hồi thần long rồi.]

Triệu hồi tiểu thần long là tôi nè.

[Chị gái thực sự là một cô gái dịu dàng, yêu rồi.”
Yêu cái đầu bạn ấy!

[Hôm nay vợ rất tuyệt vời, yêu chết rồi.]

Bạn kêu ai là vợ vậy! Đó là vợ của tôi!

[Hôm nay nữ thần thật xinh đẹp, tôi chết đây 🤧.]

Xem đến đây, nàng không nói thêm lời gì nữa, chỉ âm thầm nhấn nút like.

Đúng là xinh đẹp nha. Xinh đẹp đến mức muốn giấu trong lòng, không cho người khác nhìn.

[Trời ơi, ảnh hậu Thường và Tưởng Viện Giai ngọt quá đi! Quá xứng đôi rồi! Đôi cp này tôi ăn.]

Dưới bình luận này có không ít người phụ họa theo, nghiễm nhiên trở thành một buổi fan cp meeting cỡ nhỏ.

???

Ngọt chỗ nào! Xứng đôi chỗ nào? Đau lòng cho mấy dân mạng này, tuổi còn trẻ mà đã mù hết rồi, đầu óc cũng không ổn lắm, mỗi ngày chỉ biết ghép cp bậy bạ.

Người hâm mộ bên dưới không có ngoại lệ, tất cả đều đang gáy. Ngũ Nguyệt tự thấy trong lòng buồn bực, không muốn xem tiếp nữa, ném điện thoại xuống.
Người phụ nữ của tôi, mấy người có thể cái quỷ gì chứ?

Lần này, cư dân mạng thực sự quá thích nằm mơ rồi.

Nàng suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy rất tức giận, nhất định phải đi diss một chút!

Thế là, nàng lại cầm điện thoại lên, ấn mở trang chủ weibo của mình, đăng một bài viết.

[Hôm nay Nguyệt Lượng* không làm việc V: Cẩu tử hôm nay bị cẩu đi cùng mấy nhà khác rồi, đến bây giờ vẫn chưa trở về 🙂]

*Chữ “Nguyệt” trong tên của nữ chính, dịch ra là “ánh trăng”.

Âm thanh báo hiệu đăng bài thành công vang lên, lại lướt xem bình luận đã có hơn trăm lượt. 

Nàng mở phần bình luận ra xem câu trả lời mới nhất.

[Ha ha ha ha ha ha, Cẩu Tử đúng là điển hình của kiểu có vợ quên mẹ, mẹ già thảm quá đi mất.]

[Nguyệt Lượng: Là tôi không đủ mùi, hay là do tôi không cầm được dao?]
[Chị Nguyệt của tôi xã hội ghê, người tàn nhẫn không cần nói nhiều, chuẩn bị món thịt chó kho tàu ngay.]

[Bạn cũng không cẩn thận suy ngẫm lại bản thân sao? Có phải bởi vì bạn không có mị lực, ngay cả cún cũng không thèm hông/ đầu chó]

[Cẩu Tử đúng là không có lương tâm mà, nhưng mà em có nè. Chị gái, chị nuôi em đi! Em chắc chắn dễ nuôi hơn cẩu tử 😌]

[Khi nào thì chị Nguyệt đăng ảnh selfie vậy? 🥺]

Trong mấy trăm cái bình luận mới này, mỗi bình luận mẳng Cẩu Tử, Ngũ Nguyệt đều cho một like.

Cẩu Tử là một chú cún Samoyed mà Ngũ Nguyệt nuôi. Lúc đầu, người ta cũng có tên gọi đàng hoàng, tên là Meo Meo, nhưng Ngũ Nguyệt lại ngại cái tên này không đủ mạnh mẽ, trên weibo vẫn luôn kêu là cẩu tử, cẩu tử, fan cũng ngầm thừa nhận sự thật là nàng nuôi một con chó tên là Cẩu Tử (Con Chó).
May là Meo Meo không biết nói tiếng người, cũng sẽ không lướt weibo, nếu không thì Ngũ Nguyệt sẽ nhận được sự lên án nhiệt liệt đến từ bạn Meo Meo: Vẻ ngoài của con đường đường là một con cún. Tại sao mẹ lại gọi con một cách ngu ngốc như vậy chứ?

Về phần tại sao lại muốn gọi chú cún Samoyed này là Meo Meo – một cái tên giống tên mèo như vậy. Con gái chọn đó. Cái này thì nàng cũng không hiểu.

Nhưng đó là con cún này chứ không phải con cún kia a! Rõ ràng dân mạng hiểu nhầm rồi.

Ngũ Nguyệt chột dạ nhìn Meo Meo đang nằm sấp ở bên cạnh ghế sô pha, ngủ say sưa. Nó vẫn chưa hay biết bản thân mình cõng một chiếc nồi to bự như vậy cho chủ nhân.

Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên. Nàng nghĩ, số lượng nồi mà Meo Meo từng cõng ước chừng có thể mở được một cửa hàng nồi rồi. Thế là, nàng yên tâm, thoải mái tiếp tục nhấn like weibo.
Cẩu tử mà nàng nhắc đến trong weibo, có khi là cún cưng, có khi là người. Là người hay là cún, sao fan có thể phân biệt được, tất cả đều quy về cún cưng để xử lý.

Ngũ Nguyệt cũng không định giải thích, cho nên dứt khoác để dân mạng hiểu lầm. Bây giờ, nàng vẫn còn chưa định công khai tình cảm. Dù sao, đôi lúc cũng thuận tiện cho nàng lải nhải.

Ý định của họ Ngũ nào đó là muốn tìm sự thông cảm vì cẩu tử không về nhà, không ngờ mấy cái bình luận này càng xem lại càng khiến cho người ta tức giận.

Cái gì gọi là tôi không có sức quyến rũ chứ? Chó cũng không thèm ngó? Lẽ nào còn không bằng một ngôi sao nhỏ như cái người Tưởng Viện Giai kia à?

Quả nhiên mấy người này đều là fans giả, không có ai đáng tin cậy hết.

Nhắm mắt làm ngơ, nàng dứt khoác khóa điện thoại, chạy vào phòng bếp, tiếp tục nghiên cứu đồ ngọt của nàng.
Ngũ Nguyệt vốn dĩ có công việc, sau khi sinh con xong thì lập tức ngừng làm việc, tập trung ở nhà chăm sóc con cái. Bởi vì thích đồ ngọt, sau đó, nàng lại mở một cửa hàng đồ ngọt, đều có người chuyên phụ trách quản lý, cũng không cần nàng đích thân đi làm.

Nàng thỉnh thoảng sẽ làm một chút đồ ngọt, chụp ảnh, đăng weibo, cuộc sống thực sự cũng không nhàm chán như vậy.

Gần đây, nàng muốn làm thử một sản phẩm mới.

Trong phòng im ắng, Ngũ Nguyệt đứng trong phòng bếp đeo tạp dề lên, mang bao tay, lấy phôi bánh gato từ trong lò nướng, đặt lên bàn, lại lấy bơ từ trong một ngăn tủ khác, bắt đầu sáng tác.

Đang tập trung làm đồ ngọt, phòng khách truyền đến tiếng mở cửa. Ngũ Nguyệt vừa mới quay đầu thì chạm vào đôi mắt của Thường Yến Thanh vừa mới từ ngoài cửa bước vào. Nhìn nhau mấy giây, nàng hung hăng liếc xéo người vừa đến, thở phì phò xoay người lại.
Thường Yến Thanh: “…”

Đang yên đang lành ở nhà làm đồ ngọt, sao lại tức giận rồi?

Thường Yến Thanh cất kỹ quần áo rồi đi vào phòng bếp, thân mật muốn từ phía sau ôm lấy Ngũ Nguyệt, lại bị nàng né tránh.

Ngũ Nguyệt xoay người lại, tựa vào bàn, giơ ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chỉ vào mũi của cô, ngăn cản cô tiến lại gần.

Thường Yến Thanh nhìn nàng, chớp chớp mắt, lộ ra chút tủi thân.

“Sao vậy?” Cũng không biết chọc giận tiểu tổ tông này ở chỗ nào, Thường Yến Thanh dịu dàng hỏi.

Lại là như vậy, nàng tức giận thì giả vờ ủy khuất, khiến cho mấy lời độc mồm độc miệng của nàng không thể nói ra được.

Ngũ Nguyệt: “Không cho phép chớp mắt!”

“Được.” Nghe thấy nàng nói như vậy, người nào đó không dám động đậy chút nào, không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm nàng.

“Chậc, không ở lại cùng ăn tối với Tưởng Viện Giai rồi hẵn trở về à?” Ngũ Nguyệt biết bản thân như vậy là cố tình gây sự, còn rất không rộng lượng, nhưng phụ nữ được xưng là phụ nữ, không phải là vì không nói lý lẽ sao? Nàng cứ muốn làm vậy đó.
Thường Yến Thanh nắm chặt ngón tay của nàng, kéo xuống, nghĩ mãi cũng không ra tại sao lại kéo đến Tưởng Viện Giai, nhưng lại không thể không ra sức an ủi nàng: “Hửm? Sao vậy, có liên quan gì đến cô ấy?”

Đáng chết, quên mất người phụ nữ này không có Weibo, đừng nói đến việc nhìn thấy hot search, tự bản thân ở nhà ăn giấm bậy bạ, kết quả người ta cái gì cũng không biết?

Ngũ Nguyệt bị bản thân làm ngây ngốc rồi.

Nàng hờn giận phủi phủi Thường Yến Thanh, nhưng một giây sau, nhìn thấy mũi của cô dính đầy bơ, vẫn không kiềm chế được mà phì cười thành tiếng.

Mặt mũi Thường Yến Thanh tràn đầy nghi ngờ, nhìn nàng cười vô cùng vui vẻ, không nhịn được cũng bật cười theo. Cô cúi đầu, nhìn thấy bàn tay hai người đang nắm chặt, giữa ngón tay cũng truyền đến cảm giác dinh dính thì mới phát hiện ra hình như mặt của mình bị trét đầy bơ rồi? Chỉ có thể trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ, nhìn nàng.
Thường Yến Thanh giơ tay lên, muốn lau đi, Ngũ Nguyệt lại đột nhiên vùi vào lòng của cô, dụi vào vai cô, nhỏ giọng phàn nàn: “Sau này không cho phép chị đụng bậy đụng bạ vào quần áo của người khác nữa.”

Nói đến đây, Thường Yến Thanh mới hiểu ra cơn ghen này của nàng từ đâu mà có.

Chắc là có truyền thông đưa tin chuyện này, cái người gọi là Nguyệt Lượng kia nhìn thấy ở trên Weibo rồi. Cẩn thận suy nghĩ, bản thân cũng không có làm chuyện gì quá phận, giúp Tưởng Viện Giai chỉ đơn giản là tiện tay mà thôi. Tu dưỡng cho phép, nhưng nếu vợ đã nói như vậy rồi thì sau này, chắc chắn không thể làm mấy chuyện kia nữa

“Ừm, sau này không như vậy nữa.”

“Sau này cũng đừng chơi với Tưởng Viện Giai nữa. Em không thích cô ấy.” Đồ ngốc cũng nhìn ra được cô ấy thích chị. Chị dễ lừa gạt như vậy, lỡ như ngày nào đó bị cô ấy lừa đi mất thì biết làm sao đây.
“Ừm, sau này cũng không chơi với cô ấy nữa.” Thường Yến Thanh nghiêng mặt, nhẹ nhàng cọ vào mái tóc của nàng, muốn ôm nàng, nhưng mà nghĩ đến tay của mình dính đầy bơ thì chỉ có thể ngoan ngoãn mở rộng hai tay, để đối phương tùy ý làm ổ trong lòng mình.

Ngũ Nguyệt đạt được câu trả lời hài lòng, buông tay ra, rời khỏi lồng ngực của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô.

Vì để giảm bớt sự bất an của nàng, Thường Yến Thanh nghiêm túc trả lời lại một lần nữa: “Chị hứa với em, ngoài công việc ra, sẽ không có bất cứ tiếp xúc riêng tư nào với cô ấy.”

Ngũ Nguyệt mềm lòng thành một đống hồ đồ.

Sao vợ của mình lại ngoan ngoãn như vậy chứ.

Nàng tin người này vô điều kiện.

Nhìn lớp bơ trên mũi của Thường Yến Thanh, Ngũ Nguyệt càng nhìn càng cảm thấy là mỹ vị, lại có chút cảm giác khát nước khó hiểu. Nàng âm thầm nuốt nước miếng. Âm thanh bí ẩn xuất hiện trong phòng bếp, giữa đêm khuya vắng vẻ có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Sự im lặng ám muội lan tràn.

Có câu nói rất hay, có tiện nghi mà không chiếm là đồ ngốc. Nàng không chút do dự nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi ngẩng cao đầy ngạo nghễ của người trước mặt, lè lưỡi, từng chút từng chút liếm lớp bơ lưu lại trên đó.

Bơ ngọt, nhưng vợ càng ngọt ngào hơn bơ.

Thường Yến Thanh giống như một pho tượng đá, không nhúc nhích, chỉ có đôi tai ửng đỏ bán đứng nội tâm rung động của cô. Cô nghe thấy tiếng tim mình đập, bình bịch, bình bịch… Trái tim từng chút từng chút bị rung động, kêu gào muốn phá vỡ vách chắn, lao ra ngoài.

Ánh trăng của cô luôn có thể biết được, biết được làm như thế nào mới có thể khiến cho cô yêu nàng nhiều hơn một chút…

Cô yếu ớt vịn lên bả vai của Ngũ Nguyệt, cúi đầu hôn nàng. Ngũ Nguyệt lập tức di dời trận địa, cùng cô môi lưỡi thân mặt.
Trong không khí loáng thoáng truyền đến tiếng nước mập mờ và tiếng thở dốc mềm mại.

“Ngày mai có công việc không?” Tranh thủ lúc lấy hơi, Ngũ Nguyệt dán vào khóe miệng của cô, thở nhẹ, hỏi.

Thường Yến Thanh nhìn nàng, không nói gì, chỉ cười khẽ, cười đến mức trong lòng nàng có chút ngứa ngáy.

Ngũ Nguyệt xem như là đối phương ngầm thừa nhận, vội vàng sáp lại gần, muốn cởϊ qυầи áo của cô. Ai ngờ, người phụ nữ này vô cùng cảnh giác, nhanh chóng chụp được cổ tay của nàng, ngăn lại hai cánh tay rục rịt muốn động đậy của nàng. Ánh mắt ra hiệu cho Ngũ Nguyệt nhìn xuống phía dưới.

Thế là Ngũ Nguyệt liền nhìn thấy đôi tay đầy bơ của mình, ngay cả quần áo của Thường Yến Thanh cũng bị vấy bẩn không ít.

Ngũ Nguyệt: “…”

Thường Yến Thanh trấn an, hôn lên trán của nàng một chút.
“Ngoan, tắm rửa trước đã.”

Được thôi, vậy tắm rửa xong thì “tự mình trải nghiệm” vậy.

.— .. -. -.– .- -.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN