Không trùng hợp một chút nào cả, mình đã đến đây ngồi xổm đợi chị ấy đó. Trong lòng Ngũ Nguyệt vô cùng đắc ý, tự nhận lúc lên lớp cũng chưa từng tích cực như thế này bao giờ.
Hôm nay đến có thể nói là vũ trang đầy đủ, cố ý mặc quần dài, mang theo thuốc xịt muỗi. Tối hôm qua, con muỗi kia đánh lén hai chân của nàng. Sau khi về nhà, nàng ngứa đến mức chết đi sống lại, cho nên hôm nay sợ nhà dột lại gặp mưa rào.
Nếu như Thường Yến Thanh đã đến rồi, vậy thì Ngũ Nguyệt cũng đứng lên kêu cô ngồi xuống: “Mau ngồi xuống đi.” Hoàn toàn không xem bản thân là người ngoài.
Oán khí tối qua của trợ lý nhỏ đã lây lan đến ngày hôm nay. Ngay giây phút nhìn thấy nàng thì lập tức bộc phát, lúc này đang hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Người này là ai vậy trời! Sao lại không biết khách sáo như vậy chứ! Fan cuồng, chắc chắn là fan cuồng rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy fan cuồng mà lại hùng hồn như vậy. Vì suy nghĩ cho sự an toàn của Thanh Thanh, cô ta phải lập tức kêu người đến đuổi nàng đi.
Cô ta nói với Thường Yến Thanh: “Chị đi gọi bảo vệ.” Nói xong lập tức quay người muốn đi gọi người đến.
Thường Yến Thanh cản cô ta lại: “Không cần đâu.”
Không cần gọi bảo vệ. Túi quần Ngũ Nguyệt rất cạn, Thường Yến Thanh đã nhìn thấy bên trong lộ ra nửa tấm thẻ. Nếu như không nhìn sai thì đó chính là giấy thông hành.
Tối hôm qua đã xác nhận nàng cũng không phải fan của mình, Thường Yến Thanh cũng không tự luyến đến mức cưỡng ép đối phương vào fandom của mình. Hơn nữa, nàng lại có giấy thông hành, cho nên chắc chắn đi vào từ cổng chính, tuyệt đối không phải là fan cuồng như trợ lý nhỏ suy nghĩ.
Hơn nữa, Thường Yến Thanh có một loại cảm giác khó hiểu rằng đối phương sẽ không làm thương tổn đến cô, chỉ là tính cách có hơi tinh nghịch một chút thôi.
Nàng không giống với fan cuồng.
Có lẽ là một nhân viên công tác nào đó nhỉ? Thường Yến Thanh nghĩ, nhưng nhìn tuổi tác lại không giống lắm, trái lại lại có được gương mặt vượt qua tiêu chuẩn của một diễn viên, nếu như trang điểm một chút rồi xuất đạo, chắc chắn sẽ rất hot. Lưu lượng bây giờ không phải hứng thú với kiểu như vậy sao?
Nhưng trong danh sách diễn viên mà cô nhớ không có tên người này, có lẽ nói không chừng là diễn viên quần chúng.
Thường Yến Thanh không biết rốt cuộc nàng lấy giấy thông hành từ chỗ nào, nhưng chấp nhận bỏ qua cho nàng một lần, không đến mức đi vạch trần để bị bảo vệ kéo đi.
Trợ lý nhỏ nghĩ rằng Thường Yến Thanh vẫn đang bảo vệ nàng, tức giận sục sôi, nhưng lại không thể làm được gì. Cô ta chỉ là một trợ lý. Thanh Thanh luôn có suy nghĩ của bản thân. Mọi thứ đều có thể tự đưa ra quyết định. Trợ lý như cô ta có lẽ là người rảnh rỗi nhất trong ngành rồi.
Trợ lý nhỏ của Thường Yến Thanh tuy trông qua khá trẻ tuổi, nhưng thật ra còn lớn hơn cô hẳn hai tuổi, kêu chị Thường thì cảm thấy có chút không phù hợp. Thường Yến Thanh nghe xong cũng cảm thấy khó chịu, cho nên trợ lý vẫn luôn gọi cô là Thanh Thanh.
Tức thì tức đó, nhưng Thanh Thanh nói gì thì cô ta đều phải nghe theo.
Thường Yến Thanh ngồi xuống ghế tựa, bắt đầu thói quen mỗi ngày, tìm đọc kịch bản. Cảnh đầu tiên của hôm này chính là cảnh diễn tay đôi giữa cô và “em gái”. Bản thân còn phải nghĩ xem lát nữa nên chỉ điểm cô ấy như thế nào.
Kinh nghiệm của cô còn khá ít, nói là “chỉ điểm” thật ra lại có chút không phù hợp, chi bằng nói là cùng nhau tiến bộ. Chỉ là, kỹ năng diễn xuất của “em gái” này thực sự phải cố gắng trau dồi một chút.
Ừm, cũng xem như một khảo nghiệm lớn trong kiếp sống diễn viên không dài này của cô. Phải duy trì bản thân thế nào để không bị đối phương dẫn đi lệch hướng trong quá trình diễn tay đôi cũng là một môn học thâm sâu khó lường.
Thường Yến Thanh ở bên đây trải qua năm tháng yên bình, còn bầu không khí bên kia lại đang giương cung bạt kiếm, giống như một giây sau sẽ lập tức xông vào cãi tay đôi.
“Chị đừng liếc tôi, còn liếc nữa thì hai con mắt sẽ rơi ra ngoài đó.” Ngũ Nguyệt bất đắc dĩ nói với trợ lý nhỏ. Nàng không biết tại sao cô gái này lại có địch ý với nàng lớn đến như vậy. Rõ ràng không hề nghĩ thử xem bản thân đã làm chuyện gì.
Đại tiểu thư ngang ngược, làm càn đã quen, không hề cảm thấy hành vi của mình có gì không ổn, Quan trọng là Thường Yến Thanh còn để mặc cho nàng làm càn, trong lòng nàng lại càng không để ý nhiều.
Thật ra cũng không có gì không ổn, nhưng trợ lý nhỏ lại không quen nhìn thấy dáng vẻ phách lối, chẳng xem ai ra gì của nàng. Không cho cô ta liếc, cô ta lại càng muốn liếc, lại càng liếc nhiều hơn.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Ngũ Nguyệt tìm trong balo của mình, lấy ra đồ ăn vặt mình đem theo, bóc một nắm nhỏ đặt trước mặt của trợ lý, chủ động lấy lòng: “Ầy, cho chị, quà xin lỗi.”
Trợ lý nhỏ khịt mũi, “hừ” một tiếng, đưa tay nhận lấy, nghĩ thế này thì còn tạm được đi, nhưng một giây sau lại nhìn thấy nàng lục tới lục lui trong balo rồi lại đổ một đống đồ ăn vặt lên bàn. Cô ta nhìn lại mớ đồ ăn vặt chỉ bằng một phần ba của mình thì hết cười nổi rồi.
Đồ ăn vặt cũng là do Ngũ Nguyệt đặc biệt đem đến, đề phòng bản thân đói bụng, có có thể lấp bụng. Nhưng sắc đẹp hại người, nhìn thấy Thường Yến Thanh thì nào còn lo đến cái bụng của bản thân nữa, chỉ muốn đem tất cả đồ ăn thức uống ngon nhất dâng hiến hết cho cô, thuận tiện chia một ít lấy lòng người bên cạnh.
Đủ loại đồ ăn vặt chất thành núi. Ngũ Nguyệt gom chúng lại một chỗ, vì không muốn quấy rầy người đẹp, ngay từ đầu, động tác của nàng đã vô cùng nhẹ nhàng, lúc này cũng nhỏ giọng nhẹ nhàng nói với cô: “Cho chị.”
Thường Yến Thanh rời mắt khỏi kịch bản, nhìn về phía nàng, mở miệng muốn từ chối: “Không cần…” nhưng lại chưa nói được một câu hoàn chỉnh.
Không biết tại sao luôn không thể nói lời từ chối với nàng, cũng rất dễ dàng nhượng bộ. Có lẽ đôi mắt kia xinh đẹp quá mức, bị ánh mắt trong veo như vậy nhìn chằm chằm, không chú ý thì lập tức bị câu đi hồn vía.
Cô luôn cảm thấy nếu nói từ chối sẽ khiến cho nàng buồn lòng, mà Thường Yến Thanh lại không hi vọng đôi mắt tràn ngập mong đợi kia nhuốm màu ảm đạm.
Bọn chúng nên mãi mãi sáng ngời, trong trẻo, không vướng bụi trần.
Thường Yến Thanh chỉ có thể nuốt xuống mấy lời lên đến bên miệng, nhận lấy tấm lòng của nàng.
Trong miệng Ngũ Nguyệt đang nhai kẹo sữa, thấy cô chịu nhận lấy, cong miệng mỉm cười, suýt chút nữa đã rớt nước miếng. Trợ lý nhỏ nhìn thấy thì chậc lưỡi, sự ghét bỏ lộ rõ trên mặt.
Cô gái lười nhát đứng dậy, mỉm cười vô cùng thật thà. Thường Yến Thanh không kiềm lòng được cũng vui vẻ lây. Cô nhìn thấy Ngũ Nguyệt móc móc túi, sau đó rút tay ra, mở ra trước mặt cô, là một viên kẹo sữa có giấy gói màu đỏ.
Cô không đưa tay nhận lấy, Ngũ Nguyệt lại xếp tay lại, để thanh kẹo lên bàn, bên cạnh đống đồ ăn vặt nhỏ kia.
Từ nhỏ, Ngũ Nguyệt đã thích ăn đồ ngọt. Đây là kẹo sữa nàng thích ăn nhất. Mỗi khi đi ra ngoài đều phải bỏ vào túi một cây, hôm nay túi nhỏ, không đựng được nhiều, cho cô hết.
Còn chưa kịp đường đường chính chính nói chuyện với người đẹp thì nàng đã nghe thấy phía sau có người hướng về phía bên này, kêu to một tiếng: “Chị.”
Ngũ Nguyệt quá quen thuộc với giọng nói này, còn không phải là cái tên ngốc Thẩm Khê kia sao. Nàng thầm nói tiêu rồi, sắp bị lộ rồi, nhìn xung quanh muốn tìm chỗ trốn.
Nhưng thời gian không đợi người, mắt thấy Thẩm Khê đã sắp đi đến, nàng bất đắc dĩ co cụm người lại, trốn phía sau ghế của Thường Yến Thanh, mượn dáng người của nàng có lẽ cũng có thể che đi được phần nào.
Người cao một mét bảy núp ở một góc nhỏ thực sự rất ngột ngạt, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.
Khu vực nhỏ này chỉ có một mình nàng và Thường Yến Thanh. Trợ lý nhỏ thì không biết đã bỏ đi từ lúc nào, cho nên, chỉ cần Thường Yến Thanh không vạch trần nàng thì chắc chắn có thể trốn được.
Thường Yến Thanh sẽ không vạch trần nàng, đúng không?
Thường Yến Thanh thực sự không có lý do để làm như vậy, nhưng cô lại có chút tò mò. Tại sao người này lại muốn trốn tránh Thẩm Khê. Chẳng lẽ giữa hai người này có quan hệ gì sao?
Thẩm Khê bị cận nhẹ, vẫn còn ở đằng xa, không biết bên đây xảy ra chuyện gì, chạy bước nhỏ đến, chỉ nhìn thấy mỗi nữ thần nhà mình.
Thường Yến Thanh vô thức giúp người nào đó che giấu, không cho Thẩm Khê cơ hội quan sát, hỏi cô ấy: “Mới đến à?”
Đây là lần đầu tiên nữ thần chủ động chào hỏi cô ấy, quan tâm cô ấy. Thẩm Khê vui đến phát rồ, gật đầu không ngừng: “Dạ đúng.”
Thường Yến Thanh lại hỏi cô ấy: “Tối qua có xem kỹ kịch bản chưa?” Cũng là nghĩ cho công việc hôm này.
“Có có, em có xem. Chúng ta diễn tập một chút nhé?” Thẩm Khê vẫn còn nhớ kỹ việc này. Cô ấy cũng vẫn còn sót lại một trái tim tiến thủ. Áp lực diễn tay đôi với Thường Yến Thanh rất lớn. Vì đuổi theo bước chân của nữ thần, cô ấy ở nơi riêng tư thực sự đã tốn không ít công phu.
Diễn tập? Vậy thì phải mất bao lâu chứ? Ngũ Nguyệt núp ở phía sau, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sắp khó chịu muốn chết rồi, còn đợi nữa thì cũng quá tra tấn người rồi.
Lúc này nàng mới bắt đầu sốt ruột, giơ tay vỗ vỗ phía sau lưng Thường Yến Thanh một chút, ám chỉ cô đừng đồng ý.
Thường Yến Thanh cảm nhận được động tác nhỏ phía sau lưng, cố gắng tiếp thu tín hiệu, suy nghĩ một chút rồi nói với Thẩm Khê: “Sắp bắt đầu rồi, đi đến hiện trường đi.”
Trả lời chính xác! Ngũ Nguyệt âm thầm tặng cho cô một like.
“Em đi trước đi, tôi sẽ đến ngay.” Thường Yến Thanh đuổi cô ấy đi.
“Được rồi, vậy em qua bên kia trước đây.” Thẩm Khê không hề nghi ngờ gì, nghe lời rời đi.
Đợi cô ấy đi xa, Ngũ Nguyệt mới đứng lên, lắc lắc tay chân, giảm bớt cảm giác đau. Ngồi xổm gần nửa ngày, chân của nàng tê hết cả rồi.
Thường Yến Thanh đã giúp nàng một việc lớn. Ngũ Nguyệt vô cùng cảm kích, chân thành nói lời cảm ơn.
“Không có gì.” Thường Yến Thanh trả lời. Cô vẫn còn vấn đề muốn hỏi: “Em và em ấy?”
Ngũ Nguyệt nghe hiểu, biết người cô đang nhắc đến có lẽ là Thẩm Khê, cho nên lên tiếng giải thích: “Cậu ấy là bạn thân của em. Hai tụi em là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau trưởng thành.”
Thường Yến Thanh hiểu ra. Lần này có thể giải thích thông suốt rồi. Tấm thẻ thông hành kia của nàng, chắc chắn là do Thẩm Khê đưa cho, cho nên, không phải là nhân viên công tác, chỉ là người nhà bình thường thôi.
Bối cảnh thân thế của Thẩm Khê, đạo diễn đã từng nhắc đến với cô, nói là không thể trêu vào, kêu cô thông cảm, giúp đỡ một chút.
Cũng không thể trách đạo diễn sợ hãi. Sau khi nghe xong, Thường Yến Thanh cũng cảm thấy kinh ngạc. Đây đúng là nhân vật mà họ không thể đụng vào. Diễn viên, cùng lắm chỉ là sản phẩm để tư bản vận hành. Còn sau lưng Thẩm Khê lại chính là tư bản, là những người đó nắm giữ toàn bộ đế quốc thương nghiệp khổng lồ.
Chỉ là không ngờ, gia thế như thế lại nuôi dưỡng ra được một người có tính cách ngây thơ như cô ấy.
Thường Yến Thanh không phải kiểu người thích a dua nịnh hót. Cô kết bạn với Thẩm Khê, không hề liên quan đến bối cảnh sau lưng cô ấy, chỉ đơn giản là vì hợp ý.
Ngũ Nguyệt lớn lên cùng với Thẩm Khê, có lẽ cũng có bối cảnh gia đình không tầm thường. Cùng trưởng thành trong hoàn cảnh giống nhau, tính cách cũng có chút tương tự, khó trách có thể trở thành bạn bè.
Nếu như có thể nghe thấy tiếng lòng của cô, chắc chắn Ngũ Nguyệt sẽ mắng: “Giống cái gì mà giống! Em thông minh hơn cậu ấy gấp mười ngàn lần đó.
Nhưng nàng lại không nghe thấy. Cho nên, lúc này, hình tượng của nàng trong mắt Thường Yến Thanh cũng lắm chỉ là một thiên kim nhà giàu được gia sản trù phú nuôi đến mức ngơ ngơ ngốc ngốc thôi.
Nghi ngờ trong lòng được giải tỏa, Thường Yến Thanh muốn đi, lúc nãy đã hẹn diễn tập với Thẩm Khê, nếu như còn không đến nữa thì sẽ đến lúc khai máy, không có thời gian diễn tập.
Cô ngồi dậy. Ngũ Nguyệt ngầm hiểu, nói tạm biệt cô. Thường Yến Thanh gật đầu xem như đáp lại.
Người đã đi, Ngũ Nguyệt cũng không còn lưu luyến với nơi này nữa, đi dạo bốn phía, qua phía Đông một chút, đến phía Tây một chút, tìm một nơi thú vị để bản thân giải sầu.
Thường Yến Thanh và Thẩm Khê đang quay cảnh diễn tay đôi, đều không đếm xỉa đến nàng. Nàng chỉ có thể đi tìm những nhân viên công tác kia, tâm sự với họ, hỏi máy móc này sử dụng như thế nào một chút, hỏi bối cảnh kia phải sắp xếp như thế nào một chút, vô cùng tò mò.
Nhân viên công tác cũng đang chán, cho nên liền tiếp chuyện với nàng. Phát hiện cô bé này rất thông mình, có nhiều thứ chỉ cần chỉ một chút là hiểu ngay, thì vô cùng hào hứng, muốn nghiêm túc nói về lĩnh vực chuyên ngành của mình với nàng.
Ngũ Nguyệt lắng nghe vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng còn phát biểu nghi vấn. Cả đám nhìn thấy thú vị, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Chụp ảnh, chiếu sáng, thu âm, ghi chép tại trường quay, nhưng thứ thượng vàng hạ cám này, nàng ngồi trong đám người thể nghiệm một lần, chăm chỉ không ngừng tiếp thu những tri thức mới lạ bản thân chưa từng được tiếp xúc.
Cho nên, lúc Thường Yến Thanh quay lại, khu vực của cô chỉ còn lại một mình trợ lý nhỏ, cô bé đã không còn ở đây nữa. Cô quay người nhìn về phía bản thân vừa mới từ đó đi đến, quả nhiên hai người họ đã gặp nhau rồi.
Thẩm Khê khoa tay múa chân, không biết đang nói gì đó. Cô bé mỉm cười nhìn cô ấy. Một bức tranh thanh xuân tươi đẹp. Đó là trải nghiệm mà Thường Yến Thanh chưa từng có được.
Cúi đầu nhìn thấy viên kẹo sữa người nào đó để lại. Cô cầm lấy viên kẹo, lột vỏ, bỏ vào trong miệng.
Kẹo quá ngọt.
Trước giờ cô đều không thích những thứ đồ ngọt này.
Thường Yến Thanh ngừng nhai, khó khăn nuốt xuống.
Cô không thích ăn kẹo. Lúc trước, hiện tại, sau này.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Ngũ Nguyệt đã luôn để ý bên phía Thẩm Khê. Đợi sau khi hai người họ chia tay thì nàng lập tức nhấc chân đi tìm Thẩm Khê, không có nói nàng đã đến rất lâu rồi, chỉ nói là vì nhớ cô ấy nên mới đến đây xem thử.
Thẩm Khê không hề nghi ngờ nàng, kéo tay nàng bắt đầu chia sẻ kiến thức thú vị, vô cùng vui vẻ. Hai người tinh lực dồi dào, chạy khắp phim trường, quậy suốt cả một buổi sáng, Ngũ Nguyệt mới tìm về được trái tim.
Buổi chiều có tiết của nữ ma đầu, nàng không dám cúp, bây giờ chạy trở về vẫn còn kịp.
Trước khi đi, đi đến chỗ ngồi của Thường Yến Thanh một chuyến, muốn lên tiếng chào hỏi một cái rồi mới đi. Nàng cũng không biết tại sao cứ luôn cảm giác người ta thiếu nàng một tiếng chào hỏi.
Tạm thời cứ gọi cái cảm giác này là tự luyến đi.
Ngũ Nguyệt nhìn rồi, người không có ở đó, liếc đến đống kẹo sữa trên bàn thì lại thiếu mất một viên. Năm viên biến thành bốn viên, còn đồ ăn vặt trên cơ bản đều không bị xê dịch.
Chị ấy ăn rồi.
Ngũ Nguyệt vô cùng tự tin: Chị ấy thích ăn.
Trùng hợp, mình cũng thích ăn.
Trong lòng có suy nghĩ, cô gái đeo balo lên vai, hất chùm tóc đuôi ngựa, vui vẻ dậm chận rời đi.