Đã năm ngày rồi chưa được gặp người kia, trong lọ kẹo cũng đã rất lâu chưa được bỏ những viên kẹo mới màu đỏ vào.
Trong nửa tháng qua, Ngũ Nguyệt hơn phân nửa đều sẽ đến mỗi ngày, hoặc là cách một ngày đến một lần. Lần lâu nhất cùng lắm cũng chỉ có ba ngày.
Gần đây, bên cạnh luôn ồn ào náo nhiệt, bây giờ đột nhiên trở nên yên tĩnh, Thường Yến Thanh lại có chút không quen.
Rõ ràng trong quá trình rèn luyện dài dằng dặc kia, bản thân sớm đã quen một mình cất bước, thích ứng với việc bên cạnh không có một ai, cuộc sống quạnh quẽ, tịch mịch, sao bây giờ lại còn sinh ra cảm giác như thế này chứ.
Thường Yến Thanh rất muốn nói với bản thân đó là ảo giác, nhưng cô biết rất rõ, đây không phải là ảo giác.
Từ lúc mới bắt đầu, không hiểu sao lại luôn có ngoại lệ với người kia, dung túng nàng ở trước mặt mình tùy tiện làm càn. Có cục diện như ngày hôm nay, tất cả đều là do một tay cô tạo thành.
Thường Yến Thanh chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày cũng làm mấy chuyện ngốc nghếch như sưu tập bánh kẹo này. Lúc đầu chỉ là không nỡ ném đi, mang theo về, cho đến lúc sau càng ngày càng nhiều, từ từ chất đống, không thể không mua vật chứa chuyên dụng để đựng.
Vì thế, cô cố ý mua chiếc bình tinh xảo kia, chỉ vì muốn đựng những món đồ nho nhỏ đó.
Cũng không ngờ, cô lại bởi vì người nào đó biến mất mà nóng ruột nóng gan, trằn trọc khó ngủ.
Ngày hôm đó, Thường Yến Thanh vẫn như thường ngày, nằm ngủ trên chiếc giường lớn của khách sạn. Trong phòng im ắng, ngoài tiếng máy điều hòa đang chạy, cũng chỉ có tiếng hít thở kéo dài của cô.
Nằm yên, nhắm mắt, chỉ là lúc này, trong đầu lại có thêm một vài thứ khác.
Cô đang tưởng tượng, miêu tả dáng vẻ của người kia trong mấy ngày nay, sẽ là múa bút thành văn trước bàn học, hay là cười đùa hí hửng với người khác trên hành lang trước lớp học, sẽ nói chuyện vui đùa với ai, cười đến mức không nhìn thấy mặt trời.
Thường Yến Thanh mơ hồ nhận ra cảm giác của bản thân đối với Ngũ Nguyệt không giống như đối với những người khác. Nhưng cô không biết cảm giác đó có thể gọi là thích hay không.
Trong hai mươi năm cuộc đời, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác thích một người.
Mười tám năm đầu đời hối hả ngược xui, mệt mỏi sinh kế, không chỉ phải nuôi sống bản thân mà còn phải chống đỡ để mẹ mình sống tiếp, không có suy nghĩ dư thừa khác.
Hai năm sau đó làm diễn viên, điều kiện sinh hoạt dần được cải thiện. Sự lạnh lùng khắc vào trong bản chất lại làm cách nào cũng không thể thay đổi được, vẫn cứ trầm mặc ít nói, tràn đầy cảnh giác.
Nhiều năm như vậy, thật ra có không ít người theo đuổi, nam nam nữ nữ đều có. Lúc đầu, cô sẽ cảm thấy phiền chán, nhưng khi ứng phó nhiều rồi, cuối cùng cũng có thể lạnh nhạt giải quyết, từ chối cũng làm nhiều thành quen.
Cô không có thời gian, cũng không có tâm trạng đi quan tâm những thứ tình tình ái ái kia.
Nhưng trầm mặc và lý trí đều sẽ bị lật đổ trong đêm tối. Trời tối vắng người, vô thanh vô tức kéo gần nỗi nhớ nhung.
Thường Yến Thanh ổn định hơi thở, cảm nhận trái tim đang đập theo quy luật, chậm chạp kéo dài, cho đến khi nghĩ đến người kia thì hơi thở mới bắt đầu có chút rối loạn, nương theo một nguồn nhiệt nóng hổi thấm vào nội tâm, lặng yên không một tiếng động.
Có một thứ gọi là nỗi nhớ, đang lặng lẽ kéo đến cơ thể cô, tiến vào da thịt, chảy qua tứ chi ngũ cốt, giữa bóng đêm, lan khắp toàn thân.
Thường Yến Thanh nghĩ, có lẽ cô đã thích Ngũ Nguyệt rồi.
Thường Yến Thanh nghĩ, có lẽ cô còn có chút nhớ nàng nữa.
Nhưng cô có tư cách để thích một người không?
Giới tính, bối cảnh gia thế của đối phương, kinh nghiệm sống khác nhau như ngày và đêm giữa hai người cùng tính cách quá mức khác biệt, mọi mặt đều thể hiện sự không phù hợp.
Ở bên một người tẻ nhạt, không chút thú vị gì như cô, sẽ không có hạnh phúc.
Nàng nên có một người bạn trai vừa ân cần lại vừa chu đáo, trong sự chúc phúc của người nhà và thế tục, nắm tay nàng bước vào một cuộc hôn nhân mỹ mãn.
Tiểu Nguyệt Lượng chỉ xem cô là một tiền bối, ngay cả bạn thân cũng không phải. Bản thân cô lại có những suy nghĩ không an phận.
Giả vờ như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, xem đối phương như một người bạn, bảo trì mức độ giao lưu trong giới hạn bạn bè, như vậy là được rồi.
Thường Yến Thanh mang theo cảm xúc lo sợ bất an, bốn giờ sáng mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau chống đỡ thân thể mỏi mệt, ép buộc bản thân không nên nghĩ đến những chuyện khác, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào kịch bản, quay phim tốt là được.
Buổi trưa, Thẩm Khê cầm cơm hộp đoàn cơm phát đi đến, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Hôm nay em có thể ăn cơm chung với chị không?”
Thường Yến Thanh cho phép: “Có thể.”
Ngày thường khi Nguyệt Lượng ở đây, nàng đều ăn cơm chung với Thẩm Khê, chỉ có những lúc nàng không ở đây, Thẩm Khê mới tìm đến cô. Mỗi lần như vậy, Thường Yến Thanh đều đồng ý.
Thẩm Khê vô cùng hào hứng ngồi xuống, thuần thục rút khăn ăn ra trải lên mặt bàn, rồi mới đặt hộp cơm lên, rút đũa ra khỏi bao đựng. Hai người ngồi ăn cơm bên chiếc bàn nhỏ của Thường Yến Thanh.
Cô ấy xới cơm hộp, mang theo tâm lý khiêm tốn xin được chỉ bảo đặt câu hỏi với Thường Yến Thanh: “Chị, biểu hiện lúc sáng của em thế nào?”
“Cảm xúc, động tác, biểu cảm đều đâu ra đấy.” Thường Yến Thanh nhớ lại phần diễn của cô ấy, nghiêm túc đưa ra lời nhận xét, sau đó lại quay đầu nhìn cô ấy, ý vị sâu xa, nói: “Phải nhớ kỹ lời thoại hơn một chút.”
“Dạ được.” Thẩm Khê lè lưỡi, xem ra tối hôm qua lười biếng một chút vẫn bị phát hiện rồi. Không hổ là nữ thần của cô ấy, thực sự là hỏa nhãn kim tinh.
Tối hôm qua cô ấy chơi game với Tiểu Nguyệt Lượng suốt cả một đêm. Căn bản không hề học thuộc lời thoại. Bây giờ đến hỏi vấn đề này, không phải tự đi tìm phê bình sao?
Thẩm Khê ngượng ngùng, hung hăng lùa cơm vào miệng, đột nhiên phát hiện hiện trường hình như đã thiếu mất một người so với trước kia.
“Trợ lý đâu ạ? Đi đâu rồi? Đi mua đồ ăn rồi sao?”
Bàn tay đang cầm đũa của Thường Yến Thanh hơi khựng lại một chút, thản nhiên nói: “Sa thải rồi.”
“Hả? Tại sao ạ?” Thẩm Khê khó hiểu, hỏi.
Đũa của Thường Yến Thanh lại đặt vào hộp cơm, gắp lên một miếng dưa leo: “Cô ấy làm chuyện không nên làm.”
“À, vậy sao.” Chuyện này có chút riêng tư, rốt cuộc trợ lý nhỏ đã làm chuyện gì không nên làm chọc giận nữ thần nhỉ. Thẩm Khê không dám hỏi, tiếp tục gắp đồ ăn trong hộp cơm.
Màn hình điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên. Thẩm Khê ngừng ăn, cầm nó lên nhắn tin, sau đó đặt lại lên bàn, trên điện thoại ngừng lại ở giao diện màn hình khóa.
Thường Yến Thanh vô tình lướt mắt qua, nhận ra hình nền trên màn hình khóa, dáng vẻ của người nào đó, nhìn kỹ còn có chút ngu ngơ.
Hai đứa nhóc trông hơi lớn một chút, có lẽ khoảng năm, sáu tuổi, đứng song song với nhau. Đứa bên trái đang nhe răng cười, ở giữa còn thiếu mất một cái răng cửa.
Đứa nhóc bên phải là Ngũ Nguyệt, mím môi nén cười, khi còn bé và bây giờ không có thay đổi gì lớn, cô chỉ nhìn một chút là đã nhận ra.
Trong lòng Thường Yến Thanh thở dài, đáng yêu.
Thẩm Khê nhìn thấy cô không động đũa, tò mò ngước mặt lên nhìn cô, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình, nhìn theo mới phát hiện màn hình khóa của mình vẫn chưa tắt.
Nữ thần mê mẩn như vậy, là bị dáng vẻ đáng yêu lúc nhỏ của mình mê hoặc rồi sao? Thẩm Khê lớn mật phỏng đoán.
Cô ấy sướng đến phát điên, cầm điện thoại đi dộng lên, mở khóa, đặt lên bàn, sau đó đẩy đến trước mặt Thường Yến Thanh, đối diện cô: “Đáng yêu không? Đây là ảnh chụp chung lúc tốt nghiệp nhà trẻ của em và nhỏ bạn thân á. Bên trái là em, bên phải là cậu ấy.”
“Đáng yêu.” Khi lớn lên vẫn đáng yêu như vậy. Thường Yến Thanh nghĩ.
Thẩm Khê ngại trắng trợn thảo luận với Thường Yến Thanh về chính mình, cho nên chuyển chủ đề lên người Ngũ Nguyệt: “Quan hệ giữa em và nhỏ bạn thân vô cùng tốt, có lẽ chị đã từng gặp rồi nhỉ? Cậu ấy thường hay đến tìm em chơi. Chính là cô gái có vẻ ngoài xinh xắn ấy.”
Cho đến bây giờ, cô ấy vẫn tưởng rằng hai người cùng lắm chỉ mới nhìn nhau từ phía xa xa một chút.
Thường Yến Thanh trả lời cô ấy: “Gặp rồi.”
“Để bữa nào em giới thiệu cho hai người làm quen.” Thẩm Khê sớm đã nghĩ đến chuyện này, nhưng chưa đạt được sự đồng ý của hai bên, không dám tùy tiện hành động. Bây giờ, bên phía nữ thần đã đồng ý rồi, tất nhiên cô ấy phải tìm kiếm cơ hội giải quyết bên phía nhỏ bạn thân của mình.
Thật ra, cô ấy vẫn luôn không hiểu tại sao Nguyệt Lượng lại không có cảm giác với nữ thần nhà mình? Rõ ràng Thường Yến Thanh xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy. Người không thích cô nếu không phải mù thì chính là đầu óc có bệnh.
Thường Yến Thanh nghe cô ấy nói xong, cười nói: “Được.”
Bị Thẩm Khê dẫn đến để hai người gặp mặt nhau sẽ là tình cảnh gì đây. Thường Yến Thanh có thể tưởng tượng ra được, chắc chắn mặt mũi của đối phương tràn đầy xấu hổ, có lẽ ngay cả nói cũng nói không hoàn chỉnh. Cảnh tượng đó chắc chắn hết sức thú vị. Cô nghĩ đến chuyện đó, bất tri bất giác lại mỉm cười.
Thẩm Khê nhìn thấy dáng vẻ của nữ thần dường như cảm thấy rất hứng thú với nhỏ bạn thân nhà mình, lại còn là lần đầu tiên lộ ra nụ cười, nhanh chóng bật chế độ ba hoa, chia sẻ về nhỏ bạn kia: “Bây giờ tụi em đang ngồi cùng bàn á. Con người cậu ấy rất thông minh, thành tích học tập cũng tốt nữa, thi vào trường 958 không thành vấn đề. Em thì không ổn, thành tích có thể tốt được một nửa như cậu ấy thì cũng có thể vào một trường đại học tàm tạm rồi.”
Thường Yến Thanh nghe xong, trong lòng cười thầm. Xem ra Nguyệt Lượng không hề lừa cô, học tập thực sự rất tốt. Trước đó còn tường rằng nàng vì muốn được ở lại mà phóng đại thành tích của mình, bây giờ xem ra không phải như vậy rồi.
Thẩm Khê vẫn còn đang thao thao bất tuyệt: “Từ khi còn nhỏ, hai tụi em đã theo học rất nhiều lớp bồi dường. Cậu ấy là tự bản thân muốn đi, em thì đơn giản là bị ba mẹ tống qua đó bồi dưỡng, cuối cũng chẳng học được gì cả.”
“Trái lại cậu ấy thì tốt rồi. Từ nhỏ đã rất thông mình, học cái gì cũng ra ngô ra khoai, thông thạo cầm kỳ thi họa, tất cả mọi thứ. Vẻ ngoài lại xinh đẹp, ở trường học rất được chào đón, tức chết em rồi!” Nói tới nói lui cô ấy lại cảm thấy tức giận, đúng là làm người ta tức chết. Nhỏ bạn thân đè đầu mình ở tất cả phương diện. Thẩm Khê vừa nhịn một cái là nhịn liền mười mấy năm trời.
Tức thì có tức, mấy lời bậy bạ chỉ nói ngoài miệng một chút thôi. Ngũ Nguyệt mãi mãi là người bạn tốt nhất của cô ấy. Nếu không thì nàng cũng chẳng dùng tấm ảnh đần độn hồi nhỏ của hai người làm hình nền.
Ngũ Nguyệt cũng từng cười nhạo hành vi này của cô ấy, cưỡng ép cô ấy đổi thành hình nền khác. Tính cách Thẩm Khê rất bướng bỉnh, không đổi là không đổi. Ngũ Nguyệt chọc vào cơn bướng của Thẩm đại tiểu thư nên cũng hết cách, tấm hình này vẫn còn nằm trên màn hình điện thoại của cô ấy.
Thường Yến Thanh cố gắng nhớ kỹ tấm hình kia, dời mắt, mỉm cười an ủi cô ấy: “Em cũng rất tốt, có thiên phú đóng phim.”
“Thật sao? Trời đất ơi! Có thể được đích thân nữ thần khen ngời, cuộc sống của em viên mãn rồi.” Được nữ thần công nhận có thiên phú, Thẩm Khê giơ tay lên, hận không thể nhảy cao ba thước.
Sợ cô ấy quá kiêu ngạo, Thường Yến Thanh nhắc nhở: “Vẫn phải cố gắng không ngừng.”
“Dạ biết rồi, chị.”
“Ăn cơm đi, nguội rồi.”
Thẩm Khê nghe lời cầm đũa lên: “Dạ được, dạ được.” Sau đó cầm hộp cơm lên, lùa đồ ăn vào trong miệng, ngay cả nước canh cũng uống sạch sẽ, thực sự rất đúng với câu đánh giá của Ngũ Nguyệt dành cho cô ấy: Làm gì cũng không xong, ăn cơm là số một.
Được Thường Yến Thanh chỉ điểm một phen, buổi trưa Thẩm Khê không dám lười biếng, cơm nước xong xui thì tìm một nơi yên tĩnh, râm mát học thuộc lời thoại. Buổi chiều là cảnh phim độc diễn của cô ấy, diễn không tốt không chỉ làm chậm trễ thời gian của mọi người mà bản thân cô ấy cũng sẽ tự trách.
Buổi chiều Thường Yến Thanh không có công việc.
Cô thay một bộ đồ bình thường không có gì nổi bật, đeo khẩu trang và mũ, một mình đi đến cổng Nam của trường.
Trợ lý mới vẫn chưa đến nhậm chức, cũng không gọi điện cho tài xế nói nói bản thân muốn đi đâu đó, cho nên buổi chiều này là khoảng thời gian thực sự thuộc về riêng cô.
Đi dọc theo con đường bên ngoài cổng trường, Thường Yến Thanh thả chậm bước chân, đi chẳng có mục đích, không biết đi được bao lâu, dọc đường xuất hiện một cánh cửa khác.
Là cổng Nam của trường học, vẻ ngoài giống như cổng phía Bắc nhưng lại cách nhau cả một quảng trường.
Thật ra cô cũng không biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây, có lẽ là hành động theo trái tim. Trong lòng mang suy nghĩ, bước chân cũng tự giác đưa cô đến chỗ này.
Cổng trường rộng mở, bảo vệ trực ban không biết đã đi đâu, tạm thời không có ai canh gác.
Thường Yến Thanh không thể nào làm được chuyện đã đi được đến chỗ này mà còn muốn theo đường cũ trở về.
Chỉ nhìn một chút, nhìn một chút thôi sẽ đi ngay. Trong lòng nàng tự khuyên nhủ chính mình.
Có lẽ đang là thời gian lên lớp, trên con đường trong sân trường chỉ có lác đác vài người, bước chân vội vàng, chắc chắn đã đi học muộn, đang vội vã bước đi trên đường. Thường Yến Thanh dạo bước đi lên, dọc đường không bị ai phát hiện.
Đi qua quảng trường, vườn thực vật, con đường rợp bóng cây, dọc hồ nước nhỏ, cuối cùng, Thường Yến Thanh phát hiện ra Ngũ Nguyệt ở sân thể dục.
Trước kia không biết nàng còn biết chơi bóng rổ?
Trong trận đấu, Ngũ Nguyệt mặc đồ thường ngày quần đùi, áo tay ngắn, đeo dây cột tóc và băng bảo vệ cổ tay. Tóc đuôi ngựa nương theo động tác vung lên cao.
Nàng linh hoạt lao thẳng qua giữa đám người, dẫn bóng, chuyền bóng, tiến công rồi lại phòng thủ, phối hợp vô cùng ăn ý với đồng đội, lúc ghi điểm còn lộ ra một nụ cười rạng rỡ, khiến cho người kia phải dừng bước.
Duyên phận đúng là một thứ rất kỳ diệu. Thường Yến Thanh không ngờ chuyến đi không mục đích lần này lại thực sự sẽ gặp được người cô muốn gặp, dường như cô cũng không ngờ đối phương lại dùng một cách thúc bất ngờ như vậy để xuất hiện trước mặt cô, hại cô không kịp chuẩn bị.
Thường Yến Thanh đứng ở một bên, cách một tấm lưới sắt nhìn nàng ở chỗ đó cùng người khác sát phạt, không hề giống một bé thỏ trắng mềm mại, đáng yêu mặc người khi dễ, cũng không phải là một chú mèo con dịu dàng, ngoan ngoãn không chút cáu kỉnh, mà hệt như một chú hổ con đang bộc phát, hoặc có thể nói chính là một chú báo săn nhỏ, tràn đầy dã tính của tuổi trẻ, là một bộ mặt mà cô chưa từng trông thấy.
Trên sân, Ngũ Nguyệt lại một lân nữa cướp được bóng, cách vạch trắng, giơ bóng lên, dứt khoác giơ tay ném bóng xuống. Bóng chuẩn xác lọt vào rổ, bỏ túi ba điểm.
Đám người đứng vây xem phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, vì động tác soái khí của nàng cũng như số điểm đạt được. Thường Yến Thanh cũng âm thầm siết chặt nắm đấm, khóe môi giấu dưới lớp khẩu trang cũng nhẹ cong lên.
Mặt của Ngũ Nguyệt đỏ lên, miệng thở hổn hển, mồ hôi ròng ròng chảy xuống, sau lưng sớm đã ước đẫm, lờ mờ lộ ra áσ ɭóŧ thể thao màu trắng phía bên trong. Nàng giơ tay vuốt mặt một cái, hưng phấn vỗ tay, ôm lấy đồng đội vừa tiến đến, chúc mừng chiến thắng không dễ dàng có được này.
Hiện trường có một cô bé chạy bước nhỏ vào sân, đưa cho nàng một bình nước. Nàng giơ tay nhận lấy, cầm trong tay, mỉm cười nói tiếng cảm ơn với người kia. Cô bé kia nói vài ba câu rồi lại thẹn thùng nhanh chóng rời khỏi sân bóng, nhận được một trận tiếng ồ vang dội của mấy anh con trai.
Có con gái nũng nịu yêu mến, lại còn có con trai kề vai sát cánh.
Nụ cười trên khóe môi Thường Yến Thanh biến mất không chút dấu vết, nhắm mắt lại.
Xem ra, lời Thẩm Khê nói cũng không phải giả. Người nào đó ở trong trường học thực sự rất được chào đón.
.— .. -. -.– .- -.
Trợ lý: Bà chủ ơi, tiểu thư Nguyệt Lượng vì trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, đã bị chị đưa đến Hàn Quốc ba năm rồi đó.
Lão Thường: Chịu nhận sai chưa?
Trợ lý: Vẫn chưa, nhưng mà bây giờ tiểu thư đã debut rồi, còn hot hơn chị nữa á.
.— .. -. -.– .- -.
Xả chương đếm ngược đến Giao Thừa nghen 😌