Nam phụ nghĩ mình chỉ là công cụ hình người
Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (14/05/2022)
*
Sầm Việt Trạch nhìn người bạn học cũ trước mặt, bên cạnh là lính mới, người sắp ký hợp đồng với công ty của mình.
“Thẩm Tinh Sơ?” Anh hỏi.
Thẩm Tinh Sơ gật đầu.
“Nghiệp dư?”
Thẩm Tinh Sơ lại gật đầu.
“Bao nhiêu tuổi?”
“22.”
Sầm Việt Trạch có chút kinh ngạc, nhìn không ra mà, anh còn tưởng người này mới mười tám, mười chín tuổi, không ngờ là đã tốt nghiệp đại học rồi.
“Được rồi.” Sầm Việt Trạch đưa hợp đồng cho cậu: “Cậu đọc đi, nếu không vấn đề gì thì chúng ta liền ký hợp đồng.”
Thẩm Tinh Sơ nhận lấy, còn chưa kịp mở ra thì Hàn Thành đã giành lấy.
Thẩm Tinh Sơ tiến lại, dựa gần vào người anh cùng xem.
Hợp đồng khá dày, Thẩm Tinh Sơ mất một khoảng thời gian mới xem xong, với kinh nghiệm lúc trước đã từng ký hợp đồng, cậu đặc biệt chú ý xem kỹ một số điều khoản, cảm thấy không có vấn đề gì liền chạm chạm Hàn Thành, nói với anh: “Tôi xem xong rồi.”
“Tôi cũng xem xong rồi.” Hàn Thành nói.
Anh nói, đưa hợp đồng lại cho Sầm Việt Trạch: “Có mấy điều khoản cần sửa.”
Thẩm Tinh Sơ: ???
Thẩm Tinh Sơ lén lút nhìn anh một cái, ám chỉ cậu không muốn sửa gì cả, cậu cảm thấy các điều khoản còn rất rộng rãi.
Nhưng cậu vốn muốn để Hàn Thành giúp mình chuyện này nên cùng không nói gì, định chờ xem Hàn Thành nói như thế nào.
Sầm Việt Trạch nhận lấy, hỏi anh: “Cần sửa những chỗ nào, nể mặt ông tôi đã đưa ra loại hợp đồng phóng khoáng nhất của chúng tôi rồi.”
“Tỷ lệ phân chia thu nhập.” Hàn Thành nhìn anh, nói: “Chia đôi, tỷ lệ này quá không thích hợp đúng không?”
“Sao lại không thích hợp? Các nghệ sĩ khác của chúng tôi chỉ có tỷ lệ chia là bốn – sáu hoặc ba – bảy, chia năm – năm đã là đãi ngộ của nghệ sĩ tuyến một đó, được chưa?”
Hàn Thành tựa lưng vào ghế, vẻ mặt khinh thường: “Tinh Tinh không giống họ, Tinh Tinh cũng như em trai tôi, em trai tôi còn không phải cũng là em trai ông à, đây là đãi ngộ của ông với em trai mình? Chỉ có như vậy?!”
Sầm Việt Trạch:……
“Anh em trong nhà tôi cũng phải tính toán rõ ràng!”
“Nhưng nhà chúng tôi không như vậy, chúng ta là anh em tốt, tôi lớn hơn ông một chút nên ông phải theo quy củ bên nhà tôi, chia năm – năm là không được.”
Sầm Việt Trạch cạn lời: “Được, chia sáu – bốn đi.”
“Quan hệ giữa tôi với Tinh Tinh đặt biệt tốt, tôi còn nhìn em ấy lớn lên từ nhỏ.”
“Sáu-bốn, không thể nhiều hơn.”
“Em ấy cũng như em trai ruột tôi vậy, em ấy vui vẻ tôi cùng vui theo, em ấy không vui thì tôi cũng không vui.”
“Hàn Thành, ông đủ rồi đấy.”
“Loại tình cảm này ông có hiểu được không? Nếu không phải tôi quen ông thì cũng không dám để em ấy tiến vào giới giải trí, nơi phức tạp như vậy, ông xem em ấy có khác gì đóa hoa trắng không, đơn thuần như vậy!”
“Bảy-ba, bảy-ba chắc là được rồi chứ!”
“Tôi còn nhớ rõ hồi bọn mình đi học, lúc đấy quan hệ cũng khá tốt, rất nhiều lần ông không làm bài tập, sáng ra vừa bước qua cửa lớp đã gọi tôi……”
Sầm Việt Trạch đỡ trán: “Nếu chia tám-hai thì tôi còn kiếm được gì?”
“Tám-hai sao lại không kiếm được? Còn kiếm được nhiều ấy chứ, một chút tiền tài này quả thực không xứng với tình bạn chân thành giữa hai ta, nhưng nếu ông muốn tôi nói thì chín-một là được rồi, cửu cửu quy nhất (*) nghe thật là êm tai mà.”
(*) 九九归一 là một câu chúc, mang ý lặp lại một lần nữa như một vòng tuần hoàn, để những điều tốt đẹp trở thành vô tận không dứt.
Thẩm Tinh Sơ:……
Thẩm Tinh Sơ khϊếp sợ nhìn ‘tài xế’ của mình, do dự không nói.
Sầm Việt Trạch đã đoán được sẽ như vậy, họ Hàn này không phải loại người tốt gì!
“Cho nên ông tính để tôi làm không công cho em trai ông sao?”
“Như thế này thì sao lại tính là làm không công được? Ông vẫn còn nhận được 10% kìa, nếu là tôi thì không chỉ chia cho em ấy toàn bộ tiền kiếm được mà còn mỗi ngày cho thêm tiền tiêu vặt nữa.”
Sầm Việt Trạch:……
“Hơn nữa.” Hàn Thành nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Mọi người đều là người sáng suốt, cũng đều không mù, với giá trị nhan sắc này của Thẩm Tinh Sơ, cậu cứ tùy ý để em ấy diễn mấy bộ phim, năm nay bạo hồng, sang năm đăng đỉnh, năm sau nữa là có thể lấy được giải thưởng cho người mới, cơ hội tốt thế này mà ông không muốn tranh thủ sao? Diễn viên làng nhàng thì đầy đường, đỉnh lưu mới hiếm gặp, nghệ sĩ có vẻ ngoài thì không hiếm nhưng người đẹp như Tinh Tinh có được mấy người, ông thực sự muốn từ chối một nghệ sĩ hút tiền như em ấy à? Con người ta không nên chỉ chăm chăm vào cái lợi trước mắt, mà phải nhìn xa trông rộng, thả dây dài câu cá lớn, hiểu chưa?”
Sầm Việt Trạch:……
“Đa tạ Hàn tổng đã dạy tôi một bài học!”
“Không cần khách khí.” Hàn Thành xua tay: “Làm bạn học với ông nhiều năm như vậy, hồi trước thì cho ông mượn chép bài tập, bây giờ chỉ dạy một vài đạo lý, có thể thấy rằng dù thời thế có thay đổi thì Hàn ca vẫn đối tốt với ông không hề đổi thay, đều là chân tình!”
Sầm Việt Trạch:……
Thẩm Tinh Sơ:……
“Vậy cứ thế nhé.” Hàn Thành tổng kết.
Sầm Việt Trạch hết cách: “Để tôi lập một bản hợp đồng mới.”
“Vậy ông tiện thể sửa đổi mấy điều khoản về tiền phạt vi phạm hợp đồng luôn nhé.”
Sầm Việt Trạch: ???
“Nhìn tôi làm gì, vẫn chưa hiểu à? Nếu em ấy vi phạm hợp đồng, quay phim 2 năm xong cảm thấy quá mệt mỏi không muốn tiếp tục nữa, muốn về nhà, thế thì tiền vi phạm hợp đồng chẳng phải là do tôi trả sao, mà với quan hệ của chúng ta, ông đã từng không biết xấu hổ đi chép bài tập của tôi, giờ lại định đòi tiền Hàn ca của ông à? Chắc chắn ông sẽ chỉ cười xòa cho qua thôi mà, đúng không?”
Sầm Việt Trạch: “Ông nhìn xem tôi có đang cười không?”
“Cười không nổi sao? Tôi nhớ rõ ông cười lên khá đẹp mà, năm đó lúc ông theo đuổi nữ sinh chẳng phải lúc nào cũng tươi cười à? Nhất định là do gần đây gặp áp lực quá lớn, để hôm nào tôi mời ông đi uống rượu, thả lỏng, thư giãn một chút.”
Sầm Việt Trạch:……
“Cứ quyết định vậy đi, sửa mấy điều khoản đó xong thì gửi lại cho tôi.”
“Hàn Thành, giờ tôi nhìn ông thì trong đầu chỉ có một câu, ông biết là gì không?”
Hàn Thành nghĩ ngợi, hỏi anh: “Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc thuyết hồ (*)?”
(*) raw là 有朋自远方来,不亦说乎. Trong Luận ngữ có câu 有朋自远方来,不亦乐乎 (Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ – Có bạn hữu nơi xa đến thăm, chẳng mừng lắm sao?). Ở đây anh Thành thay chữ 乐 (lạc – vui vẻ) thành 说 (thuyết – nói), ý cả câu là Có bạn nơi xa đến thăm, chẳng biết nói gì.
Sầm Việt Trạch cười lạnh một tiếng: “Sau khi gặp ông thì sẽ thành: có bạn từ phương xa tới, dù xa cũng phạt!”
Hàn Thành: “Nhìn xem kìa, hẹp hòi quá.”
“Ông là ông lớn, công ty này cũng đâu phải của ông nhỉ? Giờ tôi nhìn ông trong đầu chỉ nhớ đến một câu nói —— tư bản chủ nghĩa ra đời, mỗi lỗ chân lông đều thấm đẫm máu và nước mắt!”
“Tôi hiểu, tôi hiểu, chủ nghĩa tư bản độc ác, may mà chúng ta đang sống trong một nước xã hội chủ nghĩa, chủ nghĩa xã hội thật là tốt, chủ nghĩa xã hội vạn tuế.”
“Bây giờ trên người ông dính đầy máu và nước mắt của tôi, ông có biết không?”
“Vậy chúng ta chính là máu mủ tình thâm, thân càng thêm thân, không hổ là anh em tốt mà!”
Sầm Việt Trạch:……
Sầm Việt Trạch cúi đầu, bắt đầu sửa con số.
“Ông chỉ có một người em trai này thôi đúng không?” Anh sửa xong, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thành.
“Trước mắt muốn đóng phim thì chỉ có mình em ấy thôi.”
“Thế là tốt nhất.”
Nói xong, Sầm Việt Trạch gửi lại bản hợp đồng mới qua.
Thẩm Tinh Sơ nhìn thoáng qua Hàn Thành, thấy anh gật đầu thì mới ký tên.
“Được rồi, ký hợp đồng xong rồi giờ có thể bước vào giai đoạn hai.” Hàn Thành nói.
Sầm Việt Trạch khϊếp sợ: “Còn gì nữa? Sao lại có giai đoạn hai là thế nào?!”
Hàn Thành bình tĩnh: “Em ấy không có quản lý, người anh em tốt của tôi à, đây coi như là em trai ruột của ông đấy, tương lai sẽ là đỉnh lưu, là con gà đẻ trứng vàng, ông phải chọn cho em ấy một người quản lý thật tốt.”
Sầm Việt Trạch: Có vẻ…… không có gì không đúng.
“Ông muốn tìm người thế nào?” Anh hỏi Hàn Thành.
Hàn Thành xoay người anh lại, đối diện với Thẩm Tinh Sơ: “Đừng hỏi tôi, hỏi em ấy, tôi cũng không cần người đại diện.”
Thẩm Tinh Sơ nghe vậy, liền đối chiếu với người đại diện trước đây của mình, nói: “Em muốn một nam quản lý, nếu quản lý là nữ thì sẽ dễ có tai tiếng, sau đó thì năng lực nghiệp vụ tốt một chút là được, có thể quản lý công việc giúp em, về mặt sinh hoạt, em sẽ cố gắng hết sức tuân thủ yêu cầu của công ty nên không cần quản lý can thiệp quá nhiều. Tốt nhất là không quá bảo thủ, nếu em không muốn diễn bộ phim nào đó mà quản lý lại nhất định muốn em diễn thì sẽ dễ xảy ra xung đột.”
“Đúng đúng đúng.” Hàn Thành bổ sung: “Muốn một người đứng đắn, không cần người không từ thủ đoạn để đoạt lấy tài nguyên, không cần người đặt nặng việc ganh đua, cũng không cần người không quan tâm tới sức khỏe của nghệ sĩ mà chỉ chăm chăm muốn làm sự nghiệp.”
Sầm Việt Trạch:……
Sầm Việt Trạch xoay người hỏi Hàn Thành: “Hay ông làm quản lý cho em ấy đi?”
“Đùa kiểu gì thế.” Hàn Thành ghét bỏ: “Một giây của tôi đáng giá trăm vạn, làm quản lý dưới trướng công ty ông thì tôi chỉ sợ ông không trả lương nổi.”
“Vậy ông còn tích cực như vậy làm gì!”
“Chẳng phải tôi quan tâm đến em ấy sao, tôi cũng quan tâm đến ông nữa.”
Sầm Việt Trạch “a” một tiếng, giả dối quá đi!
“A cái gì mà a, lần tìm kiếm này chính là lúc kiểm tra năng lực làm việc của ông đó.” Hàn Thành nhìn anh.
Sầm Việt Trạch bất đắc dĩ gật đầu: “Biết rồi, biết rồi.”
“Cảm ơn anh.” Thẩm Tinh Sơ khách khí nói.
“Không có gì.” Sầm Việt Trạch thật ra cũng rất nể mặt người bạn học của mình: “Quan hệ giữa anh với Hàn Thành không tồi, sau này em có yêu cầu hoặc có việc gì thì có thể trực tiếp nói với anh.”
“Cảm ơn anh.” Thẩm Tinh Sơ lại nói cảm ơn một lần nữa.
“Em trai ông lễ phép hơn ông nhiều.” Sầm Việt Trạch nhận xét.
“Đấy là do em ấy không thân với ông, tôi với ông mà còn phải nói mấy câu khách khí, xa lạ đó sao.” Hàn Thành khoác vai Sầm Việt Trạch.
Sầm Việt Trạch nâng nâng bả vai, đẩy tay anh xuống: “Tôi cảm ơn ông.”
“Nhìn xem, rõ ràng là xa lạ hơn nhỉ?”
Sầm Việt Trạch:……
Sầm Việt Trạch không nói gì nữa.
Ba người cùng nhau ăn cơm, sau đó Hàn Thành mang theo Thẩm Tinh Sơ rời đi trước.
“Phương thức liên hệ của Tinh Tinh và tôi ông đều có rồi, có chuyện gì ông cứ liên hệ lúc nào cũng được.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
“Đi đây.” Hàn Thành vẫy tay với anh.
Thẩm Tinh Sơ vẫn đang chờ lên xe, không kiềm lòng được mà giơ ngón cái với Hàn Thành: “Anh cũng đỉnh thật đấy, tôi chưa thấy cái hợp đồng nào rộng rãi như vậy luôn!”
“Chứ sao, không thì lần này tôi đi cùng cậu làm gì? Làm linh vật cho cậu à?”
“Cảm ơn.” Thẩm Tinh Sơ cười nói.
“Định cảm ơn tôi thế nào đây?”
“Anh muốn tôi cảm ơn thế nào?”
“Tôi không nói.” Hàn Thành cái dây an toàn: “Cậu cảm ơn tôi còn muốn tôi nghĩ? Tự cậu nghĩ xem?”
“Đêm nay tôi thưởng cho anh thêm mấy lần?”
“Mấy lần?” Hàn Thành ghé sát vào cậu.
“Hai lần?”
“Có mỗi hai lần? Cậu còn không biết xấu hổ mà nói đây là phần thưởng?”
“Vậy thì ba…… ba lần?”
“Ba lần trở lên?”
“Trở lên?!”
“Cậu không đọc truyện à? Một đêm bảy lần!”
Thẩm Tinh Sơ: !!!
Thẩm Tinh Sơ khϊếp sợ: “Tôi sợ thành chiếc xe hỏng mất.”
“Sao có thể dễ dàng như vậy?”
“Anh có phải xe đâu, đương nhiên anh không cảm nhận được!”
Hàn Thành nghĩ nghĩ, dung hòa nói: “Vậy thì bốn lần đi, nhường cậu lần này.”
“Ba lần đi, ba lần đi.” Thẩm Tinh Sơ túm tay áo anh: “Ba lần là đã rất nhiều rồi.”
“Ba lần làm sao có thể trải nghiệm hết các tính năng tuyệt vời của cậu.”
“Làm nhiều đúng là có thể trải nghiệm hết, nhưng chỉ sợ anh lái xong lần này là phải đổi xe.” Thẩm Tinh Sơ quơ quơ tay áo anh: “Anh có thương chiếc xe đáng thương này không vậy, tôi có phải là người anh yêu thương nhất không?” (*)
Hàn Thành:……
“Sao anh không nói gì đi!”
Hàn Thành: “…… Cậu thật sự không muốn thăm dò một chút sao?”
“Anh như vậy là muốn thăm dò sao? Rõ ràng là anh muốn thám hiểm, người thám là anh còn người gặp nguy hiểm là tôi!”
Hàn Thành hết cách, đành miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, được rồi, ba lần thì ba lần vậy, ai bảo cậu là chiếc xe yêu quý của tôi chứ.”
Thẩm Tinh Sơ lúc này mới thở phào.
Hàn Thành nghiêng người giúp cậu cài dây an toàn, xoa đầu cậu: “Chờ sau này cậu quen với các loại hình giao thông rồi, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá những vùng đất mới!”
Thẩm Tinh Sơ: ???
Vậy mà anh còn chưa từ bỏ ý định, thật không hổ danh lãng tử phong lưu, là chiếc xe nhỏ này không xứng!
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm Việt Trạch: Ông! Nhà tư bản hiểm độc!
Hàn Thành: Nói bậy, mọi người đều bảo tôi là người làm công mẫu mực, là một nhà lãnh đạo kiểu mẫu của chủ nghĩa xã hội!
Tinh Tinh: Em làm chứng, mọi người đúng là đều nói như vậy.
Sầm Việt Trạch: A!
【Tiểu kịch trường】
Tinh Tinh: Hộ khẩu của anh là ở Tấn Giang, không phải HT (*), còn muốn một đêm bảy lần, mơ đẹp quá đi!
(*) tui không biết trang này….
Hàn Thành: Tại sao ở Tấn Giang lại không thể một đêm bảy lần? Tấn Giang chỉ không cho phép mọi người đọc được, chứ đâu có cấm tôi với cậu trải nghiệm.
Tinh Tinh:!!!
Hàn Thành: Yên tâm, cái gì nên có cậu đều sẽ có ~
Tinh Tinh: Tôi không cần QAQ
__________
Chương này chưa đến 3k chữ nhưng mình mở ra rồi lại đóng tab bản thảo rất nhiều lần mới dịch xong được. Đợt này công việc không quá bận rộn nhưng cuộc sống cá nhân của mình có hơi mệt mỏi một chút nên có rất nhiều ngày mình không dịch thêm được một chữ nào.
Mình sẽ không drop truyện này đâu, mn cứ yên tâm nhé!