Đồng Học Hôn Ước - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Đồng Học Hôn Ước


Chương 18


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 18

Đồ đạc của căn nhà mới lần lượt được trang bị xong, để trống căn nhà vài ngày Giang Mộ Bình và Thành Nham mới chính thức dọn đến.

Vì hai người không tổ chức hôn lễ nên ngày đầu tiên đến nhà mới, Giang Mộ Bình đã thấy một chiếc đèn lồng đỏ treo ở cửa, có lẽ là kiệt tác của mẹ hắn, trên cửa sổ còn dán những hoa văn trang trí màu đỏ.

Ngoài những chiếc đèn lồng và tấm giấy trang trí mang nặng “hương vị truyền thống”, trong nhà còn có những quả bóng bay màu sắc rực rỡ bay lơ lửng, còn là hình trái tim yêu thương, cái này không giống tác phẩm của lão thái thái lắm.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Hôm nay, Giang Mộ Bình đúng giờ tan sở, trong nhà trống rỗng không một bóng người, chuông cửa vang lên, Giang Mộ Bình liền đi ra mở cửa.

Nhân viên chuyển phát nhanh đứng ngoài cửa, cầm gói hàng trong tay hỏi: “Xin hỏi anh có phải là Thành Nham tiên sinh không? Đây là chuyển phát nhanh của anh, vui lòng ký nhận.”

Giang Mộ Bình ký tên của Thành Nham vào danh sách và nhận hàng.

Không bao lâu sau, chuông cửa lại vang lên, lại là chuyển phát nhanh, vẫn là bưu kiện của Thành Nham.

Giang Mộ Bình vừa về nhà được hai tiếng đồng hồ đã nhận được bảy, tám cái chuyển phát nhanh của Thành Nham, phòng khách bây giờ đầy ắp những gói hàng đủ kích cỡ.

Thành Nham gọi điện đến, lúc Giang Mộ Bình nghe điện thoại thì hắn đang đứng giữa một đống gói hàng.

“Giáo sư Giang, anh về nhà chưa?”

“Tôi về rồi.”

“Hôm nay em về nhà muộn một chút, buổi tối còn vài vị khách nữa.”

“Ừm.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

“Anh ăn tối chưa?”

“Tôi đã ăn ở trường rồi.”

“A, ăn không ngon đúng không…”

“Cũng không tệ lắm.”

“Thành Nham.” Giang Mộ Bình dừng lại một chút, hắn nhớ đến lời mẹ hắn đã nhắc lúc nói chuyện với Thành Nham, ngữ khí của hắn lúc nào cứng rắn và lạnh lùng, vì vậy hắn liền đổi cách xưng hô: “A Nham.”

Thành Nham sửng sốt.

Giang Mộ Bình nhìn xuống các gói hàng trên mặt đất, “A Nham, có rất nhiều chuyển phát nhanh của em ở nhà.”

“Đều là một ít đồ dùng hàng ngày.” Thành Nham cách cái điện thoại vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng anh lại không muốn lộ ra xấu hổ trước mặt Giang Mộ Bình, vì vậy anh cố gắng thực hiện quyền làm chồng hợp pháp của Giang Mộ Bình: “Giáo sư Giang, anh giúp em mở chúng ra đi.”

“Ừm, được.”

Giang Mộ Bình mở bưu phẩm trong phòng khách mất hơn mười phút. Số bưu phẩm mà Thành Nham nhận được hôm nay bằng số bưu phẩm mà hắn nhận được trong nửa năm. Giáo sư Giang không mua đồ trực tuyến và hắn không hiểu nỗi niềm vui của mua sắm trực tuyến. Thành Nham mua một số đồ dùng cá nhân như dầu gội, sữa tắm, sữa rửa mặt, mỹ phẩm chăm sóc da nam…tất cả đều được gửi trực tiếp từ nước ngoài về, đều là dạng chai hoặc hộp.

Như thể là bảo bối của mình.

Cho nên, da dẻ của Thành Nham tốt như vậy, trưởng thành lại trông trẻ như vậy, không phải không có lý do.

Giang Mộ Bình nhẹ nhàng cười một tiếng.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Ngoài các sản phẩm chăm sóc da, Thành Nham còn mua một cặp bàn chải điện và một cặp cốc đựng bàn chải đánh răng, là kiểu cặp đôi, một là Pikachu và một là Squirtle (*). Giang Mộ Bình nhìn chằm chằm vào hai chiếc bàn chải điện hoạt hình hồi lâu, không biết cái nào thuộc về mình.
Hắn chụp hai bức ảnh, gửi tin nhắn cho Thành Nham để xác nhận: [[Hình ảnh] [Hình ảnh] Rùa nhỏ và Chuột nhỏ, cái nào là của tôi?]

Lúc nhận được tin nhắn của Giang Mộ Bình, Thành Nham mới sực nhớ mấy ngày trước chính mình bị ấm đầu nổi hứng mua hai cái bàn chải đánh răng tình nhân cực kỳ ấu trĩ.

Thành Nham trả lời: [Tùy anh, anh thích cái nào thì dùng cái đó.]

Giang Mộ Bình nhắn lại: Rùa nhỏ.

Thành Nham trả lời: Được rồi.

Anh còn gửi thêm một nhãn dán hình con rùa mang kính râm cực kỳ đáng yêu.

Thư viện nhãn dán của Giang Mộ Bình không có bất kỳ biểu tượng cảm xúc dễ thương nào. Để đáp lại sự dễ thương của Thành Nham, hắn đã gửi lại một emoji [ôm ôm].

Tâm trạng của Giang Mộ Bình trở nên rất tốt.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Mãi đến mười giờ Thành Nham mới về đến nhà.

Đèn trong phòng khách đã tắt, trong nhà im ắng, có lẽ Giang Mộ Bình đã ngủ rồi.

Thành Nham bật đèn trong phòng khách, bất giác bước đi rất nhẹ. Đây là ngày đầu tiên anh dọn đến nhà mới, còn nhiều thứ anh chưa kịp chuẩn bị, chẳng hạn như đồ ngủ. Hơn nữa, quần áo từ nhà cũ chuyển đến, anh vẫn chưa thu xếp.

Thành Nham tùy ý chọn một chiếc áo phông từ trong vali quần áo, bước vào phòng tắm.

Thành Nham vừa mới bước vào phòng tắm đã thấy trên bồn rửa mặt đã chất đầu chai lọ, Giang Mộ Bình đã sắp xếp những thứ anh mua trên mạng rất ngay ngắn trên đó, hai cái bàn chải đánh răng điện của hai chồng chồng còn nghiêng đầu tựa vào nhau.

Giang Mộ Bình không để ý nhiều như Thành Nham, đồ chăm sóc cá nhân rất ít cũng rất đơn giản. Khi tắm gội, anh dùng dầu gội của Giang Mộ Bình, khi đổ ra thì có mùi cam chanh, nhưng sau khi sấy khô thì tóc lại có mùi tuyết tùng.
Thành Nham chỉ mặc một chiếc áo phông và qυầи ɭóŧ, chân trần bước ra khỏi phòng tắm, định đi lật tung vali quần áo xem có tìm được chiếc quần mặc ngủ nào không.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Khi Giang Mộ Bình từ trong thư phòng đi ra để rót nước, hắn nhìn thấy một người đang ngồi xổm ở huyền quan, vùi đầu vào gương quần áo và lật giở thứ gì đó. Người đó chỉ mặc một chiếc áo phông và một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen ở phần thân dưới, vì tư thế ngồi xổm nên chiếc qυầи ɭóŧ bó sát đã làm lộ rõ ​​đường nét của cái mông.

Hai chân của Thành Nham rất trắng, qυầи ɭóŧ cạp trễ, áo phông không ngăn được “cảnh xuân” lúc ẩn lúc hiện ở sau lưng của anh, Giang Mộ Bình vô thức nghiêng đầu sang chỗ khác.
Thành Nham cuối cùng cũng tìm được cái quần có thể mặc được, lúc quay đầu lại liền phát hiện Giang Mộ Bình cầm một cái cốc đứng trong phòng khách, anh sửng sốt một chút liền thấy Giang Mộ Bình nâng mắt lên nhìn mình.

Giang Mộ Bình mặc một bộ đồ ngủ mềm mại, đeo kính, mái tóc có hơi rối, khí chất có chút lười biếng.

Thành Nham nắm chặt quần của mình, “Em còn tưởng anh đã ngủ.”

“Không có.” Giang Mộ Bình đi tới phòng bếp rót một ly nước, “Tôi ở trong phòng làm việc.”

Giang Mộ Bình đặt cốc nước lên bàn ăn, đi tới chỗ Thành Nham, “Nhiệt độ ở nhà không cao, mặc thế này em có lạnh không?”

“Vừa rồi em đang tìm quần pyjama.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Giang Mộ Bình vẫn luôn tò mò tại sao Thành Nham là một thợ xăm nhưng lại không có một hình xăm nào trên cơ thể mình, một lúc sau, dư quang của hắn không cẩn thận liếc về phía chỗ bắp đùi của anh, hắn phát hiện chỗ đó có một dấu vết nhỏ tương tự hình xăm kéo dài từ khe chân ra ngoài, lờ mờ, nhìn tổng thể không rõ ràng.
Thành Nham chú ý tới ánh mắt của Giang Mộ Bình, lỗ tai nhất thời nóng lên, sau đó đều đỏ lên. Anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay lưng lại mặc quần.

“A Nham.”

Thành Nham nghe thấy Giang Mộ Bình gọi tên mình.

“Tai của em rất đỏ.” Giang Mộ Bình nhắc nhở.

Vốn dĩ tai của Thành Nham chỉ mới ửng hồng, nhưng bây giờ thì chúng đã đỏ bừng, thậm chí sau gáy còn nổi lên một tia ửng hồng nhàn nhạt.

“Em da mặt mỏng.” Lỗ tai Thành Nham sắp bốc khói, “Giáo sư Giang, mong anh hiểu cho.”

Kỳ thực da mặt Thành Nham không mỏng như vậy, nhưng anh cũng không biết tại sao trước mặt Giang Mộ Bình lại mỏng như vậy.

Giang Mộ Bình đến gần anh, trên người mang theo một mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt.

“Em đặt bóng bay ở nhà sao?” Giang Mộ Bình hỏi.

Thành Nham gật đầu: “Ngày mai sẽ tháo xuống.”

“Không cần tháo, trông rất đẹp.” Giang Mộ Bình ngửi thấy mùi tuyết tùng trên tóc Thành Nham, không nói gì, “Tôi quay lại phòng làm việc trước.”
“Ừm.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Sau khi Giang Mộ Bình trở lại phòng làm việc, Thành Nham nằm trên ghế sô pha suy nghĩ về một sự kiện trọng đại trong đời – đêm nay anh nên ngủ ở đâu?

Theo lý mà nói anh và Giang Mộ Bình đã kết hôn, ngủ chung một giường là chuyện đương nhiên, nhưng anh và Giang Mộ Bình tay còn chưa nắm, làm sao có thể ngủ chung giường?

Hơn nữa, vừa rồi Giang Mộ Bình liếc mắt nhìn cái chân của anh, anh lại biểu hiện như hoàng hoa khuê nữ (*), với trạng thái bây giờ mà ngủ chung giường chẳng khác nào trò cười?

(*) Hoàng hoa khuê nữ (khuê nữ hoa vàng): thiếu nữ chưa chồng.

Thành Nham nằm trên sô pha một lúc, rất nhanh liền buồn ngủ, nghĩ muốn ngủ qua đêm trước đã.
Giang Mặc Bình sẽ không để Thành Nham trôi qua như vậy, lúc hắn bước ra khỏi phòng làm việc, hắn thấy Thành Nham đang nghiêng đầu ngủ trên ghế sô pha, hắn bước tới, hơi cúi người xuống, cách Thành Nham rất gần, nhẹ nhàng gọi anh “A Nham.”

Khi Giang Mộ Bình gọi “A Nham”, Thành Nham luôn cảm thấy tai mình tê dại, giống như nghe thấy ma lực, vừa nghe chân liền mềm nhũn.

Thành Nham mơ hồ hừ một tiếng, mơ màng mở mắt ra.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

“Có phải chúng ta nên thảo luận một chút về việc ngủ ở đâu không?” Giang Mộ Bình kéo Thành Nham trở về thực tại bằng một câu duy nhất.

Đầu óc Thành Nham trở nên rất tỉnh táo, ngồi ở trên ghế sô pha nửa ngày không nói tiếng nào.

Giang Mộ Bình dường như đoán được anh đang suy nghĩ gì: “Nếu em không quen, chúng ta có thể ngủ riêng, trong nhà còn một phòng khách.”
Thành Nham vẫn không nói chuyện, Giang Mộ Bình tự mình đi tới phòng khách: “Tôi ngủ ở phòng khách, phòng ngủ để cho em.”

Thành Nham bắt được ống tay áo của hắn: “Cùng nhau ngủ đi.”

Giang Mộ Bình quay lại nhìn anh.

Thành Nham không muốn Giang Mộ Bình cảm thấy mình phiền phức, vì vậy anh nói thêm: “Nếu anh không ngại.”

Cho đến khi lên giường, cả hai đều trầm mặc, mặc dù khi ở cùng nhau họ cảm thấy rất tự nhiên và hòa hợp, nhưng Thành Nham không ngờ sau khi kết hôn, bầu không khí lúc anh và Giang Mộ Bình ở chung lại trở nên ngượng ngùng như vậy.

Thành Nham nằm xuống giường. Anh nghe thấy tiếng “lạch cạch” của Giang Mộ Bình khi hắn đặt kính mắt xuống bàn. Sau đó, căn phòng tối sầm lại, nệm giường lún xuống và một mùi hương tuyết tùng mang theo nhiệt khí chui vào chăn.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham hô hấp không đều, cả người nóng lên. Giang Mộ Bình đưa tay ra chạm vào một bên cổ của anh, Thành Nham co người lại như bị điện giật, khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”

Giang Mộ Bình vốn nằm cách một khoảng, lúc này lại đến gần Thành Nham: “Thành Nham.”

“Hả?” Thành Nham rất thích nghe Giang Mộ Bình gọi anh là “A Nham”.

“Có phải em không thoải mái không?”

“…Không phải.”

“Trên người em rất nóng, rất hồi hộp sao?”

“Em…chỉ là có chút chưa thích ứng.” Thân thể Thành Nham hơi nhúc nhích, trong bóng tối, mũi anh vô tình cọ vào cằm Giang Mộ Bình, mùi kem cạo râu nhàn nhạt xẹt qua mũi anh.

Khi Thành Nham đi học, không ai để ý đến anh, chỉ có Giang Mộ Bình là sẵn lòng để ý đến anh, nhưng lúc đó Thành Nham không muốn giao tiếp với những học sinh giỏi như Giang Mộ Bình, vì vậy Thành Nham theo thói quen bí mật ở sau lưng quan sát Giang Mộ Bình, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra lạnh lùng, rất không khách khí với Giang Mộ Bình.
Thành Nham đã quan sát bóng lưng của Giang Mộ Bình khi hắn làm bài thi, quan sát bộ dáng hắn chơi piano trong một hội diễn văn nghệ. Giang Mộ Bình là một phần thanh xuân của Thành Nham, là thế giới xa xôi mà Thành Nham không thể với tới thuở thiếu thời. Thành Nham chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bước vào cuộc sống của Giang Mộ Bình, cũng rất khó có thể ở trước mặt hắn biểu hiện hào phóng, tự nhiên như vậy.

Giang Mộ Bình từng là bạn cùng lớp của anh, bây giờ hắn đã trở thành chồng của anh, cảm giác này thật sự rất khó nói nên lời.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

“Em không thể thích ứng.” Thành Nham nói.

“Vậy thì ly hôn?”

Thành Nham cả kinh, có chút khủng hoảng: “…Không muốn.”

Anh đột nhiên có chút tức giận, lông mày bất giác nhăn lại. Anh không biết làm cách nào Giang Mộ Bình tìm được chính xác mi tâm của anh, anh chỉ cảm thấy giữa mi tâm có một luồng hơi ấm, có một vật ấm áp đè lên mi tâm của anh.
Giang Mộ Bình nhẹ nhàng ấn xuống mi tâm của Thành Nham: “Lừa em thôi.” Hắn ngồi dậy, nói: “Tôi ngủ ở phòng khách.”

Hết chương 18.

(*) Pikachu và Squirtle[EDITED/ĐAM MỸ] ĐỒNG HỌC HÔN ƯỚC - Chương 18

[EDITED/ĐAM MỸ] ĐỒNG HỌC HÔN ƯỚC - Chương 18

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN