Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 23
Cha mẹ của Giang Mộ Bình đến muộn hơn bọn họ, sau khi hai vị đại nhân đến thì những người họ hàng khác cũng lần lượt đến, ngoại trừ gia đình của cô Giang Mộ Bình, một số người thân không mấy thân thiết với Giang Mộ Bình cũng đến.
Mặc dù trước đó Giang Mộ Bình đã nhắc nhở Thành Nham rằng những người thân này căn bản là vì anh mới chạy tới, nhưng mấy vị trưởng trối trong bàn ăn cũng không dẫn dắt cuộc trò chuyện hướng về anh quá nhiều. Không phải đối diện với hàng loạt vấn đề như đã dự đoán, tâm lý Thành Nham tự tại không ít.
Trong lúc mọi người bàn chuyện rôm rả, không ai coi Thành Nham là thành viên mới của gia đình, mà ngược lại tựa như Thành Nham đã đến đại gia đình này từ rất lâu rồi.
Tất nhiên, Giang Mộ Bình cũng từng nói rằng có một số người họ hàng có chút “thiếu thông minh”, rốt cuộc thì Thành Nham cũng không thể lặng lẽ ăn xong bữa cơm này được.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Trên bàn cơm thoáng yên tĩnh một chút, có người đột nhiên tận dụng mọi thứ dẫn đề tài đến trên người Thành Nham.
“Tiểu Thành à, dì nghe nói cháu và Mộ Bình là do Tư Tri giới thiệu cho quen đúng không?”
Lúc nãy Giang Mộ Bình có giới thiệu với Thành Nham rằng người đang nói là em vợ của bác cả, quan hệ với nhà họ Giang cũng không tính là gần, nhưng mỗi năm đều dựa vào ‘hào quang’ của bác gái để đến tham dự bữa tiệc này, thỉnh thoảng lôi cả nhà ra nói.
“Vâng.” Thành Nham đáp.
“Hai đứa mới quen nhau được một hai tháng, sao lại kết hôn sớm như vậy?”
“Hiện giờ mấy đứa nhỏ đều thích kết hôn gấp mà.” Bác gái nói.
“Kết hôn gấp cũng không phải gấp như thế này, như vậy quá qua loa, hai bên còn chưa biết gì về nhau nữa mà.”
Giang Mộ Bình uống canh, mí mắt cũng không nhấc lên dù chỉ một chút, “Chúng cháu quen nhau đã lâu.”
Lý Tư Tri nói thêm: “Họ là bạn học cấp ba.”
“Hả? Chuyện này…” Người dì này lúng túng cười cười, “Hóa ra có duyên như vậy.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Có thể chủ đề này nói không nổi nữa, dì bắt đầu nói sang chuyện mới: “Mộ Bình, sao hai đứa kết hôn mà ngay cả hôn lễ cũng không làm? Chuyện này nói ra cũng thật kỳ cục, cháu để người bên ngoài nghĩ thế nào.”
“Kết hôn thì cháu cũng vì mình mà kết, tại sao phải lo lắng xem người khác nghĩ như thế nào.”
“Không phải là đạo lý, cháu để ba mẹ cháu ở bên ngoài ăn nói thế nào, còn có Tiểu Thành,” người dì này nhìn Thành Nham, “cháu để người khác nghĩ Tiểu Thành ra làm sao, kết hôn mà ngay cả lễ cưới cũng không tổ chức.”
Thành Nham nói: “Việc này cháu và Mộ Bình đã thương lượng rồi.”
Người dì này còn muốn nói, nhưng bị bác cả ngăn lại.
“Ăn cơm thì ăn cơm, cứ nhìn chằm chằm mấy đứa nhỏ hỏi tới tấp làm gì, hai đứa chúng nó kết hôn là chuyện của hai người, chúng ta quản nhiều như vậy làm gì.”
Đại gia trưởng cũng đã lên tiếng, người dì này cũng chịu ngừng nói.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau bữa tối, các trưởng bối của nhà họ Giang cùng nhau tụ tập ở phòng khách uống trà nói chuyện phiếm, những người còn lại thì ra sân nướng thịt.
Con trai út của Giang Nhuế rất dính Giang Mộ Bình, bé bước hai cái chân ngắn theo sau Giang Mộ Bình, muốn hắn ôm bé một cái, Giang Mộ Bình bế bé như bế một con búp bê, nâng đứa nhỏ từ dưới cánh tay của mình lên.
Đứa trẻ vòng tay qua cổ hắn, bi bô gọi cậu, bởi vì có đứa nhỏ, Giang Mộ Bình không có cơ hội nói chuyện với Thành Nham. Con trai của Giang Nhuế vốn là một đứa nhỏ lắm lời, miệng ngọt đến không chịu được, cứ huyên thuyên với Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình ôm đứa nhỏ, liếc nhìn Thành Nham bị một đống thân thích vây quanh, cười đến có chút cứng ngắc, Thành Nham nâng mắt nhìn về phía hắn.
Biểu tình Thành Nham mờ mịt, hiển nhiên không đúng trạng thái, nhưng sau khi va vào ánh mắt của Giang Mộ Bình, anh hơi nhíu mày nhìn hắn.
“Viên Viên.” Giang Mộ Bình gọi nhũ danh của cháu trai mình.
“Có chuyện gì vậy cậu?”
“Cậu muốn tìm mợ chơi, Viên Viên có thể cho cậu nghỉ xả hơi một chút được không?”
Đứa cháu trai nhìn về phía Thành Nham, rất hiểu chuyện gật đầu: “Vậy cậu cùng mợ chơi vui vẻ, chơi xong thì trở về tìm cháu.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình hôn lên gò má đầy thịt của bé, ngồi xổm xuống đặt bé đứng lên mặt đất. Đứa cháu nhỏ vẫn vòng tay ôm cổ hắn, chớp chớp đôi mắt to, hỏi: “Cậu ơi, sao mợ lại là đàn ông ạ?”
“Bởi vì cậu kết hôn với đàn ông.”
“Vậy tại sao cậu lại kết hôn với đàn ông?”
“Bởi vì cậu thích đàn ông.”
“Con cũng là đàn ông, cậu có thích con không?”
Giang Mộ Bình vuốt tóc của bé, cười nhẹ: “Cậu thích.”
“Vậy thì cậu cũng có thể kết hôn với con rồi.”
Logic này không có gì sai, nhưng Giang Mộ Bình đoán đứa nhỏ này còn không biết hôn nhân là cái gì.
“Không được.” Giang Mộ Bình véo nhẹ chóp mũi bé, “Cậu chỉ kết hôn với mợ thôi.”
“Cậu chỉ thích mợ thôi ạ?” Vẻ mặt đứa cháu trai chợt hoang mang.
Giang Mộ Bình sắp bị bé làm cho hôn mê, không biết phải nói thế nào, chỉ có thể nói chung chung: “Thích có thể chia ra rất nhiều loại. Có một loại ‘thích’ nhất định phải kết hôn. Kiểu thích của cậu đối với Viên Viên không phải loại này.”
“Vậy cậu thích mợ theo kiểu này sao?”
Giang Mộ Bình im lặng vài giây, không biết là do mệt mỏi để tiếp tục giải thích hay sao, hắn không quá nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
“Còn nữa,” Giang Mộ Bình vỗ vỗ sau gáy của Viên Viên, “Thật ra, con có thể gọi cậu ấy là cậu, cậu ấy và cậu giống nhau, đều là đàn ông.”
“Vậy cậu là vợ của mợ ạ?”
“Cái đầu nhỏ của con rốt cuộc là chứa gì trong đó vậy?” Giang Mộ Bình vỗ vỗ gáy của bé, “Lúc thường mẹ con nói gì với con vậy hả?”
“Ba con gọi mẹ như vậy mà!” Đứa cháu nhỏ hô một tiếng giòn tan
“Cậu không gọi cậu ấy như vậy.” Giang Mộ Bình nói, “Cậu ấy tên là Thành Nham, cậu gọi cậu ấy là A Nham.”
Giang Mộ Bình đã bị đứa trẻ quấn quít quá lâu, khi hắn quay lại, Thành Nham đã biến mất. Hắn bước đến hỏi thăm thì người thân nói anh và Lý Tư Tri đã vào bếp chuẩn bị thịt nướng.
“Anh ngồi xuống ăn đi,” Người nói là cháu gái bên ngoại của bác gái, “Bên này có nhiều thịt đã nướng chín rồi.”
“Các người ăn đi.” Giang Mộ Bình đang định gọi điện thoại, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
“Mộ Bình, anh đi đâu vậy?”
“Tôi đi gọi điện thoại.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cú điện thoại này là gọi đến studio chụp ảnh.
Cuộc hôn nhân của Giang Mộ Bình và Thành Nham đã hơn một lần bị nghi ngờ là bí mật kết hôn, hôm nay Lý Tư Tri lại nhắc đến chuyện này, Giang Mộ Bình không quá vui vẻ, hắn không muốn gây ra hiểu lầm như vậy nữa.
Hắn cảm thấy hắn và Thành Nham rất cần chụp ảnh cưới, sau đó đóng khung và treo ở giữa phòng khách.
Cuộc gọi được kết nối.
“Xin chào, tôi muốn đặt chụp một bộ ảnh cưới.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham bị Lý Tư Tri gọi vào bếp chuẩn bị xiên nướng, Lý Tư Tri đi tới trước mặt anh, ngữ khí hơi lạnh: “Khó chịu nhất là ở cùng bọn họ, cứ líu ra líu ríu nói mãi. Em cũng mới bị hỏi đến phiền đúng không, đừng để ý đến bọn họ. Mộ Bình cũng thật là, sao lại để em một mình ở đó coi như không có chuyện gì xảy ra vậy.”
“Anh ấy đang chơi cùng Viên Viên.”
Lý Tư Tri mở tủ lạnh lấy ra hai lon Coca, ném cho Thành Nham một lon, “Vợ ở đây không chơi, mà đi chơi với đứa nhỏ.”
Thành Nham sững sờ trong giây lát, sự chú ý của anh tập trung hết vào từ “vợ” này, suýt bỏ lỡ lon Coca.
“Không phải nói là xiên thịt sao?” Thành Nham nói.
“Không xiên,” Lý Tư Tri mở ra vòng kéo dễ dàng, “chị đưa em đi trốn ở chốn thanh tịnh thôi, em còn tưởng xiên thiệt cho họ thật à.”
“Ít nhiều cũng phải xiên một chút đi.” Thành Nham cầm một cây xiên bằng kim loại, “Nếu không sẽ không biết nói làm sao.”
Lý Tư Tri dựa vào bàn nấu ăn, cảm xúc không rõ nhìn Thành Nham: “Kết hôn rồi cũng khác, ngoan quá vậy Thành Nham.”
Lời này có chút ý tứ nói xiên nói xỏ, động tác của Thành Nham thoáng dừng lại, nghiêng đầu nhìn chị một cái.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
“Lúc trước em rất ngầu, nào có giống như bây giờ.” Lý Tư Tri không muốn kết hôn. Đối với chị, hôn nhân là sợi dây ràng buộc mọi thứ, “Chị có chút hối hận khi giới thiệu em cho Mộ Bình.”
Thành Nham vừa xiên thịt vừa nói, “Vậy thì tại sao ngay từ đầu chị lại muốn tác hợp cho tụi em, chị không cảm thấy mâu thuẫn sao?”
“Ai biết hai đứa sẽ kết hôn, còn sớm như vậy.” Lý Tư Tri vỗ lưng anh một phát, “Lúc đó chị cũng thật tâm thật lòng, Mộ Bình cô đơn nhiều năm như vậy, vừa vặn chị lại gặp lại em, từ nhỏ chị đã lớn lên cùng với Mộ Bình, Mộ Bình thích kiểu người như thế nào, chị biết rõ ràng.”
Lý Tư Tri dừng một lát, khẽ thở dài: “Kết hôn quả nhiên không phải chuyện của hai người.”
“Phải.” Thành Nham đặt xiên thịt vào đĩa sạch, “Đó là lý do tại sao em cư xử như vậy, em còn phải tạo ấn tượng tốt với các trưởng bối nữa.”
“Phiền chết em rồi.” Lý Tư Tri cười cười rồi lại vỗ thêm một phát vào lưng anh, “Chị chỉ phiền những người bên ngoài thôi. Mấy người đó không phải là thân thích của nhà họ Giang, họ đều muốn ăn bám nhà họ Giang. Nhà họ Giang đều là những người tốt bụng, những người đó da mặt dày tự ý xông tới, bác cả cũng không thể đuổi bọn họ đi.”
“Trong số mấy người đó ai mà chưa từng giới thiệu đối tượng cho Mộ Bình? Ai lại không muốn làm thân với nhà của dì chị chứ? Mấy người đó đều giới thiệu thân thích của mình cho Mộ Bình thôi.”
Thành Nham vừa nghe chị lải nhải vừa xiên thịt, Lý Tư Tri đẩy nhẹ anh một cái: “Đủ rồi, bớt xiên chút đi.”
Thành Nham không phải là một người vợ chăm chỉ, nhẫn nhục nói: “Sắp xong rồi, một xiên này nữa thôi.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Vài phút sau, Lý Tư Tri ở trong bếp vừa uống coca vừa vui vẻ xem video, Thành Nham bưng dĩa xiên thị bước ra sân.
“Tôi nghe nói cậu ta là một thợ xăm?”
Tiếng nói chuyện trong sân lọt vào tai Thành Nham, Thành Nham dừng lại ở cửa một lúc.
“Đúng vậy, lúc đó tôi nghe cũng không tin. Cô nói Viện trưởng Giang đang suy nghĩ gì vậy? Làm sao bọn họ có thể đồng ý cho một người như vậy kết hôn với Mộ Bình chứ.”
Người nói chính là người dì lúc nãy nói chuyện với Thành Nham trong bàn ăn, lúc đầu bà mặt mày hớn hở, bây giờ lại căm phẫn sục sôi.
Có người đáp lại bà: “Hơn nữa, nhìn tướng mạo của cậu ta đi, tôi đoán cũng không phải người thành thật đâu, chẳng phải bằng tuổi Mộ Bình sao, ăn mặc y như minh tinh, sang chảnh như vậy.”
“Đứa nhỏ trước đây tôi giới thiệu cho Mộ Bình muốn gia thế có gia thế, muốn học thức có học thức, người ta còn là bác sĩ du học ở nước ngoài về đấy, so với cậu ta kém hơn chỗ nào.”
“Kém hơn một mặt người thay đổi soàn soạt đấy chứ.”
Họ càng ngày càng trở nên không kiêng dè, âm lượng đều không tự chủ lên cao.
“Vị kia của Mộ Bình, hình như còn không vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học.”
“Một thợ xăm thì cô mong đợi cậu ta có bao nhiêu văn hóa…”
Thành Nham không nghe tiếp nữa, anh đặt cái đĩa lên tủ đựng đồ ở hiên nhà, quay người bước vào phòng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cha Giang đi đến, “Thành Nham?”
Thành Nham trong tiềm thức muốn gọi “bác trai”, nhưng dừng lại một chút, anh sửa miệng gọi: “Ba.”
“Ừm.” Cha Giang liếc nhìn đĩa thịt xiên trên tủ, hỏi: “Sao vậy?”
Thành Nham nói: “Không có chuyện gì, con muốn đi toilet.”
“Có phải con không quen không?”
Thành Nham dựa theo tình hình thực tế nói: “Có chút ạ.”
Cha Giang vỗ vỗ vai anh, trầm giọng nói: “Những buổi họp mặt gia đình như hôm nay, sau này có lẽ con sẽ thường xuyên được mời. Nếu con cảm thấy không thích ứng được thì có thể nói với Mộ Bình hoặc cho ba biết.”
“Hiện tại con xem như có thể thích ứng, thời điểm không thích ứng được con nhất định sẽ nói với ba.”
Cha Giang mỉm cười, ông thích tính tình thẳng thắn và không nhăn nhó này của Thành Nham.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham không đi vệ sinh. Sau khi cha Giang rời đi, anh đi lên cầu thang bên trái, dừng lại ở chỗ cửa sổ giao giữa tầng một và tầng hai, rút ra một điếu thuốc.
Anh tựa vào cửa sổ hút thuốc một lúc, trong lòng muốn biết nếu như tam cô lục bà kia biết anh hút thuốc thì họ sẽ nói những lời gì nữa.
Anh cảm thấy tính tình của mình thật sự thay đổi rất nhiều, có thể là do thật sự già rồi, cũng sẽ không kiềm chế tính tình như khi còn trẻ, khi càng trẻ, máu nóng càng nhiều, gặp chuyện gì không vừa ý đều muốn dựa vào nắm đấm để giải quyết.
Thành Nham thổi vài làn khói ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng của Giang Mộ Bình, anh nhìn thấy Giang Mộ Bình bước đến lò nướng gắp vài xiên, môi hắn khẽ đóng mở theo biên độ rất nhỏ, không biết đang nói cái gì.
Những lời đàm tiếu của những người họ hàng xa đó cũng bị Giang Mộ Bình nghe thấy, lời nói của họ quá mức sa đọa, trông thấy Giang Mộ Bình đi tới thì dồn dập kinh hãi.
Họ đang nói về công việc không có thể diện của Thành Nham, cho tới học lực không ra gì của anh, còn nói Thành Nham trèo cao, nói Giang Mộ Bình kết hôn với anh là vì hắn bị váng đầu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Vẻ mặt của Giang Mộ Bình không thay đổi nhiều, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, đặt vài xiên vào đĩa ăn, ngữ khí của hắn vẫn đều đều: “Tôi không lấy bằng cấp học vấn làm thước đo để đánh giá sự xuất sắc của một người, cũng không lấy văn hóa cao thấp để cân nhắc xem một người có tố chất tiêu chuẩn hay không.”
“Dù sao thì cũng có rất nhiều người đọc bao nhiêu sách, trình độ học vấn cao như vậy, vẫn sẽ ăn no rửng mỡ, ở sau lưng người khác bình phẩm người ta từ đâu đến chân.”
Mọi người đều im lặng, không hề có một tiếng động.
“Tôi kiến nghị các người lên mạng tìm hiểu một chút, xem thợ xăm rốt cuộc là làm những gì, không nên đem nhận thức có hạn của mình ra để đánh giá toàn bộ thế giới.”
Giang Mộ Bình quay đầu lại nói: “Thành Nham là tiên sinh của tôi. Nếu như sau này lại để tôi biết các người ở sau lưng bàn luận cậu ấy như vậy, tôi cam đoan sẽ không để các người tiến vào cửa nhà họ Giang nửa bước.”
Nhìn thấy Giang Mộ Bình, Thành Nham hút thuốc xong liền vội vàng chạy xuống lầu, cuốn lấy một thân đầy mùi thuốc lá.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hai người vừa lúc gặp nhau ở cửa.
“Em đi đâu vậy?” Giang Mộ Bình hỏi Thành nham.
Thành Nham thở hổn hển: “Em—”
“Em hút thuốc?” Giang Mộ Bình hơi nhíu mày, tháo kính xuống, vừa nãy khói dầu thịt nướng đốt một hồi, tròng kính bị dính đầy khói mỡ.
Thành Nham im lặng đứng tại chỗ.
Giang Mộ Bình không đeo kính nhìn anh, trên tay cầm kính, chuẩn bị đi phòng bếp rửa kính. Hắn nhìn lướt qua đĩa thịt trên tủ chứa đồ ở hiên nhà, liên kết đến việc Thành Nham đột ngột hút thuốc, liền đoán ngay ra chuyện gì đã xảy ra.
“Có phải em nghe được mấy lời ngổn ngang đó không?” Lông mày của Giang Mộ Bình càng nhíu chặt.
“Em nghe được.” Thành Nham bĩu môi, “Vậy nên em mới dùng thuốc lá để giải tỏa phiền muộn. Vậy giáo sư Giang anh có thể khoan dung với em lần này không, em hút thuốc có lý do chính đáng.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình bị anh chọc cho tức cười: “Ai nói với em chuyện thuốc lá, lần nào em cũng giở trò quỷ.”
Lúc không đeo kính hắn cười lên trông rất ôn nhu, Thành Nham nhân lúc lúc tầm mắt hắn không rõ, nhìn vào mắt hắn chằm chằm hồi lâu.
“Không cần để ý đến bọn họ.” Giang Mộ Bình nói.
“Em không để ý.” Thành Nham bưng đĩa thịt lên lên, tuy rằng vừa rồi rất tức giận nhưng thịt vẫn cần phải nướng, không thể dùng phương thức của tiểu nhân để đối phó với tiểu nhân, như vậy thì mình cũng không giống đại nhân.
Thành Nham hỏi Giang Mộ Bình: “Trong nhà có kẹo cao su không?”
“Sao vậy?”
“Em vừa mới hút thuốc. Không phải anh nói ba không cho phép người nhà hút thuốc sao? Em muốn xóa mùi thuốc.”
Giang Mộ Bình lấy trong túi ra một viên kẹo vừa nãy bị đứa cháu nhỏ nhét trong túi.
“Không có kẹo cao su, chỉ có kẹo.”
Giang Mộ Bình đeo kính vào, mở gói kẹo, đặt nó ra lòng bàn tay.
Thành Nham nhìn chằm chằm viên kẹo màu hồng trong lòng bàn tay hắn một hồi, nghĩ thầm trực tiếp cầm lên nhét vào miệng, hay giống như Giang Mộ Bình lúc thường, tình thú một chút, thỉnh thoảng làm chút ám muội, đưa miệng đến bên tay của Giang Mộ Bình ngậm viên kẹo vào.
Giống như hắn đã cân nhắc đích đáng, Giang Mộ Bình cầm lấy viên kẹo đưa đến bên miệng Thành Nham, viên kẹo cứng lạnh lẽo áp vào đôi môi mềm mại của Thành Nham.
Thành Nham há miệng ngậm viên kẹo, đôi môi còn cọ lên đầu ngón tay Giang Mộ Bình.
“Tôi đi rửa kính.” Giang Mộ Bình xoa xoa vỏ kẹo.
“Cảm ơn anh, giáo sư Giang.” Thành Nham ăn kẹo, tâm tình không tệ nói.
Hết chương 23.