Đồng Học Hôn Ước - Chương 48
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Đồng Học Hôn Ước


Chương 48


Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 48

Thành Nham sững sờ một hồi, giọng nói trầm thấp của Giang Mộ Bình vừa dứt, Thành Nham thiếu chút nữa đã cho rằng hắn đang nghiêm túc phát biểu ý kiến, cho là xăm hoa văn lên cánh tay sẽ gợi cảm hơn xăm ở trên lưng.

Tuy nhiên, Thành Nham rất nhanh liền nhận ra, khóe miệng không nhịn được cong lên, nhưng lại giả vờ như không nhận ra ý tứ của Giang Mộ Bình.

“Anh thấy xăm hoa văn lên cánh tay hoa dễ nhìn sao?” Thành Nham hỏi.

Giang Mộ Bình dường như không nhận ra Thành Nham đang giả ngu, hắn cũng không biểu lộ mình rõ ràng đang ghen tị, quay đầu tự nhiên hỏi: “Em nghĩ như thế nào?”

“Em nghĩ xăm ở đâu cũng đều giống nhau, phải xem hoa văn như thế nào nữa.”

Giang Mộ Bình ừ một tiếng, nói: “Mẹ hỏi khi nào chúng ta quay lại.”

“Mồng ba được không?”

“Được.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Hai người quay vào trong, Hạ Tuyên đã hút xong điếu thuốc, cánh tay khoác lên tay vịn ghế sô pha, đôi mắt màu sáng không mang chút cảm xúc nào nhìn hai người. Các đường nét trên khuôn mặt của y rất có cảm giác lập thể (*), đôi môi mỏng, hốc mắt sâu, làn da cũng trắng nhưng khí chất cực kỳ ương ngạnh. Màu tóc của y không nhạt như con ngươi, đó là màu tóc của người châu Á, màu đen, cắt rất ngắn.

(*) Cảm giác lập thể có nghĩa là người xem không thể quan sát một đối tượng ở một góc nhìn cố định mà phải phân chia thành nhiều mặt/khía cạnh khác nhau để đánh giá, khiến cho người xem khó nhận ra chiều sâu của đối tượng được quan sát.

Sắc mặt Hạ Tuyên có chút dữ tợn, cho nên khi y không cảm xúc nhìn người khác sẽ khiến cho người đó cảm thấy có một loại áp lực không giải thích được.

Giang Mộ Bình lần đầu tiên quan sát diện mạo của một người một cách cẩn thận như vậy, bao gồm cả cánh tay có hoa văn đặt trên tay vịn ghế sô pha của người này.

Đôi môi đang mím chặt của Hạ Tuyên đột nhiên nhếch lên một chút, nụ cười trên khóe miệng như có như không, y nhìn Giang Mộ Bình hỏi: “Cậu thích hoa văn trên tay tôi sao?”

Ánh mắt và nụ cười của Hạ Tuyên đều có vẻ không rõ ý tứ, Giang Mộ Bình đoán rằng y đã nhận ra điều gì đó, lời này của y dường như đang trêu chọc hắn.

Thành Nham liếc nhìn Hạ Tuyên, “Anh nghe chúng tôi nói chuyện à?”

Hạ Tuyên gật đầu: “Tiên sinh nhà cậu không phải cảm thấy hoa văn xăm lên tay sẽ gợi cảm hơn ở trên lưng sao, nếu thích có thể xăm một cái, hai ngày nay tôi rảnh rỗi.”

Thành Nham không nhìn ra Hạ Tuyên đang trêu chọc Giang Mộ Bình, anh còn cho là thật, nghiêm túc nói lời từ chối: “Anh ấy sẽ không xăm, anh ấy là giảng viên. Nếu xăm lên tay thì khi quay lại trường học sẽ trực tiếp bị đuổi việc.”

Giang Mộ Bình nghiêng đầu cười một tiếng.

Thành Nham ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng cười nói: “Anh đang cười cái gì, anh thật sự muốn xăm hình sao?”

Giang Mộ Bình lắc đầu: “Nếu bị sa thải thì làm sao tôi nuôi nổi em?”

Thành Nham cười đến cong cả mắt.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Triệu Thanh Lượng bước ra từ trong phòng, tiếp tục câu chuyện của bọn họ: “Nếu là giảng viên thì xăm chỗ khác không phải là được rồi sao, bắp đùi, thắt lưng, eo, ngực, chỗ nào không thể xăm?”
Nói đến bắp đùi, Giang Mộ Bình đột nhiên nghĩ đến hình xăm trên đùi trong của Thành Nham, đến nay hắn vẫn chưa nhìn thấy. Hạ Tuyên có thể đã từng nhìn thấy, y là sư phụ của Thành Nham, nói không chừng khi Thành Nham đang lấy bản thân mình ra luyện tập thì y vẫn ở đó hướng dẫn anh.

Triệu Thanh Lượng đi thẳng tới quầy lễ tân nhìn một chút, hỏi Hạ Tuyên: “Sư phụ, câu đối đỏ mà tôi mua lúc trước ở đâu rồi? Anh ném của tôi rồi sao?”

“Trong kho chứa đồ.”

“Sao anh lại cất vào kho? Đem ra lại bị vò nát rồi.” Triệu Thanh Lượng nói rồi bước đến kho.

Thành Nham nâng cánh tay lên, liếc nhìn đồng hồ, “Hôm nay không phải là giao thừa sao? Hai người không tan làm về nhà ăn Tết sao?”

“Cũng không phải năm mới.”

Thành Nham sửng sốt.

“Ở một mình rất chán.” Hạ Tuyên lại nói.

Thành Nham ý thức được điều gì, do dự một lúc, mới hỏi: “…Thân thể của dì thế nào rồi?”
“Mất rồi.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Hai từ rất đơn giản, nhưng lại như một tảng đá ép vào lồng ngực của Thành Nham. Bố của Hạ Tuyên đã mất từ ​​rất lâu, trước khi Thành Nham quen biết Hạ Tuyên, Thành Nham mới chỉ gặp qua mẹ của y, mẹ của y đối đãi với Thành Nham vô cùng tốt.

“Chuyện gì xảy ra? Do thân thể không khỏe sao?”

Hạ Tuyên ừm một tiếng.

Thành Nham nói: “Ai nói một người thì không thể ăn mừng năm mới, mỗi năm tôi đều trải qua một mình.”

Triệu Thanh Lượng cầm mấy câu đối đỏ, bước tới, “Anh ta không phải một mình thì không thể ăn tết, chỉ là bạn học Hướng không ở đây, anh ta làm gì có tâm tình ăn tết, trái tim cũng bay đến Bắc Thành rồi.”

“Bạn học Hướng? Là ai?”
Triệu Thanh Lượng cười cười: “Đây là chuyện riêng tư của sư phụ, không tiện tiết lộ.”

Triệu Thanh Lượng đặt đôi câu đối đỏ trước mặt Hạ Tuyên, cầm lấy bút và mực đã chuẩn bị trước, nói với Hạ Tuyên: “Trước đó đã nói rõ rồi, viết mấy câu đối đỏ, anh viết ngay đi, viết xong tôi sẽ dán ở cửa.”

Nét bút mềm mại thư pháp của Hạ Tuyên không chuyên nghiệp lắm, nhưng phong cách cá nhân của y rất mạnh mẽ. Thành Nham thấy Giang Mộ Bình chú tâm nhìn chữ viết trên câu đối đỏ, liền hỏi hắn: “Anh có biết viết thư pháp không?”

Giang Mộ Bình ừ một tiếng.

Hạ Tuyên nghe vậy, giơ tay cầm bút lông đưa về phía Giang Mộ Bình, “Viết hai câu đi?”

Giang Mộ Bình không từ chối, Hạ Tuyên đưa giấy đỏ cho hắn, sau đó đưa hắn bút lông. Nội dung của câu đối là do Triệu Thanh Lượng tìm ở trên mạng. Cậu cũng tìm cho Giang Mộ Bình một cặp câu, đặt điện thoại di động trước mặt hắn.
Thành Nham nghĩ mà thấy hơi buồn cười: “Đều là câu chọn từ trên mạng, không bằng cậu cũng có thể mua một bộ đã viết sẵn.”

“Sư phụ tôi không thích viết sẵn, tôi chỉ có thể chọn câu rồi tự viết.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Nét bút thư pháp của Giang Mộ Bình phi thường đẹp, từ cách đi nét dưới ngòi bút đã có thể nhìn ra là người chuyên nghiệp. Hắn đã lâu không viết, có chút ngượng tay, trong lòng lại có một tia phân bì khó giải thích được, tâm thái không ổn định lắm, khi viết lại dùng sức quá mạnh.

Giang Mộ Bình cảm thấy không hài lòng, nhưng người ngoại đạo không thể nhìn thấy những khuyết thiếu.

“Rất đẹp.” Triệu Thanh Lượng chân thành khen ngợi, “Đúng là nhà giáo nhân dân mà.”
Thời gian không còn sớm, Thành Nham và Giang Mộ Bình chuẩn bị về nhà.

Trước khi đi, Hạ Tuyên hỏi bọn họ: “Hai người ở đây bao lâu?”

“Mồng ba sẽ đi.” Thành Nham nói.

“Hôm nay có hơi vội, hai ngày nữa chúng ta uống một ly, tôi mời.”

“Được.”

Khi rời đi, Hạ Tuyên đưa câu đối do Giang Mộ Bình viết cho hắn, “Mang về treo trong nhà của mình đi.”

“Tôi không tiễn, hai cậu đi thong thả.”

Thành Nham và Giang Mộ Bình bước ra ngoài, nghe thấy Triệu Thanh Lượng thúc giục ở phía sau: “Sư phụ, nhanh lên. Tôi sẽ dán câu đối lên cửa, anh giúp tôi nhìn đi.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thành Nham thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Tuyên đang cầm câu đối đặt trên tấm cửa, Triệu Thanh Lượng đang đứng ở phía sau y, chỉ cho y vị trí thích hợp. Phong vị ngày tết ở tiệm xăm của Hạ Tuyên rất mờ nhạt, chỉ khi dán câu đối đỏ lên mới có một tia thay đổi
Bóng lưng của Hạ Tuyên rất cao lớn, nhưng không tính là cô đơn, mười năm trôi qua, y vẫn là người đàn ông lạnh lùng lãnh đạm của năm nào, những người xung quanh y lại thiếu đi rất nhiều, dường như sự lãnh đạm ở trong y cũng tìm được một lý do tương xứng.

Tìm được chỗ đậu xe, Giang Mộ Bình mở cửa ghế lái, nói: “Để tôi lái.”

“Được rồi.” Thành Nham ngồi ở ghế phụ, trên tay cầm cặp câu đối do Giang Mộ Bình viết.

Trên đường đi, Giang Mộ Bình hỏi: “Sư phụ của em là người lai sao?”

“Đúng vậy, bố anh ta là người Nga.” Vẻ mặt của Thành Nham không còn thoải mái như lúc nãy, nghĩ đến Hạ Tuyên bình tĩnh nói mình đã từng ngồi tù, cảm xúc nặng nề của anh lại dâng lên.

Có một số việc, chỉ cần một, hai phút là đã nói xong, nhưng chiếu theo hiện thực, có thể là mấy năm, thậm chí là lâu hơn để vượt qua.
“Hai người biết nhau khi nào?”

Thành Nham suy nghĩ một chút, nói: “Em không nhớ chính xác khi nào, chắc có lẽ là lúc em đầu hai mươi.”

“Tình cảm rất sâu sao?”

“Hiện tại không thể biết sâu bao nhiêu, em và anh ta đã nhiều năm không gặp, cũng không có liên lạc.”

Giang Mộ Bình chọn ra những điểm mấu chốt trong lời nói của Thành Nham: “Vậy trước đây rất sâu đậm.”

“Trước đây cũng không sâu.” Thành Nham dường như đang nói đùa. Anh nhớ lại quá khứ, cuối cùng trên khuôn mặt của anh cũng xuất hiện ý cười. “Tính tình của cả hai chúng em đều không ra sao, có một lần suýt chút nữa đã đánh nhau, anh ta còn khiến em bị gãy xương ngón tay út, anh nói xem tình cảm này sao có thể sâu đậm chứ… “

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình yên lặng lắng nghe, Thành Nham không muốn nhắc tới chuyện Hạ Tuyên từng ngồi tù, nhưng tâm trạng của anh vẫn bị ảnh hưởng phần nào. Anh vô thức kể về Hạ Tuyên và những câu chuyện vụn vặt trong quá khứ, những đề tài trước sau luôn không thể tách rời với y.

“Anh đừng để bộ dáng hung tợn của anh ta lừa, thật ra anh ta từng tốt nghiệp Học viện mỹ thuật danh giá, là một người có ăn có học.”

Năm đó, Thành Nham học xăm là để kiếm tiền nuôi em trai. Khác với Hạ Tuyên, Hạ Tuyên xăm hình hoàn toàn là vì yêu thích.

“Kỹ thuật của anh ta rất giỏi, chỉ riêng thiết kế của anh ta thôi đã bỏ xa em mấy con đường, bây giờ em cũng không thể so sánh được với anh ta.”

“Em rất sùng bái anh ta.” Giang Mộ Bình dùng loại ngữ điệu thuật lại sự thật nói.

Thành Nham quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu lại, nhìn phía trước không tiếng động nở nụ cười: “Giáo sư Giang từ đâu mà kết luận như vậy?”
Giang Mộ Bình không nói gì.

“Năm mười bảy tuổi em đã gặp được người mình sùng bái, sống đến từng tuổi này em cũng chỉ sùng bái có người ấy.”

“Giáo sư, anh nói xem là ai vậy?”

Hết chương 48.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN