Chương trình học của lớp 11 rất nhiều, ban đầu Bùi Chân có chút lo lắng mình theo không kịp, cũng may sau một vài tiết học đã quen dần.
Trước khi xuyên sách, cô bởi vì bệnh tình càng trở nặng nên nghỉ học một năm, vừa khéo trước khi nghỉ học cô đã lên lớp 11. Mặc dù trong trường học cô không tính là học bá, nhưng thành tích không tệ, thỉnh thoảng phát huy tốt còn có thể lọt vào top 10 của lớp.
Vì vậy, ngay cả khi nằm trên giường bệnh, cô vẫn dồn hết tinh lực cho việc đọc sách làm bài tập, giải một số đề mà bạn trong lớp gửi đến. Khi đó cô chỉ nghĩ rằng, trị liệu ổn rồi còn phải quay về lớp học, không thể rơi xuống quá nhiều.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ba mẹ bán hết tài sản cũng không ngăn cản bệnh tình của cô ngày từng ngày trở nặng.
May mắn, cô đã đến thế giới này.
Có cơ hội lần thứ hai Bùi Chân ở trong lớp học lắng nghe nghiêm túc, nhanh chóng hòa nhập với các bạn cùng lớp. Mặc dù tính cách của nguyên thân không đáng yêu, chẳng có bạn bè, nhưng Bùi Chân chính là bức tranh cát vui vẻ, rất nhanh chóng đã hòa nhập với mọi người, chẳng làm gì cũng cười nắc nẻ, tươi đẹp rực rỡ trái ngược hoàn toàn với thiếu niên an tĩnh ngồi bên cạnh.
Trong giờ nghỉ trưa, Diêu Băng ngồi bàn trước quay xuống nhắc nhở cô: “Này Bùi Chân cậu có xem Weibo chưa? Bộ phim mới của Cố Tinh Hải đóng máy rồi.”
Bùi Chân sững sờ, Cố Tinh Hải vốn là nhân vật nam chính của cuốn tiểu thuyết này, là một tiểu thịt tươi lưu lượng nổi tiếng, cũng là bạn cùng lớp với bọn họ. Nguyên thân vô cùng mê luyến cậu ta, đã vô số lần thổ lộ nhưng luôn bị nam chính từ chối.
Nhưng Bùi Chân đối với cậu ta không có chút hứng thú nào, thành thật trả lời: “Không xem.”
“Không phải cậu vẫn luôn mê cậu ta à?” Diêu Băng cầm điện thoại đưa cho cô xem, “Cậu cũng không quan tâm cậu ta đăng cái gì trên Weibo sao?”
Trong tấm ảnh, Cố Tinh Hải đứng cùng nhân viên trong đoàn phim, cười xán lạn.
Cùng với dáng vẻ lạnh lùng nhưng trong trẻo của Lệ Khí tạo nên một cảm giác bất đồng, Cố Tinh Hải giống như ánh mặt trời ấm áp, chính là hình tượng anh trai nhỏ khiến người ta cảm thấy gần gũi.
Nhưng hiện giờ ý nghĩ trong đầu Bùi Chân chính là: Đúng rồi, đoán chừng nguyên thân vẫn có chơi Weibo.
Cô mở điện thoại lên, bấm vào ứng dụng Weibo, vào xem tài khoản Weibo của nguyên thân, lập tức thể hiện một bộ mặt già nua nhăn nhó ngồi tàu điện ngầm*.
Bài đăng này và cái này nữa là gì vậy trời!
Không phải hoa si khuôn mặt đẹp trai của nam chính, chính là các bài đăng khoe của.
Bùi Chân phải mất một khoảng thời gian, xóa sạch bài đăng trên Weibo, unfollow Cố Tinh Hải, sau đó đổi tên Weibo thành [Thật thật thật đáng yêu]
Cô len lén liếc nhìn thiếu niên đẹp trai ngồi bên cạnh, giờ phút này cậu một tay chống cằm, đường cong nơi cánh tay ưu việt mê người, đang cúi đầu không quan tâm mà mở cuốn sách cơ học lượng tử.
Bùi Chân suy nghĩ, quyết định lấy Lê Khí làm nội dung, đăng bài đăng đầu tiên trên Weibo của cô ở thế giới này.
[Hello, world. Hello, Li Qi.]
……
Sáng sớm cổ họng của Lê Khí hơi ngứa, sau khi kết thúc tiết học, đã phát triển thành nuốt nước miếng có chút khó khăn.
Thiếu niên ngồi trong phòng học, cảm thấy trán có hơi nóng, trên người lại phát lạnh một trận. Cậu nhếch môi, trong lòng tự giễu, bây giờ thân thể đã yếu đến mức này rồi sao? Rõ ràng mùa đông năm ấy chỉ mặc quần áo đơn bạc bị nhốt ngoài ban công cả ngày, ngày hôm sau vẫn ổn mà. Nhưng bây giờ chỉ dầm một cơn mưa, đã phát sốt.
Tinh thần của cậu có chút hốt hoảng, nhưng hết lần này đến lần khác người nọ dồi dào tinh lực, lúc vào học luôn giơ tay trả lời câu hỏi, sau tiết học lại kiếm người nói chuyện phiếm, cứ líu ríu bên tai cậu.
Hôm nay giống như ve sầu sắp chết vào mùa hạ, liều mình phát ra âm thanh trước khi bốc cháy. Thật là —
Quá ồn ào.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Lê Khí rất nhanh đeo balo lên rời đi, lúc đi ngang qua phòng làm việc đều bị thầy giáo dạy toán cố tình gọi lại.
Thầy giáo dạy môn toán nhìn học sinh năm đầu, cười híp mắt đưa ra một tờ đơn ghi danh: “Lê Khí, em có hứng thú đại diện cho trường của chúng ta tham gia cuộc thi toán toàn quốc không?”
Lê Khí nhận lấy, nhìn thoáng qua một cái trả trở về: “Cảm ơn thầy đã ưu ái, nhưng đáng tiếc em không thể thu xếp được thời gian.”
Thầy giáo dạy toán ngẩn người: “Thời gian? Cuộc thi chỉ diễn ra trong ba ngày, tại sao không thể sắp xếp được thời gian? Nếu như do trường yêu cầu phải đến lớp, hãy nói với thầy, thầy sẽ giúp em nói hộ.”
“Cảm ơn thầy, nhưng em thực sự không thể tham gia.” Lê Khí kiên trì.
Thầy dạy toán tỏ vẻ rất tiếc nuối, vẫn không từ bỏ ý định nhét tờ đơn ghi danh vào tay cậu, dặn dò nếu thay đổi chủ ý ngay lập tức liên hệ với ông ấy.
Lê Khí rũ mắt thấp giọng nói cảm ơn, sau đó xoay người rời đi.
Cậu đi đến lầu một, đụng phải một nam sinh mặt đầy mụn ở lớp bên cạnh, nam sinh kia cũng vừa khéo nhìn đến đây.
Lê Khí đứng lại, môi mỏng khẽ mở, giọng điệu giống như dưới âm mười độ: “Ngô Thiệu Trạch?”
Ngô Thiệu Trạch chợt phát lạnh, ngay lập tức thân thể căng thẳng. Thiếu niên cao 1m87 đứng trước mặt cậu ta, đôi mắt sắc lạnh bình tĩnh lại hung ác, giống như một con sói chờ đợi con mồi, mà cậu ta chính là con mồi.
Đoán rằng Lê Khí đã biết chuyện sáng nay, Ngô Thiệu Trạch như lâm vào đại địch, nhưng còn cứng miệng nói: “Mày muốn làm cái gì?!”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Tao đã sớm ngứa mắt mày rồi, mày chảnh chọe cái rắm nè, thành tích tốt là hay lắm à!”
Nghe nói nữ sinh mà cậu ta thích đi tỏ tình với Lê Khí nhưng bị từ chối, nữ sinh kia trở về khóc cả một đêm, đôi mắt sưng thành quả đào.
Trong lòng Ngô Thiệu Trạch rất khó chịu, dựa vào cái gì người mà cậu ta đặt trên đầu quả tim lại bị người khác đối xử như vậy. Thằng nhóc Lê Khí kia có cái gì tốt, chỉ là thành tích tốt hơn cậu ta một chút thôi, ngay cả ngoại hình… Hừ, dù sao bây giờ các cô gái nhỏ đều thích loại môi hồng răng trắng như Lê Khí, đúng là không biết thưởng thức.
Lê Khí nhìn dáng vẻ chột dạ của cậu ta, cơ bản có thể khẳng định cậu ta chính là tên đầu sỏ lục lọi hộc bàn.
Cậu xoay cổ tay, đang suy nghĩ xem đánh từ góc nào mới tạo nên sát thương mạnh nhất, bỗng nhiên khóe mắt dư quang nhìn thấy một bóng dáng màu trắng trên lầu hai.
Thiếu niên lùi về sau mấy bước, chỉ nghe thấy “Rào” một tiếng, một thùng nước lớn từ trên trời rơi xuống, chuẩn xác không nghiêng không lệch rơi xuống đầu Ngô Thiệu Trạch, khiến người nọ ướt từ trên xuống dưới.
“Tôi *** con mợ nó là ai?!”
Ngô Thiệu Trạch tức giận giậm chân, ngẩng đầu lên không thấy bóng người. Chỉ có một làn sóng những người hóng dưa tập trung xung quanh, vừa xem kịch hay vừa lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Ngô Thiệu Trạch che mặt chạy đến xua đuổi bọn họ: “Đi đi đi, xem cái gì mà xem!” Cậu ta nhanh chóng bỏ chạy, trong nháy mắt đã chạy đến cửa trường học.
Lê Khí đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng thoáng chốc quét qua, tất cả mọi người hậm hực cất điện thoại rời đi.
Một lúc sau Bùi Chân đeo cặp sách từ lầu hai nhảy xuống, nhìn thấy thiếu niên, có chút kinh ngạc nói: “Ôi, sao cậu còn chưa đi?”
Thiếu niên im lặng nhìn cô, phải một lúc sau mới lên tiếng: “Tại sao tay áo ướt thế?”
Bùi Chân ngạc nhiên, giấu tay áo ướt hơn phân nửa ra phía sau, ngượng ngùng mỉm cười: “Chắc là…Lúc rửa tay không cẩn thận.”
Rửa tay không thể nào làm ướt phân nửa tay áo.
Nhưng thiếu niên không nói lời nào, xoay người rời đi.
Bùi Chân chạy chậm vài bước vội vàng đuổi kịp: “Chúng ta cùng nhau về nhà nha.”
Lê Khí vẫn bước đi rất nhanh, một lúc sau mới dần thả chậm tốc độ.
Thiếu nữ vô cùng cảm động, bước đi cũng nhanh hơn một chút, ý định tìm đề tài gì đó nói chuyện với Lê Khí: “Này cậu đã giải được bài toán trên lớp hôm nay chưa? Với bài đó hãy đặt miền của f(x) là R…”
Cô nói cả buổi, thấy thiếu niên không để ý đến mình, cô chợt quay đầu lại nhìn. Chỉ nhìn thấy môi thiếu niên tái nhợt, gò má đỏ bừng, trên trán xuất ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Cậu bệnh hả?” Bùi Chân giữ chặt lấy cậu, thiếu niên cao gầy như vậy mà đứng không vững, thân thể nhẹ nhàng lắc lư.
Nhất định là bởi vì hôm qua dầm mưa.
Mặc dù đó là chuyện tốt do nguyên thân gây ra, nhưng trong lòng Bùi Chân ít nhiều cũng cảm thấy hơi có lỗi: “Thật xin lỗi.”
Lê Khí rút cánh tay của mình ra khỏi tay Bùi Chân, khó khăn di chuyển trái cổ: “Buông tôi ra.”
Cậu còn muốn đi làm.
Trên tờ đơn báo danh vừa rồi, phí đi lại và ăn ở 3000 tệ.
Cậu không đủ khả năng chi trả.
Thực ra Lê Khí có một số tiền tiết kiệm từ việc đi làm thêm, nhưng số tiền tiết kiệm này dùng để trả lại cho nhà họ Bùi. Kể từ khi học cấp hai bắt đầu được nhà họ Bùi thu nhận, từng khoản tiền mà nhà họ Bùi đã chi cho cậu, bất luận là tiền học phí tiền sinh hoạt, cậu nhớ rất rõ. Từ lúc học lớp 10 cậu đã đi làm thêm, cậu không yêu cầu nhà họ Bùi chi cho mình một đồng nào nữa, cố gắng giảm thiểu ham muốn hưởng thụ vật chất, thậm chí không ăn bữa sáng để tiết kiệm tiền.
Mỗi ngày cậu luôn chờ đợi, khi trả xong món nợ này, lập tức rời khỏi nơi đáng ghét đó, không còn bất cứ quan hệ nào với nhà họ Bùi, từ nay về sau sống chết không gặp lại.
Tờ đơn ghi danh đó đối với người khác mà nói không tính là gì nhưng lại làm chậm trễ kế hoạch của cậu, cho nên cậu dứt khoát từ chối.
Bùi Chân không biết chuyện này, chỉ biết thiếu niên bị sốt cao, cần được đưa đến bác sĩ ngay bây giờ.
Lúc trước cô bị bệnh nặng, thỉnh thoảng lại lên cơn sốt cao, nóng đến mức khiến cả người đau đớn, một chút sức lực cũng không có, cô đã quen thuộc với nó.
Bây giờ Lê Khí chính là cái trạng thái này, cảm giác hoàn toàn là dùng ý chí kiên cường của mình để chống đỡ.
Bùi Chân rất áy náy, cô ngồi bên cạnh thiếu niên cả ngày, đáng lẽ phải sớm phát hiện ra điều đó. Nhưng mãi đến khi vừa đi xuống lầu, thần sắc của cậu vẫn tự nhiên, chỉ có sắc mặt hơi tái nhợt, Bùi Chân cho rằng cậu ăn ít nên dẫn đến kiệt sức, thậm chí còn không nghĩ đến việc cậu phát sốt.
Cô dùng mu bàn tay sờ lên trán Lê Khí, có hơi nóng, lo lắng nói: “Cậu cần phải nghỉ ngơi.”
“Đừng đụng vào tôi.” Thiếu niên đẩy tay cô ra. Nói xong, cả người cậu thoáng lảo đảo một chút, mắt thấy sắp ngã xuống.
“Lê Khí!”
Bùi Cân đưa tay ra, dùng hết sức lực mới miễn cưỡng đỡ được cậu, thiếu niên nhắm mắt, đầu rủ trên vai cô, chóp mũi phả ra hơi nóng giống như lửa đốt.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng thiếu niên: “….Lê Khí?”
……..
Khi Lê Khí tỉnh dậy, đã khuya rồi.
Cậu mơ mơ màng màng, vất vả lắm mới nâng mí mắt lên được, phát hiện mình không ở dưới tầng hầm.
Dưới thân là chiếc giường vô cùng mềm, chăn bông mềm mại, còn mang theo một mùi hương thơm ngát. Cho đến bây giờ trong ký ức của cậu chưa từng được nghỉ ngơi ở một nơi thoải mái như vậy. Đây là đâu?
Lê Khí cố gắng ngồi dậy, xem xét xung quanh, trong lòng có một dự cảm không rõ ràng càng lúc càng dâng lên, mãi đến khi nhìn thấy khung ảnh đặt trên tủ đầu giường, cậu đột nhiên có cảm giác như rơi vào trong động băng.
Trong khung hình, thiếu nữ mím môi, khuôn mặt u ám nhìn thẳng phía trước.
Là Bùi Chân.
Đây chính là phòng ngủ của Bùi Chân.
Lê Khí giữa chân mày nhảy dựng, lập tức nhấc chăn mềm lên nhảy xuống giường, lúc này mới phát hiện ngay cả quần áo cũng đã được thay. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác tức giận cùng bất lực, muốn rời đi nhưng cơ thể như bị rút hết sức lực, nhất thời hai chân mềm nhũn, vịn lấy cái ghế bên cạnh.
Bùi Chân nghe thấy động tĩnh, mở cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, nhìn thấy Lê Khí tỉnh lại, đôi mắt sáng lên: “Cậu tỉnh rồi à.”
“Chờ tớ một chút!” Thiếu nữ lạch bạch chạy đi, một phút sau cầm lấy cái khay tiến vào phòng. Trên cái khay, có một chén cháo trắng vừa mới nấu, hơi nóng từ chén cháo bốc lên, bên cạnh còn có một vài món ăn kèm.
“Tớ nấu cháo.” Cô cầm lấy cái khay đặt trên tủ đầu giường, “Sao cậu lại ngồi dậy? Phải nghỉ ngơi thêm một lúc nữa. Vừa rồi bác sĩ gia đình đến đây, kê cho cậu thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh. Tớ đã cho cậu uống thuốc hạ sốt rồi, bây giờ hạ sốt chưa? Mau ăn một chút cháo lót bụng đi, một lúc nữa uống thuốc kháng sinh.”
Cô nói liên miên dài dòng dặn dò rất nhiều, thiếu niên vốn đang lắng nghe một cách lạnh lùng, nhưng sau khi ngửi thấy mùi thơm của cháo trắng, dạ dày rỗng không nhịn được hung hăng thoáng run lên một chút, một tiếng kêu phát ra từ cái bụng của cậu, khuôn mặt cậu đỏ bừng, nhìn đi chỗ khác không dám nhìn thẳng vào thiếu nữ.
Làm sao Bùi Chân có thể giúp đỡ cậu? Cô không có lòng tốt như vậy.
Lệ Khí vẫn nhớ rõ lần đầu tiên đến nhà họ Bùi, thiếu nữ thừa dịp không ai chú ý, trực tiếp ném một túi rác vào người cậu, cười nhạo nói: “Rác rưởi phải ở cùng rác rưởi.”
Mấy năm sau, Bùi Chân luôn đối xử với cậu như thế này, gọi tới liền tới, bảo đi liền đi, kiêu ngạo sai khiến, cứ như cậu là một con chó hoang ven đường, bất luận lúc nào bất kỳ một ai cũng có thể đá một cái cho hả giận. Những sự sỉ nhục đó cậu từng bút ghi lại, chỉ đợi một ngày cánh chim cứng cáp —
Nhưng thái độ của cô đối với cậu thay đổi chỉ sau một đêm.
Che dù nấu canh gừng cho cậu, thay cậu trả thù người khác, thậm chí lúc cậu ngã bệnh còn ra sức chăm sóc.
Không chỉ như thế, giọng điệu thần sắc của cô, đến cả hành vi cử chỉ, thậm chí khí chất cả người, cũng thay đổi đến long trời lỡ đất.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Lê Khí đã sớm từ chỗ mẹ của mình học được đạo lý ấy.
Cậu không tin con người ta sẽ thay đổi. Nếu như không phải, việc kia chỉ có thể nói lên —
Cuối cùng thiếu nữ ngu ngốc độc ác cũng học được cách ngụy trang.