Nghe thấy Mạn Nhu nói như vậy, Phong Miên chỉ đành trả lời tổ kịch nói được.
Sau đó sau khi xuống máy bay, đưa Mạn Nhu đi ăn bữa cơm, liền trực tiếp đi đến tổ phim của bộ phim này.
Sau khi gặp bọn họ, shellyneo vô cùng vui mừng, lập tức đưa Mạn Nhu đi gặp những phó đạo diễn khác trong tổ phim, sau đó đưa Mạn Nhu đi thử phục trang.
Khi Mạn Nhu mặc bộ váy dài phục cổ thế kỉ đi ra khỏi phòng thay đồ, trong mắt Phong Miên chỉ có hai chữ kinh diễm, cho dù cô đã có được Mạn Nhu rất nhiều lần, cũng nhìn thấy vẻ đẹp rực rỡ của nàng trên sân khấu, nhưng lần này, Mạn Nhu lại mang đến cho cô cảm giác không giống nữa.
Lúc nàng mặc toàn thân váy dài màu xám đen, nàng một lúc liền nhập vào trạng thái yêu cầu của nhân vật trong kịch bản, dường như thật sự là người phụ nữ từ trong tranh cổ bước ra vậy.
Lúc Mạn Nhu đang ở trước ống kính quay người một cái, shellyneo không nhịn được vỗ tay tán thưởng, Mạn Nhu chính là có năng lực phân tích nhân vật sắc bén, nàng chính là một diễn viên trời sinh!
Phong Miên lúc này mới thật sự nhận thức được sức quyến rũ đặc biệt của Mạn Nhu, nàng không phải đang thử vai, mà là đang đem bản thân biến thành nhân vật trong kịch bản.
“Quá đẹp rồi”!
Mạn Nhu nghiêng người nhìn Phong Miên, tình cảm trong mắt nàng đầy mong đợi, Phong Miên cười gật đầu: “Rất đẹp….”
Vẻ đẹp này không những là Mạn Nhu đẹp, cũng là nhân vật đẹp.
“Phong tổng, cô không cần tiếp tục do dự nữa, nhân vật chính của bộ phim này chính là thuộc về nàng”!
Nghe shellyneo nói như vậy, Mạn Nhu hiểu ý của cô, nhưng trong lòng có chút do dự, nàng không biết bản thân có thể diễn đạt nhân vật mà Phong Miên muốn không.
Phong Miên không mở lời, cô không muốn cho Mạn Nhu quá nhiều áp lực, tuy nhiên cô so với bất kì người nào khác luôn tin tưởng thực lực của nàng.
Chú ý đến sự trầm mặc của Phong Miên, Mạn Nhu trừng mắt: “Chị cảm thấy em thích hợp sao”?
“Cũng có thể….. bởi vì em so với bất kì ai hiểu thứ chị muốn biểu đạt ra, kịch bản này em đã xem qua mất trăm này rồi”. Phong Miên đối với bộ phim này kì vọng vượt qua bất kì bộ phim nào lúc trước, lúc cô nhìn Mạn Nhu, trong mắt có tia lửa kích động và hưng phấn mãnh liệt, nhưng cô so với bất cứ ai hiểu rõ, là người quản lí của Mạn Nhu cô cần suy xét nhiều yếu tố hơn nữa.
Lúc Mạn Nhu cùng Phong Miên giao lưu ánh mắt, đột nhiên nhận ra cô vẫn chưa nói hết lời.
Mạn Nhu nói với shellyneo: “Tôi đi thay quần áo trước, sau đó chúng ta thảo luận việc kịch bản một chút”.
Nàng chỉ quan tâm bộ phim này sắp khai máy, mà không phải đạo diễn Berbie của bộ phim (Mảnh Vỡ Ký Ức).
“Phong tổng, cô là một người có mắt quan sát của một thương nhân, cô biết Mạn Nhu là một nữ diễn viên vô cùng hiếm thấy, cô ấy nhất định có thể khiến bộ phim của cô tỏa sáng rực rỡ”.
Điểm này Phong Miên biết rõ.
Cô cười nói: “Lịch trình công việc của Mạn Nhu gần đây đã sắp xếp rất chật rồi, tạm thời cứ sắp xếp như vậy đã”.
Shellyneo nhún nhún vai, cô cảm thấy Phong Miên có thể sẽ bỏ qua một cơ hội cực kì tốt.
Bởi vì tốc độ Mạn Nhu nhập vai nhân vật rất nhanh, buổi trưa hôm đó đã quay xong hai đoạn rồi, Mạn Nhu biểu hiện rất tốt, nhận được sự công nhận của các phó đạo diễn tổ phim.
“Cô ấy quả thật là một diễn viên hiếm thấy”. Shellyneo một lần nữa ca thán nói.
“Điều cô ấy cần bây giờ là có thể khiến cô ấy đi vào mảng thương nghiệp của quốc tế Ảnh Đàm, mà không phải mảng tình tiết phim, cô ấy có con đường mơ ước cần đi, nếu muốn cô ấy vì đi đóng phim (Mảnh Vỡ Ký Ức) có thể sẽ ảnh hưởng đến đẳng cấp một năm tiếp theo cô ấy nhận kịch bản”.
“Tôi sẽ không dùng tiền đồ của cô ấy để đánh cược”.
“Cô thật sự suy nghĩ cho cô ấy”.
Phong Miên nhìn ống kính liên tục chiếu hình, Mạn Nhu diễn rất cảm động, lúc nàng đang đóng phim luôn cực kì tự tin, toàn thân sẽ phát ra ánh hào quang.
“Ông trời đã đem cho tôi cơ hội tốt nhất trên thế giới rồi, tôi đương nhiên phải càng thêm quý trọng”.
Shellyneo nghe được câu này, càng thêm cảm thán: “Tôi đã xem qua rất nhiều lần tin tức về vợ chồng hai người, cùng so sánh với những vợ chồng khác trong giới showbiz, hai người thật sự quá hạnh phúc khiến người khác đố kị, chúc phúc hai người….”
“Cảm ơn…..”
Sau khi quay xong công việc hôm đó, bọn họ hẹn nhau cùng đi nhà hành gần đó dùng bữa, đạo diễn Berbie cũng nhanh đến đó, đúng lúc có việc cần thảo luận với Phong Miên về việc sắp xếp khai máy (Mảnh Vỡ Ký Ức).
Bọn họ ngồi quây quanh trên chiếc bàn tròn của nhà hàng, nói chuyện trên trời dưới đất, không khí vô cùng sôi nổi.
Chỉ là Berbie cũng đang trong suy nghĩ có ý muốn Mạn Nhu nhận vai nữ chính của (Mảnh Vỡ Ký Ức).
Phong Miên chỉ là cười sâu xa, nhưng không nói ra đáp án.
Đợi lúc về khách sạn, Mạn Nhu mới hỏi việc này: “Hai người nói việc gì mà thần bí vậy, không để em biết sao”?
“Làm gì có chuyện thần bí gì”? Phong Miên kéo nàng vào trong lòng, thấp giọng hỏi thăm.
Mạn Nhu nghiêng đầu suy nghĩ: “Em luôn cảm thấy có, với lại ánh mắt hai người em với bình thường rất khác….”
Bởi vì bọn họ đều cảm thấy em rất thích hợp vai nữ chính của (Mảnh Vỡ Ký Ức)”. Phong Miên cười dắt Mạn Nhu ngồi lên trên giường.
Mạn Nhu đột nhiên ngây người một chút, không có nói chuyện….
“Chị không có đồng ý, cho nên em yên tâm đi”. Phong Miên lập tức giải thích.
Trong lòng Mạn Nhu cũng rất muốn cùng Phong Miên hoàn thành mơ ước của anh, chỉ là lịch quay của bộ phim này với công việc của nàng phía sau quả thật sắp xếp có dồn dập, với lại nàng là diễn viên bắt buộc phải tôn trọng ánh mặt chọn người của đạo diễn và nhà sản xuất, có lúc có thể diễn một bộ phim không là còn phải xem duyên phận.
Nàng bay giờ sự nghiệp mới bước vào ổn định, nếu tham của mất lớn, ngược lại sẽ tạo thành lo phiền cho Phong Miên.
Lại thêm nữa, quan hệ của hai người mới công khai, nàng liền tiếp nhận nữ chính bộ phim mà Đại Thiên làm chủ đầu tư, vậy truyền thông kí giả sẽ viết như nào đây?
“Đừng nghĩ nữa, chị sẽ xử lí tốt mà”. Phong Miên nhị không nổi thấy nàng thời gian nghỉ ngơi mà còn suy nghĩ về công việc, trực tiếp đẩy nàng ngã xuống giường: “Nghỉ ngơi đi….”
“Chị như vậy, em làm sao nghỉ ngơi”? Mạn Nhu nhìn tay không an phận của cô, mạnh mẽ ôm chặt gáy của cô, hai người cùng nhau ngủ trên giường đôi.
Nàng thỉnh thoảng rất dã tính, đột nhiên tiến công, mà Phong Miên rất thích nàng như vậy, dù sao tình cảm là cần hỗ trợ mà, đặc biệt là lúc này.
Cô rất mê luyến nhìn nàng, điên cuồng…..chiếm hữu.
Hai người bây giờ đã đến một con đường không nỡ rời xa đối phương, mỗi một giây đều tận tình ôm lấy nhau, dù đối với cách nghĩ của đối phương rất quen thuộc rồi, nhưng vẫn rất kịch liệt.
Phong Miên ôm Mạn Nhu, để cho nàng ở trong lòng mình ngủ, đôi môi dương lên một nụ cười vô cùng tự nhiên, lúc mà thật sự yêu một người, thì sẽ muốn dùng mọi phương thức để đi biểu đạt tình cảm của bạn, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy mệt.