Chương 4
Thẩm Hà: “…” Anh sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên cười: “Cậu muốn thế nào?”
Dư Hoan nhặt cành cây chỉ vào anh: “Nói đi, cậu là heo.”
Thẩm Hà rất thành thật: “Cậu là heo.”
Dư Hoan giật giật khóe miệng: “Tôi bảo cậu, cậu nói cậu là heo.”
Thẩm Hà nhếch miệng cười: “Tớ nói cậu là heo.”
Dư Hoan xù lông: “Tôi bảo cậu nói tôi là heo!”
Thẩm Hà: “Đúng rồi, cậu là heo.”
“… Shit.”
Dư Hoan nhận ra, cậu đang bị tên chó con này hố.
Người đứng dưới mương còn tỏ ra tủi thân, lẩm bẩm: “Sở thích của bạn Dư thật không bình thường.”
“…” Dư Hoan xù lông: “Có mà sở thích của cậu mới không bình thường!”
Xì, người không thèm so đo với chó, giận nhiều banh não. Cậu phủi tay đứng dậy, xoay người rời đi, Thẩm Hà ở phía sau đáng thương gọi cậu: “Bạn Dư, cậu là người đẩy tớ xuống.”
Gân xanh trên trán Dư Hoan nổi lên: “Liên quan gì tới tôi, tự đi mà nghĩ cách.”
Thẩm Hà không chút hoang mang lấy ra một chùm chìa khóa, giơ lên không trung, lắc lắc: “Nhưng mà, chìa khóa của cậu đang ở chỗ tớ. Cậu không có thẻ cũng không có điện thoại, vậy định vào nhà kiểu gì?”
“…”
Đúng thật. Không có thẻ nhận dạng thì bảo vệ sẽ không cho vào. Dư Hoan xoay người quay lại, rất không tình nguyện duỗi tay về phía anh: “Trèo nhanh lên.”
Thẩm Hà nắm lấy tay cậu. Dư Hoan cố gắng lắm mới kéo được anh: “Con mẹ nó, cậu ăn thức ăn của heo để lớn lên à? Nặng muốn chết.”
Thầm Hà vươn tay hướng về phía cậu rồi dán người vào, như có cái đuôi đang vẫy phía sau: “Tớ biết bạn Dư rất nhớ nhưng tớ vì đã đẩy tớ xuống.”
“…” Không phải mày uy hiếp anh sao?
Trên đường về, Dư Hoan đeo lên người một vật trang sức rất lớn, không biết tại sao Thẩm Hà như thế này, cứ dính chặt lấy cậu, bám mãi không chịu buông, đá cũng đá không đi.
“Cậu muốn chết à?!!”
“Tớ muốn cậu.”
Cậu chửi suốt dọc đường, Thẩm Hà cũng vẫy đuôi hết cả đường đi, rốt cuộc đã về tới nhà. Nhà bọn họ ngay gần nhau, lại cùng một tầng, chỉ cách một cánh cửa, hai bên ban công còn liền vào, không hề có chút rào cản hay ngăn cách, Dư Hoan rất đau đầu về chuyện này.
Đến cửa nhà, Thẩm Hà lưu luyến không rời túm lấy tay cậu, bộ dạng vô cùng đáng thương, trông như nữ chính Quỳnh Dao*¹: “Bạn Dư, nhớ tới tớ nhé.”
Dư Hoan ghét bỏ giật tay: “Buông ra!”
Thẩm Hà chớp chớp mắt: “Tớ cũng sẽ nhớ cậu.”
Dư Hoan giật tay càng lúc càng mạnh: “Tôi bảo cậu buông ra!”
Thẩm Hà: “Đúng rồi, nhất định phải mơ về tớ đấy nha.”
Tay Dư Hoan như sắp gãy: “Tiên sư tổ bố nhà cậu! Cậu mà không buông ra, tôi sẽ cắn cậu!!”
Thẩm Hà quyết đoán buông tay, mặt cười hì hì, trông cực kỳ thiếu đòn: “Ấy, không được, nếu bạn Dư cắn tớ, tớ sẽ rất đau.”
“Bệnh tâm thần.”
Dư Hoan vừa chửi vừa mở cửa, “Rầm” một tiếng, sau đó đóng sập cửa lại, mạnh đến mức tạo dư chấn khiến mặt tường rung lên.
“…” Thẩm Hà sửng sốt đứng trước cửa nhà cậu hồi lâu, thở dài một hơi, lúc này mới ủ rũ rời đi.
Không còn tên ruồi bọ kia, Dư Hoan cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh. Đầu tiên cậu tắm rửa thoải mái bằng nước ấm, sau đó pha một ly “hảo trà”, rồi lấy hai lát dưa chuột của mẹ ở trong mâm, dán vào hai bên mắt, vui vẻ nằm xuống ghế ngoài ban công.
Trước tiên phải tiến vào trạng thái tịnh tâm của người già.
Đêm hè, bầu trời đầy sao xinh đẹp khác thường.
Chợt, một ngôi sao băng từ không trung đen dày lướt qua.
Dư Hoan chân thành tha thiết chắp tay trước ngực, cho con xin được ước, hy vọng sau này tiền vào như nước, cơ thể khỏe mạnh, không còn phải gặp lại tên khốn (Thẩm Hà) nữa.
Vừa mới ước chưa được một giây, bỗng một giọng nói hưng phấn truyền tới từ ban công cách vách: “Bạn Dư! Ban nãy trên trời có sao băng đấy! Tớ đã xin được ước! Ước rằng ngày nào cũng nhìn thấy cậu!”
“…” Bố khỉ!
Dư Hoan tức không nói nên lời, quay đầu về phía ban công cách vách, Thẩm Hà đang đứng ở mép ban công, cười tủm tỉm nhìn cậu.
“Bạn Dư, làm sao bây giờ? Tớ không ngủ được, cứ mỗi khi nhắm mắt, trong đầu đều hiện lên hình ảnh cậu.”
Nhìn nụ cười phúc hậu và vô hại trên khuôn mặt kia, trong cơn giận, Dư Hoan đã uống sạch trà: “Vậy cậu lôi não bỏ vào máy giặt, rồi xoay đều giặt thật sạch một phen.”
Nói xong, cậu kéo ghế dựa vào phòng, còn không quên khóa chặt cửa và cửa sổ. Chỉ sợ tên chó con kia từ chỗ xó xỉnh nào đó, chui vào phòng, dọa cậu một trận.
Ngủ đến nửa đêm, có con muỗi kêu vo ve ngay cạnh mặt cậu. Dư Hoan mơ màng đập con muỗi trên mặt, bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Bạn Dư.”
“Đệt mịa cậu!!”
Dư Hoan đột nhiên trợn mắt, vô số con muỗi bay múa vây quanh mặt cậu, “Vo ve vo ve”, mà tụi nó còn có thể nói, câu nào nói ra cũng là giọng của Thẩm Hà.
“Bạn Dư…”
“Tớ rất nhớ cậu đấy… Bạn Dư…”
“Aaaaaa–”
Dư Hoan mở mắt, bị ác mộng khiến cả người đổ mồ hôi lạnh. Bên ngoài trời đã sáng, có người đứng ở ban công, gõ lên cửa sổ sát đất trong phòng cậu, chính là người cậu không muốn thấy nhất.
Thẩm Hà trông như bé cún, ngồi xổm ngoài cửa sổ, vừa ngậm bánh mì vừa nói: “Rời giường thôi, nếu không dậy sẽ bị muộn học.”
Dư Hoan rời khỏi giường, tức muốn hộc máu, đi tới mở cửa sổ sát đất. Thẩm Hà đứng lên, vừa cười vừa dang tay kéo cậu vào lòng.
“Chào buổi sáng, bảo bối của tớ.”
Dư Hoan ghét bỏ đẩy anh ra, nhìn về bên kia ban công. Tất cả những chậu hoa cậu trồng đều bị đổ xuống, bùn đất và hoa cỏ vương vãi đầy trên mặt đất.
Nhất định là do tên chó này lúc bò qua ban công rồi đụng vào, anh lại còn chột dạ bịt mắt cậu, nghiêm túc nói: “Đừng nhìn, buổi sáng nhìn gì cũng bị ảo giác.”
“…”
Một phút sau, Dư Hoan kéo anh quăng ra ngoài, ngay trước mặt Dư Thanh Tùng và Thẩm Phương Mai, hai vợ chồng ngồi trên sô pha, giật mình trừng mắt.
Không bao lâu sau, Dư Hoan cũng xách cặp ra khỏi nhà: “Con đi học.”
Thẩm Phương Mai: “Con trai không định ăn chút gì sao?”
Dư Hoan: “Con hít khí no rồi.”
Hôm qua xe đạp không còn lái được, Thẩm Hà cũng báo là xe hỏng, hai người chỉ có thể tự đi đến trường, vì dọc đường nháo nhào đấm đấm đánh đánh, nên lúc tới nơi, đã muộn học nửa tiếng.
Trên chiếc bảng đen nhỏ được treo thời gian đếm ngược tới ngày thi đại học.
Còn 250 ngày.
Hai người đứng phạt bên ngoài phòng học, vốn dĩ đứng xa nhau, nhưng Thẩm Hà lại bước hai bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, anh đặt sách lên đầu, đi tới gần cậu.
“Ăn sáng chưa?”
“Đéo phải việc của cậu.”
Thẩm Hà thần bí cười hề hề: “Cậu sờ vào túi tớ đi.”
Dư Hoan liếc anh một cái, trông mặt có vẻ không phải chuyện gì tốt. Cậu vốn không định sờ, nhưng Thẩm Hà không đồng ý, không chịu buông tha thúc giục cậu lục túi, lúc này cậu mới miễn cường thò tay vào lục.
Lần thứ nhất, lấy được miếng bánh quy nhỏ.
Lần thứ hai, lấy được quả trứng gà luộc.
Lần thứ ba, lấy được một túi bò khô.
Lúc cậu móc một con chim bồ câu nhỏ đang kêu khe khẽ từ trong túi, Dư Hoan khiếp sợ: “Đậu mầm… Cậu nhét thứ này vào kiểu đéo gì vậy? Túi cậu là động không đáy sao?”
Thẩm Hà cười trầm ngâm: “Nhặt được trên đường.”
Dư Hoan: “…”
Cậu nhét chim nhỏ vào lại túi, cầm bánh quy và bò khô lên ăn. Buổi sáng chưa ăn cơm, thật sự bây giờ cậu cảm thấy hơi đói.
Vừa đúng lúc, thầy Lý đi ra, xụ mặt bước tới chỗ cậu, trên tay còn cầm cây thước gỗ, khiến Dư Hoan run bần bật.
Nhớ lại ba năm cấp ba.
Cây thước gỗ kia từng đánh 103 phát vào lòng bàn tay, mỗi một phát đều đánh thẳng tới tâm hồn đau đớn của cậu, khiến cậu bây giờ chỉ cần nhìn thấy đã sợ chết khiếp.
“Làm gì đấy?!” Khuôn mặt thầy Lý thâm trầm, bước tới.
“Thầy… Thầy giáo…” Quai hàm đang nhai của Dư Hoan cứng đờ.
Thầy Lý thở phì phò chọc vào trán cậu: “Thầy kêu em đứng phạt hay kêu em đứng ăn? Trên lớp cho phép mang đồ ăn vặt tới sao?”
Dư Hoan nhanh tay ném đồ ăn xuống, chỉ vào Thẩm Hà, nói: “Là Thẩm Hà đưa cho em, không phải đồ ăn vặt của em.”
Nói xong, cậu lục túi Thẩm Hà: “Không tin thì thầy xem thử đi ạ. Trong túi bạn ấy có trứng gà, còn có bánh bao nhân thịt. Đúng rồi! Có một con chim! Bạn ấy mang thú cưng đi học!”
Nhưng túi đồng phục của Thẩm Hà trống rỗng, Dư Hoan lục một hồi không thấy gì, cậu không tin được trừng lớn mắt: “Cậu ăn đấy à?!”
Thẩm Hà làm vẻ mặt vô tội: “Không phải mà.”
Dư Hoan không cam lòng lục tiếp: “Vậy chim đâu?!”
Hai bên tai Thẩm Hà đỏ bừng: “Đũng quần.”
Dư Hoan: “…”
*¹. Nữ chính Quỳnh Dao: nữ chính trong những bộ phim của Quỳnh Dao. Quỳnh Dao là nhà văn, nhà biên kịch nhà sản xuất phim người Đài Loan, bà chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ. Nữ chính trong phim của bà thường là người phải chịu nhiều đau đớn khổ sở để có được tình yêu.