Đôi mắt Nguyễn Viên nhẹ nhàng chớp lại một cái, hàng lông mi khẽ run lên.
Không biết vì sao cô tự nhiên bật cười, tiếng cười truyền từ trong tai nghe truyền thẳng đến đáy lòng Thẩm Dục, nhẹ nhàng tựa như lông chim, khiến trái tim anh ngứa ngáy nhưng không thể gãi được.
“Đồ đệ, con thật sự rất thú vị đó nha”, Nguyễn Viên hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng nói ra.
Thẩm Dục ở bên kia cuộc gọi nghe rất rõ ràng, anh không thể nào hiểu được tâm tư của một người phụ nữ. Đối với câu nói của Nguyễn Viên, anh không thể hiểu, cũng không dám làm loạn nữa.
Nguyễn Viên không nói gì nữa, vừa rồi lúc livestream cô đã cùng Nhan Tiểu Phong đánh một trận xếp hạng, bây giờ cô đang là tinh diệu 5 sao, chỉ cần thêm 1 sao nữa thì cô có thể đạt được vương giả.
Vốn dĩ Thẩm Dục đã là một game thủ rất mạnh bây giờ VGVD và LOL có rất nhiều điểm giống nhau.
Bây giờ anh chỉ thiếu một người đồng đội chơi phối hợp với anh thật tốt, để có thể đánh xếp hạng cùng nhau.
Tối hôm đó, lối đánh của Nguyễn Viên rất mạnh bạo, tướng Điêu Thuyền của cô ở các trận xếp hạng bậc cao thường bị cấm, vì thế cô chỉ có thể chơi Mai Shiranui hoặc Gia Cát Lượng. Hai vị tướng này phải di chuyển, hỗ trợ nhiều cho đồng đội và tính đa dụng của hai tướng này có thể dễ dàng giúp cô có được chiến thắng.
Lúc Nguyễn Viên chơi xếp hạng thì cực kỳ khác biệt so với lúc cô chơi những trận đấu thường.
Lúc trước, khi cô và đồ đệ còn đánh ở bậc xếp hạng thấp, cô rất dễ dàng nói chuyện với đồ đệ, đôi khi còn lén lút đi vòng qua bãi cỏ gần trụ, mát mẻ rợp mát.
Có lẽ Nguyễn Viên không biết rằng, lúc cô đánh xếp hạng, giọng nói của cô dịu dàng, nũng nịu, đã vậy cô kéo âm cuối. Mỗi lần nghe thấy giọng nói của cô là một lần câu mất hồn của người khác.
Cô luôn bình tĩnh, điềm đạm.
Sự chăm chú giống hệt với Thẩm Dục lúc anh vẫn còn đánh chuyên nghiệp.
Ngoại trừ lúc cô chỉ huy đội hoặc lúc cô muốn lấy bùa xanh thì cô chưa từng nhiều lời.
Cô có thể đi theo anh khắp bản đồ để bắt lẻ đối phương, giết được đối phương, dần dần tạo được lợi thế thì bắt đầu lăn cầu tuyết (1).
Mấy tiếng đã trôi qua, Thẩm Dục từ tinh diệu năm đã lên tinh diệu ba.
Nguyễn Viên bây giờ đã là vương giả bảy sao, cô nhấp vào bảng xếp hạng vương giả. Bây giờ muốn vào top 100 thì ít nhất cũng phải đánh thêm 30 trận nữa, bậc xếp hạng càng cao càng phải chú ý đến chiến thuật, chỉ cần vô ý lơ đễnh một chút cũng đủ chí mạng rồi.
Cô tập trung tinh thần một quãng thời gian dài như vậy, đương nhiên là có hơi mệt, cô nói chuyện với Thẩm Dục: “Vi sư cảm thấy có chút mệt mỏi, hôm nay dừng lại ở đây đi, mai lại đánh tiếp nhé?”
Thẩm Dục để điện thoại xuống rồi “Ừ” một tiếng, “Cảm ơn sư phụ. Mấy ngày nữa xong việc thì có thể về nhà rồi, đến lúc đó, sư phụ có thể đưa con livestream cùng được không?”
Nguyễn Viên uống một ít nước, ngay từ ban đầu cô không ngờ đến rằng đồ đệ cô lại muốn cô dẫn theo cùng livestream, thật không biết cậu ấy đang nghĩ gì?
“Con nói con muốn vi sư livestream cùng con sao?”, Nguyễn Viên thoát khỏi trò chơi, cả người dựa vào bàn máy tính, tay chống cằm.
Thẩm Dục: “Đúng rồi”.
Anh thật sự rất ghen tỵ với cái tên Nhan Tiểu Phong đó. Tên đó có thể cùng livestream với cô, có thể chơi xếp hạng cùng với cô.
Nếu không phải tối nay cô nể mặt đống quà tặng mà anh tặng cho cô thì có lẽ tối nay cô sẽ không đột nhiên nhớ việc kéo anh lên bậc xếp hạng.
Lúc trước, cô nói cô muốn anh luyện thêm nhiều tướng, làm anh luôn có cảm giác cô chán ghét anh quá yếu, không biết chơi nhiều tướng.
Trong mấy trận xếp hạng tối nay, anh chưa từng kéo cô được trận nào, Thẩm Dục đi rừng không ảnh hưởng nhiều đến cô, mà cho dù anh không đi rừng mà chơi ở vị trí đường trên thì anh cũng có thể gây ra một nguồn áp lực rất lớn lên người đội đối phương.
Nguyễn Viên suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy đề nghị này của đồ đệ … có vẻ không tệ lắm.
Có lẽ sắp tới, cô sẽ cố gắng tránh né ít chơi xếp hạng cùng với Nhan Tiểu Phong. Có thể là do cô tự mình đa tình (2) nhưng giác quan thứ sáu của cô đã chỉ cho cô biết rằng, nếu cô còn đánh xếp hạng chung với Nhan Tiểu Phong thì chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Thái độ của Nhan Tiểu Phong quá mập mờ và quá để ý đến cuộc sống, công việc của cô.
Lúc cô nói trên livestream rằng hai người chỉ là bạn bè, nhưng thái độ của Nhan Tiểu Phong không thể hiện rõ ràng điều đó, làm trong lòng Nguyễn Viên cảm thấy có hơi bất an, lo lắng.
Hẳn là Nhan Tiểu Phong cố ý muốn để người xem hiểu nhầm rằng cô và anh ta có một mối quan hệ thân mật trên mức tình bạn.
Chỉ là cô thật sự xem Nhan Tiểu Phong như một người bạn, một người bạn ảo trên mạng cùng cô đánh xếp hạng mà thôi. Và có một điều quan trọng nữa cô rất không thích, đó là người khác quá mức nhiệt tình đối với cô.
Bây giờ cô nghe thấy Thẩm Dục nói như vậy, đột nhiên cô cảm thấy bình tĩnh hơn, yên tâm hơn một chút về người đồ đệ này, cô cười một tiếng rồi hỏi: “Đồ đệ à, không lẽ con tặng cho sư phụ nhiều quà như vậy chỉ để được lên livestream thôi hả?”
Thẩm Dục sững người trong giây lát, ở bên ngoài một tiếng sấm vang lên, tiếng sấm đánh ầm ầm giống như đang đánh thẳng vào trái tim anh.
Anh không biết có phải Nguyễn Viên hiểu nhầm ý của anh không? Hay là cô cố ý nói vậy để cho anh một bậc thang leo xuống (3).
Có lẽ ở trong mắt cô, anh chỉ là một người chơi mới, có lẽ, cô nghĩ anh được lên màn hình livestream là một sự vinh quang rất lớn.
Anh biết muốn theo đuổi cô thành công còn phải đi một quãng đường rất dài, bây giờ không nhất thiết phải đánh rắn động cỏ (4) cho mất công.
Anh muốn từ từ tiến vào cuộc sống của Nguyễn Viên từng chút, từng chút một. Giống như việc chơi game, bất cứ lúc nào anh cũng phải tận dụng được khoảng thời gian mà mình có, học được cách quản lý, làm chủ mới là tốt nhất.
Gió đột nhiên nổi lên làm tấm rèm trong phòng anh bay lên theo làn gió. Thẩm Dục đứng lên, đi tới kéo rèm cửa lại rồi nói: “Nếu sư phụ nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi. Thật ra, con tặng nhiều quà cho sư phụ như vậy chỉ vì con muốn được lên livestream, ai mà ngờ sư phụ lại tắt livestream nhanh như vậy, lại còn nói muốn đánh xếp hạng chung với con, làm con cảm thấy thụ sủng nhược kinh (5)”.
Ở đằng xa, một tia chớp lóe lên, ánh sáng kia chiếu lên khuôn mặt của Thẩm Dục. Khuôn mặt đẹp trai của anh được ánh sáng của tia chớp chiếu rọi rõ ràng.
Khóe môi anh khẽ cong lên, giọng nói rất dịu dàng, nhẹ nhàng, êm tai.
Nguyễn Viên ở đầu bên kia cuộc gọi nghe rất rõ ràng tiếng sét đánh, cô nhíu mày lại hỏi: “Sư phụ hứa với con là được rồi, chỉ cần con nói lúc nào con muốn được lên livestream với sư phụ. Sư phụ nghe thấy tiếng sét đánh, nhanh cúp điện thoại đi”.
Thẩm Dục kéo tấm rèm cửa lại, quay lưng về phía cửa sổ, ngửa đầu nhìn đèn treo trên tường: “Sư phụ, có phải là sư phụ đang quan tâm đến đồ đệ không?”
“Coi như là vậy đi”, Nguyễn Viên trả lời.
Trong lòng anh giống như có một dòng nước ấm áp chảy qua, anh nhẹ giọng nói: “Sư phụ, chúc ngủ ngon”.
Ở bên kia cuộc gọi, giọng nói của cô rất nhỏ: “Đồ đệ, ngủ ngon”.
Thẩm Dục từ bé đã được giáo dục kỹ càng, anh biết, anh phải đợi cô cúp máy trước rồi mới tháo tai nghe xuống. Anh nhìn điện thoại, người ở đầu bên kia vẫn chậm chạp chưa ngắt cuộc gọi.
Cuộc gọi QQ giữa anh và cô vẫn còn được kết nối.
Tai nghe vừa mới bị anh tháo ra đã nhanh chóng được đeo vào lại, anh có thể nghe rất rõ ràng tiếng thở đều đều của Tiểu Nhuyễn Muội, có vẻ như cô ấy đã ngủ mất rồi.
Cô ấy mệt đến vậy sao.
Thẩm Dục khẽ thở dài một tiếng, anh nghĩ, có lẽ tối nay cô đã quá căng thẳng rồi, căng thẳng đến nỗi vừa mới nói chuyện xong với anh thì cô đã ngủ mất rồi.
Một sự lo lắng hiện lên giữa mi tâm, bây giờ Thẩm Dục đã biết anh vừa mới đi sai một bước.
Anh biết chơi game nhiều sẽ mệt mỏi như thế nào. Lúc trước, khi anh còn đánh chuyên nghiệp, anh huấn luyện bất chấp ngày đêm nhằm ép buộc bản thân phải trở thành một gamer lão luyện, tinh tường, đến cả anh lúc đó cũng ghét bỏ chính bản thân mình.
Nếu anh làm cho Tiểu Nhuyễn Muội phải trải qua cái cảm giác mệt mỏi đó thì anh chính là kẻ có tội.
Sau này, anh chắc chắn sẽ không chơi game xuyên đêm nữa, cho dù có chơi chắc chắn sẽ không chơi một lần lâu như vậy nữa.
Thật sự hôm nay thu hoạch rất lớn, cô ấy không có bạn trai, như vậy, anh có thể chủ động theo đuổi cô được rồi.
Nên dùng cách nào để có thể theo đuổi được cô ấy đây? Đây chính là vấn đề khiến anh cảm thấy lo lắng.
Thẩm Dục chủ động ngắt cuộc gọi, tháo tai nghe xuống, đem điện thoại ném lên giường, định đi đến bên tủ quần áo lấy một bộ đồ đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Đột nhiên anh nghe thấy một tiếng gõ cửa ở bên ngoài, anh nghe thấy giọng nói là của một người giúp việc có hơi lớn tuổi: “Tiểu thiếu gia, đã ngủ chưa?”
Thẩm Dục nhẹ nhàng đi đến mở cửa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người giúp việc không nghĩ tới việc bây giờ anh vẫn chưa ngủ, nhỏ giọng nói: “Đại thiếu gia kêu tôi tới tìm tiểu thiếu gia, nói là gọi tiểu thiếu gia dậy, đại thiếu gia có chuyện muốn nói”.
Thẩm Dục cảm thấy thật là khó hiểu, không hiểu đã tối như vậy mà ông anh trai thân yêu của anh còn nghĩ tới làm phiền anh như vậy.
“Dì xuống nói anh trai là chút nữa con sẽ xuống”.
“Vâng”, người giúp việc quay lưng lại đi xuống dưới, Thẩm Dục không đóng cửa phòng lại, anh đem điện thoại sạc pin sau đó cầm một cái khăn lông ướt nhẹp lau mặt rồi mới đi xuống.
Vừa chơi game xong, anh khẳng định là mặt anh đổ rất nhiều dầu, mà như vậy thì sao anh dám gặp người khác được, cho dù người này là anh trai của anh đi chăng nữa.
Thẩm Dục có một ngôi nhà nhỏ ở trong Thẩm viên, đây là sự yêu thương đặc biệt mà bố Thẩm đã dành cho anh. Nơi này giống như một biệt thự thu nhỏ vậy.
Thẩm Hạ ở lầu một, trên tay đang kẹp một điếu thuốc, ngồi trên ghế hít mây nhả khói.
Mới vừa xuống lầu, Thẩm Dục đã nhìn thấy khuôn mặt có vẻ không được vui vẻ lắm của anh trai mình, khiến anh suýt thì không nhịn được cười, người giúp việc rất nhanh đã đem nước tới, Thẩm Dục ngồi đối diện Thẩm Hạ, anh không nói gì.
Đợi Thẩm Hạ hút xong một điếu thuốc, thở ra ngụm khói cuối cùng, đem đầu thuốc để ở gạt tàn rồi xoay người tìm vị trí thoải mái nhất, ngồi ở trên sô pha.
“Anh đi ngang qua chỗ này thì thấy phòng em vẫn còn sáng đèn cho nên đi vào đây”.
Thẩm Hạ nói trước, Thẩm Dục chỉ “Ừ” một tiếng rồi không nói gì.
“Thức khuya như vậy để làm gì?”
Nghe được ý tứ trong giọng nói của Thẩm Hạ có vẻ như bắt đầu nói chuyện trong nhà.
Thẩm Dục ngồi thẳng lại cầm lấy ly nước bằng pha lê trước mặt, uống một chút nước, ánh sáng khúc xạ từ sáu cạnh của ly nước làm bằng pha lê chiếu lên bàn tay trắng ngần của anh.
Lòng bàn tay trắng bệch, trắng đến mức chói mắt.
“Anh đúng là nhàm chán mà” Thẩm Dục khẳng định chứ không phải nghi ngờ.
Thẩm Hạ cầm lấy hộp thuốc và bật lửa tinh xảo trên bàn rồi châm cho bản thân thêm một điếu nữa, nói thẳng: “Trong lòng có tâm sự, tới tìm em trai mình nói chuyện không được sao?”
Bỏ ly pha lê xuống bàn, Thẩm Hạ thở dài một hơi: “Mấy ngày hôm trước còn gọi điện nhờ anh giúp đỡ điều tra người khác, tại sao bây giờ lại trở mặt không nhận người thân nữa vậy?”. Thẩm Hạ thổi ra một làn khói sau đó chỉ vào cái cặp công văn bên cạnh, nói tiếp: “Chuyện mà em muốn tìm hiểu, tất cả đều đã có, tự mình xem đi”.
Thẩm Dục nhướng mày nhìn cặp công văn bên cạnh Thẩm Hạ: “Anh đưa cho em đi, em sợ em đụng vào sẽ làm đồ đạc của anh lung tung, như thế lúc anh cần sẽ khó tìm lắm”.
Thẩm Hạ chân bắt chéo, tay đặt ở trên đầu gối, bỗng dưng cười một tiếng.
Em trai anh quá thông minh, sáng suốt. Từ nhỏ đã không tranh đoạt gì với anh, có lẽ là sợ anh sẽ lo lắng vì sự tồn tại của Thẩm Dục.
Thật ra lúc ban đầu anh cũng khá lo lắng, anh sợ đứa em trai nhỏ hơn anh mười tuổi này sẽ cướp đi sự yêu thương, cưng chiều.
Thẩm Hạ.
Nhà họ Thẩm, nhà họ Hạ đều thuộc về anh.
Thẩm Dục ham vui, liều lĩnh, phóng túng có đôi khi khiến anh cảm thấy hơi ghen tị, nhưng sau này dần dần trưởng thành thì anh cũng đã hiểu ra.
Bố mẹ rất công bằng, anh là con trai trưởng, tập đoàn là của anh.
Thẩm Dục là con trai thứ hai, yêu thương, cưng chiều là của em trai anh.
Thẩm Dục không làm chuyện gì quá phận, cho dù có hỏi thì chuyện công ty không đến lượt anh phải lo, còn đối với quyền lợi trong công ty thật sự anh không quá quan tâm đến nó.
Thẩm Hạ cụp mắt xuống nhìn điếu thuốc trong tay anh dần dần bị đốt cháy hết, xoay người lấy cặp công văn ném cho Thẩm Dục.
“ Bên trong chỉ có đồ của em làm sao có thể rối tung được”.