Ở Show Tuyển Nữ IDOL Làm Trà Xanh - Chương 2: Phỏng vấn và gặp mặt các thực tập sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Ở Show Tuyển Nữ IDOL Làm Trà Xanh


Chương 2: Phỏng vấn và gặp mặt các thực tập sinh


Có lẽ là bởi vì sợ ngồi bên cạnh Bành Thần liền bị nàng đè nhan sắc, còn lại mấy phút cuối cùng, Lâm Phương Phỉ ngồi an tĩnh như gà.

Cho đến khi cánh cửa phòng chờ tiếp tục mở ra, một người đàn ông đẹp trai bước vào, phòng chờ liền sôi động hẳn lên.

Vị khách quý của chương trình, đồng thời lại là người đồng sáng lập >, Giang Tư Ngôn quả nhiên là vị mentor lớn tuổi nhất.

Nếu nói đến những người khác, kể cả Bành Thần, đều chỉ là một thế hệ tiểu hoa đán mới nổi thì có lẽ Giang Tư Ngôn đã là đại hoa đán – thần tượng trường phái thực lực với kỹ thuật diễn kinh người.

Bởi vì hắn là người duy nhất trong đám người ở đây đoạt được giải thưởng, lại cũng không phải là loại giải thưởng không có danh tiếng gì, nên có thể coi là xứng danh với nam chính, là một vị ảnh đế trong truyền thuyết.

Đương nhiên, nếu bỏ qua kỹ thuật diễn kinh người của hắn, chỉ bằng gương mặt và thân hình kia đều có thể tốt hơn bất kỳ nam nhân nào cô đã từng gặp.

Khác với diện mạo của thần tượng bây giờ, Giang Tư Ngôn có một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Ngũ quan của hắn vô cùng sắc nét, đặc biệt là đôi lông mày đen nhánh. Sống mũi cao, thẳng tắp, hơn nữa vóc dáng cũng rất cao, lúc hắn đi tới liền mang cho người khác ấn tượng vô cùng sâu.

Đến ngay cả Bành Thần trước nay đều tự nhận là quen nhìn người đời, vẫn không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.

Có vẻ là đã nhận ra ánh nhìn của Bành Thần, Giang Tư Ngôn cũng liếc mắt sang nhìn nàng.

Chẳng qua là biểu tình của hắn không thực tự nhiên, khi nhìn sâu vào mắt Bành Thần liền hơi nhăn nhăn mày. Tuy rằng soái ca nhíu mày vẫn vô cùng anh tuấn, nhưng có vẻ ánh mắt đó nhìn nàng cũng không thực sự hữu hảo.

Thấy tầm mắt của ảnh đế Giang, Bành Thần không khỏi nhớ lại lời nói của Đại Hải: “Chương trình có bốn mentor thì ba người còn lại đều chán ghét nàng.”

A… Đúng thật là… tốt (ノ`⌒’)ノ┫:・┻┻

Khác với lúc Bành Thần xuất hiện, thì lúc này Giang Tư Ngôn vừa xuất hiện, Úc Phi và Lâm Phương Phỉ đều vô cùng nhiệt tình mà chào hỏi hắn cực kỳ thân thiết:” Giang ca!!”

Có vẻ như Giang Tư Ngôn là cố gắng sắp xếp lịch để đến, tổ tiết mục cũng cố gắng nhân nhượng cho hắn. Hắn mới ngồi vào chỗ thì tổ tiết mục cũng bắt đầu quay.

Sau đó, nhân viên của tổ tiết mục tiến vào phòng bắt đầu quay phát trực tiếp, bắt đầu đem từng người bọn họ đi ra ngoài, nói là bắt đầu màn phỏng vấn từng người một.

Người bị gọi ra đầu tiên cũng chính là Ức Phi.

Người thứ hai là Lâm Phương Phỉ.

Sau khi hai người kia bị gọi ra ngoài, trong phòng cuối cùng cũng chỉ còn mình Bành Thần và Giang Tư Ngôn.

Dù hiện tại máy quay vẫn đang sáng đèn, tỏ ý vẫn đang quay chương trình, nhưng tuyệt nhiên Bành Thần và Giang Tư Ngôn đều không có ý định trò chuyện với người còn lại.

Mặc nhiên cho không khí trong phòng càng ngày càng trầm mặc.

Đến độ người quay phim cũng gấp đến nỗi khẩn cầu trời đất cho hai người bọn họ tiếp truyện với nhau.

Nhưng có lẽ chuyện này là không thể nào nha.

Trước đây, trên mạng có tương truyền rằng, ảnh đế Giang Tư Ngôn rất chán ghét công túa trà xanh Bành Thần, thậm chí có thể nói là anti-fan số một của Bành Thần. Trên mạng còn nói trước đây ảnh đế Giang còn từng cự tuyệt đóng một bộ phim có nữ chính là Bành Thần, nguyên bản cho rằng đó thực sự chỉ là tin đồn, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ là tin đó cũng chưa chắc là tin vịt, ngược lại lại có vẻ đáng tin…

Cuối cùng vẫn là đạo diễn không thể chịu được, “uyển chuyển” nhắc nhở hai người Bành Thần và Giang Tư Ngôn: ” Hai vị lão sư có muốn tâm sự chuyện phiếm gì với nhau hay là làm một việc gì đó không? Bằng không đến phần biên tập chúng ta lại phải cắt bỏ.”

Nói chuyện phiếm???

Bành Thần liền liếc mắt nhìn Giang Tư Ngôn, nhưng vị ảnh đế này vẫn như cũ cúi đầu, đôi tay thon dài xinh đẹp vẫn như cũ lật giở phần tư liệu của tổ tiết mục cung cấp, có vẻ là muốn nhìn quyển sách đó cho đến khi nào nó nở hoa mới thôi.

Ừm, Giang Tư Ngôn vốn rất ghét nguyên chủ, hơn nữa hắn còn khá lớn tuổi, trông cậy vào việc để hắn mở miệng nói chuyện với mình là không có khả năng, chắc chắn là sẽ không chủ động tìm đề tài mà nói chuyện với nàng. Hơn nữa, cho dù Bành Thần có chủ động tìm đề tài để nói chuyện, muốn tiếp chuyện hay không phải xem tâm tình hắn thế nào.

Theo tưởng tượng, tâm tư Bành Thần vốn đã không muốn nói chuyện đối với chuyện này càng thêm phai nhạt, trùng hợp trên bàn hiện tại đang để mấy khay trái cây, thế là nàng tiện tay từ sopha đứng lên.

Việc Bành Thần đột nhiên đứng dậy trong nháy mắt đã hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả vị ảnh đế Giang Tư Ngôn đang chăm chú cúi đầu xem tư liệu tuyên truyền cũng phải ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Mọi người không ngại là cùng có chung suy nghĩ: Vị tiểu tổ tông này lại định bày trò gì nữa đây?

Kết quả Bành Thần chỉ đứng dậy, đi đến bàn trà, sau đó bắt đầu pha trà trên bàn đựng trái cây. Trên bàn trà có vài đĩa đựng trái cây, có một cái đựng các loại trái cây, một cái đựng các loại hạch đào,hạt thông, đậu phộng, quả hạch linh tinh, còn cái đĩa cuối cùng thì đựng thêm hạt dưa.

Bành Thần lấy một đĩa hạt dưa nhỏ, đưa cho Giang Tư Ngôn:”Giang lão sư muốn cắn hạt dưa không?”

Ảnh đế Giang Tư Ngôn, khuôn mặt biểu tình phức tạp, nhìn nàng:”Không cần đâu. Cảm ơn.”

Không có ngoài dự đoán, Bành Thần liền bị cự tuyệt, nàng mặt không đổi sắc mang đĩa hạt dưa về chỗ của mình.

Lúc này, trong phòng nghỉ ngơi của các mentor, liền vang lên tiếng cắn hạt dưa vô cùng nghiêm túc của Bành Thần.

Rắc, rắc, rắc…

Bỗng đột nhiên mọi người cảm thấy, không biết vì cái gì, có vẻ như giống hạt dưa này có vẻ khá ngon nha. \(º □ º |||)/

Thời điểm Bành Thần đã cắn xong một vốc hạt dưa, nhân viên của tổ tiết mục liền thông tri kêu nàng đi ra ngoài.

Bành Thần không chút hoang mang, mang một ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó liền theo nhân viên đi ra phòng khác.

Lúc trước, khi tổ tiết mục nói muốn phỏng vấn mỗi vị mentor một lát, Bành Thần còn tưởng rằng là đạo diễn chỉ đơn giản hỏi vài vấn đề, kết quả lúc sau mới phát hiện ra đây là vòng hỏi nhanh đáp nhanh.

Mỗi vị mentor đều phải trả lời mười vấn đề. Hơn nữa, nghe nói mấy vấn đề này còn không phải là do tiết mục tổ nghĩ ra được, đều là những vấn đề được tuyển chọn từ các vị huynh đài hảo hán trên mạng.

Nguyên chủ hiện tại lắm scandals, những người chán ghét nàng so với fan của nàng rõ ràng nhiều hơn rất nhiều, cho nên Bành Thần vừa nghe là các câu hỏi của người dùng trên mạng đều là những câu hỏi có lẽ sẽ không hay ho gì.

Quả nhiên, câu hỏi thứ nhất đúng là khiến cho nàng thấy vô cùng thú zị.

Đạo diễn: “Câu hỏi thứ nhất, 《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》có tổng cộng 4 vị mentor, Giang Tư Ngôn là mentor thiên về diễn xuất, Lâm Phương Phỉ là dance mentor, Úc Phi là vocal mentor, thế thì ngài nghĩ rằng mình là mentor chuyên về mảng nào?”

Bành Thần lười biếng nói:” Có lẽ chính là bình hoa đạo sư *đi.”

Đạo diễn:”….. ( ̄□ ̄」)”

*bình hoa đạo sư: vị mentor đứng make color :))

(ad thấy để là bình hoa đạo sư nghe nó hợp lý hơn nên ai không hiểu có thể xem chú thích nha :3)*

Lúc trước, khi tổ tiết mục tuyên truyền chương trình, có rất nhiều các vị hảo hán trên mạng đã ở trên trang chính thức mà trào phúng Bành Thần đến chương trình chỉ có thể làm bình hoa, kết quả lại bị Bành Thần nói ngược lại, dứt khoát nhận cái biệt danh”bình hoa đạo sư” này, đây là có ý không để ani-fan và cả fan có cơ hội nói móc nữa sao?

Đạo diễn: “Ừm, chúng ta tiếp tục nói về câu hỏi thứ hai, cô cảm thấy rằng khả năng nào và ưu thế khác thường nào của mình có thể đảm nhận được vị trí mentor này?”

Bành Thần: “Ưu thế chính là xinh đẹp, hơn nữa thì chính là quá xinh đẹp, khả năng sẽ làm người xem nhẹ thực lực của tôi. Kỳ thật ta cũng là người thuộc trường phái thực lực, chỉ là ta che giấu tương đối kỹ thôi :V”

Đạo diễn:”…. :)……..E hèm, đến câu hỏi thứ ba. Nếu đến lúc lựa chọn mentor mà các thực tập sinh không ai muốn chọn cô làm mentor của mình thì cô sẽ làm như thế nào?”

Bành Thần:” Nếu như không được thì chúng ta nên để tùy theo duyên phận đi! Hơn nữa, có lẽ là khả năng này sẽ không phát sinh đi, vì dù sao thì mỹ nhân cũng muốn chơi với mỹ nhân, có đúng không nào?”

Đạo diễn:” ….( ̄  ̄|||)”

Đoạn đối thoại hỏi nhanh đáp nhanh mười câu của Bành Thần rất nhanh liền xong, sau khi kết thúc thì trong đầu đạo diễn bỗng nảy ra ý nghĩ: Có nói trước đây Bành Thần là kiểu người hài hước đến phát hoảng như vậy đâu? Chả lẽ lại chuyển hình tượng từ tiểu hoa đán lạnh lùng sang làm diễn viên hài kịch hẻ?

Kết thúc bài phỏng vấn, nhân viên công tác không có dẫn Bành Thần về phòng nghỉ lúc trước mà là dẫn nàng đi ra ngoài.

Tuy rằng trong ký ức của nguyên chủ, nàng cũng đã từng tham gia chương trình này, nhưng không có khả năng là đều nhớ rõ hết toàn bộ các phân đoạn của nó, cho nên hiện tại nàng cũng không rõ là cảnh tiếp theo sẽ là cảnh nào. :V

Tận cho đến lúc nàng bị đưa đến trước một cánh cổng to lớn, có thể loáng thoáng nghe được tiếng hoan hô và tiếng nói chuyện của MC, nàng mới ý thức được có lẽ tiếp theo sẽ là lúc bước lên “thảm đỏ”. Mà giờ phút này, những người đang ngồi dưới khán đài chính là 101 thực tập sinh đã thông qua được vòng tuyển chọn của chương trình《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》

Cho nên lần này chắc hẳn là lần đầu tiên các mentor và thực tập sinh gặp mặt.

Khó trách vừa rồi lúc đi ngang qua phòng trang điểm, nhân viên công tác cố ý tạm dừng một lát có lẽ là muốn nàng chủ động yêu cầu thay đổi lại ngoại hình đi!

Bành Thần cúi đầu nhìn lại bản thân mình. Theo lý mà nói, mỗi khi các nữ minh tinh đi tham gia bất kỳ một hoạt động nào, trợ lý riêng của họ sẽ phải mang lễ phục cùng nhân viên trang điểm đến an bày một cách thỏa đáng, căn bản không cần đến nghệ sỹ phải nhọc lòng. Nhưng hiện tại Bành Thần đã là một nữ minh tinh sắp hết thời, sắp bị công ty quản lý từ bỏ, mà chuyên viên tạo hình đều là do công ty bỏ tiền ra mời đến, cho nên hôm nay tạo hình của nàng đều là do nàng tự trang điểm mà đến. Mà đến nỗi nhà tài trợ gì gì đó cũng không phải, trên thực tế thì quần áo hôm nay nàng mặc đều là quần áo nguyên chủ tự mua.

Cũng may là nhan sắc của nguyên chủ khá cao, dáng người cũng khác chuẩn, cho nên chỉ cần mặc áo phông rộng kết hợp với váy ngắn, nhìn càng thêm vẻ thanh xuân phơi phới, đặc biệt là hai đùi trắng ngần lộ ra ngoài váy, vừa trắng vừa thẳng.

Đúng lúc MC đọc đến tên Bành Thần, vì thế nàng trực tiếp mở cửa đi vào.

Lúc trước khi tin đồn nguyên chủ đi thảm đỏ đã đè bẹp nhan sắc của nữ minh tinh khác đã sớm bị lan truyền trên mạng, cho nên khi cửa mở ra, bất kỳ ai dù yêu thích hay chán ghét Bành Thần đều dõi mắt ra phía cửa ra vào. Đặc biệt là người đã thay đổi toàn bộ ngoại hình Lâm Phương Phỉ, thậm chí còn mang theo nguyên một bộ lễ phục mới đi đến, giống như là cô đang đi xuống dưới nghênh trận đón đầu quân địch, có vẻ như cô đã bị lần diễm áp lầm trước trên thảm đỏ làm sinh ra bóng ma tâm lý.

Kết quả, khi cô nhìn đến Bành Thần vẫn đang mặc bộ trang phục lúc trước, liền lấy lại tinh thần, bước đến chính giữa sân khấu.

Trong sân khấu, cả 101 vị thực tập sinh và MC cũng đang kinh ngạc, chưa thể phản ứng trở lại, cho tận đến khi Bành Thần chủ động tự tay lấy bút ký tên ở chỗ nhân viên công tác rồi ký tên vào trong giấy và đưa lại cho nhân viên thì hiện trường mới vang lên tiếng vỗ tay chào mừng.

MC vừa vỗ tay vừa tươi cười đi đến chỗ Bành Thần:” Bành lão sư xin dừng bước. Có thể cho tôi và các vị thực tập sinh biết thêm một số các vấn đề về cô không?”

Bành Thần rất khiêm tốn:” Cứ gọi tôi là Bành Thần là được rồi.”

Lúc trước khi MC phỏng vấn Lâm Phương Phỉ, vì để thể hiện sự thân thiết, liền gọi một câu “Phương Phỉ”, kết quả là bị người ta liếc ngang, cho nên lần này đã rút ra khinh nghiệm, trực tiếp gọi Bành Thần là “Bành lão sư”, kết quả không nghĩ tới, thái độ của Bành Thần lại khá tốt, cho nên giữa Bành Thần và Lâm Phương Phỉ đối lập nhau, có lẽ MC có ấn tượng với Bành Thần khá tốt. Hơn nữa, gương mặt này của Bành Thần thực sự rất đẹp, cho nên thái độ của MC cũng trở nên thân thiết hơn, căn bản hắn định trêu ghẹo Bành Thần một chút vì mặc trang phục thường ngày bước trên thảm đỏ cũng bị hắn chủ động nuốt trở vào, thay đổi thành một đề tài khác nhẹ nhàng hơn: “Rốt cuộc khi Bành Thần tới chương trình《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》, cô có cảm thấy kích động không?”

Bành Thần: ” Tất nhiên rồi!”

Người chủ trì: ” Cô có cảm thấy khẩn trương không?”

Bành Thần: “Không khẩn trương.”

Người chủ trì: “Thật sao?”

Bành Thần: ” Anh khi nào đã gặp qua trường hợp lúc thi mà giáo viên lại cảm thấy khẩn trương không? Những người khẩn trương không phải chủ yếu là học sinh sao? Ví dụ như các thực tập sinh xinh đẹp đang ngồi dưới khán đài đây nè.”

101 các nữ thực tập sinh dưới đài bỗng cảm thấy buồn cười, không ít người đồng ý với câu nói của Bành Thần.

MC cũng khá vui vẻ cười haha vài tiếng, xong xuôi lại tiếp tục hỏi Bành Thần:” Bành lão sư! Hiện tại cô có lời nào muốn gửi đến 101 thiếu nữ xinh đẹp như hoa của chương trình này không?”

Bành Thần nghĩ nghĩ rồi nói: ” Vậy ta liền hy vọng các thiếu nữ có thể hưởng thụ ánh đèn sân khấu, đừng khẩn trương. Thi đấu khó tránh khỏi sẽ có thắng thua, thắng đương nhiên là do thực lực mạnh mẽ, nhưng thua cũng hoàn toàn không đại biểu thực lực không tốt, khả năng chỉ là do khuyết thiếu một chút vận khí mà thôi.”

Mọi người đều không ngờ Bành Thần có thể nói được những lời như thế, đặc biệt là ảnh đế Giang Tư Ngôn đang chờ ở ngoài sân khấu, thậm chí đều có điểm hoài nghi lỗ tai của mình có phải hay không nghe nhầm.

Nói thật, Giang Tư Ngôn lúc trước cũng chưa từng hợp tác với Bành Thần, nhưng thật ra có không ít cơ hội hợp tác, bất quá đều bị hắn chủ động cự tuyệt. Cho nên hôm nay có thể xem như là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bành Thần, diện mạo xác thật còn giống như danh xưng, nhưng cách nói chuyện thì không có giống trên mang nói là không có EQ, tương phản, lời nói khi nãy của nàng khiến hắn cảm thấy còn có chút đạo lý

Bởi vì kế tiếp còn có Giang Tư Ngôn muốn lên sân khấu, cho nên người chủ trì cũng cũng không muốn bị trì hoãn lâu ở Bành Thần, nghe được trên tai nghe truyền đến tiếng của biên đạo nói Giang Tư Ngôn đã chuẩn bị tốt, hắn liền bảo Bành Thần đi xuống chỗ ngồi.

Chỗ ngồi của Bành Thần được an bài ở bên cạnh Lâm Phương Phỉ.

Lúc trước, Lâm Phương Phỉ đối cách an bài vô cùng kháng cự, nhưng trước mắt cô lại cảm thấy tràn đầy tự tin. Tuy rằng, gương mặt này của Bành Thần xác thật đẹp đến làm mức làm cô phát hỏa, nhưng mà trang phục trên người cô lúc này lại là của nhãn hiệu lễ phục định chế cao cấp, trang điểm cùng tạo hình cũng là cố ý dựa theo lễ phục mà phối. Không giống Bành Thần, không có mặc lễ phục thì cũng không nói làm gì, kiểu tóc cũng không có làm cho tốt, cũng chỉ là kiểu tóc buộc đuôi ngựa đơn giản.

Cô không tin đến lúc chương trình được phát sóng, người xem sẽ còn cảm thấy Bành Thần đẹp hơn cô.

Nghĩ như vậy, Lâm Phương Phỉ thậm chí còn cố ý đem thân thể hướng gần vào chỗ Bành Thần đang ngồi.

Bành Thần nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, cười: “Tôi khuyên cô tốt nhất vẫn là cách xa tôi một chút. Dù sao thì nếu là tôi và cô đều cùng mặc lễ phục giống nhau, cô thua tôi thì có thể đổ là do lễ phục, nhưng nếu lại như tình huống này mà vẫn thua tôi, vậy chỉ có thể nói là do gương mặt này của cô không đủ đẹp thôi đó.”

Lâm Phương Phỉ: “…(ノ`⌒’)ノ┫:・┻┻”

Tức giận, tức đến mức….. muốn đánh người.

Yêu thích: 2 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN