Edit: Mị đã cum bách sau n ngày bận như chóa với deadline 😚
———————————————————–
Nhưng thật ra thì có vẻ Bành Thần đã đánh giá Úc Phi quá cao rồi, Úc Phi dùng cả một đêm nhưng vẫn không thể hát được bài “Trà Xanh”.
Úc Phi cảm thấy chuyện này không thể trách anh ta được. Lời bài hát này đối với anh ta thật đúng là quá xấu hổ rồi.
Lúc luyện tập anh còn không dám mở mồm ra hát kia mà.
Đơn giản là vì anh không thể mở cửa trái tim để đón nhận việc hát mấy cái lời lẽ xấu hổ đó được.
Úc Phi không thể không phàn nàn điều này với người đại diện: [Anh có biết cái thứ tâm trạng khỉ gió nào của Bành Thần để cô ta có cảm hứng sáng tác bài này không vậy, thử nhìn xem mấy cái lời lẽ lố lăng mà cô ta viết trong bài hát này xem thử đi, có cái nào là nghiêm túc không?]
Người đại diện: […]
Người đại diện: [Thật ra thì đây cũng chưa được coi là ca khúc lố lăng gì mấy đâu. Có cần anh đây gửi cho cậu vài bài trước để tìm hiểu không?]
Úc Phi nhìn tin nhắn trả lời của người đại diện, bực bội giật tóc: [Hay em giả bộ ốm để trốn lần biểu diễn kì này nhỉ.]
Lần quay lần này chủ yếu là về phần chọn màn trình diễn và luyện tập chuẩn bị cho lần công diễn thứ ba, còn tập sau mới là màn biểu diễn chính thức, vậy nếu như tập sau Úc Phi không đến thì có thể sẽ thoát khỏi màn biểu diễn đáng xấu hổ đó một cách suôn sẻ.
Đây đúng là một cách hay, nhưng với cách này, Bành Thần sẽ nghĩ là anh ta sợ, sau đó mỗi khi đứng trước mặt Bành Thần anh ta làm gì còn tự tin nữa.
A a a a a, phiền quá, phiền chết mất.
Trong đám mentor bọn họ, Giang Tư Ngôn cũng bị Bành Thần hớp hồn, bây giờ cũng có xu hướng nghiêng về phía cô ta, nhưng mà hai người bọn họ cũng cả có thù hay thân thiết gì, cho nên Úc Phi cũng muốn tìm anh ta để giãi bày tâm sự. Người duy nhất anh có thể giãi bày chỉ còn có Lâm Phương Phỉ.
Đáng tiếc là lúc anh ta muốn mở miệng để tán ngẫu một chút về Bành Thần với Lâm Phương Phỉ, nhưng Lâm Phương Phi lại chặn miệng anh ta lại: “Không nói chuyện phiếm nữa đâu, tôi đang bận lắm!”
Úc Phi tò mò hỏi: “Í, cô đang bận làm cái gì thế?”
Lâm Phương Phỉ: “Cậu chưa nghe tổ chương trình nói gì sao? Dạo gần đây mấy nữ mentor chúng tôi đang biên tập một số vũ đạo mới cho mấy nhóm nhảy và tất nhiên là cũng đang dạy thực tập sinh mấy ngày nay nữa chứ!”
Úc Phi nhạy bén nắm được từ then chốt: “Mấy nữ huấn luyện viên? Ý của cô thì mấy người đó là là cô và Tuyết Âm thôi đúng không?”
Lâm Phương Phi ngây người: “Bành Thần không phải nữ à?”
Úc Phi: “… ???”
Từ lúc nào mà Lâm Phương Phỉ lại bắt đầu nói chuyện với Bành Thần rồi? Là vì anh ta không bắt kịp xu hướng hay là do thế giới này thay đổi quá nhanh rồi?
Tuyết Âm chỉ là khách mời nên cô cũng chỉ xuất hiện ghi hình vài ngày rồi rời đi luôn, thời gian còn lại chỉ còn mỗi Bành Thần và Lâm Phương Phỉ hướng dẫn chi tiết cho cả nhóm nhảy về đoạn vũ đạo mới.
Mấy cuộc thi tuyển chọn như thế này một trong những cách tạo ra những minh tinh mới, tất nhiên cũng có một số hạt giống khá tốt, còn nếu không có thì chỉ cần thông qua tổ hậu kỳ và cường độ luyện tập trong chương trình cũng có thể tạo ra một nữ minh tinh giỏi.
Khi các thực tập sinh mới bắt đầu tham gia chương trình, họ vẫn chưa có đủ thời gian để thích nghi với cường độ luyện tập và ghi hình của chương trình, nhưng sau hai buổi biểu diễn với thời gian tập luyện dài như vậy, họ đã quen hơn nên dù có thức trắng hay ngủ ít trong năm sáu ngày thì họ cũng vẫn có thể chịu được.
Tuy Bành Thần và Lâm Phương Phỉ có thể giúp thực tập sinh tập luyện vũ đạo mới, nhưng những vấn đề về tâm lý thì chỉ có thể để các thực tập sinh tự giải quyết.
Điều này có liên quan tới Tạ Du Nhiên.
Kể từ lần mắc lỗi làm ảnh hưởng đến thành tích và màn biểu diễn của bản thân và các thành viên khác ở lần công diễn thứ hai, Tạ Du Nhiên đã im ắng hơn rất nhiều.
Mặc dù hàng ngày cô nhóc vẫn tới phòng luyện tập cùng cá thành viên khác, cùng ở lại luyện tập đến tối muộn, nhưng cô lại không giao tiếp nhiều với các thực tập sinh khác và mentor của tổ, như thể phong bế bản thân mình trong hộp gỗ luôn vậy.
Lúc trước Bành Thần đã từng nói, dù là nhảy hay hát, hoặc là bán trà sữa và nói tướng thanh, thì trước tiên đều phải làm bản thân mình vui vẻ, sau đó mới đi làm hài lòng những người khác. Đây là nguyên tắc làm việc của cô, đương nhiên có thể không đúng, nhưng cô đã làm nhiều năm như vậy suốt bao năm tháng.
Đặc biệt là nhảy, nếu đã không thể tận hưởng vũ đạo do chính mình tạo nên thì sao có thể đả động tới tâm hồn của người xem?
Ngay từ đầu Bành Thần đã không chịu chạy theo để nói chuyện với Tạ Du Nhiên, nhưng Lâm Phương Phỉ lại chủ động tới tâm sự với Tạ Du Nhiên tận những hai lần, nhưng dường như không có tác dụng gì lắm, vì cô vẫn thấy Tạ Du Nhiên như cái xác không hồn mấy ngày sau đó.
Sau đó, Lâm Phương Phi không nhịn được mà nói với Bành Thần, “… Sao cô không thử đi tâm sự với Tạ Du Nhiên xem thế nào?”
Bành Thần liếc cô một cái: “Cô chắc chứ? Đến lúc đó làm nhỏ khóc thì đừng bảo tôi sao không chịu trách nhiệm dỗ đó nha. “
Lâm Phương Phi trong lòng thở dài nhiều chút: “Cứ đi đi, khóc thật thì tôi sẽ phụ trách dỗ cho.”
Có mấy lời bảo đảm thế này của Lâm Phương Phỉ, Bành Thần không nói thêm lời nào nữa mà đi ra ngoài ngày, nhưng cô đi ra chưa đầy nửa phút thì đã lại quay vào: “Khóc rồi kìa, cô dỗ bé nó giùm tôi luôn đi!”
Lâm Phương Phỉ: “…”
Lâm Phương Phỉ: “…Nhanh dữ vậy?? Cô đánh người ta đó hả?”
Bành Thần: “Trông tôi giống con người không văn minh như thế sao? Tôi vừa bước vào thì nhóc đó đã khóc rồi, còn nói cái gì mà áp lực quá lớn, rồi sau đó tôi có nói là nếu áp lực quá thì nghỉ khỏe luôn, nghỉ rồi thì tự nhiên sẽ bớt áp lực thôi.”
Lâm Phương Phi không nói nên lời, tiếp tục hỏi: “… Và sau đó thì?”
Bành Thần: “Sau đó cô nhóc khóc và kêu là mình không muốn từ bỏ thì tôi có nói là bây giờ cô vẫn còn sự lựa chọn là tiếp tục tham gia chương trình, nhưng nếu vẫn còn tiếp tục chìm đắm trong thất bại của quá khứ thì có thể ở lần công diễn tiếp theo khán giả sẽ không thể nào tiếp tục vote cho cô ấy nữa và chắc chắn lúc đó cô ấy chỉ có thể đối mặt với một sự lựa chọn duy nhất là rời khỏi chương trình mà thôi.”
Mặc dù lời của Bành Thần hợp lý thật, nhưng Lâm Phương Phỉ nghĩ rằng cô nên nói làm sao cho uyển chuyển, nhẹ nhàng tình cảm hơn một xíu.
Bành Thần: “Tôi nói như vậy mà còn chưa đủ nhẹ nhàng uyển chuyển hả? Tôi nói nhẹ nhàng đến độ tôi không thể tin vào tai mình luôn á.”
Lâm Phương Phỉ: “…”
Cũng chả biết liệu có phải nhờ những lời quan tâm an ủi đó của Bành Thần không, nhưng Tạ Du Nhiên của hiện tại trạng thái cũng tốt hơn trước rất nhiều, tuy rằng không còn tràn đầy sức sống như lúc mới đến, nhưng ít ra là không còn như xác chết trôi sông như dạo trước nữa.
Trong những ngày qua, vì Bành Thần thường xuyên đi ra đi vào với Lâm Phương Phỉ, vậy nên tổ chương trình cũng đã biên tập một đoạn ngắn về tương tác của hai người bọn họ, vì thế trước khi kỳ tiếp theo phát sóng bọn họ đã đăng tải clip hậu trường đó lên mạng xã hội.
Những người thường xuyên xem chương trình “Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ” thì sẽ nhớ ở tập đầu tiên Bành Thần và Lâm Phương Phỉ còn đang cắn xé lẫn nhau, mà những người xem có trí nhớ tốt một chút thì sẽ nhớ đến sự kiện thảm đỏ hồi trước Bành Thần diễm áp Lân Phương Phỉ, cho nên bọn họ vẫn luôn nghĩ hai người họ vẫn đang ở thế “kỳ phùng địch thủ”, vậy mà giờ đây lại thấy hai người này cùng đi cùng về, cùng chung sống hòa thuận, thì không còn ai có thể tin vào mắt mình nữa.
[Hê, tôi còn tưởng rằng khi cả thế giới thay đổi cách nhìn với Bành Thần thì Lâm Phương Phỉ cũng sẽ không thay đổi, hóa ra là tôi đã sai.]
[Tự dưng mị muốn ship CP của hai người này quá đi.]
[Chắc chắn luôn, người đẹp và người đẹp thường sẽ thành bạn thân mà.]
…
Không chỉ dân mạng cảm thấy khó tin với những tương tác thân thiết giữa Bành Thần và Lâm Phương Phỉ, mà cả đoàn đội của Lâm Phương Phỉ cũng vậy. Lúc trước Lâm Phương Phỉ ghét Bành Thần ra mặt thì đương nhiên bọn họ cũng ghét Bành Thần theo, nhưng từ lúc đoạn video này được tung ra thì bọn họ đội nhiên không biết Lâm Phương Phỉ đang nghĩ thế nào nữa.
Người đại diện của Lâm Phương Phỉ: [Phỉ, chuyện của em và Bành Thần dạo này là như thế nào vậy?]
Lâm Phương Phi kiêu ngạo trả lời: [Có chuyện gì thế anh, chỉ là mối quan hệ bình thường thôi mà, em không thể nào làm bạn với người nào xinh hơn em được, tuyệt đối không bao giờ.]
Người đại diện của Lâm Phương Phi quá hiểu cái tính kiêu ngạo đó của cô, vì thế bình tĩnh trả lời: [Ồ, vậy hiện tại hai người là bạn bè đúng không? OK đã hiểu.]
Lâm Phương Phi: […?]
Vì Bành Thần đã dành hai đến ba ngày ở lì trong phòng tập của tổ dance, nên thời gian đi tới phòng luyện tập của những tổ khác cũng ít hơn, tự nhiên cũng sẽ bớt thì giờ gặp Úc Phi và Giang Tư Ngôn hơn.
Về chuyện này Úc Phi cầu mà còn không được, vì mỗi khi nhìn thấy Bành Thần thì anh ta lại không sao thôi nghĩ về bài “Trà Xanh”, mà cứ nghĩ đến bài “Trà Xanh” là anh ta lại không thể ngồi yên, vì vậy anh ta ước rằng Bành Thần sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ta nữa.
Nhưng Giang Tư Ngôn thì lại cảm thấy khá vi diệu.
Bởi vì đôi khi không nhịn được anh sẽ nghĩ xem hiện tại Bành Thần đang làm gì.
Đôi khi là trong lúc ghi hình chương trình, khi đi ngang qua phòng Bành Thần thì hình bóng của Bành Thần đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, và sau đó anh lại tự hỏi không biết lúc này Bành Thần đang làm gì.
Nhưng nghĩ kỹ về điều này thì lại cảm thấy cũng chả có gì lạ.
Vì anh cũng chả biết phải làm sao.
Lần nay anh không mời cố vấn Feather qua nữa, vì hầu hết những rapper dưới trướng anh đều đã từng đến trường quay trải nghiệm một lần rồi. Hơn nữa, trình độ rap của các thực thập sinh bây giờ cũng tốt hơn trước rất nhiều, nên dù không có huấn luyện viên theo dõi sít sao thì các thực tập sinh vẫn có thể luyện tập tốt nên Giang Tư Ngôn không mời người qua nữa.
Tất nhiên, việc không mời cố vấn rap nào khác tham gia chương trình không đồng nghĩa với việc đám rapper kia sẽ chịu nghe lời.
Nhóm rapper dưới trướng Giang Tư Ngôn đã tham gia chương trình “Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ” đã lập riêng một nhóm chat chỉ thảo luận riêng về chương trình, mà cũng không hiểu táy máy tay chân thế nào mà còn có thể kéo được Giang Tư Ngôn vào nhóm.
Nếu mà là trước đây thì có lẽ Giang Tư Ngôn đã out nhóm ngay lập tức rồi.
Nhưng vì nhóm cố vấn này thỉnh thoảng vẫn sẽ tám nhảm một ít thông tin về Bành Thần, nên cuối cùng bằng một cách thần kỳ nào đó Giang Tư Ngôn vẫn ở lại trong nhóm chat. Dù có ở lại trong nhóm nhưng anh cũng chưa từng nói bất cứ câu nào, chỉ chuyên tâm làm cảnh.
Thế mà tối đó trước khi đi ngủ, Giang Tư Ngôn bỗng dưng liếc nhìn điện thoại của mình và phát hiện ra cái nhóm chat đó bỗng hoạt động sôi nổi trở lại.
[Ê, mấy chú đã xem bản xem thử tập mới nhất của “Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ” chưa? Anh đây nghe nói rằng tập đó Úc Phi sẽ trổ tài hát “Trà Xanh” đó…]
[Thật không? Úc Phi sẽ hát “Trà Xanh”? Mới nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.]
[Tại sao tổ chương trình không để Giang ca nhà chúng ta hát “Trà Xanh” nhể? Thực ra tui lại mong thấy ông chủ hát hơn.]
[Hahahaha, tôi cũng không thể tưởng tượng được hình ảnh ông chủ khi hát “Trà Xanh” như thế nào.]
[Thực ra, tôi lại mong chờ boss và Bành Thần song ca “Trà Xanh” hơn cơ.]
…
Giang Tư Ngôn cũng không nói gì, hắn chỉ liếc mắt nhìn nhóm người này tám nhảm linh tinh.
Cho đến khi Zero thò mặt ra: [Trò đùa thế kỷ à, làm sao boss có thể hợp tác với Bành Thần chứ, không phải mấy người cũng biết boss ghét Bành Thần lắm à?]
Giang Tư Ngôn nhìn thấy tin nhắn này của Zero thì bình tĩnh trả lời: [Ghét hay không mà còn cần báo cáo lại với cậu sao?]
Tin nhắn này được gửi đi, cả nhóm chợt im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, có một câu trả lời yếu ớt: [Fuck, tôi mù rồi à? Ai kéo boss vào nhóm này thế?]
[Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm ở đây là, ông chủ bác bỏ tin đồn ổng ghét Bành Thần, vậy nghĩa là… thích chứ nhỉ?]
[Zero, nhớ nén bi thương.]
[Zero, nhớ nén bi thương.]
[Zero, nhớ nén bi thương. Nhân tiện, cuối cùng cũng có chỗ show cái ảnh chụp màn hình này rồi @Zero.]
Đính kèm bên dưới là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa Feather và Zero.
Feather: [Đản ca, anh có nghĩ anh Giang và chị Bành trông rất hợp nhau không? Có khi nào bọn họ còn có khả năng gì đó không?]
Zero: [… Không thể, tuyệt đối không thể. Chú mày không phải biết thừa là anh Giang ghét nhất là loại bình hoa như cô ta cơ mà? Nếu giữa hai người họ có cái gì, anh sẽ mang đầu anh xuống cho chú đá luôn.]
Quần chúng ăn dưa vẻ mặt suиɠ sướиɠ khi thấy người khác gặp họa: [Ô hô!]
Giang Tư Ngôn: [Cười.jpg]
Zero: […………]