Editor: Lạc Y Y
“Chậc, cũng không biết ê-kíp chương trình muốn làm cái quái gì, có điều sao không để cho chúng ta thư giãn một chút là được rồi.” Tô Nguyên chỉnh lại dây giày, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc truy tìm kho báu.
Liễu Cam ngẩn ngơ gãi gãi đầu hỏi: “Đây là ý gì chứ, sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?”
“Đồ ngốc” Lương Nhâm Thần cười nói: “Ý là, chìa khóa của mọi người đều ở trên đảo, sau đó chúng ta sẽ phải đi tìm chìa khóa.”
“Như vậy à, nhưng lỡ như người khác giấu chìa khóa của chúng ta đi thì phải làm sao?” Liễu Cam hỏi.
Đoàn Gia che miệng cười, “Chắc không có chuyện vậy đâu, cho dù có, chắc chắn ê-kíp có chuẩn bị chìa khóa dự phòng, nếu không có chuyện như vậy thì chương trình cũng rất khó tiếp tục, không phải sao?”
Liễu Cam gật đầu, “Vậy được rồi, thế bây giờ chúng ta cùng nhau xông lên đi!”
Thực tập sinh vẫn luôn ở trong ký túc xá bỗng chốc như được thả ra ngoài, điên cuồng chạy về hướng đảo nhỏ, bắt đầu chuyến phiêu lưu của mình.
Tô Nguyên suy nghĩ một hồi, nếu như là chương trình truy tìm kho báu vậy thì đồ vật chắc sẽ được giấu trong ngóc ngách nào đó, càng đi xa thì chìa khóa càng dễ tìm.
Đoàn Gia cũng vô cùng tán thành, bốn người họ đi thẳng đến con đường nhỏ, nhưng lại không ngờ rằng vẫn chưa vào cửa đã bị NPC ngăn lại.
NPC mặc quần áo của tên trộm và nói những câu thoại không đổi.
“Cây này do tôi trồng, con đường này do tôi mở. Nếu muốn đi qua nơi này thì hãy để lại tiền mua đường.”
Liễu Cam lập tức lục lọi trong túi của mình, nhưng túi đã cạn tiền, “Mấy cậu mau lục coi có tiền mặt hay không?”
“Đồ ngốc” Lương Nhâm Thần lại gõ vào đầu Liễu Cam một cái, “Người này là ê-kíp của chương trình chắc chắn sẽ không thu tiền thật, vả lại trước khi chúng ta lên đảo đều đã giao nộp đồ lên hết rồi, sao còn đồ gì nữa.”
“Uầy, cậu đưa hết rồi sao?” Liễu Cam nở nụ cười xấu xa, “Tôi còn giữ lại bốn viên socola đấy nhé!”
“Ồ, vậy sao?” NPC cũng nở nụ cười xấu xa, không hề khách sáo lấy đi bốn viên socola của Liễu Cam.
“Aaaa, sao có thể như vậy! Sao quá đáng như thế.” Liễu Cam tức đến giậm chân.
Tô Nguyên nhịn không được cười thành tiếng, “Tiểu Cam à, đồ này cậu lén giấu là được rồi, vì sao phải để lộ ra trước mặt NPC chứ?”
“Còn không phải vì tôi muốn khoe khoang với Lương Nhâm Thần chút sao, nhưng không ngờ bọn họ sẽ tịch thu mất, ài, tức quá mà.” Liễu Cam giả vờ tức giận, nhân lúc NPC không chú ý đã lập tức nhào tới đoạt lại socola, sau đó nhét vào trong miệng trong chớp nhoáng.
“Cậu!” NPC cũng ngây ra, muốn ngăn lại cũng muộn rồi.
Liễu Cam lớn lối lắc lắc đầu mình, nghịch ngợm thè lưỡi ra.
“Được rồi, đừng giỡn nữa, chúng ta còn phải tìm chìa khóa nữa chứ.” Tô Nguyên quay đầu hỏi NPC: “Các anh nói tiền mua đường là thứ gì?”
“Chậc chậc” NPC trở lại phong thái chuyên nghiệp của họ và nói, “Bọn tôi cũng biết các cậu không có một xu dính túi, nếu đã như vậy thì hãy biểu diễn tài năng của các cậu cho chúng tôi thấy đi. Chỉ cần tài năng của các cậu vượt qua bài kiểm tra, bọn tôi sẽ miễn cưỡng cho các cậu đi qua.”
Tô Nguyên gật đầu, “Có thể, vậy chúng ta sẽ hát một ca khúc đi.”
Cuối cùng bốn người cùng nhau hát bài “Đại Vương bảo ta đi tuần núi” cho NPC nghe, thành công vượt qua cấp độ đầu tiên.
“Tiểu Nguyên, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Đoàn Gia nhìn chung quanh hỏi.
Tô Nguyên nghĩ ngợi nói: “Nếu đây đều là sắp xếp của ê-kíp, vậy thì không ngoài dự tính thì đồ vật ở chỗ có máy quay. Chúng ta có thể cố gắng hết sức tìm theo hướng này.”
“Đúng ha!” Liễu Cam gật đầu, sau đó khen ngợi Tô Nguyên: “Tiểu Nguyên cậu cũng thông minh quá đấy, cho cậu một like.”
Sau khi có mục tiêu, mọi người chuyên tâm hướng về chỗ có máy quay tìm kiếm, quả nhiên thoáng cái đã tìm thấy ba bốn cái chìa khóa, nhưng những chìa khóa ấy đều không phải của bọn họ.
Tô Nguyên vốn nghĩ nếu mỗi người có một chìa, vậy thì trở về là được, nhưng Liễu Cam lại không đồng ý, “Tiểu Nguyên, bây giờ chúng ta chỉ tìm thấy chìa của tôi với Nhâm Thần, chìa của các cậu vẫn chưa tìm thấy, hay là chúng ta cứ tìm tiếp thử xem?”
Lúc này tiếng phát thanh cũng đã vang lên.
“Trước mắt vẫn còn 6 chìa khóa vẫn chưa được tìm thấy, các thực tập sinh hãy cố lên.”
“Cậu xem, vẫn còn 6 chìa đó, lỡ đâu thực sự có chìa khóa của các cậu thì sao? Chúng ta tìm tiếp đi.” Liễu Cam thực sự thích cái trò tìm kho báu này, vốn không muốn ngừng lại.
Tô Nguyên cười rồi gật đầu, “Vậy thì tìm tiếp đi, có điều bên này chúng ta đã tìm gần hết rồi, hay là đổi địa điểm khác tìm.”
Trong khi họ đang đi bộ trên đường, lại có 4 chìa khóa lần lượt được tìm thấy, mỗi lần phát thanh vang lên, môi của Liễu Cam càng vểnh lên cao.
Khi chỉ còn lại một cái chìa khóa cuối cùng, rất nhiều thực tập sinh quyết định mỗi người cầm một chìa rồi tự bỏ, sân chơi chỉ còn lại vài người đang tìm.
Cuối cùng vẫn là Tô Nguyên phát hiện ra một nơi khác lạ, dẫn mọi người cùng nhau qua đó, nhìn thấy trong ngôi nhà gỗ có máy quay thì dẫn theo mọi người đến.
Trong ngôi nhà ấy có mấy thực tập sinh đang đứng cùng với một bà lão.
Bà ấy mỉm cười chào hỏi Tô Nguyên và những người khác, và cũng không nói nhiều đã chỉ một bài toán trên tường.
Bốn người nhất thời trợn mắt.
Tô Nguyên hỏi: “Đây là muốn bọn con giải bài toán này thì bà mới đưa chìa khóa sao?”
Bà lão gật đầu.
Liễu Cam nháy mắt suy sụp, “Áaaaa, toán là môn mà cả đời này tôi học mà không biết!”
Đoàn Gia với Lương Nhâm Thần cúi đầu tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc.
Tô Nguyên bất lực, chỉ có thể dồn ánh mắt về phía bài toán kia.
Nhưng thực tế đã chứng minh, cái môn toán này, không biết chính là không biết, cho dù có ép mình tới chết cũng không biết được.
“Ài, Tiểu Phong, từ bỏ đi, cái này khó quá rồi.” Thực tập sinh ở bên cạnh kéo tay Khương Phong, muốn dẫn hắn trở về.
Nước mắt lấp lánh của Khương Phong sắp chảy ra ngoài, “Nhưng tôi vẫn chưa có chìa khóa, tôi nhất định phải giải ra.”
Tô Nguyên nghe ngóng nhìn sang, lại nhìn chìa khóa trong tay mình, bên trên vừa vặn viết hai chữ Khương Phong. Cậu nghĩ, nếu mình có thể giải được bài toán này thì đưa chìa khóa cho Khương Phong, nếu không giải được, vậy thì cũng hết cách.
Mà ánh mắt của người đang kéo tay Khương Phong vô cùng sắc bén, nháy mắt đã nhìn thấy trên chìa khóa của Tô Nguyên có viết hai chữ Khương Phong, không nói một lời đã nhào qua, “Tiểu Phong, chìa khóa của cậu ở đó.”
Dứt lời liền muốn vươn tay đoạt lấy, cũng may Tô Nguyên phản ứng nhanh đã kịp thời tránh qua chỗ khác.
“Quách Sàn, sao cậu lại cướp đồ của người khác.” Liễu Cam lập tức xông tới bênh vực.
Quách Sàn liếc mắt nói: “Cái gì mà đồ của người khác, trên chìa khóa này rõ ràng viết tên của Khương Phong.”
“Nhưng trò chơi này là ai tìm thấy thì chính là của người đó, cậu vươn tay như vậy thì chính là cướp.”
Khương Phong kéo tay Quách Sàn, cảm thấy bên mình sai nói: “Anh Quách, họ nói đúng đó, chúng ta vẫn là cố gắng giải đề đi.”
Tô Nguyên không để ý tới bọn họ, tầm mắt lại đặt lên đề toán, Tô Nguyên giải từng bước một, mọi người đều đặt hết kỳ vọng lên người cậu, mà bản thân Tô Nguyên cũng cảm thấy rất áp lực.
“Chậc, nửa ngày cũng mới viết được một nửa, còn tưởng đâu ghê gớm lắm.” Quách Sàn khinh bỉ nói.
Tô Nguyên cũng thấy bực bội, không hiểu người này vì cớ gì cứ líu ra líu ríu, “Tôi viết không được thì có lợi gì cho cậu? Hay là nói, cậu không muốn để Khương Phong lấy được chìa khóa?”