[ABO] Sau Khi Kết Hôn Tôi Thật Thơm - Chương 44: Công bố xếp hạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


[ABO] Sau Khi Kết Hôn Tôi Thật Thơm


Chương 44: Công bố xếp hạng


Editor: Lạc Y Y

“Làm bộ làm tịch, cầm đồ của người ta thì cậu thoải mái à? Quách Sàn liếc mắt, giả vờ an ủi Khương Phong ở bên cạnh.

Tô Nguyên cũng không muốn lãng phí thời gian với hạng người này, quay lại chuyên tâm giải đề, nhưng cái đề này đã vượt ngoài khả năng của cậu, ê-kíp chương trình chắc sẽ không để thực tập sinh đối mặt với cái đề khó như vậy đi, nếu thật là vậy, thế thì đáp án chắc chắn cũng ở một nơi nào đó.

Vừa nghĩ như vậy, Tô Nguyên đã không còn dồn sức lên đề toán nữa mà bắt đầu tìm kiếm xung quanh nhà gỗ.

Liễu Cam nhìn thấy Tô Nguyên đã từ bỏ, cậu ta tuyệt vọng gào lên: “Thôi xong rồi, ngay cả Tiểu Nguyên cũng bỏ cuộc, cái đề này quả nhiên không thể giải.”

“Hay là Tiểu Nguyên ơi, chúng ta bỏ đi.” Đoàn Gia do dự nói, “Dù sao chúng ta đã tìm thấy chìa khóa rồi, không cần lãng phí thời gian ở chỗ này.”

Tô Nguyên lắc đầu, đột nhiên nhìn thấy trên bàn có một cái bánh kem đang cắm nến, Tô Nguyên đi tới đếm thử, tổng cộng có 18 cây, không ngoài dự tính thì chắc đây là bánh kem của bà lão kia, hơn nữa dựa theo kết cấu của ngôi nhà gỗ này thì khó có thanh niên nào sống ở đây, nhưng ê-kíp không thể nào vô duyên vô cớ sắp xếp phần này được.

Nghĩ ngợi một hồi, Tô Nguyên quyết định thử xem, thế là cắt miếng bánh kem đi tới trước mặt bà lão, “Bà ơi, đáp án là 18 đúng không ạ?”

Bà lão nhận bánh, mỉm cười rồi gật đầu, lập tức đưa chìa khóa cho Tô Nguyên.

Liễu Cam bị thao tác của Tô Nguyên làm cho kinh ngạc, vội hỏi: “Tiểu Nguyên, sao cậu tính ra được vậy, hay là cậu chỉ dùng bánh kem với mặt dày mới lấy được chìa khóa?”

“Nói xàm gì vậy!” Tô Nguyên gõ vào đầu Liễu Cam một cái, cười nói: “Tôi nghĩ ê-kíp chương trình chắc sẽ không làm khó chúng ta như vậy, thế thì đáp án chắc chắn ở trong căn nhà này, vừa nãy tôi nhìn thấy một cái bánh kem có cắm 18 cây nến, nghĩ rằng nơi này cũng không có dấu vết của thanh niên nào sống ở đây, do vậy chỉ có thể là đáp án thôi, cũng coi như đầu cơ trục lợi đi.”

Tô Nguyên cúi xuống nhìn, quả nhiên là chìa khóa của mình.

Quách Sàn lúc này lại bắt đầu không cần mặt mũi đi qua, chỉ vào chìa khóa trong tay Tô Nguyên nói: “Cậu cũng đã lấy được chìa khóa rồi, vậy thì trả lại chìa khóa của Khương Phong cho cậu ấy được chưa?”

“Cậu không bị gì chứ?” Tô Nguyên đã phục da mặt của người này rồi, chỉ vào đầu hỏi: “Chỗ này của cậu có phải bị thương gì hay không? Cậu là gì của tôi, dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi, đây là do tôi dựa vào bản lĩnh của mình lấy được, tôi thích đưa thì đưa, không thích thì thôi, cậu quản được sao?”

“Đúng đó, cậu quản được sao?” Liễu Cam kéo tay Tô Nguyên, chuẩn bị dẫn cậu đi, dù sao bây giờ đã tìm thấy đủ chìa khóa rồi, không cần lãng phí thời gian với hạng người này.

Quách Sàn bị thái độ của Tô Nguyên làm cho nổi cáu, thậm chí không quan tâm đến chương trình muốn xông đến đánh nhau, cũng may Khương Phong sáng mắt ra tay ngăn hắn lại.

“Quách Sàn, anh đừng sốc nổi như vậy.” Khương Phong kéo tay Quách Sàn nói: “Tô Nguyên nói không sai, đây là do cậu ấy dựa vào bản lĩnh lấy được, thôi bỏ đi, chúng ta trở về thôi.”

Mấy người chân trước chân sau về đến trung tâm đảo, mấy huấn luyện viên đã chờ đợi từ lâu.

Vương Khải chỉ vào cái rương kho báu, lớn tiếng hỏi: “Mọi người có muốn biết bên trong cái rương của mình có đồ vật gì không?”

“Muốn!”

“Muốn là được, vậy tiếp theo tôi sẽ gọi tên thực tập sinh cùng với thực tập sinh đang giữ chìa khóa của thực tập sinh đó bước ra khỏi hàng, để lấy phần quà của thực tập sinh đó ra.” Vương Khải mở danh sách tên ra, “Xin mời Liễu Cam bước ra khỏi hàng.”

Liễu Cam vui vẻ bước ra khỏi nhóm, Lương Nhâm Thần cất bước theo sau.

“Vậy thì xin mời Lương Nhâm Thần giúp mở rương kho báu của Liễu Cam ra.”
Lương Nhâm Thần cầm chìa khóa mở rương kho báu của Liễu Cam ra, bên trong là một tấm thẻ giấy, trên đó viết thăng cấp thành công, xếp hạng ba.”

Mặc dù đã sớm đoán ra được, nhưng Liễu Cam vẫn rất vui mừng nhảy dựng lên rồi chạy lại ôm chầm lấy Lương Nhâm Thần.

Lương Nhâm Thần sững sờ một hồi rồi ôm lại Liễu Cam.

“Được rồi, đừng làm lỡ thời gian nữa.” Vương Khải cười rồi bảo hai người trở về vị trí.

“Tiếp theo, mời Quách Sàn bước ra khỏi hàng.”

Quách Sàn cùng với một thực tập sinh không quen biết bước ra.

Hai người cũng không chậm trễ, trực tiếp mở rương ra, bên trong chỉ có con rối của chương trình.

“Hết rồi sao? Tấm thẻ đâu?” Quách Sàn không dám tin hỏi.

Thực tập sinh đã đổ cả cái rương ra, nhưng bên trong quả thực không còn gì nữa.

“Được rồi, mời hai cậu về chỗ, tiếp theo xin mời…”
Liễu Cam nhỏ tiếng cười trộm: “Đáng đời, hạng người này sao có thể có fan cho cậu ta thăng cấp.”

“Được rồi, cậu cũng đừng cười trên nỗi đau của người khác như thế, muốn nói chúng ta nói riêng với nhau là được rồi.” Tô Nguyên nhanh chóng bảo Liễu Cam đừng nói nữa.

Tô Nguyên nhìn hai chiếc chìa khóa mà mình đang cầm, Tô Nguyên trực tiếp đi qua đưa chìa khóa của Khương Phong cho cậu ta.

Khương Phong nhìn Tô Nguyên với vẻ mặt cảm kích.

“Đừng nói cảm ơn, tôi chỉ là không muốn mở rương giúp cậu, làm như tôi tặng cậu món đồ gì đó vậy.” Tô Nguyên nói xong đã về lại vị trí của mình.

Sau khi Vương Khải công bố tên trên danh sách xong, đến lượt Giang Thành công bố.

Giang Thành cũng xấu xa lắm, mỗi lần lúc mở rương luôn hỏi một câu “Cậu đoán xem mình có thăng cấp hay không? Tôi cảm thấy không quá khó đoán.”
Nhiều thực tập sinh bị những lời xấu xa của Giang Thành làm cho sắp nổ tung.

“Thầy Giang, anh đừng hỏi chúng tôi nữa mà, chúng tôi thật sự không muốn đoán đâu!!!!”

“Hả? Vậy sao? Vậy người tiếp theo, Tô Nguyên, cậu có muốn đoán thử không?” Giang Thành nhìn Tô Nguyên với ý đồ xấu.

Tô Nguyên không hề khách sáo trừng mắt nhìn hắn, như đang nói đùa: “Tôi còn phải đoán sao? Vậy thì những vũ đạo trước đây của tôi đều vô ích rồi.”

Lời vừa thốt ra, tất cả thực tập sinh đều kinh ngạc, vỗ tay, huýt sáo, hò hét liên tục không ngừng.

“Chậc chậc, tự tin vậy sao, thế cậu mở rương kho báu của mình ra để mọi người xem thử đi.”

Tô Nguyên tự tin chậm rãi tìm thấy cái rương của mình, thong thả ung dung mở ra.

Quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, cái rương của Tô Nguyên có một tấm thẻ, bên trong viết thăng cấp, xếp hạng nhất!
Khoảnh khắc ấy, Tô Nguyên thực sự muốn chia sẻ niềm vui của mình với người nào đó vào lúc này, mình thắng rồi sẽ là niềm tự hào của anh ấy!

Xếp hạng của mọi người đều lần lượt được công bố, Tô Nguyên xếp thứ nhất, Lương Nhâm Thần thứ hai, Liễu Cam thứ ba, Đoàn Gia thứ tư.

Khương Phong vận khí không tồi xếp hạng thứ mười, có điều người bạn kia của cậu ta thì không tốt được như vậy, trực tiếp bị loại.

Ê-kíp chương trình rất tốt bụng để mọi người tạm biệt nhau trên đảo, những người khác đều đang khóc sướt mướt, nhóm của Tô Nguyên ngồi lại với nhau ở bên cạnh ăn đồ ăn do Ê-kíp chuẩn bị, dù sao nhóm của họ cũng không ai rời đi.

Giang Thành lén lút đi đến bên cạnh Tô Nguyên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu An không đến đây hả? Sao tôi không nhìn thấy anh ấy?”
“Từ ca hình như nói là ảnh về trước rồi.” Tô Nguyên nhướng mày hỏi: “Sao nào? Bông hoa trong nhà cậu kia đã giải quyết xong rồi à?”

“Cậu đừng trêu tôi nữa.” Giang Thành ảo não uống một ngụm rượu, nói với vẻ buồn bực: “Tôi cũng không biết Tiểu An rốt cuộc đang làm cái gì. Tôi chỉ coi Trình Nguyên như em trai, có gì đâu mà anh ấy lại ghen với em trai cơ chứ, ài, vẫn là Omega đỡ lo còn biết cách quan tâm người khác.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN