Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn - Chương 14: Phòng để quần áo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn


Chương 14: Phòng để quần áo


Editor: Diệp Hạ

Chờ tới lúc nhóm nhân viên cửa hàng bắt đầu thay ca, Giang Cảnh Bạch cũng lên lầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.

Không gian căn phòng trên lầu hai chỉ có một chiếc giường chưa tới hai mét cùng hai cái tủ quần áo gỗ kiểu cũ, tất cả đều là do chủ nhà trọ lưu lại, bởi vì ít khi dùng, Giang Cảnh Bạch cũng không trang trí nhiều.

Nếu không phải y đem tất cả đồ C và đạo cụ đến, cả phòng nhìn còn trống trải hơn nhiều.

Quần áo mua cho Nam Việt để ở cuối giường.

Giang Cảnh Bạch vừa nhấc túi mua sắm lên, dư quang vô ý xẹt qua hộp kim loại trên tủ đầu giường, thân thể đang muốn đi ra cửa đột nhiên khựng lại.

Đó là một hộp trang điểm nhiều tầng, thể tích nhỏ, dung lượng lớn, chất liệu bền, màu trang điểm đầy đủ, là thứ nhất định phải có của coser.

Người chơi cosplay lâu năm, không thể nói cái gì cũng làm được, nhưng mười hạng toàn năng vẫn miễn cưỡng có thể làm được.

Giang Cảnh Bạch là đại lão thâm niên, y có thể sửa tóc, sửa áo, biết may cơ bản, lành nghề sửa đạo cụ, cho nên biết trang điểm là điều tất nhiên.

Y nhìn hộp trang điểm kia, đứng tại chỗ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng do dự đi đến, xách nó theo.

Hiện tại vừa qua năm giờ, khoảng chín giờ Nam Việt mới về nhà, còn ba bốn tiếng nữa.

Tháng sau có tổ chức Lễ hội mùa hè ACG, Giang Cảnh Bạch định cos vai chính trong một cuốn tiểu thuyết linh dị thần quái.

Quyển tiểu thuyết này hot vào đầu năm nay, kịch dự kiến lên kệ vào cuối năm, trước mắt cần người tuyên truyền.

Giang Cảnh Bạch là người hâm mộ của tác giả, còn có chút giao tình với đối phương, biết nhân phẩm hắn cũng không tồi, cũng không ngại giúp hắn một tay.

Chỉ là trước kia quá nhiều việc, Giang Cảnh Bạch không thể quan tâm đến việc trang điểm.

Nếu hôm nay Nam Việt về muộn, vậy vừa vặn y có thể ở nhà lén lút thử trang điểm.

Trọng lượng của quần áo cùng hộp trang điểm gộp lại thật không nhẹ, Giang Cảnh Bạch không thể tự ngược bản thân, không đi tàu điện ngầm được, thành thật đón xe.

Y mang đồ đi xuống lầu một, vừa mới mở phần mềm đặt xe, điện thoại lập tức nhảy ra thông báo tin nhắn của Nam Việt.

[Gọi xe giúp em.]

Sau đó là một tấm giấy chứng nhận tài xế gửi qua.

Trong hình là người đàn ông tráng niên thân mặc âu phục, ngũ quan hòa hợp, tinh thần sung mãn, nhìn không giống mấy tài xế trên phần mềm đón xe cho lắm, giống như lái xe riêng của giai cấp tư bản hơn.

Tiên sinh nhà mình săn sóc mình đến mức độ này, Giang Cảnh Bạch được chăm sóc có chút vui vẻ.

Y nói cảm ơn với Nam Việt, vừa ngẩng đã thấy người đàn ông trong bức ảnh đẩy cửa tiến vào, vui cười hớn hở tiến đến: “Xin hỏi cậu là Giang Cảnh Bạch, Giang tiên sinh đúng không?”

Giang Cảnh Bạch cũng nhận ra hắn, lên tiếng trả lời: “Là tôi.”

Người đàn ông cười tươi: “Chào Giang tiên sinh, tôi họ Tất, là tài xế đã có giấy chứng nhận, mới vừa nhận nhiệm vụ, muốn tôi đưa ngài về nhà.”

Lúc hắn nói chuyện còn cầm chìa khóa xe trong tay, logo sáng loáng, nhìn như giàu nứt đố đổ vách.

Giang Cảnh Bạch không am hiểu về xe, nhưng trong cửa hàng không thiếu nhân viên yêu xe, vừa nhìn thấy chìa khóa là mặt bắt đầu tái đi: “Lão ca, ngài cũng lái Maybach rồi mà vẫn còn làm công việc này?”

Xe tốt luôn có chìa khóa nổi bật, chiếc xe này chắc lên đến chữ số tám luôn đi.

“Sao tôi có thể mua được chiếc xe này, đều là xe công ty cấp.” Người đàn ông tự xưng họ Tất hiền hoà cười to, “Cũng là thừa dịp tan tầm kiếm thêm chút thu nhập.”

Nam nhân nói xong đưa tấm danh thiếp tới.

Danh thiếp thiết kế đơn giản, in họ tên và đơn vị làm việc, là một công ty Điện ảnh và Truyền hình có danh tiếng.

Nhân viên cửa hàng cũng không biết Nam Việt đã gửi tin nhắn cho Giang Cảnh Bạch, lo ông chủ bị lừa, đưa đầu qua, “huýt” một tiếng: “Công ty này dưới trướng tập đoàn Trung Minh này, lão ca lợi hại nha.”

Tập đoàn Trung Minh nằm trong tứ đại tập đoàn của cả nước, trong top năm trăm thế giới, có thể vào công ty dưới trướng nó cũng rất khiến người khác ước ao.

Giang Cảnh Bạch đột nhiên nhớ tới, công ty Nam Việt đầu tư hình như cũng lệ thuộc vào tập đoàn này.

Người đàn ông không khiêm tốn cũng không khoe khoang, thuận miệng nói câu đi làm áp lực lớn, nhận lấy túi lớn túi nhỏ trong tay Giang Cảnh Bạch, sau đó đưa người đến chỗ đậu xe.

Giang Cảnh Bạch mù xe, cấu trúc bên trong điệu thấp ở trong mắt y không khác nhiều lắm.

Ngồi vào trong xe, y chỉ cảm thấy có hơi quen, nhưng cũng không để ý, trên đường thỉnh thoảng hàn huyên với người đàn ông vài câu, rất nhanh đã đến nhà.

Đại khái là trò chuyện với Giang Cảnh Bạch khá thú vị, đối phương đưa tới chỗ rồi vẫn nhiệt tình như trước, khuyên can đủ đường nói muốn xách đồ vật vào thang máy giúp.

Đến cuối cùng thậm chí không giống như những tài xế khác, luôn nhắc hành khách đánh giá năm sao khen ngợi, thái độ phục vụ quả thực đạt điểm tối đa.

Chuyện thứ nhất Giang Cảnh Bạch làm sau khi về đến nhà chính là tắm nước nóng, đổi một bộ quần áo mềm mại, múc hai muỗng trà chanh mật ong tự chế cho vào trong ly, lúc này mới lấy đồ mua được ra khỏi túi giấy, gỡ mác, giặt sơ một lần rồi treo ở trên ban công.

Hương thơm quần áo cùng hương hoa cỏ hoà vào nhau, rất có cảm giác yên bình thoải mái.

Giang Cảnh Bạch tạm thời không cảm thấy đói bụng, không vội làm cơm, cả người vùi trên ghế mây, miệng nhỏ nhâm nhi trà, ăn bưởi, bận rộn một ngày, thân thể cuối cùng cũng được thả lỏng.

Y hưởng thụ một phút chốc, sau đó lấy điện thoại di động nhìn thông tin mà tác giả gửi đến, lát sau đứng dậy chuẩn bị bắt đầu.

Có lẽ là do cải biến phòng để quần áo, phòng ngủ chính chỉ có một chiếc gương lớn cạnh tủ quần áo, hình thức giản lược, không thể nào so sánh được với bàn trang điểm bên phòng để quần áo.

Giang Cảnh Bạch không dễ dàng mới chuyển cái ghế đi, chen vào bên cạnh tủ quần áo thử đồ trang điểm.

Y đi trong ngoài một vòng, định đến bồn rửa mặt trong wc, vừa quay đầu lại, ánh mắt đã bị phòng để quần áo cách vách hấp dẫn.

Giang Cảnh Bạch nghĩ tới bàn trang điểm kia, đáy lòng như bị móng mèo nhỏ nhàng cào một cái.

Lúc mới vừa chuyển vào, Nam Việt cho là quần áo của y rất nhiều, có ý định để y đi lấp phòng để quần áo.

Theo như lời nói của Nam Việt… Bàn trang điểm chắc cũng có thể dùng đi?

Giang Cảnh Bạch đến gần, đẩy một cánh cửa ra, hồi hộp đưa đầu vào.

Chỉ nhìn một cái, hai mắt lập tức sáng lên.

Cosplay nhiều năm như vậy, y đã có rất nhiều đồ C, lúc trước thật sự rất muốn có một gian phòng để quần áo.

Giang Cảnh Bạch khó nén hưng phấn, hai tay chắp trước ngực, thành kính: “Tôi bảo đảm chỉ dùng lần này thôi.”

Tháng sau y sẽ thu dọn căn phòng trên tầng hai ở cửa hàng hoa.

Giang Cảnh Bạch nói xong, quay người lấy hộp trang điểm, tung tăng đi vào.

Phòng để quần áo vốn là phòng ngủ phụ, không sung túc bằng phòng ngủ chính, vừa đến chạng vạng mà trong phòng đã hơi tối.

Trên vách tường có một loạt các công tắc chỉnh tề, Giang Cảnh Bạch đưa tay lên, hoàn toàn không biết cái nào là cái nào.

Y nhấc mắt, liếc cái đèn to nhất đẹp nhất trên trần nhà, thăm dò ấn xuống cái công tắc to nhất.

Kết quả “Tách” một cái.

Rèm cửa tự động đóng lại, máy điều hòa hoạt động.

Những cái đèn treo sáng lên, tủ quần áo tủ giày các loại trong nháy mắt sáng lên lộng lẫy chói lọi một mảnh.

Giang Cảnh Bạch bị doạ sợ nhảy lên.

Toàn bộ phòng để quần áo tỏa sáng chói lọi, nhìn qua làm mắt đau, tâm can tim phổi cũng bắt đầu đau đớn.

Y nhìn chiếc tủ trống không toả ra ánh vàng, lại nhìn cái tay còn chưa kịp thu hồi của mình.

Chờ tỉnh táo lại, không khỏi kinh ngạc cười gượng vài tiếng.

Đây là cái phòng để quần áo thần tiên gì thế này?

Thiết kế cũng quá dụng tâm rồi.

Tiền tài tiêu tốn chắc chắn nhiều gấp trăm lần so với những phòng khác.

Trải qua chuyện này, hưng phấn từ lúc mới vào cửa của Giang Cảnh Bạch bắt đầu chậm rãi tan thành mây khói.

Móng mèo trong lòng làm y có chút không thoải mái.

Giang Cảnh Bạch điều chỉnh công tắc mấy lần, tắt những đèn không dùng tới, đi tới tủ trang điểm kéo ghế ra.

Ngồi xuống, càng cảm thấy khó chịu.

Những bộ bàn ghế trang điểm bình dân trên thị trường nhìn chung có giá thành không cao, nhưng lại chỉ vừa với vóc người nữ giới.

Nếu như không đặt trước, những người nữ hơi cao sẽ không thoải mái khi sử dụng, nhưng phần lớn gia đình lại không chú ý tới điểm ấy.

Lúc còn học đại học, Giang Cảnh Bạch đã đi triển lãm nhiều, ngồi qua không ít băng ghế của khách sạn, hiếm khi có thể duỗi tay chân hoàn toàn.

Mà hôm nay ngồi ở đây, hiển nhiên là thoải mái nhất.

Chân có thể duỗi dài, lưng cũng có thể thẳng tắp, lúc soi gương trang điểm còn có thể chống khuỷu tay lên mép bàn để đỡ tốn sức.

Giang Cảnh Bạch thu tâm tư, chọn trong album cách thiết lập đồ, phóng to lên, mượn giá đỡ dựa vào đặt ở trước kính, lại mở hòm dụng cụ lựa chọn đồ muốn dùng, từ từ tiến vào trạng thái.

Khách quan mà nói, Nam Việt rất ưu tú.

Y và đối phương ở chung đến nay, có động lòng, tự nhiên cũng có hảo cảm, nhưng còn không đến mức coi quá khứ của Nam Việt như gai đâm vào thịt, cảm giác khó chịu không bao lâu cũng mất, thậm chí còn có một chút thổn thức với đoạn tình yêu trước của Nam Việt.

Một người đàn ông nhìn như không rõ phong tình thế mà lại có thể dụng tâm trang trí một phòng trang điểm như vậy.

Giang Cảnh Bạch xác định, Nam Việt khẳng định rất yêu vị người yêu cũ kia.

Y một bên cảm khái mình đang cọ ké ánh sáng của vị “bạn gái trước” Nam Việt, một bên trang điểm theo hình tượng tác giả chuẩn bị.

Kết quả vẽ xoá, xoá vẽ, liên tục bốn, năm lần, cơ bản đã có cảm giác, nhưng luôn cảm thấy hơi mơ hồ.

Xem ra không xem nguyên tác thì không được.

Nhưng y lại không thích mấy thể loại linh dị thần quái lắm.

“Haiz… Nha…” Giang Cảnh Bạch theo thói quen kéo dài âm cuối, cũng không khống chế biểu cảm, vô cùng đáng thương nhíu mày bĩu môi, lại phối hợp với âm điệu kia, rất đáng yêu.

Nội tâm y giãy dụa, nhận mệnh mở website khách hàng, đặt mua tiểu thuyết toàn văn.

Dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, Giang Cảnh Bạch đến phòng vệ sinh tẩy trang, mới vừa giấu hộp trang điểm, đã nghe khóa cửa “Tích” vang lên, bị người mở ra từ bên ngoài.

Người vốn nên tăng ca ở công ty đột nhiên trở về, Giang Cảnh Bạch không khỏi sửng sốt một chút.

Y tiến lên đón, giúp Nam Việt lấy dép lê ra: “Không phải nói chín giờ mới về sao?”

Giờ còn chưa đến tám giờ.

Nam Việt hàm hồ “Ừ” một tiếng.

Tay trái hắn cầm túi laptop, còn tay phải ——

Giang Cảnh Bạch trơ mắt nhìn Nam Việt đưa túi trà sữa cho mình: “Cho em, trà sữa nóng, một ly nhiều đường, một ly bình thường, không biết em thích loại nào.”

… A?

A???

Giang Cảnh Bạch khó hiểu nhận trà sữa, thật lâu sau mới phản ứng được.

Vừa nãy y nhắn tin với Nam Việt, hình như là có gửi qua một cái…. nhãn dán uống trà sữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Phòng để quần áo (gạt lệ): Gặp quỷ, tui rõ ràng trời sinh là bằng hữu của đồ C, tại sao sau khi tiểu chủ nhân đi vào lại không vui như vậy? Tui nghi kịch bản cố ý lừa tui, đây căn bản không hợp lô-gíc.

Gói nhãn dán (lạnh lùng): Ai nói không phải, tôi rõ ràng chỉ là một cái nhãn dán bình thường, vì sao lúc đó lại làm như ám chỉ muốn uống trà sữa? Không phải là có người muốn về nhà sớm gặp vợ, nên thành ra lấy tôi làm cái cớ sao.

Giang Cảnh Bạch: Nam Việt nhất định rất yêu “bạn gái trước” của hắn.

Nam Việt: Hắt xì ——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN