Sau một hồi điều chỉnh lại, hai đội trở về hàng ghế thi đấu.
Ván đầu tiên chỉ để làm nóng người, từ ván thứ hai trở đi cả hai bên đã trở nên nghiêm túc hơn.
Trong phân đoạn ban pick của ván thứ hai, KG ở bên xanh và chọn Lữ Bố, A Cổ Đóa, Dịch Tinh, Địch Nhân Kiệt và Lỗ Ban Đại Sư. ASG ở bên đỏ, chọn Quan Vũ, Kính, Doanh Chính, Ngu Cơ và Liêm Pha.
Vì cẩn thận nên cả hai đều không tiến vào rừng của đối phương mà quyết định yên ổn farm phần mình. Lâm Kiều được vuốt lông, biểu hiện ở đường trên hôm nay cực kỳ dũng mãnh, biết Thanh Ảnh không ở nửa khu dưới, cậu như cắn phải thuốc mà đuổi đánh Tinh Vũ không tha, suýt nữa đã đánh chết được Ngu Cơ, làm nàng ta chỉ có thể ôm chặt trụ.
Tiểu Phàm: “Kiều Kiều đỉnh quá. Vừa nãy Tàn thần đã nói gì với cậu đó? Lát nữa bảo anh ấy nói nhiều thêm vài câu nhé.”
“Đã nói gì đâu.” Lâm Kiều ngượng ngùng đáp, Giang Tự chỉ khen cậu hai ba câu, nhưng chỉ cần cậu nghĩ đến ánh mắt tự hào khi anh nhìn mình thì cả người như muốn bay bổng, “Tôi vừa nổ hai lần bạo kích nè, ha ha.”
“Đừng có mơ mà chạy được.” Hoa Ngữ Giả vừa đuổi vừa quăng chiêu hai lên người Doanh Chính, “Ra đây mà solo với tôi này.”
“Lính còn chưa ăn xong mà so với chả lo.” Tiểu Phàm xích Dịch Tinh lại, kéo cậu ta xuống đường dưới, “Lâm Kiều cẩn thận chút, Kính định qua đấy.”
“Không cần xuống đây đâu, hẳn là Ngu Cơ đã về nhà rồi, qua giúp Lữ Bố đi.”
Noãn Đông: “Quan Vũ đang chạy xuống đấy, mấy cậu cẩn thận.”
Tiểu Phàm: “Tôi muốn cướp khu xanh của họ.”
“Đừng đừng, sẽ xảy ra chuyện mất.” Trục Hạ đi vòng về ăn rừng của mình, “Đợi tôi lên cấp bốn thì đánh rồng, lưu ý tầm nhìn trước đi.”
“Biết rồi.” Tiểu Phàm chiếm được vị trí đẹp trước, đứng đấy vừa có thể lấy tầm nhìn của Kính, vừa đứng giữa Liêm Pha và Ngu Cơ, để Địch Nhân Kiệt có cơ hội ép trụ, “Hoa Hoa dọn lính xong thì xuống đường dưới.”
Dưới sự dày công tôi luyện của Giang Tự, Lâm Kiều có rất nhiều kình nghiệm khi đối đầu với Ngu Cơ, Ngu Cơ dùng chiêu một đánh lính thì cậu đánh người, nếu nàng ta đánh cậu thì cậu trốn đi, tóm lại không để nàng vừa đánh mình vừa đánh lính được, trừ khi Ngu Cơ quyết tâm lấy máu đổi đường không thì mình sẽ dọn lính nhanh hơn nhiều. Ai khống chế được tuyến lính mới có thể nắm quyền chủ động, Tiểu Ngư đành phải đi lên giúp Ngu Cơ dọn lính, bị Địch Nhân Kiệt giữ khoảng cách đánh vài phát bay non nửa cây máu.
Ván trước đó phải đánh Uyển Nhi một cách khép nép nên ván này Lâm Kiều đánh đấm chẳng khác gì sân nhà mình, nhất là lấy được con tướng bá đạo như Địch Nhân Kiệt, nội tại đánh một người có thể văng trúng thêm một người nữa. Tuy rằng không thể lấy được mạng nhưng cậu đã dẫn trước Ngu Cơ một thanh kiếm sắt, khi Dịch Tinh gia nhập chiến trường thì hỏa lực của bọn họ còn kinh người hơn, ba người ép Ngu Cơ lùi sâu về trụ, tình hình đang có lợi với bọn họ nên Tiểu Ngư vội vàng gọi Trục Hạ đến đánh Bạo Quân.
“Lại đây đánh rồng cả đi, tôi đi xem Kính đang ở đâu.”
“Tiểu Ngư không đến đâu.” Trục Hạ nói, “Ngu Cơ đang bị yếu máu nên cậu ta sẽ không đánh, tôi quá hiểu Tiểu Ngư rồi.”
Noãn Đông: “Không đúng, Quan Vũ truyền tống xuống, tôi đến ngay đây.”
Nói thì chậm như xảy ra lại rất nhanh, ngay lúc khung truyền tống trên đường sông gần đường phát triển sáng lên thì Quan Vũ chạy đến đẩy Địch Nhân Kiệt đi, Kính phối hợp nhảy vào giữa trận chiến trong chớp mắt, phá tan trận hình của KG!
Cậu ta đẩy Địch Nhân Kiệt đến vị trí vô cùng nguy hiểm và hoàn toàn tách rời với đồng đội, Lâm Kiều không hề nghĩ ngợi mà dùng tốc biến lướt qua hang rồng để tránh phát đẩy chí mạng tiếp đó, Lữ Bố dùng truyền tống đến ngay đó, Ngu Cơ đứng bên ngoài hang rồng cấu rỉa, Doanh Chính xuống đường dưới thay cho vị trí xạ thủ, Dịch Tinh và Lỗ Ban Đại Sư cũng gia nhập vào trận chiến, hiện trường trở nên rối tinh rối mù.
Tuy Quan Vũ không thể đẩy Địch Nhân Kiệt tiếp nhưng sau khi cậu dùng tốc biến thì đánh không tới tầm nữa, mà đánh Liêm Pha chẳng khác gì gãi ngứa, còn để Ngu Cơ đánh trúng vài phát. Cuối cùng bọn họ dùng Liêm Pha và Lỗ Ban Đại Sư đổi được một con Bạo Quân, cái mạng của Lỗ Ban Đại Sư còn rơi vào tay Ngu Cơ, tuy rằng nhìn bên ngoài thì KG đã kiếm được ít vàng nhưng vẫn còn kém xa kết quả mà họ dự đoán trước đó.
Trước khi giao tranh thì bọn họ đang chiếm ưu thế đấy!
Sau đợt giao tranh này thì lượng máu của A Cổ Đóa và Dịch Tinh đều ở trạng thái xấu, vì thế kế hoạch tập trung đẩy trụ đường dưới cũng tan thành mây khói, nên ăn rừng thì ăn, nên dọn lính thì về đường dọn lính, ai về đường nấy. Tuy Lâm Kiều có buff của Bạo Quân nhưng đối đầu với Ngu Cơ đã ăn được một mạng thì vẫn hơi đau đầu, đã thế lúc Lâm Kiều ăn cua sông còn bị chiêu một của nàng cướp mất, cậu càng nghĩ càng giận.
Chính cú đẩy của Quan Vũ đã khiến tình thế thay đổi, tuy rằng không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng nó chẳng khác gì thanh đao treo trên người của Lâm Kiều, chỉ cần nhúc nhích một chút là sẽ đau nhói.
Cậu nói: “Tôi thấy cú đẩy kia của Quan Vũ hơi quá lố, đẩy tôi ra rất xa.”
“Tôi ủng hộ việc cậu báo cáo anh ta mở hack với trọng tài sau trận đấu,” Tiểu Phàm nói, “Nhưng thật ra lúc nào anh ta cũng ảo ma vậy đấy.”
“Số lần cậu bị anh ta bắt lẻ còn ít quá.” Trục Hạ thông cảm với cậu, “Giang Tự chưa truyền thụ kinh nghiệm bị ăn đòn cho cậu à?”
“Anh ta là best top đấy, cậu ăn đòn vài lần là quen thôi.” Noãn Đông nói, “Trận nào tôi cũng phải đối đầu với anh ta. Mẹ nó anh ta lại đẩy tôi nữa này, Hoa Hoa lên đây làm thịt anh ta với tôi.”
Hoa Ngữ Giả kéo tầm nhìn qua chỗ cậu ta: “Cây máu của anh ta còn đầy vậy, sao mà gϊếŧ cho được.”
“Nãy tôi nói xàm xí ấy.” Noãn Đông toát mồ hôi hột, “Đợi tôi xanh lên đã, mấy cậu bảo vệ xạ thủ đi nhé.”
Hoa Ngữ Giả: “Có thể đẩy trụ không, tôi sang liền.”
“Kính không có ở đây.” Tiểu Phàm kéo Dịch Tinh xuống đường dưới, “Kiều Kiều mau ép sát vào, chúng ta gϊếŧ Ngu Cơ.”
Trụ của Ngu Cơ bị mài còn có nửa cây máu, Lâm Kiều biết đồng đội muốn đánh nên ném phi tiêu vàng ra lôi kéo cậu ta, bị Ngu Cơ trở tay dùng chiêu cuối đến gần ngoài dự kiến, sau đó Lỗ Ban Đại Sư kéo theo Dịch Tinh từ trên trời giáng xuống, lại để Ngu Cơ tốc biến lùi về phía sau thoát khỏi khống chế, vừa đánh hai phát đã khiến Địch Nhân Kiệt bay màu!
Màn giao tranh này để bên kia chiếm lợi, Lâm Kiều nhanh chóng nhận lỗi: “Do tôi.”
Tiểu Phàm nhường mạng Ngu Cơ cho Dịch Tinh, an ủi cậu: “Không sao hết, chúng ta một đổi một rồi.”
“Nhưng để mất nhịp độ trận đấu.” Lâm Kiều nhíu mày nói, “Chúng ta đang có rồng.”
Trục Hạ: “Đến đây, tôi đẩy được.”
Vừa lúc Địch Nhân Kiệt sống lại ngay đợt lính làm mới, cậu vội vàng quay về đẩy trụ ngoài ở đường dưới cùng đồng đội, cùng lúc đó Kính ăn được Chúa Tể, hai bên dùng trụ trao đổi với Chúa Tể, ai cũng thấy có thể chấp nhận được. Có thể thấy được KG muốn dùng việc đẩy xong trụ làm mồi châm, ưu tiên việc để Địch Nhân Kiệt phát triển, sau khi đẩy xong trụ một thì Địch Nhân Kiệt được thả rông, ăn rừng của A Cổ Đóa còn chưa đủ, còn đi ké lính của Dịch Tinh.
Chờ đến khi con Bạo Quân tiếp theo làm mới, kinh tế của Lâm Kiều đã dẫn trước Ngu Cơ xấp xỉ hai ngàn vàng. Đường giữa có Doanh Chính phòng thủ nên không thể đẩy trụ được, bọn họ đành phải đập nát trụ một đường trên, sau đó quay lại ăn Bạo Quân.
Tiểu Phàm vẫn luôn hô to trong tai nghe: “Quan sát Quan Vũ đang ở đâu! Đừng để anh ta vòng ra đằng sau!”
Trên bản đồ đã mất đi tầm nhìn của Quan Vũ, Địch Nhân Kiệt và A Cổ Đóa nhào đến ăn Bạo Quân, Lữ Bố vào rừng của ASG tìm kiếm bóng dáng của Quan Vũ. Ngay lúc Bạo Quân bạo nộ thì đột nhiên Quan Vũ xông ra từ cánh rừng của KG, đẩy thẳng Dịch Tinh vào hang rồng!
Noãn Đông: “Đậu xanh, anh ta vòng ra lúc nào thế.”
Lữ Bố nhanh chóng nhảy vào hang rồng, Dịch Tinh dùng chiêu cuối cản đường nhưng kỹ năng của cả hai người đều thất bại. Bản thân con tướng A Cổ Đóa cũng chỉ là tanker chuyên dùng để ăn rừng, kinh tế đều nhường hết cho Địch Nhân Kiệt, Kính hơn cậu ta phải hai ngàn vàng là ít, cậu ta dùng chiêu cuối ngay tại hang rồng khiến không ai chạy thoát được, Lâm Kiều mỗi giây mỗi phút đều đề phòng Quan Vũ chạy đến bổ cho cậu một nhát, tay để trên phi tiêu vàng nhưng không dám dùng, cuối cùng Kính dùng trừng trị ăn được Bạo Quân, ASG lập tức phất cờ phản công, Liêm Pha dùng tốc biến nhảy đến trước mặt Địch Nhân Kiệt, Tiểu Phàm đứng sau muốn kéo Ngu Cơ nhưng bị Quan Vũ hất ra làm đứt chiêu, Lâm Kiều bị bốn người bên ASG đuổi theo nửa con phố, cuối cùng Ngu Cơ tốc biến lên gϊếŧ chết cậu.
Phối hợp hoàn mỹ không chút kẽ hở, chỉ với một màn vòng ra sau đánh lén đã khiến bọn họ không kịp trở tay.
Sức ép này khác xa so với trận đấu trong vòng loại, so với lúc này đây, Lâm Kiều cảm thấy có lẽ lúc ấy bọn họ không hề đánh một cách nghiêm túc.
Rõ ràng cậu nghĩ mình đã mạnh lên, nhưng khi bước vào trận đấu, dường như cậu vẫn không thể tìm ra chỗ đột phá, cho dù nắm lượng vàng nhiều nhất nhưng vẫn để mình chết nhiều nhất.
“Đừng nóng vội, cứ đánh từ từ thôi.” Tiểu Phàm vừa biến về vừa chỉ huy, “Trục Hạ ăn lính đường dưới đi, Noãn Đông về đường trên đi, tôi và Hoa Hoa đẩy lính lên cao. Bọn họ có Bạo Quân nên đừng mở giao tranh, đánh không lại đâu.”
“Đã biết.” Noãn Đông vừa nói vừa chạy về đường trên, đánh thường gϊếŧ chết hai con lính, Quan Vũ lại thình lình nhảy ra, sau đó Liêm Pha và Ngu Cơ cũng xuất hiện ở đường sông ngay gần đường trên, Lữ Bố không có chiêu cuối thì chẳng làm gì được, bị đánh hội đồng đến chết!
Lúc Lữ Bố chết thì Lâm Kiều mới vừa sống lại, chỉ còn ba người nên họ không thể tranh, đành trơ mắt nhìn ASG ăn Chúa Tể. Tình hình nhanh chóng bị ASG khống chế, bởi vì thiếu Lữ Bố đứng chắn phía trước nên KG khó mà thủ được trụ, đã vậy bên kia còn có buff của Bạo Quân nên Ngu Cơ và Doanh Chính chỉ mới dùng vài chiêu đã làm cây máu của họ chạm đáy, Quan Vũ vào rừng thì trở nên vô địch luôn rồi, mấy con tướng của KG quá cồng kềnh, Lỗ Ban Đại Sư khó mà quản được Quan Vũ, cuối cùng chỉ có thể để mất rừng.
Bởi vì Quan Vũ luôn biến mất trên bản đồ nên bọn họ càng đánh càng lùi về phía sau, sợ để ASG có cơ hội mở giao tranh thì ván này phải đi tong. Không thể giao tranh, cũng không thể đẩy lính lên cao, chỉ có thể trơ mắt nhìn trụ mất máu từng chút một mà không thể làm gì được.
Sau phút thứ mười lăm, bọn họ chỉ còn lại trụ cao điểm ở ba đường, mà kinh tế cũng thua tận 6000 vàng. ASG điều lính ép vào cả ba đường, đầu tàu gương mẫu là Quan Vũ mặc kệ trụ chạy thẳng đến chỗ Địch Nhân Kiệt, năm người KG phải xử lý Quan Vũ, ai cũng không rảnh tay để quản trụ, cuối cùng bọn họ chỉ còn giữ được hai cây trụ, chờ khi Quan Vũ sống lại và ASG ăn được Chúa Tể Ám Ảnh và đẩy lính thật cao lên thì bọn họ hết đường xoay chuyển.
“Tôi chỉ huy không tốt.” Tiểu Phàm thở dài khe khẽ, “Đồng đội cũ quá mạnh.”
Noãn Đông cầm bình nước lên uống một ngụm, đứng dậy nói, “Không sao cả. Quay về trước đi, hẳn anh Khải có lời muốn nói.”
Tiểu Phàm gật đầu, cậu ta và Lâm Kiều tháo tai nghe xuống rời khỏi sân thi đấu. Bọn họ quay lại phòng nghỉ, anh Khải thấy họ, cậu đầu tiên anh ta nói lại là: “Mọi người thả lỏng đi, chúng ta đánh BO5 mà.”
Hoa Ngữ Giả: “Vâng. Anh Khải, ván này em đánh không tốt, ván tiếp theo em muốn pick con tướng có thể gánh team.”
“Cậu muốn chọn con gì? Tây Thi? Nguyên Ca?”
Hoa Ngữ Giả hít một hơi thật sâu: “Em muốn chơi Luna.”
“Không được, đâu thể làm xằng bậy như vậy.” Anh Khải cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, “Phải xem tình hình thế nào, cho cậu tuyển Mèo (Thẩm Mộng Khê) còn không ổn nữa mà.”
Hoa Ngữ Giả ồ một tiếng, ngồi lại sô pha. Anh Khải vẫy tay gọi Lâm Kiều và Tiểu Phàm sang đó, nghiêm túc nói: “Hai người các cậu phải giữ tâm lý vững càng, nhất là Lâm Kiều lần đầu đánh trận chung kết, tuyệt đối không được căng thẳng.”
Lâm Kiều: “Huấn luyện viên, em không căng thẳng, nhưng em không nghĩ ra cách để đánh.”
“Là lỗi của em.” Vốn Tiểu Phàm đang nhìn chằm chằm vào nền nhà đột nhiên lại lên tiếng, “Anh Khải, do em chỉ huy không tốt.”
_________________
Nay up trễ 5p, quỳ gối tạ tội ಥ_ಥ