Dịch : Autumnnolove
CHƯƠNG 43
[ Hu hu hu, vì sao cửa hàng này lại không ở chỗ chúng tôi? ]
[ Một người dâng bức huyết thư cầu xin bà chủ đến thành phố A mở chi nhánh! ]
….
[ Đừng la hét nữa, mấy người có la hét ở đây bà chủ người ta cũng không nhìn thấy được đâu. ]
[ Ừ nhỉ, cửa hàng này có weibo không? Tôi xách đít qua đó la hét! ]
Có lẽ rất nhiều cư dân mạng đau đầu bởi vì rụng tóc đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi, đồng loạt chạy tới bình luận bên dưới weibo Hướng Vãn. Từ sau khi “Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh” của nhà Hướng Vãn bắt đầu nổi tiếng trên mạng, weibo của cô có không ít cư dân mạng la lối khóc lóc ăn vạ bởi vì không mua được hàng. Nhưng tất cả cũng chỉ là nhất thời, thỉnh thoảng mọi người nhớ ra mới tới kêu la vài câu mà thôi, chẳng hạn như không giành được hàng hoặc những lúc ra mắt sản phẩm mới. Tuy nhiên lần này những cư dân mạng mới biết đến weibo của cô vô cùng có nghị lực, thậm chí có vài người cứ ba bữa một ngày bình luận bày tỏ suy nghĩ bản thân cũng muốn mua bánh mặc ngọc. Dạo này tương đối bận rộn, Hướng Vãn cũng không lướt weibo mỗi ngày được, sau khi hoàn thành đề cương của luận văn tốt nghiệp, cô mới có thể thả lỏng một chút.
Hướng Vãn vốn dĩ muốn hẹn Dương Điềm và hai cô bạn ra ngoài đi dạo, nhưng ngoài trời bỗng nhiên mưa nhỏ lất phất. Cô đứng trước cửa sổ ngắm mưa một lúc, dứt khoát quay lại phòng bếp vô khuẩn. Mỗi ngày đều làm bánh a giao và trà lá sen, cho dù Hướng Vãn là người khá kiên nhẫn ít nhiều cũng cảm thấy tẻ nhạt. Sau khi cô vào bếp, nghĩ đến công thức bánh bạch ngọc thu được sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, quyết định làm thử một chút, xem như đổi gió.
Nguyên liệu cần có để làm bánh bạch ngọc cũng không quá nhiều, chỉ có ba loại. Một loại sữa có mùi thơm khá giống sữa bò, một loại nguyên liệu nấu ăn đã được đánh thành bột, còn có những loại hạt mềm trong suốt có kích thước cỡ hạt gạo. Đã làm được bánh mặc ngọc rồi, sau đó làm bánh bạch ngọc hoàn toàn không có trở ngại gì. Nhất là nguyên liệu nấu ăn của bánh bạch ngọc ít hơn, cách làm đơn giản hơn một chút so với bánh mặc ngọc.
Sau khi nhào sữa và bột theo tỷ lệ thành một cục bột, cắt thành từng nắm nhỏ, ấn dẹt rồi bao lấy những hạt mềm trong suốt, vo tròn và bắt đầu tạo hình bằng khuôn có sẵn. Hoàn thành công đoạn này rồi, chỉ cần hấp trên lửa khoảng chừng mười lăm phút là chín. Trong quá trình hấp, một mùi hương sữa thoang thoảng thoải mái lãng đãng khắp cả căn phòng, Hướng Vãn chỉ cần ngửi mùi cũng cảm thấy chắc chắn rất ngon.
Mười lăm phút sau, cô nhấc nắp lồng hấp lên đúng giờ, hơi nước và khói bốc lên nghi ngút, bên trong lồng hấp nháy mắt xuất hiện từng đoá hoa mai trắng nở rộ.
Bánh bạch ngọc quả nhiên xứng với cái tên của nó, chờ sau khi hơi nước tản đi hết, thoạt nhìn giống như được chế tác từ một khối ngọc trắng thượng hạng, trắng trong như pha lê. Nếu không phải vì nó đang toả ra mùi thơm hấp dẫn, e rằng không dám tin thứ trước mặt này là đồ ăn.
Bánh bạch ngọc vô cùng xinh đẹp, Hướng Vãn thưởng thức hồi lâu mới cầm một chiếc bánh lên, cảm giác trơn trượt giống như bánh pudding, mềm mại và đàn hồi. Cô hé miệng cắn một miếng, hương sữa lập tức lấp đầy toàn bộ khoang miệng. Lúc hai hàm răng trên và dưới chạm vào và tiếp tục nhai, những hạt mềm được bao bọc trong phần bột trước đó bị cắn vỡ, nước cốt chua chua ngọt ngọt trào ra, vị ngọt thơm sảng khoái và hương sữa đi kèm hết sức vừa miệng. Những món ngon dưỡng sinh mà trước giờ hệ thống cung cấp chưa bao giờ khiến Hướng Vãn thất vọng, lần này cũng không ngoại lệ.
Bánh bạch ngọc thơm ngon, làm cho Hướng Vãn giải quyết sạch sẽ một phần nhỏ sản phẩm thử từ lúc nào không hay. Ăn hết rồi mà dư vị còn đọng lại trong miệng, thậm chí còn có cảm giác chưa đã ghiền.
Vốn dĩ đồ ngọt là thứ có thể khiến tâm trạng con người ta tốt hơn, huống hồ gì là đồ ngọt ngon miệng như vậy. Sau khi ăn bánh bạch ngọc xong, Hướng Vãn tiếp tục làm bánh a giao và trà lá sen mà cũng không còn cảm thấy chán chường. Kết thúc một ngày, thậm chí Hướng Vãn còn làm được nhiều bánh a giao và trà lá sen hơn những ngày trước đó. Bây giờ cô đã có thói quen trữ hàng, nghĩ đến kho hàng trong nhà có thể tăng lên rất nhiều, cho đến lúc Hướng Vãn ăn cơm chiều xong tâm trạng vẫn luôn phơi phới.
Hướng Vãn trò chuyện với nhóm Dương Điềm một lúc, nhận được tin nhắn của Tần Sâm cũng trao đổi qua lại vài câu với anh, sau đó mới mở weibo ra xem. Không kiểm tra thì thôi, vừa nhìn đã bị dọa cho nhảy dựng. Bình luận bên dưới bài đăng weibo mới nhất như muốn nổ tung, rất nhiều cư dân mạng thậm chí còn đang điên cuồng spam, hy vọng cô có thể mở chi nhánh ở chỗ của họ. Ngoài ra, còn có những khách hàng than thở mua bánh mặc ngọc quá vất vả.
[ Nhà tôi ở gần thành phố H, đi qua đó không tính là quá xa, nhưng cũng không tính là quá gần, bận đi bận về mất hơn ba tiếng đồng hồ. Từ sau khi vợ tôi biết đến cửa hàng này, ngày nào tôi cũng đến đây mua bánh cho cô ấy. May mà tôi là lao động tự do (freelancer), ít ra thời gian cũng thoải mái, nếu không thì không có thời gian rảnh rỗi như vậy đâu. Nhưng mà nói thật, đi một ngày hai ngày còn được, ngày nào cũng đi như vậy, thực sự sắp trụ không nổi rồi! ]
Đối với bình luận của người dùng này, bên dưới rất nhiều phản hồi bày tỏ hâm mộ, khen anh ta là một người chồng tốt. Nhưng cũng có những cư dân mạng là nam cho rằng anh ta đã quá dung túng vợ mình, còn nói nếu bà xã của họ mà dám làm mình làm mẩy kiểu đó với họ, đã bị đánh cho tơi bời hoa lá từ lâu rồi.
[ Mọi người không biết được tình huống ra sao thì đừng nói bậy, vấn đề ở đây là vợ tôi vừa mới sinh con xong và có xu hướng trầm cảm sau khi sinh. Nói tới chuyện này, tôi còn phải cảm ơn cửa hàng, bánh mặc ngọc của họ thật sự rất có hiệu quả móc tóc, vợ tôi ăn mới mấy ngày, tình trạng rụng tóc sau khi sinh dần dần thuyên giảm. Bởi vì như thế, tâm trạng của cô ấy dạo này tốt hơn rất nhiều….Thật ra tôi cũng không có oán trách gì cả, chủ yếu là mong muốn có thể có nhiều thời gian ở bên cạnh vợ con thay vì chạy tới chạy lui ngoài đường, cho nên tôi mới hy vọng bà chủ mở một chi nhánh ở đây. ]
[ Trầm cảm sau khi sinh mẹ gì, rảnh rỗi sinh nông nổi thì có. Hồi xưa sao không thấy con người có nhiều vấn đề vậy đi, anh bắt cô ta làm việc nhiều vào, đảm bảo tới thời gian ȶɦασ bủm bủm cũng chẳng có nữa là. ]
[ Lầu trên rác rưởi cút được bao xa thì cút cmmđ, không biết thì đừng nói bậy được không? Thời đại nào rồi chút kiến thức thông thường cũng đếch có? ]
[ Đừng tức giận với loại người này, tôi cảm thấy anh đang làm rất tốt, anh là một người chồng tốt, là một người cha tốt. Nếu hoàn cảnh gia đình khá giả một chút, thật ra anh cũng có thể tìm người mua hộ mà. ]
[ Tôi có đề xuất thế này, anh có thể tập hợp những người có nhu cầu mua bánh mặc ngọc ở địa phương lại thành một nhóm, hôm nay người này đi, ngày mai người kia đi, còn nếu bị giới hạn lượt mua, mọi người có thể tốn chút tiền thuê người xếp hàng hộ. ]
[ Nói tới nói lui, tôi vẫn hâm mộ những người ở thành phố H, gần quan được ban lộc! ]
[ Người ở thành phố H cho hay, người địa phương chúng tôi muốn mua bánh mặc ngọc cũng chẳng dễ dàng gì. Bây giờ càng ngày càng có nhiều người xếp hàng, đặc biệt gần đây hình như còn có cả bọn đầu cơ, dù gì cũng không dễ mua giống như lúc trước. ]
[ Bánh mặc ngọc không thể để được quá lâu, cho nên có bọn đầu cơ cũng không sao. Nói tóm lại các cậu ở thành phố H dù sao cũng dễ mua hơn chúng tôi ở địa phương khác. ]
–Editor: Autumnnolove—
[ Bà chủ, cô nhìn em bé đi, em bé không cầu xin cô mở chi nhánh ở chỗ của em bé đâu, chỉ cần cô có thể mở một chi nhánh thì ở bất kỳ đâu cũng được, để em bé có thể nhìn thấy hy vọng được không! ]
[ Hu hu hu, bánh mặc ngọc nhất định phải chế biến và ăn liền tại chỗ sao? Nhiều lần tôi nhịn không được suýt nữa thì tìm người mua hộ và gửi đến đây cho tôi rồi. ]
[ Nếu bạn ở gần, gửi hàng hỏa tốc nói không chừng còn có hy vọng đó. Nhưng phí mua hộ nè, phí chuyển phát nhanh hỏa tốc nè, cộng lại nói không chừng không rẻ chút nào đâu. ]
Thật ra Hướng Vãn cũng có thể hiểu được tâm trạng của những cư dân mạng này, giống như khi sức khỏe của cô còn chưa tốt lên, cô vô cùng hâm mộ những người có thân thể khỏe mạnh. Nếu biết được cách nào đó có thể phục hồi sức khỏe nhưng lại không thể tiến hành bởi vì bất kỳ nguyên nhân nào đó, có lẽ cô cũng không cam lòng.
Buổi tối, sau khi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, Hướng Vãn nhắm mắt lại, nhịn không được bèn hỏi, “Hệ thống, có cách nào làm cho thời gian bảo quản của bánh mặc ngọc lâu hơn một chút mà vẫn giữ được hiệu quả của nó không?”.
Hệ thống trước giờ vẫn luôn trả lời ngay lập tức, lần này mất thêm vài giây mới đáp lại.
[ Chế biến nguyên liệu nấu ăn trở thành dạng bột vẫn giữ nguyên được hiệu quả của món ăn, có thể bảo quản trong vòng ba tháng, nhưng rất rất khó ăn, không khuyến khích ký chủ ăn thử! ]
Rất khó ăn?
Hướng Vãn không khỏi hỏi lại, “Khó ăn tới cỡ nào lận?”.
[ Vô cùng – hết sức – cực kỳ – rất – khó ăn, không khuyến khích ký chủ ăn thử! ]
Nghe hệ thống trả lời như vậy, Hướng Vãn cho rằng thứ đó thật sự rất rất khó ăn. Có lẽ trước khi đi ngủ không nên suy nghĩ gì cả, buổi tối hôm đó, Hướng Vãn mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ, cô bước vào phòng bếp khuẩn, cho hết nguyên liệu chế biến bánh mặc ngọc vào nồi, vừa đảo vài lần đã ngửi được một mùi hương khó chịu. Mùi hương này vô cùng buồn nôn, ngay cả cửa sổ cũng không cản nổi nó, bay đến những hộ gia đình xung quanh làm họ trực tiếp khiếu nại. Nhân viên điều tra đến nhà và hỏi cô đang làm gì, cô nói cô đang nấu ăn, người ta không tin, cô lập tức lấy sản phẩm ra cho họ ăn thử. Nhân viên điều tra nhìn thấy thứ đen xì trong chén thì lập tức bịt mũi che miệng, không hiểu vì sao cô không ngừng đuổi theo và mời họ ăn thử, cuối cùng tất cả mọi người đều nôn thốc nôn tháo.
–Wattpad: Autumnnolove—
Buổi sáng Hướng Vãn thức dậy, vẫn còn nhớ rõ nội dung giấc mơ, nghĩ tới Hướng Vãn trong mơ giống như một bà điên cố chấp đuổi theo người ta và ép buộc người ta ăn thử thứ đen xì xì kia, không khỏi đưa tay lên vỗ trán: “Giấc mơ quái đản gì thế này…”.
Rõ ràng trong giấc mơ không thể ngửi được mùi vị, nhưng có lẽ năng lực tưởng tượng bay xa của con người quá mạnh mẽ, sau khi Hướng Vãn thức dậy, luôn cảm thấy chế biến nguyên liệu bánh mặc ngọc thành bột đáng sợ đến nhường nào. Ban đầu cô dự định hôm nay sẽ đăng một bài trên weibo, khảo sát ý kiến của cư dân mạng, để xem họ có chấp nhận phiên bản bánh mặc ngọc khó ăn hay không. Nhưng bởi vì giấc mơ này, Hướng Vãn bát đầu do dự, cảm thấy thứ này không khác gì vũ khí sinh học, cho nên….không xuất hiện sẽ tốt hơn nhỉ?
Rối rắm cả buổi, cứ thế hết một buổi sáng. Sau khi ra khỏi phòng bếp vô khuẩn, Hướng Vãn dứt khoát hỏi thử mấy cô bạn trong nhóm.
[ kekeaiai: Hiệu quả tốt nhưng rất khó ăn sao? Khó ăn cỡ nào? Khó ăn hơn cá trích đóng hộp không? ]
[ w: Có lẽ là…cũng gần như vậy? ]
[ kekeaiai: Mình quay xe rồi đó! ]
[ w: Có thể mọc tóc cũng không ăn sao? ]
[ kekeaiai: Không! Dù sao cũng đã có món bánh mặc ngọc vừa có thể mọc tóc vừa thơm ngon rồi! ]
[ Thanh Thanh: Mấy thứ giống như cá trích đóng hộp mình cũng không ăn được. ]
[ Mộc Tử: +1. ]
[ w: Thôi vậy… ]
Trò chuyện với mấy cô bạn xong, Hướng Vãn càng phân vân hơn, cho đến khi Tần Sâm đột nhiên gọi đến và hỏi cô đã ăn cơm chưa. Biết được cô còn chưa dùng bữa, Tần Sâm nói rằng có một nhà hàng món Quảng Đông rất ngon, muốn mời cô đi ăn. Thỉnh thoảng Hướng Vãn cũng có chút lười nấu nướng, nhận được lời mời, cô lập tức đồng ý không chút do dự.
Đây là một nhà hàng riêng tư, tọa lạc trong một khu biệt thự có không gian cổ kính, chỉ cần dạo bước ở đây thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy thư giãn về thể chất lẫn tinh thần. Tần Sâm đã đặt phòng ở khu vườn hoa nhỏ, sau khi gọi món, hai người họ cùng nhau đi về phía vườn hoa, Hướng Vãn thuận miệng nói ra những điều làm bản thân trăn trở.
“Em chỉ cần quyết định thôi, còn lựa chọn ra sao là chuyện của họ”, Tần Sâm thậm chí còn không thèm hỏi “khó ăn đến mức nào”, nói thẳng.
Hướng Vãn bị giấc mơ đó quấy rầy, bây giờ đứng ở nơi có không gian khiến cả người thả lỏng, lại nghe được ý kiến của Tần Sâm, cô mới bất chợt nhận ra, thật ra bản thân đâu cần phải do dự làm gì, chỉ cần giống như kế hoạch trước đó, đưa quyền lựa chọn cho người tiêu dùng là được rồi.