Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài - Chương 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài


Chương 45


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch : Autumnnolove

CHƯƠNG 45

Sau khi Hướng Vãn nhận được tin nhắn từ Miêu Tinh Tinh, cô suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý, nhưng cô không nhận tiền của cô ấy. Một mặt, cô không thiếu chút tiền này. Mặt khác, bản thân Hướng Vãn đang rất tò mò rốt cuộc bột mặc ngọc khó ăn đến mức nào, có người xung phong ăn thử cũng không tệ.

Được sự đồng ý của Hướng Vãn, Miêu Tinh Tinh liên tục nói cảm ơn, sau đó lập tức biên tập một đoạn trailer và đăng tải trong ngày.

Đoạn phim giới thiệu review bột mặc ngọc vừa được tung lên, nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều cư dân mạng. Miêu Tinh Tinh nhìn số lượng người theo dõi của mình tăng vọt, cảm thấy bản thân quyết định đi nước cờ này xem ra đã đi đúng rồi.

Trong ngày hôm đó Miêu Tinh Tinh đã nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh, cô ấy lập tức chuẩn bị bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Như thường lệ, sau khi chào hỏi và giới thiệu đơn giản với khán giả, đầu tiên cô ấy phải “đập hộp” và giới thiệu sơ sơ về bao bì bột mặc ngọc cho khán giả được biết. Nhưng vào lúc này, khán giả nào có tâm trạng xem bao bì nữa, không ngừng thúc giục Miêu Tinh Tinh nhanh chóng vào việc chính.

“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ trực tiếp khui cái hũ này ra xem thử…”, thấy hôm nay khán giả hết sức thiếu kiên nhẫn, Miêu Tinh Tinh đành phải nói vậy.

Vừa nói cô ấy vừa mở nắp hũ ra, hướng miệng hũ về phía ống kính máy quay và chia sẻ: “Tôi ngửi được mùi khét đâu đây, không dễ chịu lắm, nhưng cũng không thể nói là khó ngửi”.

Chất liệu của hũ bột khá mờ đục, sợ khán giả xem không được rõ, cô ấy còn dùng chiếc muỗng tặng kèm bên trong hũ múc một muỗng bột ra đĩa sứ trắng trên bàn để trưng bày. Bột đen nằm trên đĩa trắng, thoạt nhìn càng đen đậm sâu hơn. Mức độ đen của loại bột này không giống màu đen của mè đen, mà là mơ hồ xen lẫn sắc xanh và tím thẫm.

Có lẽ Hướng Vãn đã từng nói rằng nó rất khó ăn, trong lòng khán giả đã có định kiến. Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy bột trong cái đĩa kia không giống thứ có thể cho vào miệng.

[ Thứ này….nhìn kiểu gì cũng cảm thấy giống như thuốc độc dạng bột nhỉ? ]

[ Xin cho phép tôi nói thật, hình dạng thứ này thoạt nhìn có chút lộn xộn. ]

[ Tôi thấy đây mới chính là sắc đen tuyền toả ra năm màu sắc khác trong truyền thuyết nè _(:з” ∠)_]

[ Thật sự ăn được sao? Đột nhiên hoang mang quá! ]

[ Chủ kênh đừng mất thời gian nữa, nhanh nhanh ăn một miếng coi hương vị thế nào! ]

[ Thứ này cũng quá ba chấm rồi, nhìn thôi là đã không muốn ăn. ]

….

[ Rõ ràng bánh mặc ngọc xinh đẹp thế kia, sao bột mặc ngọc lại có hình hài này? ]

[ Thật ra cũng không tới nỗi nào, cho dù có khó uống cũng chẳng thể khó uống bằng thuốc bắc được. ]

[ Chúng mình cần hiệu quả chứ đâu phải hương vị, dù sao chỉ cần bột mặc ngọc có hiệu quả tương đương, cho dù khó ăn tôi cũng không quan tâm. ]

Trong tiếng bàn tán xôn xao của khán giả, Miêu Tinh Tinh đã bắt đầu chuẩn bị pha bột mặc ngọc: “Theo như hướng dẫn sử dụng ở đây, chúng ta chỉ cần cho vào ba muỗng bột mặc ngọc mỗi lần, tiếp tục đổ 200ml nước ấm…”

Xuất phát từ tò mò, Hướng Vãn cũng đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp này. Khi nhìn thấy Miêu Tinh Tinh lấy ra một chiếc ly thủy tinh và cho ba muỗng phân mặc ngọc vào đó, sau đó đổ nước ấm vào và khuấy đều thành nửa ly chất lỏng sền sệt đen tuyền, cô bất giác nuốt một ngụm nước miếng. Tất nhiên, Hướng Vãn dám chắc không phải thèm thuồng gì cả, mà nhìn hỗn hợp hòa trộn trong ly càng khuấy càng giống xi măng phiên bản màu đen, cảm thấy bản thân không thể nuốt trôi.
Thành thật mà nói, bản thân Miêu Tinh Tinh nhìn cũng cảm thấy không ổn lắm khi nhìn vào thứ trong ly. Nếu chất lỏng sền sệt này thơm một chút, cô còn có thể tự thôi miên chính mình và ăn nó giống như bột mè đen, nhưng càng ngâm trong nước ấm, mùi hương có vị đắng của nó càng thêm mãnh liệt, thật sự không thể khiến người ta yêu thích.

“Sau khi pha với nước ấm thì vị có vẻ đắng hơn, mùi hương giống như thuốc bắc, tôi thật sự rất muốn cho thêm một chút nước để làm loãng nó rồi mới dùng thử”.

Nhìn thấy Miêu Tinh Tinh bất giác nhíu mày, khán giả cách một cái màn hình cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của cô ấy.

Tuy nói như thế nhưng Miêu Tinh Tinh tất nhiên sẽ không thật sự thêm nước pha loãng, nhất là sau khi rất nhiều khán giả tặng quà cổ vũ cô ấy. Cô ấy nâng ly thủy tinh lên cho nhóm khán giả quan sát, cuối cùng cô ấy mới cầm lấy chiếc muỗng nhỏ và múc một muỗng. Trên chiếc thìa là một thứ đen sì, về mặt thị giác mang lại cho người ta cảm giác thứ này không thể ăn được.
Miêu Tinh Tinh hít một hơi thật sâu và đưa vào miệng, khán giả bên ngoài màn hình nín thở một cách bản năng, ngay cả Hướng Vãn cũng nhịn không được mà phải ném một viên kẹo bách bảo vào miệng để giải tỏa căng thẳng.

Miêu Tinh Tinh chỉ mới đưa hỗn hợp vào miệng thôi, khán giả đã sốt ruột spam bình luận thăm dò hương vị.

“Ủa? Hình như không có khó ăn lắm! Hương vị khá giống bột yến mạch đậu đỏ mà tôi đã từng uống trước kia, hơi đắng một chút. Sau khi nuốt xuống, cảm giác y hệt vừa mới uống thuốc bắc xong. Nhưng mà chờ thêm một lúc…hình như có chút ngọt ngào?”.

Có lẽ là không chắc chắn, Miêu Tinh Tinh lại nếm thêm một muỗng nhỏ nữa, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, sau khi ăn xong thật sự có vị ngọt nhàn nhạt, ăn được hơn so với tưởng tượng của tôi”.

Đối với những gì Miêu Tinh Tinh vừa nói, rõ ràng khán giả không đồng tình.
[ Cô nghiêm túc đấy à? Tôi cảm thấy bột yến mạch đậu đỏ đã rất khó ăn rồi, thuốc bắc càng khó uống hơn, bây giờ hai thứ này kết hợp lại, cô nói với tôi rằng nó không khó ăn sao? ]

[ Tôi ít học nông cạn, cô đừng lừa gạt tôi đó! ]

[ Tôi chưa từng ăn bột yến mạch đậu đỏ nên tôi không cho ý kiến, chỉ cần có hai phần đắng như thuốc bắc thôi thì tôi cảm thấy chắc chắn nó rất khó ăn! ]

[ Thật ra bột yến mạch đậu đỏ ăn cũng không ghê lắm đâu, ăn quen rồi thì có thể chấp nhận được nó, nếu thật sự không được thì có thể thêm chút đường. ]

[ Miêu Miêu à, cô đừng cứu vớt danh dự cho bột mặc ngọc nữa, ngay cả bà chủ cũng nói rằng thứ này rất khó ăn. ]

[ Thôi rồi, chỉ cần ngửi được mùi giống thuốc bắc là tôi muốn ói ra ngay. ]

[ Đừng làm quá như thế chứ, tôi cảm thấy thuốc bắc cũng ổn, nếu nó ở mức này thì tôi vẫn có thể đón nhận. ]
[ Dù sao thì xem xong review tôi cũng không muốn mua nữa, chờ khi nào có dịp đến thành phố H ăn bánh mặc ngọc tốt hơn. ]

[ Đúng đó, bản thân bánh mặc ngọc không ngon sao? Mắc mớ gì phải chịu thiệt thòi như vậy! ]

–Editor: Autumnnolove—

[ Hợp lý, đi ăn bánh mặc ngọc tốt hơn, vừa ngon vừa có hiệu quả. ]

[ Tôi không sợ đắng, tôi nghĩ rằng bản thân có thể yên tâm mua bột mặc ngọc này rồi! ]

Miêu Tinh Tinh xem bình luận trên sóng, rất nhiều khán giả không tin review của cô ấy, bèn nói: “Thật sự không khó ăn như mọi người nghĩ đâu mà, ít nhất đối với tôi là vậy”.

Dứt lời, có lẽ muốn chứng minh, cô ấy bưng ly lên và bắt đầu dùng muỗng múc ăn.

Trước kia Hướng Vãn uống rất nhiều thuốc bắc, cho dù là vậy, cô cũng không quen được với hương vị thuốc bắc. Nhìn thấy Miêu Tin Tinh ăn như vậy, Hướng Vãn còn cảm thấy đắng thay cô ấy, suy nghĩ muốn thử một chút món này lập tức biến mất. Không riêng gì Hướng Vãn, khán giả trước màn ảnh cũng cảm thấy hoang mang và đắng miệng thay cho Miêu Tinh Tinh, đồng thời cho rằng cô ấy quá liều mạng rồi, không ngừng gửi qua cho cô ấy.
Sau khi Miêu Tinh Tinh ăn hết ly bột mặc ngọc, nhìn thấy quà tặng trên màn hình, có chút dở khóc dở cười: “Ngoại trừ hơi đắng một chút, thật sự không có khó ăn lắm đâu…”.

Tuy nhiên, cho dù cô ấy có nói điều gì, trong lòng đa số khán giả đã nhận định rằng bột mặc ngọc rất khó ăn, nhất là những khán giả sợ đắng. Có điều chuyện này cũng không ngăn được quyết tâm muốn mọc tóc của đa số cư dân mạng.

–Wattpad: Autumnnolove—

Ở một khách sạn nọ,

Ngồi trong phòng bao có hơn mười người trẻ tuổi, họ đều là những sinh viên tới thành phố H để học đại học. Mọi người trong đó đều là người cùng quê, cho nên xem như buổi họp mặt đồng hương. Trong phong có nhiều phái nữ hơn, mọi người ăn uống no nê rồi bắt đầu trò chuyện.

“Vốn dĩ còn muốn tự mình ra ngoài xông xáo một trận, nhưng chú của tôi một hai bắt tôi tới công ty của ông ấy làm. Haizz, nói rằng gia đình có điều kiện thì cần gì phải đi ra ngoài chịu khổ”.
“Ồ, hâm mộ cậu quá à!”.

“Còn chưa tốt nghiệp đã có việc làm sẵn rồi, vậy khoảng thời gian tiếp theo cậu có thể thảnh thơi một chút”.

Có một nơi để tụ tập thì không tránh được có người khoe khoang, một cô gái mặc váy trắng nói chuyện, lập tức làm cho rất nhiều người hâm mộ.

Xớ, là chú chứ có phải ba của cô đâu, có gì hay ho!

Một cô gái mặc váy đỏ trong lòng khinh thường, quay đầu nói chuyện với bạn nữ bên cạnh: “Cậu biết Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh không?”.

“Bây giờ ở thành phố H có ai còn không biết cửa hàng này chứ!”.

“Cửa hàng này bán thực phẩm dưỡng sinh hiệu quả không thể chê được, chẳng qua có chút khó mua, nếu không mình cũng muốn ăn vài cái bánh mặc ngọc để dưỡng tóc”.

“Cửa hàng của họ vừa mới ra mắt bột mặc ngọc, tuy không thể ăn nhưng hiệu quả tương đương đấy, mình định mua một ít”.
“Mặc dù bột mặc ngọc khó nuốt, nhưng dựa vào hiệu quả của nó, có lẽ vẫn sẽ khó đoạt”.

Sau khi cô gái váy đỏ nhắc tới Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh, những sinh viên khác quan tâm đến chủ đề này hào hứng thảo luận về nó. Cô bạn vừa mới khoe khoang công việc thấy sự chú ý của mọi người bị người khác cướp mất, trong lòng có chút khó chịu, buột miệng thốt ra:

“Chắc là các cậu không biết, bạn học cùng trường của tôi chính là bà chủ của cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh đấy”.

Cô ta thật sự là sinh viên đại học H, thậm chí đã từng thêm bạn wechat với Hướng Vãn bởi vì một vài chuyện. Nhưng thời điểm Hướng Vãn vừa mới khởi nghiệp bán bánh a giao trên wechat, cô ta đã xóa số wechat của Hướng Vãn rồi. Vì vậy, cô ta chưa từng khoe khoang chuyện này.

Vốn dĩ mọi người cảm thấy hứng thú với Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh, nghe được lời của cô ta, đồng loạt nhìn sang: “Hả? Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh là cửa hàng của bạn học của cậu sao?”.
“Thật sao? Vậy chẳng phải cậu có thể tùy tiện mua sản phẩm trong tiệm sao?”.

“Ôi, hâm mộ cậu quá!”.

Một lần nữa trở thành tâm điểm của mọi người khiến cô bạn váy trắng cảm thấy có chút đắc ý, nhưng trên mặt thì ra vẻ rụt rè: “Chỉ là bạn học bình thường mà thôi, mình làm gì có mặt mũi đến vậy”.

“Thế cậu có cách thức liên lạc với cô ấy không?”.

“Có chứ, thêm bạn với nhau từ lâu lắm rồi”. Cô bạn váy trắng nói xong, có lẽ lo lắng ai đó muốn xem wechat của Hướng Vãn, cho nên nói tiếp, “Tiếc là mình đã quên mật khẩu của tài khoản đó, bây giờ không có số của cô ấy trong tài khoản đang dùng”.

Lúc trước nhận ra Hướng Vãn bán những sản phẩm thật sự có hiệu quả, cô ta đã hối hận bởi vì xóa bạn wechat Hướng Vãn. Bây giờ càng hối hận hơn, nếu không có thể tùy tiện lấy số wechat của Hướng Vãn ra cho mọi người chiêm ngưỡng, tất cả nữ sinh ở đây đều sẽ hâm mộ cô ta đến chết mất.
Cô bạn váy đỏ nói chuyện trước đó thấy cô ta đắc ý, mỉm cười và nói: “Mình muốn mua bánh a giao và trà lá sen ở tiệm của cô ấy từ lâu rồi, nếu cậu là bạn học thì tốt quá, có thể làm phiền cậu mua giúp mình không?”.

Vài người ở đây cũng có suy nghĩ này, nhưng chưa dám nói ra, nghe được cô bạn váy đỏ mở lời, lập tức hưởng ứng: “Mình cũng muốn mua bột mặc ngọc ở tiệm của cô ấy”.

“Nếu có thể thì cậu cũng mua giúp mình một ít với”.

Cô bạn váy trắng nghe các bạn học nói, vẻ mặt có chút cứng ngắt, mãi một lúc sau mới lên tiếng giải thích: “Xin lỗi, con người của mình từ trước tới giờ vẫn luôn không thích làm phiền người khác, cho nên chắc là các cậu phải tự mình mua rồi, thật ra cũng không khó mua lắm đâu”.

Những người bị từ chối trong lòng đều có chút không vui, nhưng không hề biểu hiện ra mặt. Thái độ sau đó đối với cô ta cũng lạnh nhạt hơn, còn có người nhỏ giọng phỉ báng: “Không muốn giúp thì nói thẳng là không muốn giúp đi, cần gì phải lấy lý do thế này. Lúc trước cô ta làm phiền chúng ta cũng không thấy cô ta xấu hổ nhỉ…”.
Cô bạn váy trắng ít nhiều cũng cảm nhận được, sau khi kết thúc buổi họp mặt, càng nghĩ càng tức giận, thậm chí giận chó đánh mèo lên đầu Hướng Vãn. Cô ta cảm thấy nếu thực phẩm dưỡng sinh của cửa hàng Hướng Vãn hiệu quả như thế, tại sao ngay từ đầu không nói rõ ràng, không thì cô ta cũng không tùy tiện xóa bạn Hướng Vãn.

Tức giận xong rồi, cô ta cố gắng tìm kiếm wechat của Hướng Vãn và thêm bạn với hy vọng khiến cho đám người kia phải hối hận. Nhưng wechat của Hướng Vãn đã bị người ta đầy bạn từ lâu, cho dù cô ta có tìm được cũng không thêm được. Về phần đến trường tìm người, khoan hãy nói tới chuyện da mặt cô ta có dày hay không, cho dù có thì cô ta cũng không gặp được Hướng Vãn bởi vì dạo này Hướng Vãn không tới trường nữa.

Không riêng gì cô ta, những người bạn đã từng xóa bạn wechat Hướng Vãn đều hối hận đến xanh ruột khi nhìn thấy Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh càng ngày càng nổi tiếng. Nhất là những bạn nữ gặp phải vấn đề rụng tóc nghiêm trọng và có nhu cầu mọc tóc nhanh chóng. Có điều xóa thì cũng đã xóa rồi, hối hận cũng vô ích, họ chỉ có thể thành thật xếp hàng bên ngoài cửa hàng để mua bánh mặc ngọc giống như những khách hàng bình thường mà thôi.
Thật ra Hướng Vãn chưa chắc biết được trước đó những người bạn này đã xoá bạn wechat, cô cũng chẳng quan tâm chuyện này cho lắm.

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

Sau buổi phát sóng trực tiếp của Miêu Tinh Tinh, Hướng Vãn bắt đầu dành một khoảng thời gian mỗi ngày để chế biến bột mặc ngọc. Sản xuất bột mặc ngọc khá đơn giản, không cần tốn nhiều sức lực.

Không lâu sau đó, đã đến thời gian Hướng Vãn hẹn trước với nhóm khách hàng. Buổi tối, lúc cô thêm sản phẩm bánh a giao và trà lá sen trên cửa hàng trực tuyến, cũng tiện tay đẩy bột mặc ngọc lên. Hương vị bột mặc ngọc không ngon, Hướng Vãn cho rằng sẽ không bán hết trong thời gian ngắn, nào ngờ vừa mới cập nhật lại trang, vỏn vẹn một giây đã hết sạch rồi. Cô chớp chớp mắt, cảm thấy cư dân mạng hết sức liều mạng để có thể mọc tóc.
Sau khi thoát khỏi cửa hàng trực tuyến, Hướng Vãn nhịn không được nên chạy tới quảng trường đề tài có liên quan đến Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh khảo sát một lúc.

[ Chớt tiệc! Chẳng phải mấy người nói khó ăn sao? Sao còn nhanh tay tranh đoạt như thế? ]

[ Xem như tôi đã nhìn thấu mấy người rồi, miệng thì nói không cần, ra tay còn nhanh hơn bất kỳ ai! ]

[ Đồ khó ăn như vậy cứ để một mình tôi chịu hết cho, vì sao mấy người còn phải tranh giành với tôi? ]

[ Sản phẩm hỗ trợ mọc tóc, kẻ ngốc mới không giành đó! Khó ăn thì sao, chỉ cần có thể mọc tóc, cho dù là “cớt” chúng tôi cũng không để ý! ]

[ Đừng, đừng, đừng! Xóa chữ “chúng” dùm đi, tôi để ý nha. Đừng nói là mọc tóc, cho dù có kéo dài tuổi thọ tôi cũng sẽ không ăn thứ đó đâu. ]

[ Xớ! Lúc cô sắp chết đến nơi, nói rằng ăn “cớt” có thể cứu mạng, để tôi xem cô có ăn hay không! ]
[ Làm ơn, ở đây tốt xấu gì cũng là đề tài món ngon, các anh các chị đừng có há mồm mở miệng toàn là mấy thứ dơ bẩn có được hay không? ]

….

[ Tôi biết đám người xấu xa này rồi! Còn cho rằng sẽ không có bao nhiêu người giành, không ngờ một đám nhanh tay hết sức! ]

[ Ha ha ha, tôi cướp được nè. ]

[ Tôi cũng cướp được. Nói đùa cho vui thôi, chỉ cần có thể mọc tóc, đắng là cái thá gì! ]

Hướng Vãn đọc những bình luận hoặc tức giận hoặc đắc ý trên quảng trưởng, không khỏi bật cười.

Buổi sáng hôm sau, bà chủ điểm chuyển phát nhanh và nhân viên lại đi lên tầng trên của chung cư để lấy hàng.

“Đây chính là bột mặc ngọc sao?”. Bà chủ cũng hay lên mạng, nhìn thấy góc tường phòng khách xuất hiện một đóng hộp quà, lập tức đoán ra.

Hướng Vãn gật đầu: “Dạ!”.
“Thật sự rất khó ăn sao?”, bà chủ tò mò hỏi.

Hướng Vãn nghe thế, không trả lời ngay, mà lấy một hộp từ trong hàng hóa tồn kho ra: “Chị có muốn thử không?”.

Hướng Vãn chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ bà chủ do dự vài giây, sau đó thật sự đón lấy hộp quà. Bà chủ và Hướng Vãn quen biết, muốn ăn bánh mặc ngọc không khó, cho nên khi thấy bà chủ nhận bột mặc ngọc, Hướng Vãn vẫn có chút ngạc nhiên.

Giá bột mặc ngọc ngang bằng trà lá sen, đều 1,666 tệ. Có lẽ công đoạn đơn giản hơn so với bánh mặc ngọc, cho nên giá cả rẻ hơn bánh mặc ngọc hẳn 200 tệ. Bà chủ lấy điện thoại ra chuyển khoản cho cô và hỏi: “Người gầy yếu có thể ăn bột mặc ngọc không?”.

Trước đó Hướng Vãn đã từng hỏi hệ thống vấn đề này, biết được thực phẩm dưỡng sinh hệ thống cung cấp đều rất ôn hòa, miễn là không quá mức thì bất kể độ tuổi hay thể chất nào cũng có thể sử dụng được.
“Có thể”.

Nhận được câu trả lời chắc chắn, bà lão lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, sau đó mới tâm sự kỹ càng tỉ mỉ với Hướng Vãn: “Chị có một người bạn…”

Bà chủ hoàn toàn không hề bịa đặt, mà bà chủ thật sự có một người bạn khá thân thiết. Cô ấy lớn hơn bà chủ vài tuổi, lấy chồng ở xa, bây giờ con gái cũng đã 15 – 16 tuổi rồi. Người bạn này có cuộc sống khá êm đẹp, cho đến khi con gái của cô ấy bất ngờ được chẩn đoán mắc bệnh, ngay lập tức mang lại một tầng khói mù cho cả gia đình này. May mà mấy năm gần đây nhà họ cũng dành dụm được chút định, vẫn đủ để chữa trị cho con gái, càng may mắn hơn chính là căn bệnh này không quá mức nghiêm trọng, cuối cũng đã trị hết. Vốn là một chuyện rất đáng ăn mừng, nhưng sau khi cô bé hết bệnh, mái tóc phải cạo sạch trong quá trình trị liệu không mọc ra nữa, khiến một cô bé ngoan ngoãn hoạt bát trở nên u uất. Bây giờ cô bé thậm chí còn không muốn đến trường, mỗi ngày chỉ nhốt mình trong phòng.
Bà chủ kể xong, không khỏi thở dài thườn thượt. Lúc trước bà chủ biết đến bánh mặc ngọc của Hướng Vãn, đã từng báo cho cô bạn biết, nhưng con gái của cô ấy không muốn ra ngoài, chứ đừng nói gì tới chuyện đi đến thành phố H, cho nên đành phải tạm thời từ bỏ.

Hướng Vãn nghe bà chủ nói hết, cảm thấy hơi thương cô bé. Cô bé 15 – 16 tuổi, đang ở độ tuổi giống như hoa nở, sau khi trị dứt căn bệnh lại mất hết tóc, đúng là làm cho người ta khó có thể chấp nhận.

“Em nói xem, bột mặc ngọc có thể giúp những người có tình trạng giống như con bé mọc tóc không?”, bà chủ có chút lo lắng.

Đôi lúc, có hy vọng rồi lại thất vọng còn đáng sợ hơn tuyệt vọng ngay từ lúc mới bắt đầu.

Hướng Vãn không dám trả lời lập tức, lặng lẽ dò hỏi hệ thống trong tiềm thức, được hệ thống trả lời chắc chắn mới đáp lại: “Có thể”.
Câu trả lời của cô không chút do dự khiến bà chủ càng thêm vững tin: “Thế thì tốt rồi, chị phải gửi cho con bé ngay lập tức. Đúng rồi, chị có thể mua thêm hai hộp không?”.

Quan hệ của họ không tệ, vả lại cô bé kia cần bột mặt ngọc hơn những khách hàng khác, tất nhiên Hướng Vãn sẽ không từ chối.

Sau khi bà chủ mua được ba hộp bột mặc ngọc, lập tức gửi chuyển phát hỏa tốc. Cô bạn của bà chủ ở thành phố B, từ sau khi nghe nói tới bánh mặc ngọc, cô ấy vẫn luôn chú ý Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh. Cô ấy biết được tin tức về bột mặc ngọc đầu tiên, vì con gái mình, cô ấy phát động những người xung quanh giúp đỡ canh chừng ở cửa hàng trực tuyến, đáng tiếc còn chưa đoạt được. Trong lúc cô ấy đang định tìm thêm nhiều người nữa cùng nhau tranh đoạt, bất ngờ nhận được bưu phẩm chuyển phát của bạn, mở ra thấy ngay ba hộp bột mặc ngọc. Hốc mắt cô ấy đỏ hoe, vội vàng gọi điện cho bạn để cảm ơn.
Nói chuyện điện thoại xong, theo lời cô bạn, cô ấy biết được bà chủ nói rằng bột mặc ngọc có thể hỗ trợ con gái mọc tóc, cô ấy càng xúc động tới mức bật khóc. Trước đó cô ấy sợ con gái thất vọng, không dám đảm bảo với con gái. Hiện tại, nghĩ đến cảm xúc của con gái càng ngày càng u uất, rốt cuộc cô ấy cũng không nhịn được mà ôm một hộp bột mặc ngọc đi tới gõ cửa phòng con gái.

“Viên Viên, Viên Viên mở cửa đi con, mẹ tìm được phương pháp giúp con mọc tóc rồi!”.

Bên trong căn phòng cửa sổ đóng chặt và không bật đèn, rõ ràng là ban ngày nhưng thoạt nhìn chẳng khác gì đêm tối. Có một người đang nằm nghiêng trên giường, vùi đầu trong chăn, không hề nhúc nhích, trông giống như đang ngủ. Nhưng nếu có thể nhìn vào trong chăn thì sẽ nhận ra lúc này cô bé đang mở to hai mắt vô thần, không hề nghỉ ngơi.
Âm thanh ngoài cửa vang lên mấy lần, lúc này cô bé đã có một chút phản ứng, xốc chăn lên và từ từ ngồi dật, dỏng tai lắng nghe một hồi, cô bé mới nghe được mẹ đang nói gì.

Mọc tóc?

Trước đó đã từng thử rất nhiều cách rồi, Viên Viên dần dần không còn tin tưởng có thể mọc tóc lần nữa, nhưng dù sao đó cũng là người mẹ mà cô bé yêu thương nhất, cô bé trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn bước xuống giường.

Cửa vừa mở ra, mẹ của Viên Viên ôm chầm con gái gầy guộc xác xơ: “Mẹ đã tìm ra cách rồi, con sẽ sớm có thể mọc tóc lại thôi!”.

Sợ con gái không tin, mẹ của Viên Viên kéo con gái ra khỏi căn phòng âm u, sau khi ngồi xuống sô pha ở phòng khách, mẹ của Viên Viên mới mở điện thoại và cho cô bé xem nội dung phản hồi của những khách hàng sau khi dùng bánh mặc ngọc. Viên Viên nhìn những hình ảnh và video liên quan trên điện thoại, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Cũng bình thường thôi, dù sao tình trạng của cô bé và những khách hàng đó không có giống nhau. Họ chẳng qua chỉ là mép tóc hơi hụt về phía sau hoặc hói một mảng, còn cô bé cả một cọng tóc con cũng không có.

“Đích thân bà chủ đảm bảo, cái này cũng có hiệu quả với tình trạng của con đó”.

Nghe câu tiếp theo, ánh mắt Viên Viên có một chút dao động.

“Chính là thứ này, bột mặc ngọc, ăn hết ba hộp này là có thể nhìn thấy hiệu quả”, mẹ của Viên Viên nói.

Có lẽ lời lẽ của mẹ vô cùng chắc nịch, làm cho trong lòng Viên Viên không khỏi dấy lên một tia hy vọng: “Có thật không ạ?”.

Đối diện với đôi mắt hiện rõ tơ máu của con gái, mẹ của Viên Viên vừa đau lòng vừa gật đầu: “Thật”.

Nói xong, mẹ của Viên Viên lập tức đi lấy ly và nước ấm, chuẩn bị pha bột mặc ngọc cho cô bé. Sau khi pha bột mặc ngọc xong, mẹ của Viên Viên nhìn hỗn hợp sền sệt trong ly và nói: “Chắc là sẽ hơi khó ăn…”.
Viên Viên duỗi tay đón lấy cái ly, cầm muỗng và ăn từng miếng một. So với đau đớn trong quá trình chữa bệnh trước kia, hương vị của bột mặc ngọc có là gì đâu, cô bé thậm chí còn không cảm thấy khó ăn. Mẹ của Viên Viên quan sát thái độ của cô bé, rõ ràng cũng đang nghĩ tới chuyện này, nghiêng đầu len lén lau đi những giọt nước mắt, trong lòng âm thầm cầu nguyện bột mặc ngọc thật sự mang lại hiệu quả.

“Sao rồi?”, biết rằng hiệu quả không đến nhanh như thế, cô ấy vẫn nhịn không được mà hỏi ngay sau khi con gái ăn xong.

Viên Viên cảm thấy sự tức ngực bởi vì cảm xúc không tốt mang lại đã dịu đi nhiều, thậm chí bắt đầu mệt mỏi rã rời.

“Con muốn ngủ một lúc…”, cô bé nói xong, mí mắt đã muốn dính vào nhau.

Giấc ngủ có thể hồi phục cơ thể con người, Viên Viên đã không nghỉ ngơi đàng hoàng từ rất lâu rồi, bây giờ có thể ngủ một giấc là chuyện tốt. Mẹ của Viên Viên ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cho cô bé.
Cùng thời gian đó, những khách hàng mua được bột mặc ngọc đều lần lượt nhận được bưu phẩm chuyển phát của mình. Không giống hai mẹ con Viên Viên, trực tiếp pha uống một cách dứt khoát, những khách hàng khác nhận được hàng và mở nắp hộp ra, ngửi được mùi đăng và hơi cháy của bột mặc ngọc thì do dự một lúc. Giá cả của bột mặc ngọc cũng không rẻ, mua đã mua rồi, không thể nào để đó không ăn, chẳng mấy chốc đã có khách hàng bắt đầu ăn thử. Có một số khách hàng trong lúc ăn còn tiện tay thu lại video để chia sẻ.

Những cư dân mạng không cướp được hàng mang theo lòng hiếu kỳ, háo hức mở những video này ra xem….

Khoe một chiếc bìa đặt ở TIỆM GIỮA 7 TẦNG MÂY, lý do tui chưa đổi bìa trên truyện là vì bìa đó được Mây tặng nên để luôn làm kỷ niệm :3TÔI BÁN THỨC ĂN TRÊN WECHAT PHÁT TÀI [MỸ THỰC] - CHƯƠNG 45

TÔI BÁN THỨC ĂN TRÊN WECHAT PHÁT TÀI [MỸ THỰC] - CHƯƠNG 45

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN