Cậu khát nước, sau khi dụi dụi mắt, Vân Trạch nói: “Đương Quy, ta muốn uống trà.”
Bình thường khi Vân Trạch thức dậy, Đương Quy sẽ ở bên cạnh hoặc trong sân.
Hôm nay lại không thấy Đương Quy đâu.
Vân Trạch nằm trong chăn một hồi, dần nhận ra có gì đó sai sai.
Hình như hôm qua cậu ngủ quên ở chỗ của Chung Hành. Khi Chung Hành kể cho cậu nghe những gì hắn thấy trên đường, Vân Trạch càng nghe càng buồn ngủ, vô thức nhắm mắt lại, sau khi khép lại thì không muốn mở ra nữa.
Vân Trạch sờ lên người mình, mặc dù không còn áo ngoài, nhưng áo trong vẫn đang được mặc trên người, hơn nữa còn là quần áo của mình, không phải bị người khác thay đi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Vân Trạch đang muốn vén màn giường thì đã có một bàn tay đã kéo lên trước cậu.
Chung Hành nhíu mày: “Dậy rồi?”
Vân Trạch xấu hổ: “Quận vương, tối hôm qua ta không cẩn thận ngủ quên mất.”
Không phải Chung Hành kể chuyện khô khan, mà là Vân Trạch thật sự rất mệt, chính cậu cũng không biết tại sao hôm qua mình lại mệt đến mất tri giác như vậy.
“Ta gọi các nàng vào đưa nước.” Chung Hành ngồi xuống bên giường, “Bọn họ cho rằng đêm qua chúng ta ngủ chung với nhau, lát nữa ngươi sẽ biểu hiện như thế nào?”
Vân Trạch giơ cánh tay lên ôm bả vai Chung Hành: “Như vậy được không?”
Cậu vừa mới thức dậy, xương cốt tay chân mềm nhũn không có sức, cơ thể Chung Hành thẳng tắp cứng rắn, Vân Trạch cảm thấy cấn cấn, cậu khẽ nhíu mày: “Ta ngủ trên giường của huynh, vậy tối qua huynh ngủ ở đâu?”
“Ngủ được mấy canh giờ trong thiên phòng.” Chung Hành hỏi, “Ngươi không thoải mái à?”
Vân Trạch nói, “Có lẽ do ngủ lâu quá nên cơ thể hơi đau nhức, lười không muốn nhúc nhích, ta hâm mộ tinh lực của Quận vương lắm ấy.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thu Hâm nói: “Tiểu công tử thức chưa ạ? Nô tỳ mang nước vào cho cậu rửa mặt.”
Vân Trạch đang muốn đứng dậy, Chung Hành bỗng ấn mạnh lên eo cậu: “Đừng nhúc nhích.”
Eo Vân Trạch mềm nhũn, bị Chung Hành nhét cả người vào trong chăn.
Gấm khâm la được huân hương thơm, hơi thở nam nhân thành thục mát lạnh trên người Chung Hành đập vào mặt, làm người ta áp bách khó có thể chống cự, màn giường lại bị xả xuống, bên trong lập tức tối om.
Cần cổ nóng ướt kèm theo đau đớn khi bị cắn, hơi thở Vân Trạch có chút dồn dập, một tay cậu che miệng mình lại, tay kia đặt ở sau gáy Chung Hành.
Xúc cảm ấm áp chậm rãi lan sang bên cạnh, Vân Trạch cảm thấy như vậy không đúng lắm, nhưng trong đầu cậu như bị thứ gì đó quấy phá, không thể suy nghĩ rõ ràng được.
Không biết nhịp tim Vân Trạch vốn đập nhanh hay tiếng gõ cửa bên ngoài làm tim cậu đập nhanh nữa.
“Quận vương.” Vân Trạch nhắc nhở Chung Hành, “Các nàng còn đang gõ cửa kìa.”
Chung Hành nói, “Vào đi.”
Tỳ nữ ngoài cửa lục tục bưng đồ đi vào.
Màn giường lại được vén lên, quần áo Vân Trạch lộn xộn, vạt áo tụt xuống phía dưới, từ cằm đến xương quai xanh toàn dấu hôn đậm, thậm chí dưới xương quai xanh còn sưng lên.
Chung Hành ôm cậu vào trong ngực: “Để đồ xuống rồi ra ngoài đi, ta sẽ giúp cậu ấy rửa mặt chải đầu.”
Tỳ nữ không dám nhìn hai người trên giường thêm nữa, các nàng khom người lui ra ngoài.
Ánh mắt hiện giờ của Chung Hành không giống bình thường, tuy lúc trước trong mắt rất ít khi có ý cười, nhưng vẫn ôn hòa.
Không biết tại sao hôm nay đáy mắt Chung Hành như phiếm máu đỏ, Vân Trạch thấy được sự ham muốn và thô bạo từ đáy mắt hắn.
Nếu như Vân Trạch giao tiếp với nhiều người thì cậu có thể biết, kiểu người như Chung Hành sẽ chẳng bao giờ thay đổi được sự ngang ngược và tàn nhẫn trong lòng.
Ngày thường càng ôn hòa thì mặt bị che giấu càng điên cuồng.
Đáng tiếc Vân Trạch không nhìn ra được, cậu giơ tay chạm vào viền mắt Chung Hành: “Có phải tối qua Quận vương ngủ không ngon không?”
Chung Hành “Ừ” một tiếng: “Có việc phiền lòng, ta không ngủ được.”
“Có chuyện gì vậy? Huynh có thể cho ta biết không? Ta sẽ san sẻ giúp.”
Chung Hành vuốt mái tóc như mực của Vân Trạch: “Muốn nghe?”
Vân Trạch gật đầu.
“Nhiếp chính vương muốn ta cưới con gái của Phùng gia, mượn chuyện này ổn định lòng Phùng Khôi.” Chung Hành nói, “Nhưng ta không muốn cưới nàng ta.”
Vân Trạch nhớ lại: “Phùng tiểu thư? Đệ nhất mỹ nhân Minh Đô?”
Lần trước Chung Hành đến Phùng gia từng gặp một lần, dung mạo đối phương không tầm thường, có lẽ gánh được thanh danh này.
Hắn gật đầu.
Vân Trạch nói, “Quận vương có ý kiến gì không?”
Chung Hành nắm lọn tóc của Vân Trạch: “Chuyện Phùng gia đã làm chắc hẳn ngươi cũng biết, bọn họ cành cây rậm rạp thế lực ngập trời, mấy năm trước còn qua lại với mấy tên hoạn quan loạn chính, giang sơn Chung gia có ba phần bị người nhà bọn họ làm hại. Dù ta có thông gia với bọn họ thì Nhiếp chính vương cũng sẽ không giữ bọn họ lại.”
“Ngài không muốn vừa lợi dụng Phùng tiểu thư vừa làm sát thủ giết người nhà nàng ấy? Thay vì sau này ân đoạn nghĩa tuyệt với người bên gối, không bằng không có bắt đầu?”
“…” Chung Hành thật sự cảm thấy suy nghĩ của Vân Trạch không giống với người khác, hắn theo lời Vân Trạch, “Ngươi có thể hiểu như vậy.”
Vân Trạch nói, “Huynh nói rõ với Nhiếp chính vương ——”
Hẳn là không thể, người như Nhiếp chính vương vì thành đại sự mà mà không từ thủ đoạn, đại khái sẽ khiển trách Chung Hành thiếu quyết đoán, nhân từ nương tay sẽ không thể đảm đương trách nhiệm lớn.
Chung Hành cầm cổ tay Vân Trạch: “Nếu chúng ta thành thân thì có thể ngăn Nhiếp chính vương bắt ta thông gia.”
Vân Trạch chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ kết hôn với một người đàn ông.
Tư tưởng của cậu không thể bảo thủ hơn một cổ nhân như Chung Hành, nhưng mà…
Chung Hành nói, “Kế sách một mũi tên trúng hai con nhạn, không thể ư?”
Vân Trạch nói, “Quận vương, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn với ta, ta còn chưa nghĩ kỹ, cho ta thêm thời gian đi.”
“Bổn vương hy vọng ngươi có thể đồng ý càng sớm càng tốt,” Chung Hành nói, “Ngày sau ngươi gặp được người mình thích, ta sẽ buông tay.”
“Vậy sao?”
Chung Hành nói bên tai cậu: “Ta chính miệng hứa với ngươi, còn có thể là giả?”
Nhưng… Chung Hành có thói quen giết tình địch. Hắn muốn cái mạng của kẻ nào thì không một ai có thể thoát được.
Vân Trạch đang định mở miệng, ngón tay Chung Hành đã chặn môi cậu lại: “Chẳng qua ta có thể tiếp nhận tiếp xúc da thịt thân mật với nam tử, cũng có nhu cầu bình thường, nếu ngươi và ta thành thân, sau khi thành hôn sẽ phải phát sinh quan hệ.”
Phát sinh quan hệ với một người đàn ông khác e là không được. Nhưng nếu là Chung Hành thì Vân Trạch có thể tiếp nhận.
Vân Trạch suy nghĩ: “Còn nữa không?”
“Quyền lực có thể lớn hơn một chút, ” Chung Hành Đạo, “Lớn hơn ngươi nghĩ.”
Vân Trạch biết quyền quý ở Minh Đô làm càn cỡ nào, cậu cũng từng gặp không ít. Sau này nhân mã Liêu Châu nắm giữ chính quyền, làm cháu trai của Nhiếp chính vương, quyền thế của Thụy quận vương không hề tầm thường.
Chung Hành ôm vai Vân Trạch, đặt cậu vào lòng mình: “Có khả năng có vài sở thích lúc trên giường, tinh lực dư thừa hơn người khác.”
Vân Trạch chưa từng trải qua những chuyện này, cậu không biết gì nhiều trong phương diện đó, thậm chí có thể nói là hạn hẹp.
Tuy rằng đã chứng kiến Vân Dương chà đạp gã sai vặt, nhưng mỗi lần chỉ thấy hai người ôm nhau hôn môi, chuyện càng thân mật hơn, Vân Trạch chưa bao giờ gặp.
Trước khi đến đây cậu là vẫn còn là vị thành niên, không đọc hay tìm hiểu mấy chuyện này. Sau khi tới cậu chỉ lo đọc sách thánh hiền, vẫn chưa đọc sách truyện trên phố.
Vân Trạch suy nghĩ đến “sở thích” mà Chung Hành nói, nhưng cậu nghĩ không ra: “Quận vương có thể giải thích tí được không?”
Chung Hành cười nhưng không nói.
Đêm qua Vân Trạch không về, đương nhiên hôm nay phải về nhà sớm.
Về đề nghị của Chung Hành, Vân Trạch vẫn đang suy nghĩ.
Đương Quy thấy mấy ngày nay phần lớn Vân Trạch đều ở trong nhà, không thích động như lúc trước, nó khuyên Vân Trạch vài lần, rốt cục khuyên được Vân Trạch ra ngoài.
Lúc uống trà, Vân Trạch nói cho Đương Quy biết chuyện này.
Đương Quy nói: “Công tử, cậu phải nghĩ cho kỹ, nếu thành thân với Quận vương, ngày sau hòa ly sẽ không dễ đâu. Huống hồ cậu biết Quận vương là loại người gì sao?”
Đương Quy luôn cảm thấy không đúng lắm.
Nó biết cái chết của Quý Đức và Chu Dũng nhất định có liên quan đến Thụy quận vương.
Thụy quận vương và Nhiếp chính vương có quan hệ sâu xa, dù là Cao Phổ rót rượu cho Vân Trạch hay Phùng Dịch Chi đùa giỡn Vân Trạch, ai nấy đều chết rất thảm.
Đương Quy không tin Chung Hành là ánh trăng sáng.
Nhưng nó không biết nói với Vân Trạch thế nào, Chung Hành đã giúp Vân Trạch rất nhiều, Đương Quy không muốn ly gián đối phương.
Ngay lúc này, Vân Trạch lại nhìn thấy con khổng tước hoa kia.
Cái đầu của Chung Thiệu rất nổi bật trong đám người, cậu đi tới mở cửa sổ nhìn xuống.
Có một số người đang vây quanh trên đường, dường như xảy ra tranh chấp ở bên dưới.
Vân Trạch cũng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: “Chúng ta xuống xem đã xảy ra chuyện gì đi.”
Dưới tửu lâu thường xuyên xuất hiện cảnh công tử say rượu đánh thường dân, Vân Trạch lo lắng chuyện xảy ra bên ngoài là chuyện này.
Đương Quy đi theo Vân Trạch xuống dưới.
Phía dưới có một ít bình dân đang vây quanh, những bình dân này thấy hai bên đang đánh nhau có quyền có thế bèn vội vàng chạy đi.
Một nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục màu xanh bị một nam tử khác giẫm lên mặt đất.
Nam tử đang giẫm gã khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc trường bào màu tím nhạt, ung dung nhàn nhã xinh đẹp.
Vân Trạch quen người bị giẫm.
Con trai tâm can cục cưng của đương kim trưởng công chúa Hoài Thục Lang Cẩm Tú, tức tiểu công gia phủ Quốc công, đồng thời cũng là anh họ của Hoàng đế, anh em tốt nhất với Phùng Dịch Chi.
Lang Cẩm Tú là nhân vật cực kỳ khó lường trong kinh thành, vương công quý tộc thấy gã đều phải đi đường vòng, không biết người đang giẫm gã có lai lịch gì.
Lang Cẩm Tú xám xịt đứng lên, gã lẩn trốn vài bước: “Ngươi chờ đó cho ta! Sớm muộn gì ta cũng sẽ làm ngươi nhà tan cửa nát!”
Vân Trạch xem trò khôi hài này xong thì muốn quay người lại, ánh mắt người đàn ông giẫm người dừng trên người cậu: “Vân Trạch?”
Vân Trạch nhìn lại: “Ngươi biết ta?”
Nam tử này nói, “Vương Hi Hách, anh họ của em.”
Vân Trạch không rõ đối phương nhận ra mình thế nào, cậu không biết nhiều về con cháu Vương gia.
Lúc này Chung Thiệu cũng đi xuống, cậu ta liếc một cái nhận ra Vương Hi Hách: “Vương công tử!”
Vương Hi Hách nhướng mày: “Em về Vương phủ với anh đi.”
Vân Trạch không quen, cậu đang muốn từ chối thì một chiếc xe ngựa đã tới, Vương Hi Hách kéo cậu lên xe ngựa.
Vương Hi Hách nhìn xuống.
Chung Thiệu chưa hết hy vọng, cậu ta còn muốn đuổi theo xe ngựa: “Vương công tử, ngươi làm rơi đồ ở chỗ ta này.”
Vân Trạch nói, “Anh họ, anh quen con khổng tước kia —— vị công tử kia à?”
Vương Hi Hách cười lạnh: “Cậy ta là kẻ vô sỉ, cháu trai của Nhiếp chính vương Chung Hành, cá mè một lứa với Nhiếp chính vương.”
Vân Trạch nhận ra tính cách Vương Hi Hách không được tốt, người cũng lạnh như băng.
Vân Trạch biết hiện giờ Vương gia có va chạm với với thế lực của Nhiếp chính vương này, cậu không thảo luận đề tài này nữa: “Ông bà ngoại đã đến Minh Đô ạ? Anh đến đây khi nào?”
“Vừa đến hôm trước.” Vương Hi Hách nhìn sang Vân Trạch, “Vương gia viết nhiều thư cho em như vậy, sao một phong em cũng không trả lời? Năm trước Vương gia phái người đến kinh thành thăm em cũng bị người trong phủ đuổi ra ngoài.”
Vân Trạch giật mình.
Cậu cho rằng quan hệ của mình và Vương gia đã sớm bị cắt đứt.
Vương Hi Hách lạnh lùng nói: “Bà ngoại vốn không cần tới Minh Đô, tuổi tác của bà đã cao, cơ thể lại không tốt, nhưng vì nhớ cháu ngoại là em nên ngàn dặm xa xôi theo ông ngoại đến Minh Đô, chúng ta phải ăn Tết ở vùng ngoại ô hoang dã. Bà vừa mới đến Minh Đô đã bị bệnh, hiện tại sốt cao chưa giảm.”
Vân Trạch áy náy: “Chuyện thư từ chỉ sợ có nội tình, đến giờ em vẫn chưa nhận được lá nào. Sao anh họ nhận ra em vậy?”
Vương Hi Hách nói: “Anh từng thấy bức tranh vẽ cô, mặt mày của em và cô khá giống nhau, dung mạo như vậy ở Minh Đô chỉ sợ không có mấy người nên anh mớ gọi tên em.”
“Anh họ có biết người anh vừa đánh là ai không?”
“Con trai của công chúa Hoài Thục Lang Cẩm Tú.” Vương Hi Hách đáp, “Gã có mắt không tròng, dám trêu học anh, nếu không phải nể mặt mẹ gã, anh đã sớm móc tròng mắt chém hai tay của gã cho chó ăn rồi.”
Thế lực của Vương gia ở Vân Châu không ai bằng, Vương Hi Hách là con trai trưởng của Vương Hàn Tùng, dung nhan như ngọc thân phận cao quý, từ khi sinh ra đã thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp thất bại gì.
Chuyện không thuận duy nhất là trong khoảng thời gian tới Minh Đô, trên đường bị tên ngu xuẩn Chung Thiệu hỏi đông hỏi tây, sau khi tới Minh Đô lại bị Lang Cẩm Tú ăn chơi trác tác đùa giỡn.
Vân Trạch không biết nên nói thế nào.
Anh họ của cậu cực kỳ ngang ngược.
Lần đầu tiên Vân Trạch gặp một người nói chuyện tàn nhẫn như vậy.
Hơn nữa thoạt nhìn tính tình độc ác có thù tất báo, là nhân vật không thể đắc tội.
Xe ngựa nhanh chóng đến phủ Phụ quốc công, Vương Hi Hách nhảy xuống từ trên xe ngựa, đưa tay ra đón Vân Trạch: “Vừa mới đến kinh thành, trong phủ còn lộn xộn, vẫn chưa dàn xếp ổn định đám tôi tớ nên hôm qua không gọi em tới. Sau khi em gặp bà ngoại nhớ không được khóc, cơ thể bà không khỏe, em khóc bà sẽ khóc theo, bà ngoại lớn tuổi rồi không thể đau lòng quá.”