Không, không, không, nói không chừng, nói không chừng chỉ là do hắn nghĩ nhiều?
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Mặc dù phó bản Trường cấp ba Đức Tài và Tiểu khu An Khang có những điểm chung nhất định, nhưng bên trong đó lại có biến số rất lớn, ấy chính là thứ tên “Bồ Tát” kia.
Và quan trọng hơn, ngoại trừ các tuyến đường ẩn, cho đến bây giờ Ôn Giản Ngôn vẫn chưa thấy bóng con ma nào xuất hiện, chỉ có vài người với vẻ bề ngoài hơi kỳ lạ, tuy nhiên sự khác biệt bên trong vẫn rất lớn.
Vả lại…!ba phó bản liên tiếp đều đụng trúng Boss quỷ mình từng đắc tội?
Xác suất chuyện này quá nhỏ, làm sao có thể xảy ra thật chứ.
Ôn Giản Ngôn lắc đầu vứt bỏ dự cảm chẳng lành trong lòng.
Tuy nhiên, nói đến mới nhớ…
Hắn khẽ nheo mắt, trầm ngâm nhìn bóng người đứng bên cửa…
Ông bảo vệ này hơi lạ.
Rõ ràng đối phương đã rời khỏi đây dưới sự khuyên can của hắn, vì sao lại vẫn cố tình vòng về trước Tết Trung Nguyên?
Thời điểm nhìn thấy ông ta, trong đầu hắn đã bịa được lý do nói dối, nhưng người bảo vệ lại không hề nhắc đến chuyện trước đó, ánh mắt ông ta lạnh nhạt đảo qua người Ôn Giản Ngôn, giống như hoàn toàn không quen biết hắn.
Và khuôn mặt của ông ta…!luôn khiến người ta cảm giác có điều gì đó không ổn.
Đúng lúc này, một tiếng “Xoạt xoạt” rất nhỏ vang lên sau lưng.
Tiếng động cực khẽ, bởi vì xen lẫn giữa tiếng nói chuyện của streamer và bảo vệ nên gần như không nghe rõ.
Hầu hết các streamer đều đã tụ tập trước cửa, dồn tất cả sự chú ý lên Trần Mặc và bảo vệ.
Ngoại trừ Ôn Giản Ngôn đứng ở phía sau phân tâm nãy giờ thì không còn ai nghe thấy tiếng động kỳ lạ.
Ôn Giản Ngôn giật mình quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Nháy mắt, toàn thân hắn nổi da gà.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bốn con người giấy cùng nhau ngồi trên sô pha, bốn khuôn mặt trắng bệch mỉm cười đối diện cửa.
Tròng mắt của chúng được vẽ bằng màu đen xì không có ánh sáng, khóe miệng giương cao tựa như đường cong nguệch ngoạc đỏ tươi trên mặt, ở trong bóng tối có vẻ vô cùng đáng sợ.
Chúng nó yên lặng nhìn chăm chú vào con người cách đó không xa, nụ cười trên mặt khô khan cứng đờ.
…!Đệt!
Con ngươi của Ôn Giản Ngôn co lại, dường như nhận ra gì đó, hắn lập tức nhìn về phía cửa.
“Sắp đến Tết Trung Nguyên rồi.”
Dưới ánh đèn mờ ngoài hành lang, thoạt nhìn sắc mặt bảo vệ không khác người thường là bao, nhưng nếu cẩn thận để ý có thể nhận thấy sắc mặt của ông ta hơi tái trắng, mỗi khi nói chuyện khóe miệng thường thường nhếch lên, hai môi khép mở rất ít, lộ vẻ khô khan cứng đờ.
“Nếu mấy người không đi ngay…”
Khóe miệng bảo vệ đột nhiên nhếch cao, tạo thành độ cong âm trầm:
“Vậy thì không cần đi nữa…”
“A!”
Một bóng người bỗng vọt lên từ phía sau rồi tung người nhảy.
Bảo vệ bất ngờ không kịp phòng bị lùi về phía sau vài bước.
Tiếng giấy giòn tan vang lên, cổ tay đang nắm chặt cửa bị gãy, chỉ còn sót lại bàn tay bằng giấy treo trên cánh cửa.
“Đệt! Đi thôi.”
Ôn Giản Ngôn nhảy ra ngoài theo khe hở, vừa chạy vừa hét to:
“Thứ kia là người giấy.”
Dù sao mấy streamer khác cũng là cấp C, ít nhất cũng trải qua vài phó bản.
Thời điểm thấy Ôn Giản Ngôn lao ra, bọn họ cũng lập tức hoàn hồn, nhanh chóng chạy về phía trước theo hắn.
Khuôn mặt người nào người nấy đen xì.
Những streamer này khác Ôn Giản Ngôn, bọn họ đã trải qua rất nhiều phó bản sắm vai có thời hạn.
Dù sao phó bản ở giai đoạn sau sẽ dựa theo nội dung thẻ nhận dạng để ban bố nhiệm vụ cho từng streamer, cho nên trước thời gian này mọi thứ đều khá yên bình, qua đó để streamer thu thập tin tức trong giai đoạn đầu.
Hơn nữa hàng xóm ở tầng chín và tầng mười bọn họ từng tiếp xúc tìm hiểu thông tin trước đây đều rất bình thường.
NPC có thể giao tiếp nói chuyện một cách tự nhiên, cũng không có loại người giấy quái dị kỳ lạ như này.
Bọn họ dựa dẫm quá nhiều vào kinh nghiệm của bản thân, cho nên không ai có thể ngờ rằng dị biến trong phó bản này sẽ xảy ra trước Tết Trung Nguyên, chưa đến nửa đêm đã bắt đầu.
Phó bản cũng quá tà.
Tiếng than thở rộ lên trong phòng livestream của mấy streamer còn lại:
“Hầy, tiếc ghê, thế mà không có người nào trúng chiêu sao? Thất vọng quá.”
“Chậc chậc, dù sao phó bản giới hạn thời gian chưa đến thời gian thì chưa dị biến, nhưng phó bản [Tiểu khu An Khang] này lại khác.
Trước Tết Trung Nguyên phó bản sẽ dần thay đổi, tôi vốn tưởng rằng lần này có thể nhìn thấy cảnh giảm nhân số, không ngờ lại bị kẻ khác cắt ngang! Chết tiệt.”
“Thật ra cho dù bị nhốt trong phòng vẫn còn cơ hội sống sót, vả lại phòng 1304 cũng không quá nguy hiểm.
Điều tôi muốn nhìn là vẻ mặt kinh hoàng của đám streamer khi phát hiện mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát.
Chà chà, giải trí cực cao.”
“Đừng than thở nữa, thật ra bây giờ cũng vui.
Cú đạp vừa rồi làm tui cười ná thở, trực tiếp phá luôn thi pháp.”
“Nhưng người kia là ai? Tại sao tôi không nhớ rõ có NPC này trong phó bản?”
“Tôi cũng chưa thấy bao giờ, vừa rồi nhìn thấy hắn ta tôi đã thấy lạ, chẳng lẽ hệ thống điều chỉnh nội dung phó bản?”
“Đệt, tôi vừa đi qua cách vách ngó xem, tên kia đâu phải là NPC, rõ ràng hắn là một streamer.”
“Vãi chưởng, giả vờ giả vịt y như thật.
Thế hắn cấp mấy rồi, sao trước giờ tôi chưa từng nghe tên.”
“Có phải bình thường mấy người toàn xem phó bản trung cấp với cao cấp đúng không? Tên kia là streamer mới có đà phát triển rất mạnh, mới trải qua hai phó bản, vừa thăng cấp D.
Anh em muốn biết thì qua [Thành Tín tối thượng] bên cạnh.”
“??”
“????”
“Gì? Cấp D?! Đùa nhau chắc?!”
Ôn Giản Ngôn cố gắng lao về phía trước, hoàn toàn không hay biết rằng bản thân trong lúc vô tình đã thu hút thêm một lượng lớn khán giả mới.
Đèn ngoài hành lang nhấp nháy, ánh sáng yếu ớt men theo khe cửa len vào căn phòng 1304, chiếu sáng bốn con người giấy mỉm cười ngồi trên sô pha.
Chúng nó bất động dựa sát vào nhau, nom không khác gì vật chết, nhưng lại phảng phất như vẫn còn sống.
“Xoẹt xoẹt…”
Tiếng dòng điện chạy phát ra từ máy hát nhạc Phật, âm thanh đứt quãng xen lẫn vào tiếng tụng kinh vang khắp căn phòng trống trải.
Bên cạnh điện thờ, hai ngọn nến điện đỏ tươi sáng rực.
Ánh sáng u ám chiếu vào khuôn mặt Bồ Tát, khiến cho khuôn mặt thanh thản từ bi của nó quái dị lạ thường.
Bảo vệ chậm rãi ngước khuôn mặt đã không còn màu da con người lên, ở dưới ánh đèn làn da hiện rõ kết cấu thô ráp giống hệt như giấy.
Ông ta từng bước đi về phía cửa, tháo bàn tay giấy treo trên tay nắm lắp vào cổ tay, sau đó ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen xì nhìn chằm chằm bóng lưng đám streamer, khóe miệng cứng đờ nhếch lên.
Đoạn ông ta mỉm cười, thong thả nhắc lại từng chữ mình vừa nói:
“…!Không cần đi nữa.”
*
Ánh sáng ngoài cửa sổ đã hoàn toàn biến mất, bóng tối dày đặc đen xì không thể hòa tan, tựa như thực thể vây quanh toàn bộ tòa nhà, tưởng chừng muốn xuyên qua ô cửa sổ thẩm thấu vào trong.
Tiếng bước chân lộn xộn cùng tiếng thở dốc dồn dập vang vọng khắp hành lang.
Đám streamer nhanh chóng chạy về con đường lúc trước, ngọn đèn trên đầu tỏa ánh sáng mờ ảo, rọi xuống không gian chật hẹp sâu hút.
Cứ cách một đoạn là lại có thể nhìn thấy cơm trắng và đồ cúng bày dưới đất, không biết nén hương trên đó đã được thắp từ bao giờ, lúc này đang tỏa khói xanh u ám, chậm rãi bay thẳng lên trên.
Cuối cùng cánh cửa thang máy cũ kỹ rỉ sét cũng xuất hiện.
Ôn Giản Ngôn dừng bước, lồng ngực phập phồng lên xuống dồn dập, sau đó ngoảnh đầu nhìn về phía sau.
Bên trong hành lang tối tăm không có điểm dừng cũng không có bóng dáng đuổi theo của người giấy.
Mặc dù lần này không gặp quỷ đả tường, nhưng Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận rất rõ con đường trở về đã xảy ra những thay đổi tinh tế.
Nó trở nên dài hơn và mất ít nhất ba lần thời gian ban đầu để chạy.
Quan trọng nhất là, tòa nhà được xây theo kết cấu hình trụ thẳng, nhưng dọc đường chạy Ôn Giản Ngôn lại nhìn thấy mấy góc tối.
Rất nhiều lối đi được nối liền với hàng lang, giống như những chiếc hố đen không đáy chờ đợi nạn nhân nhảy vào.
Đáy mắt Ôn Giản Ngôn xẹt qua một tia nghiêm túc.
Điều này chứng tỏ phó bản trong ấn tượng ban đầu sẽ sớm trở nên vô dụng.
Bây giờ còn chưa đến 12 giờ đã xảy ra nhiều thay đổi như vậy, nếu đợi đến sau 12 giờ, sau khi chính thức đến Tết Trung Nguyên…
Không biết sẽ có chuyện gì chờ đón bọn họ.
Chẳng mấy chốc mấy streamer bị bỏ lại phía sau cũng thở hồng hộc đuổi kịp.
Mặc dù tố chất cơ thể bọn họ không tính là yếu, nhưng so với Ôn Giản Ngôn chạy nhanh như thỏ thì còn kém xa.
Tên NPC này lao như xé gió, thục mạng đuổi theo cũng không đuổi kịp, chẳng biết hắn học từ đâu ra.
Bọn họ vừa mới đứng vững, bỗng thấy chàng trai quay đầu nhìn qua.
Khuôn mặt của hắn trắng bệch, vẻ mặt hoảng loạn, dùng chất giọng nửa hoảng sợ nửa run run khó tin hỏi:
“Vừa rồi, thứ quái quỷ vừa rồi là gì vậy?!”
Đám streamer vừa chạy thục mạng mới đuổi kịp Ôn Giản Ngôn: “…”
?
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha, cười chết tôi.
Ha ha ha ha ha chó lừa đảo diễn kịch đỉnh quá ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“Mi diễn, mi suốt ngày chỉ biết diễn.”
“Ha ha ha ha ha ha, đây chẳng phải là NPC vô tội bị cuốn vào sự kiện linh dị sao.”
“Ông nhổ vào! Sao lúc giả vờ vô tội mi lại không nhớ tới cảnh đá bay NPC, lòng bàn chân như được bôi mỡ chuồn nhanh nhất đám.”
Cuối cùng Trần Mặc ra mặt giải thích ngắn gọn tình huống hiện tại cho “NPC đáng thương bị dọa ngu”.
Hiển nhiên bọn họ vô cùng thành thạo ở phương diện này, bởi vì trải qua rất nhiều phó bản nên đã đúc kết được lời nói dối có hiệu quả nhất…!Che giấu sự tồn tại của Ác Mộng, tiếp tục duy trì thân phận trên thẻ nhận dạng, đồng thời miêu tả mức độ nguy hiểm hiện tại để NPC phối hợp cùng mình.
“Về phần mẹ cậu cũng không cần quá lo lắng.”
Trần Mặc nói thêm: “Chỉ cần bà ấy ở yên trong phòng thì sẽ không gặp nguy hiểm.
Bây giờ cậu nên hành đồng cùng chúng tôi, xem xem có cách nào giải quyết triệt để những chuyện này không.”
Mấy streamer đứng trước thang máy nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Tô Thành lắng nghe một lát phát hiện bọn họ đang thảo luận kế hoạch hành động tiếp theo.
Nói chung bây giờ đến phòng 1306 có lẽ không phải là lựa chọn tốt, mọi người tạm thời rút lui đi đến tầng khác để xem có thể thu được manh mối mới không.
Tô Thành xoay người bước về phía Ôn Giản Ngôn.
Cuộc nói chuyện giữa Ôn Giản Ngôn và Trần Mặc đã kết thúc, lúc này hắn đang đứng cách xa thang máy, trầm ngâm nhìn vào hành lang tối đen không có điểm dừng gần đó, không biết là đang nghĩ gì.
Tô Thành cẩn thận nhìn quanh một vòng, sau khi xác nhận xung quanh không có người nào chú ý mới nhỏ giọng hỏi:
“Này.”
Ôn Giản Ngôn dời tầm mắt, quay đầu nhìn sang Tô Thành đứng bên cạnh:
“Tôi nhớ…”
Hắn dừng một chút, dường như nhớ ra điều gì: “Anh tên là Vương Nhuận Thành đúng không?”
Chàng trai cụp mắt xuống, đôi mắt màu hổ phách đầy bình tĩnh, như thể đang đứng đối diện với người xa lạ không hề quen biết.
Tô Thành: “…”
Trâu bò.
Nếu như không phải đã cùng nhau trải qua ba phó bản thì anh ta còn tưởng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Nhưng anh ta cũng hiểu sự cẩn thận của Ôn Giản Ngôn là có lý, cho nên cũng gật đầu chào đáp lại, sau đó mất tự nhiên ho khan hùa theo:
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Tô Thành theo tầm mắt hắn nhìn hành lang sâu hút, thản nhiên như không có gì mở miệng hỏi:
“Tiếp theo cậu tính làm gì? Có ý tưởng gì chưa? Định hành động cùng chúng tôi hay là…?”
“Chưa biết.” Ôn Giản Ngôn trầm ngâm vài giây rồi đáp:
“Tình huống bây giờ không tiện tách ra hành động riêng lẻ, nhưng tôi cũng không thể theo các anh mãi được, dù sao mẹ tôi vẫn còn ở đây…”
Hắn quay đầu liếc đám streamer khác đứng cách đó không xa rồi nói đầy ẩn ý:
“Tôi nghĩ chẳng mấy chốc nữa bọn họ cũng không cần tôi.”
Cuối cùng mọi người quyết định sử dụng phương án cuối, sau đó nhấn nút thang máy.
“Ting…”
Cửa thang máy mở ra.
Trần Mặc nhìn Vương Hàm Vũ, Vương Hàm Vũ gật đầu nhắm hai mắt lại, dường như đang cảm nhận thứ gì đó.
Qua mấy chục giây hắn mới mở mắt: “An toàn.”
Có vẻ…!thiên phú của streamer này liên quan đến cảm ứng, tương tự như sự tồn tại của mắt âm dương.
Có chút giống với Quý Quan.
Sau khi mỗi streamer tiến vào Ác Mộng đều sẽ nhận được “thiên phú”, cũng chính là gói quà tân thủ kia.
Tuy nhiên ban đầu gói quà tân thủ không dùng được ngay mà cần phải có điều kiện khác nhau để mở.
Phần lớn các streamer đều chết oan uổng trước khi kích hoạt thiên phú của mình.
Thế nhưng hầu hết streamer thường mở được thiên phú sau khi trải qua hai hoặc ba phó bản, số lượng người mở thiên phú ngay từ phó bản đầu tiên như Ôn Giản Ngôn rất ít.
Nội dung thiên phú cụ thể liên quan rất nhiều đến “phẩm chất linh hồn” của streamer, nó sẽ tăng lên theo cấp bậc và đạt được hiệu ứng tốt hơn, thậm chí có thêm cả kỹ năng mới.
Ví dụ như Quý Quan, có lẽ là bởi vì hồi bé từng nhìn thấy quỷ trong bệnh viện Phúc Khang nên thiên phú của hắn là linh thị, có thể cảm nhận được sự tồn tại của linh thể ở xung quanh.
Nhưng đẳng cấp thiên phú của hắn không cao, lúc linh lúc không, tạm thời đang trong giai đoạn không thể chủ động sử dụng, bằng không cũng sẽ không bị quỷ anh ở trong bệnh viện quấn lấy.
Hiển nhiên streamer cấp C này có đẳng cấp thiên phú cao hơn hắn, cho nên có thể chủ động lựa chọn mở thiên phú hay không.
Nhóm người đi vào bên trong thang máy.
“Tiếp theo thì sao? Chúng ta sẽ đi đâu đây?” Một streamer hỏi.
Vương Hàm Vũ: “Trước hết đến bảng thông báo ở đại sảnh tầng một, không chừng có thể tìm thêm manh mối.”
Nói xong hắn nhấn nút xuống tầng một.
Thang máy hoạt động trơn tru, rất nhanh một tiếng “Ting” đã vang lên, cửa thang máy từ từ trượt sang hai bên.
Tuy nhiên xuất hiện bên ngoài thang máy không phải là sảnh tầng một.
Đó là hành lang tối tăm quen thuộc.
Ánh đèn leo lắt, cơm trắng được đặt trong góc dưới đất, vách tường bong tróc dán đầy tờ rơi và bùa chú mơ hồ, một cỗ âm khí mãnh liệt ập qua.
Vẫn còn ở tầng 13.
“……”
Vẻ mặt tất cả những streamer ở đây đều thay đổi.
Sâu trong hành lang cách đó không xa, dường như có thể nhìn thấy bóng người thấp thoáng.
Đệt.
Vương Hàm Vũ nhanh tay ấn nút đóng cửa thang máy, sau đó ấn hết tất cả các phím từ tầng 12 đến tầng 2.
Thang máy lại bắt đầu ù ù chuyển động
Rất nhanh đã vang lên một tiếng “Ting”.
Cửa thang máy lại mở ra.
Ánh đèn tầng 13 lập lòe, phát ra âm thanh dòng điện chập chờn, bóng người đằng sau tiến đến gần hơn, khuôn mặt trắng bệch như ẩn như hiện ở trong bóng tối, mơ hồ có thể nhìn thấy đồng phục bảo vệ trên người.
Dường như phía sau “bảo vệ” còn mấy bóng mờ.
“Xoạt” “Xoạt” “Xoạt”.
Tiếng bước chân cọ xát mặt đất vang vọng khắp hành lang sâu hun hút, khiến cho da đầu người nghe tê rần.
Lần này phàm là người có mắt đều nhìn ra, chỉ sợ bọn họ không thể rời tầng 13.
“Đi, rời khỏi thang máy.”
Trần Mặc nhanh chóng quyết định, dẫn đầu rời khỏi thang máy.
So với 10 phút trước, tầng 13 đã có sự thay đổi lớn.
Một mùi hương kỳ lạ trôi nổi trong không khí lạnh lẽo, giống như mùi hôi thối của thi thể trộn lẫn cùng tro hương, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Hai bên lối đi thẳng tắp bọn họ đã từng đi qua đã mở ra vài hành lang mới, mỗi hành lang đều giống hệt các tầng dân cư bình thường.
Ngọn đèn trên đầu như bị nhuộm ánh sáng đỏ âm trầm, dường như xa xa vang lên những tiếng hát kinh Phật nỉ non.
“Phải dùng đạo cụ sao?” Một streamer nhỏ giọng nói.
Với cấp bậc bây giờ, bọn họ cũng có số lượng tích phân dự trữ và khán giả cố định, việc chi tiêu mua đạo cụ cũng không còn giống mấy streamer mới vào nghề.
Thậm chí, nếu sẵn sàng đập tích phân thì đám quỷ quái bọn họ gặp phải cũng không phải loại quá hung tàn, liều mạng chiến đấu cũng không thành vấn đề.
“Ừm, dù sao chỉ là lũ người giấy.” Một streamer khác phụ họa: “Không phải vừa rồi tên N…!tên nhóc kia còn động thủ sao? Chắc chắn không nguy hiểm lắm.”
“Không được.”
Trần Mặc lắc đầu.
“Chỉ mới tiến vào phó bản ba giờ đã dùng tích phân, nhỡ đâu sau này gặp phải nguy hiểm gì khác thì sao?” Gã nheo mắt nói: “Chúng ta chưa hiểu nhiều về các quy tắc ở đây, không thể mù quáng lấy cứng đối cứng.”
Sâu trong hành lang truyền đến giọng nói có vẻ bình thường của người bảo vệ:
“Hình như mọi người đều là cư dân sinh sống ở đây đúng không?”
“Xoạt xoạt.”
Âm thanh ma sát của giấy vang vọng từ sâu trong hành lang.
“Trễ như vậy rồi sao còn ở trên hành lang?” Theo khoảng cách rút ngắn, khuôn mặt tái nhợt hiện ra dưới ánh đèn, khuôn mặt lúc trước còn chín phần giống con người đã hoàn toàn thay đổi.
Khóe miệng của nó nhếch lên thành một nụ cười, hai má trắng toát như giấy vẽ hai chấm đỏ chói mắt, gần như không có gì khác so với người giấy: “Ngày rằm tháng bảy, quỷ môn mở ra.”
Bảo vệ mỉm cười ân cần hỏi thăm:
“Mọi người không sợ đụng trúng thứ bẩn thỉu sao?”
“……”
Ôn Giản Ngôn khiêm tốn đứng cuối đội ngũ giật giật khóe mắt.
Ông còn không biết xấu hổ kêu đám quỷ khác bẩn thỉu?
Trần Mặc cắn răng nói: “Chúng ta chia nhau ra chạy.”
Mục tiêu tụ tập quá đông ở cùng một chỗ dễ dàng bị tập trung hỏa lực, bây giờ kết cấu toàn bộ tầng lầu đã trở nên phức tạp, ít nhất tách ra chạy riêng có thể đảm bảo cơ hội sống sót của nhiều người hơn.
“Qua cơn nguy này chúng ta đổi đạo cụ liên lạc.”
Bóng đen từ từ đến gần, khuôn mặt trắng bệch mỉm cười như ẩn như hiện trong bóng tối.
Hiện tại đã không còn thời gian để chần chừ, đám streamer nhanh chóng chia ra thành hai nhóm, mỗi nhóm chạy về các hướng khác nhau.
Ôn Giản Ngôn và Tô Thành nhanh chóng liếc nhau rồi chọn chung một con đường.
Hành lang tối tăm áp lực, không khí tràn ngập mùi hương khiến đầu óc choáng váng.
Những đồng tiền bọc trong giấy gói đỏ bị đè lên cửa sổ, tựa như con ngươi đỏ chót trong bóng đêm, thỉnh thoảng trong góc xuất hiện mâm cúng nho nhỏ, mỗi một cây hương cắm trên cơm trắng đều được thắp sáng, từng làn khói xanh bay lên, như thể bị lũ quỷ quái vô hình nuốt chửng.
Ôn Giản Ngôn vừa chạy về trước vừa dùng khóe mắt đảo qua cửa phòng hai bên đóng chặt.
Mặc dù tất cả hành lang hai bên đều xuất hiện từ hư không, nhưng kết cấu của nơi này giống hệt các tầng khác trong tòa nhà.
Lối đi nhỏ hẹp chất đầy đồ linh tinh, cửa phòng hai bên đóng chặt, bên trong cửa sổ là bóng tối nồng đậm không thấy đáy.
Dưới ánh đèn leo lắt, mơ hồ có thể thấy được con số trên tấm bảng đồng.
1101, 1102, 1103,…
Nói cách khác, đây là tầng 11?
Ôn Giản Ngôn sững sờ.
Hắn đột nhiên hiểu ra, đây không phải là quỷ đả tường truyền thống, cũng không phải thang máy gặp trục trặc, mà là tất cả tầng lầu đều tập trung dồn lên tầng 13.
Những hành lang kéo dài từ tầng 13 chính là các tầng khác của tòa nhà!
Dường như hắn nghĩ ra điều gì đó, móc điện thoại từ trong túi ra, cúi xuống nhìn màn hình.
11:42.
Chỉ còn 18 phút nữa là đến nửa đêm.
Khi đó mới chính là lúc quỷ môn quan mở.
Sau lưng, Vương Hàm Vũ vừa chạy vừa thở hổn hển.
Hắn có vẻ ngoài nho nhã, phía trên sống mũi đeo một cặp kính, chắc chắn trước tiến vào livestream là dân văn phòng.
Mặc dù thể lực của hắn không tệ so với người thường, nhưng tương đối kém trong đám streamer cấp C, chạy trốn trong thời gian dài khiến tốc độ chạy của hắn dần dần chậm lại.
Vương Hàm Vũ tìm đúng thời cơ quay đầu nhìn sau lưng, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Hắn bất giác tăng nhanh tốc độ dưới chân, buông lời chửi rủa thô tục, nửa khó hiểu nửa suy sụp hét: “Đệt, tại sao đám người giấy này chỉ đuổi theo chúng ta?!”
Rõ ràng bọn họ chia thành hai nhóm nhưng đám người giấy lại không phân tán như trong tưởng tượng của họ.
Ngược lại, chúng nó cứ như tìm được đúng người, hoàn toàn không chút đắn đo đồng loạt đuổi theo hướng này.
Ôn Giản Ngôn cũng quay đầu liếc mắt nhìn.
Dưới ánh sáng đỏ le lói, hắn trông thấy tên bảo vệ bị mình đạp gãy cổ tay đang mỉm cười.
Một tay nó cầm cổ tay bị gãy, sau đó dùng cặp mắt đen xì vô hồn nhìn hắn chằm chặp.
Phía sau bảo vệ, người giấy nữ quen thuộc dắt hai đứa nhỏ, ánh mắt đổ dồn lên người Ôn Giản Ngôn.
“Bố ơi, bố ơi, đến chơi với chúng con đi.” Phía cuối hành lang truyền đến tiếng cười đùa của lũ trẻ.
Chu Tú Thanh – người bị thay thế thân phận một cách khó hiểu, bị cướp cả vợ lẫn con – cũng đang nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chằm, khuôn mặt tô vẽ nở một nụ cười.
Ôn Giản Ngôn: “…”
Xin lỗi.
Hình như tôi biết sao rồi.
Tô Thành chạy bên cạnh Ôn Giản Ngôn chú ý thấy động tác nhỏ của hắn bèn quay đầu nhìn sang.
“…”
Chàng trai ho khan một tiếng, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng anh ta.
Tô Thành: “………”.
Lại nghĩ đến cảnh bọn họ bị tất cả người giấy đuổi theo, một suy đoán có xác suất xảy ra cực cao chậm rãi hiện lên từ đáy lòng, khiến anh ta cảm thấy thế giới sụp đổ ngay lập tức.
Chẳng lẽ…
Mi lại đắc tội với lũ quỷ?!
Đây là…!Ôn Giản Ngôn đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Hắn thoáng giật mình.
Chờ đã, cảnh này…
Dường như có thể biến đồ bỏ thành cục vàng.
Ôn Giản Ngôn thả chậm bước chân, lấy điện thoại di động từ trong túi ra rồi mở chức năng ghi hình.
Hắn vừa chạy về phía trước vừa nhắm thẳng camera điện thoại vào đám người giấy theo sát phía sau.
Chữ REC đỏ tươi xuất hiện ở góc trên bên phải màn hình, ghi lại khung cảnh kinh dị đằng sau.
[Thời gian đếm ngược bắt đầu: 10:00]
Ôn Giản Ngôn nhếch môi.
Nhiệm vụ tuyến chính lần này của hắn không có địa điểm quay cố định, như vậy chiếu theo thân phận streamer thám hiểm thần quái, có lẽ chỉ cần đó là cảnh quay linh dị thì đều được chấp nhận.
Thực sự quá hoàn hảo!
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…”
“…!Đệt.”
“Ha ha ha ha ha ha đệt, một công đôi việc.”
“Ha ha ha ha ha ha, chỉ sợ hệ thống tuyên bố nhiệm vụ tức hộc máu mồm.
Nhưng sao lần nào tên chó lừa đảo kia cũng tìm được bug nhỉ?”
“Cười ná thở.
Người giấy bị bắt tham gia hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính kiểu: Mi biết lịch sự là gì không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Người giấy: Tuy ta không phải là người, nhưng mi chắc chắn là chó..