Ôn Giản Ngôn rất có kinh nghiệm trong việc xem xét thời gian sinh tồn.
Khoảnh khắc buông xong những lời khó nghe, thời gian đếm ngược lơ lửng trên đầu vừa lúc về 0.
[Thời gian đếm ngược: 00:00]
Hắn tủm tỉm cười vẫy tay chào bà Văn: “Tạm biệt.”
Một giây sau, cảm giác trời đất quay cuồng ập đến.
Khi Ôn Giản Ngôn mở mắt ra lần nữa thì phát hiện mình đã trở lại điểm xuất phát.
Dây xích và bùa chú lặng lẽ rủ xuống giữa bóng đêm, cánh cửa âm thầm mở ra, căn phòng trống rỗng, vách tường và mặt đất đều trơ trụi, không khí ngập ngụa mùi máu tanh hôi.
Giọng nói cố ý đè thấp của Tô Thành truyền tới từ phía sau: “…!Có người đến.”
Hai mắt của Ôn Giản Ngôn sáng rực: “Cứ làm theo những gì chúng ta bàn lúc trước.”
Hai người khoác áo choàng ẩn nấp lên, lần lượt biến mất giữa hành lang sâu hút lạnh lẽo.
Thực tế, đây chính là mục đích ban đầu của Ôn Giản khi đến 1316.
Dựa theo manh mối mà hắn có được từ thế giới bên trong, ắt hẳn bảy chiếc bình còn lại được giấu trong phòng 1316.
Như vậy, nếu có bất kỳ chuyển động bất thường nào ở đây thì chắc chắn bà Văn sẽ không bỏ qua.
Tất nhiên, sẽ tốt hơn cả nếu hắn có thể tìm thấy một vài manh mối trong phòng 1316.
Nhưng ngay cả khi không tìm thấy gì, miễn là dẫn được bà Văn đến đây thì mục đích của hắn đã đạt được.
“Cộp, cộp, cộp.”
Tiếng chống gậy nặng nề vang lên ở cuối hành lang, bà Văn khom lưng chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.
Hai mắt bà ta phủ đầy màng trắng, cất từng bước một tiến về phía cửa 1316 mở rộng.
Ôn Giản Ngôn nín thở nhẹ nhàng di chuyển.
Mượn công dụng của áo choàng ẩn nấp, hắn lặng lẽ vòng qua bên cạnh bà Văn rồi chạy một mạch về phòng bà ta.
Phải chộp lấy thời gian.
Hắn khom lưng dễ dàng cạy mở khóa cửa cũ kỹ, sau đó im hơi lặng tiếng chui vào.
Ánh sáng trong phòng tù mù, không khí tràn ngập mùi hương đèn.
Bức tượng Bồ Tát tà ác cao bằng người đứng ở trung tâm căn phòng, hai bên treo đủ các loại bùa chú pháp khí, nến điện lập lòe tỏa ánh sáng đỏ âm u.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng lục tung tủ đồ, hy vọng có thể tìm ra manh mối hữu ích.
Chẳng bao lâu sau hắn đã tìm thấy một vài tin vắn được cắt ghép.
Một trong số đó là tin hung thủ giết bảy mạng người liên hoàn đền tội, chết bất đắc kỳ tử vào ngày bị bắt.
Ôn Giản Ngôn ném tin tức sang một bên.
Hắn đứng giữa phòng dõi mắt nhìn khắp căn phòng nhỏ chất đồ, bóng tối phủ trên trán hắn.
Tìm kiếm đồ vật vốn là sở trường của Ôn Giản Ngôn.
Đặc biệt là về bí mật người khác cố gắng che đậy không muốn ai biết.
Ôn Giản Ngôn hiểu quá rõ tâm lý loại người này, cho nên hắn thường có thể tìm ra chính xác vị trí giấu đồ.
Nhưng…!Lần này thì khác.
Bởi vì không phải là Ôn Giản Ngôn không tìm được, mà những thứ tìm thấy thật sự quá nhiều.
Hài cốt của trẻ sơ sinh, cách làm pháp khí, thùng chứa kỳ lạ tỏa ra mùi máu, côn trùng quái dị và động vật được phơi khô, tác phẩm điêu khắc nho nhỏ có hình thù lạ…
Nó tựa như phòng trưng bày của một tà giáo xấu xa.
Ngoài ra Ôn Giản Ngôn còn tìm thấy hồ dán và thuốc nhuộm, cũng như một số người giấy chưa hoàn thành xong.
Mỗi thứ đều khiến da đầu của Ôn Giản Ngôn tê rần, nhưng hắn không biết công dụng của chúng là gì, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc này, giọng nói cố ý đè xuống của Tô Thành vang ngoài cửa: “Cậu có tìm thấy gì không?”
“…!Chưa thấy gì cả.”
Ôn Giản Ngôn đứng im tại chỗ, cũng hạ giọng theo đáp lời.
Lúc này hắn chợt nhận ra điều gì đó, ánh mắt hơi ngưng lại, chậm rãi nhìn vào bức tượng Bồ Tát cao bằng người kia.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Nói không chừng…
Ngoài cửa vang lên giọng nói thúc giục lo lắng của Tô Thành:
“Cậu không sao chứ? Nếu chúng ta không đi ngay thì e rằng bà gia kia sẽ trở về.”
Ôn Giản Ngôn: “…!Xong ngay đây.”
Hắn vừa trả lời vừa bước nhanh đến bên tượng Bồ Tát, cẩn thận quan sát pho tượng tỏa ra quỷ khí mãnh liệt.
Đồng thau là chất rắn, như vậy cách để giấu đồ vật…
Ôn Giản Ngôn cong tay gõ vào bệ tượng Bồ Tát.
Coong.
Hai mắt của Ôn Giản Ngôn lập tức sáng rực, trúng mánh rồi.
Hắn vươn tay muốn nâng tượng Bồ Tát bằng đồng lên, nhưng bởi vì làm bằng kim loại nên bức tượng rất nặng, Ôn Giản Ngôn nghẹn đỏ mặt cũng không nhấc lên cao được mấy centi.
Hắn đành buông tay từ bỏ.
Giọng của Tô Thành lại vang lên, dường như nghe thấy tiếng động trầm đục trong phòng nên giọng anh ta còn bất an hơn trước: “…!Cậu đang làm cái quái gì vậy? Nhanh lên, chúng ta mau đi thôi.”
“…!Đi ngay đây.”
Ôn Giản Ngôn nghiến răng gầm nhẹ đáp.
Trong lúc Ôn Giản Ngôn lục lọi đồ đạc trong phòng, Tô Thành đứng ở ngoài cửa canh chừng theo như kế hoạch ban đầu, cả người rơi vào trạng thái căng thẳng thần hồn nát thần tính.
Thỉnh thoảng Tô Thành lại ngoảnh đầu nhìn hành lang hai bên, chỉ sợ nhìn thấy bóng người quen thuộc xuất hiện ở cuối đêm tối.
“……”
Sau khi nghe Ôn Giản Ngôn trả lời lần hai, Tô Thành chậm rãi hít sâu một hơi kìm nén dục vọng muốn đấm người chực trào.
Tôi nhổ vào ấy! Cậu mà đi ngay thì ngựa cũng chết già rồi.
Phía cuối hành lang, bóng tối cựa quậy, có thể loáng thoáng thấy được bóng người khom lưng đang từ từ xuất hiện trong tầm mắt.
Tô Thành hít hà một hơi, vô thức áp lưng vào tường.
Giờ này anh ta chỉ đành cầu rằng hành động tiếp theo của bọn họ sẽ diễn ra trong yên lặng và chóng vánh, kịp thời chạy trốn trước khi bị đối phương phát hiện.
Tô Thành thò đầu vào trong, nhỏ giọng thúc giục: “Mau lên, bà ta về đến nơi rồi.”
Song…!những lời thúc giục bỗng kẹt cứng ở cổ họng.
Anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn vào phòng, hai mắt dán chặt lên bức tượng thần và Ôn Giản Ngôn đang từ từ đi giật lùi về sau, đáy lòng đột nhiên dấy lên dự cảm chẳng lành: “Cậu, cậu…!cậu đang làm cái quái gì đấy?”
Chàng trai không đáp mà chỉ chuyên chú nhìn bức tượng Bồ Tát cao bằng người, bước chân lùi mãi lùi mãi về sau…!sau đó mượn đà xông lên!
Hắn nâng chiếc chân dài lên cao, đạp một phát mạnh vào tượng Bồ Tát!
Gọn gàng dứt khoát và cực kỳ thô bạo.
Bức tượng Bồ Tát bằng đồng đổ rầm xuống dưới, kim loại va vào mặt đất phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, vọng khắp hành lang tối tăm tĩnh mịch.
“……”
Tô Thành bị chấn động ù tai.
Anh ta nghệt mặt há hốc mồm, đứng tại hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Yên tĩnh đi mất con mẹ nó rồi.
Này còn yên tĩnh cái đéo gì nữa.
Phía cuối hành lang, bóng người gầy gò đang thong thả cất bước bỗng dừng lại, sau đó đẩy nhanh bước chân bằng một tốc độ khó tưởng, tựa như con thỏ xổng khỏi lồng lao thẳng về hướng bọn họ.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha ha, cười chết tôi mất thôi.
Chưa lần nào xem phó bản tiểu khu An Khang mà thấy bà Văn chạy nhanh như vậy.”
“Cười sắp chết rồi! Cách chọc tín đồ tà giáo nhanh nhất là gì? Là một phát đạp đổ tượng thờ nhà người ta chứ gì nữa!”
“Ha ha ha ha ha, bà Văn đúng kiểu: Thằng mắc dịch kia, mày chờ cho bà.”
Ôn Giản Ngôn lôi thứ nằm trong rãnh bệ tượng thần lên.
Hắn không có thời gian nhìn xem nó là gì mà bỏ luôn vào túi, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi phòng:
“Xong rồi xong rồi.”
Hắn túm Tô Thành vẫn còn đang đứng nghệt mặt, hét ầm lên:
“Chạy mau, bà ta đang đuổi theo phía sau.”
“……”
Tô Thành suy sụp.
Mi giỏi lắm, cả lũ chúng ta tiêu đời hết rồi.
Ôn Giản Ngôn kéo Tô Thành chạy, tiếng gió rít lọt vào tai, cửa phòng đen ngòm hai bên hành lang xẹt qua người họ.
Hắn vừa chạy vừa móc tờ giấy cũ nát mình vừa tìm được trong rãnh bệ tượng Bồ Tát, cẩn thận đọc dòng chữ viết trên giấy dưới ánh đèn mờ.
“Rốt cuộc phó bản này đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Thành vừa chạy vừa nhìn Ôn Giản Ngôn, cất cao giọng hỏi.
Từ khi bọn họ thoát khỏi thế giới bên trong thì anh ta bỗng có chút không theo kịp suy nghĩ của Ôn Giản Ngôn.
Hiển nhiên đối phương nắm bắt được nhiều tin tức anh ta, suốt cả quá trình hành động không hề do dự.
Cuối cùng lần này Tô Thành mới có cơ hội để hỏi.
“Đơn giản mà nói thì bà Văn muốn phong ấn một phần tà linh.”
Ôn Giản Ngôn lướt nhanh qua mảnh giấy cũ nát trong tay: “Muốn phong ấn nó cần có mười Tỏa Hồn Đàn, mấu chốt để tạo ra Tỏa Hồn Đàn chính là dục vọng và giết chóc…!Tôi đoán không cần quan trọng đó là dục vọng của ai, miễn là giết chóc có thể thỏa mãn dục vọng là được.
“
“Bà ta tìm một con rối tràn đầy dục vọng, tẩy não hắn ta bằng những giáo lý tà đạo, biến hắn thành kẻ giết người hàng loạt và tạo thành công bảy Toản Hồn Đàn.
Nhưng mới nửa đường thì con rối kia bị bắt, cho nên ba cái còn lại cần bà Văn tự nghĩ cách.”
Tô Thành sững sờ:
“Cho nên bà ta đã để mắt đến những hộ gia đình trong tòa nhà?”
Ôn Giản Ngôn đáp: “Đúng thế.”
Tầm mắt hắn dừng trên một góc giấy, liếc nhanh phần ghi ngày tháng:
“Lực lượng tà linh mạnh nhất vào rằm tháng bảy, cho nên bà Văn nhất định phải làm được mười chiếc Tỏa Hồn Đàn ngay đêm nay.”
Sắc mặt Tô Thành lập tức trở nên tái trắng, anh ta hơi sợ bổ sung nốt những lời Ôn Giản Ngôn còn chưa nói: “Nhưng lần cuối cùng ở phòng 1304 lại thất bại, vì vậy bà Văn liền đánh chủ ý lên đám streamer chúng ta…”
“Đúng.”
Ôn Giản Ngôn lại cất tờ giấy vào túi, sau đó móc một vật khác được hắn lấy từ dưới tượng Bồ Tát.
Khoảnh khắc nhìn rõ thứ kia là gì, đồng tử của hắn bỗng co lại, gần như quên thở.
Là một mảnh gương.
Dưới ánh đèn leo lét, dường như mơ hồ có thể nhìn thấy…
Bóng người đàn ông trôi nổi bất định.
Phù văn đen kịt bao phủ làn da tái nhợt, đường nét khuôn mặt mơ hồ tựa như ảo ảnh, lẳng lặng say ngủ tận sâu trong gương.
Cảm giác sợ hãi quen thuộc khiến đầu ngón tay hắn phát lạnh, vùng da phía trên cánh tay cũng bắt đầu nóng lên lần nữa.
Cái đền đệt, tà linh thật sự là y.
“!!!”
Ôn Giản Ngôn nín thở lật ngược chiếc gương theo phản xạ, đầu ngón tay hắn run lẩy bẩy như bị bỏng, sau đó vội vàng nhét nó vào trong túi mình.
Ngài làm ơn làm phước cứ ngủ tiếp đi.
Đột nhiên Tô Thành dừng bước.
Ôn Giản Ngôn hơi sững người rồi cũng vội vàng dừng chân theo, cả hai ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trong dãy hành lang phía trước có vô số đầu người đang nhúc nhích, dưới ánh đèn đỏ mờ ảo hiện lên khuôn mặt trắng bệch mỉm cười của đám người giấy chặn kín đường đi.
“Đám người giấy này…” Tô Thành nuốt nước bọt.
Ôn Giản Ngôn đè giọng xuống, khẳng định đáp: “Đúng vậy, những người giấy này đều là con rối của bà Văn.”
Chúng chỉ được tạo ra bởi bà Văn, còn đám quái vật trắng bệch bị niêm phong phát ra tiếng xương răng rắc ở trong bình mới là oan hồn chân chính của phó bản.
Cả hai từ từ lùi lại, sau đó xoay phắt người chạy về hướng khác.
Tuy nhiên còn chưa chạy được mấy bước thì bọn họ bỗng nhìn thấy, sâu trong dãy hành lang khác cũng đang xuất hiện bóng người trùng điệp.
Dưới ánh đèn màu đỏ sậm, đám người giấy nở nụ cười nhìn hai nhân loại trước mặt chằm chặp, hai chấm đỏ ửng điểm trên khuôn mặt trắng bệch của chúng nom vô cùng quỷ dị và chói mắt
Hai người bị chặn ở góc hành lang, trái phải đều là truy binh không có chỗ trốn.
Ôn Giản Ngôn kéo Tô Thành lại, hạ giọng thì thầm bên tai đối phương: “Lát nữa nhìn thủ thế của tôi rồi anh niệm chú ngữ vào gương.”
Tô Thành: “?”
Hả? Không phải trong gương là Tỏa Hồn Đàn thứ ba sao? Chẳng lẽ hắn muốn đi vào để cho những streamer khác đuổi giết?
Anh ta còn chưa kịp đặt câu hỏi thì đám người giấy phía trước đã từ từ tách sang hai bên thành một con đường.
Mội bà già lưng gù chậm rãi bước ra từ phía sau.
Tô Thành bất giác dừng nói.
“Cộp, cộp, cộp.”
Tiếng gậy nện xuống mặt đất vang vọng khắp hành lang.
Bà Văn thong thả tiến đến, từng bước từng bước như búa bổ vào tim, khiến tim người khác quặn thắt khó chịu.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt bà Văn đã xuất hiện dưới ánh đèn.
Trông bà ta rất khác so với trước.
Làn da nhăn nheo khẽ run rẩy, khóe miệng run run rủ xuống, đôi mắt đục ngầu nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chặp.
Dáng vẻ thế ngoại cao nhân cao thâm khó dò lúc trước của bà ta đã biến mất tăm mất tích, lúc này phảng phất như muốn lột da xẻ thịt chàng trai trước mặt mới giải được mối hận trong lòng.
Hiển nhiên bà ta đã biết thủ phạm của đống lộn xộn trong phòng là ai.
“Chàng trai trẻ, cậu phải trả giá cho hành động của mình.”
Giọng của bà Văn già nua khàn khàn, tựa như tiếng rắn độc xè lưỡi quanh quẩn giữa hành lang tối tăm.
“Xùy.”
Chàng trai cười xùy một tiếng rồi nheo đôi mắt màu hổ phách, khóe môi nở nụ cười nhạt, thong thả tiến về phía trước: “Xem ra bà còn chưa biết tôi là ai nhỉ.”
Tô Thành kinh hãi chăm chú nhìn Ôn Giản Ngôn tiến lên một bước.
…!Hả?
Gì cơ? Bạn là ai cơ?
Ôn Giản Ngôn rề rà xắn tay áo lên, để lộ đường vân đen xì giống như bùa chúa đang giương nanh múa vuốt trên cánh tay trắng nõn.
Đường vân bao trùm toàn bộ mu bàn tay và cẳng tay, tỏa ra ánh sáng yêu dị dưới ánh đèn màu đỏ sậm lập lòe.
Khoảnh khắc nhìn thấy đường vân, con người bà Văn bỗng co rụt lại, gần như theo bản năng lùi về phía sau một bước.
“Không sai, tà linh bà muốn phong ấn chính là vị thần duy nhất của tôi.”
Mặt hắn không thèm đổi sắc, sâu trong con ngươi màu hổ phách lóe lên ánh sáng chân thành nhiệt huyết, tràn ngập sùng bái say mê như kẻ tín đồ cuồng đạo.
Hắn mỉm cười nói bằng chất giọng cuồng tín: “Tôi đã tìm ra cách để đánh thức Đức Cha, tối nay Ngài sẽ trở lại.
Ngay ở đây và ngay bây giờ.”
Bà Văn bị dọa giật mình, ánh mắt sắc bén lóe lên, vẻ mặt âm độc đánh giá chàng trai trước mặt, dường như đang cân nhắc tính thật giả trong lời hắn.
Ôn Giản Ngôn vừa nói vừa vòng tay ra sau lưng báo hiệu cho Tô Thành:
Nhanh lên, chính là lúc này!
…!Nhanh lên!
– ———————–
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Giản Ngôn, một kẻ lừa đảo luôn quên thuộc tính mỏ quạ của mình.
Công: Cái gì! Bà xã gọi tôi!!!.