Tấn Hầu Quỷ Gia bộ mặt xám xịt lạnh ngắt.
Binh lính Tấn quốc vừa nghe, cũng là vẻ mặt thất thần.
Thình lình nghe tiếng vó ngựa vọt tới.
Người kia là binh lính Chu quốc.
Hắn tung người xuống ngựa, quỳ một gối nói:
“Báo!! Sở Vương, Tề Công, Tống Công! Thái tử Trịnh đã phụng mệnh Thiên tử, thành công bao vây đô thành Tấn quốc, Tấn quốc không đối địch mà đã đầu hàng!”
“Báo!!”
Lại có binh lính nhanh chóng phi ngựa đến.
Tung người xuống ngựa, binh lính lớn tiếng nói:
“Giang quân, Hoàng quân đã thành công vây hạ Sái quốc.
Quốc quân Sái quốc đã đầu hàng!”
Liên tiếp hai quân báo, Tấn Hầu Quỷ Gia sắc mặt càng trắng bệch.
Vào lúc này còn có quân báo thứ ba.
Một đội ngũ từ phía bắc nhanh chóng đến, người đi đầu cầm trong tay mao lễ.
Một đường lao nhanh, mao lễ giương rất cao, tựa hồ muốn tỏ ra thuần khiết.
Mọi người nhìn kỹ thấy là sứ thần Tấn quốc, khó trách phải đem mao lễ giơ cao như thế.
Sứ thần Tấn quốc nhanh chóng đến, vội vã xuống ngựa, quỳ trên mặt đất, hai tay giơ mao lễ, nói:
“Sở Vương, Tề Công, Tống Công, ngoại thần xin bái kiến.
Ngịch tặc Khúc Ốc Quỷ Gia làm phản nước Tấn, xâm lược Tống quốc Giang quốc Hoàng quốc, ý đồ khiêu khích uy nghiêm Sở quốc cùng Tề quốc.
Quả thật là phản tặc tội ác tày trời, không quan hệ Tấn quốc.
Sở Vương cùng các vị Công, còn có Thiên tử, xin cho Tấn quốc một cơ hội.
Tấn quốc nguyện ý cắt đất bồi thường, để cầu tha thứ!”
Ngô Củ nở nụ cười, nhìn về phía Tấn Hầu Quỷ Gia.
Nghe ba báo cáo, Tấn Hầu Quỷ Gia liên tục bị đả kích ba lần.
Báo cáo cuối cùng càng tăng lực đả kích, đô thành đã bỏ rơi hắn.
Dù sao Tấn Hầu Quỷ Gia chỉ huy xuôi nam quy mô lớn, trong nước trống rỗng.
Thiên tử phái Thái tử Trịnh đánh đến sào huyệt nước Tấn, Tấn quân căn bản không địch lại, đành phải đầu hàng.
Hơn nữa Dực thành cùng Khúc Ốc ân oán thâm căn cố đế, bởi vậy các sĩ phu Tấn quốc lập tức phản Tấn Hầu, đầu hàng Thiên tử.
Tấn Hầu Quỷ Gia sợ đến choáng váng, nhìn khói đặc phóng lên trời, kho lúa đã sắp cháy sạch sẽ.
Ngô Củ cười nói:
“Tấn Hầu cũng đừng ảo tưởng quân Tấn đóng tại Tống quốc có thể viện trợ ngươi.
Bởi vì lương thảo ngươi để tại Tống quốc cũng đã bị một cây đuốc đốt rụi.
Còn binh lính hả, đã quy hàng Tống quốc.”
Tấn Hầu run rẩy đến mấy lần, nói:
“Các ngươi!! Các ngươi nham hiểm!”
Ngô Củ cười híp mắt nói:
“Binh bất yếm trá.
Ngươi ngu xuẩn còn trách Quả nhân?”
Ngô Củ vừa mở miệng, quả thật khiến người ta tức chết rồi.
Tấn Hầu Quỷ Gia kêu oa oa, thế nhưng không có cách nào.
Hắn bị bao vây bốn phía, còn có người cầm cung hướng về hắn, làm sao còn có thể giãy giụa nữa?
“Nhị ca, uống ngụm nước!”
Tề Hầu vào lúc này đưa tới một cái túi nước, giống kẻ hầu nịnh nọt.
Ngô Củ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tề Hầu e sợ thiên hạ không loạn.
Ngô Củ nhận túi nước, bất quá cũng không có uống.
Ngô Củ lúc này ở trên cao nhìn xuống, xa xôi cười nói:
“Tấn Hầu làm người bất nhân, bạo ngược thành tính, xâm lược nước khác, hiếp đáp bách tính, đã là tội ác tày trời.
Hôm nay Quả nhân phụng mệnh Thiên tử thảo phạt Tấn Hầu.
Binh lính Tấn quốc nghe đây.
Nếu có hối cải, chuyện cũ sẽ bỏ qua, bắt sống Tấn Hầu, luận công ban thưởng!”
Lời vừa nói ra, binh lính Tấn quốc dồn dập ồn ào lên, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tựa hồ có hơi không tin.
Tấn Hầu Quỷ Gia sợ đến lùi lại mấy bước, tựa hồ muốn chạy trốn.
Chỉ là hắn hơi động, binh lính lập tức hô to, dĩ nhiên tranh nhau xông lên.
Tấn Hầu sợ đến nhanh chóng chạy, liền bị binh lính xô ngã nhào xuống đất.
Mọi người dồn dập xông lên, nắm lấy Tấn Hầu.
Mấy người lính ngăn chặn Tấn Hầu, lôi cánh tay cùng chân hắn, còn có người túm đầu, cơ hồ muốn đem Tấn Hầu xé ra.
Ngô Củ thấy cảnh này, chỉ là cười cười, nói với sứ thần Tấn quốc:
“Quả nhân nể tình Tấn quốc chưa cùng Tấn Hầu thông đồng làm bậy, tiếp nhận Tấn quốc giải hòa.”
Sứ thần Tấn quốc vừa nghe, vội vã dập đầu lạy nói:
“Vâng! Vâng! Đa tạ Sở Vương! Đa tạ Sở Vương!”
Ngô Củ còn nói:
“Tấn Hầu bất nhân, tội ác tày trời, nên đem đến trước mặt chư hầu đòi công lý, răn đe.
Tấn quốc sắp xếp hội minh đi.”
“Dạ!”
Liên quân của Tấn quốc mười mấy nước chuẩn bị hợp lực xuôi nam, cuối cùng đã sụp đổ.
Chiến dịch còn chưa có mở màn đã kết thúc, có thể nói là không đánh mà thắng.
Nước Tấn tổ chức minh hội để nhận lỗi với Sở quốc Tề quốc Tống quốc Giang quốc Hoàng quốc.
Tin tức truyền ra rất nhanh, mặc dù là Tấn quốc tổ chức minh hội, thế nhưng quốc gia tham dự lại đếm không xuể, cơ hồ hết thảy các nước chư hầu đều tới tham gia.
Dĩ nhiên không phải vì cho nước Tấn mặt mũi, mà là vì nể mặt Thiên tử, Sở quốc, còn có Tề quốc.
Lần này minh hội, Thiên tử cũng không có phái đại diện đến, mà là tự mình dẫn theo Thái tử đi tham dự, chuẩn bị cùng thương lượng điều kiện.
Thiên tử giá lâm minh hội, còn có quốc gia dám không tham dự?
Huống hồ trận chiến Giang quốc Sái quốc, các chư hầu đều thấy được Sở quốc Tề quốc cùng Tống quốc có thực lực, nào dám thất lễ.
Lần này hội minh long trọng chưa từng có, mà điểm xác định tại Tống quốc, chư hầu dồn dập hưởng ứng.
Ngô Củ cùng Tề Hầu dẫn theo đám trẻ đi đến dự hội minh.
Khi đến cửa hành dinh, sĩ phu Tấn quốc dồn dập nghênh tiếp.
Từng đứa từng đứa nhỏ cộc cộc nhảy xuống truy xe.
Tề Hầu đỡ Ngô Củ xuống truy xe.
Mới vừa xuống dưới, liền nghe có tiếng gọi.
“Quân phụ!”
Ngẩng đầu nhìn, thấy là quốc quân Tề quốc bây giờ Khương Chiêu, còn có Trưởng công tử Vô Khuy đã đến.
Hai người rất lâu chưa gặp Tề Hầu.
Dù sao thời gian qua Tề Hầu bận làm nam chủ Sở quốc.
Ngô Củ kinh ngạc.
Năm đó Khương Chiêu còn là thiếu niên thân hình đã cao lớn, bây giờ qua nhiều năm đã trổ mã thành một nam tử anh tuấn.
Quả thật là cái khuôn Tề Hầu đúc ra, rất cao, diện mạo cũng đẹp.
Còn nhớ năm đó, khi Ngô Củ lần đấy nhìn thấy Vô Khuy cùng Chiêu, Chiêu vẫn chưa có cao bằng ca ca, luôn rụt rè lôi kéo ống tay áo ca ca, bây giờ đã không nhận ra.
Đội ngũ Tề quốc ra nghênh tiếp, nhìn thấy Tề Hầu, lập tức đều hành lễ cúi lạy.
Đi đầu chính là quốc quân Tề quốc cùng Công tử Vô Khuy, phía sau là quốc tướng Quản Di Ngô, Đại Tư Đồ Bảo Thúc Nha, Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng, vân vân…
Lần này tới tham gia minh hội, có thể nói là người đông tấp nập.
Ngô Củ có một cảm giác Tề quốc dốc hết toàn lực.
Mọi người còn chưa có đi vào trong, Ngô Củ liền thấy thân ảnh nhanh chóng hướng về phía mình.
Người kia nhào vào trong lòng Ngô Củ.
Ngô Củ sững sờ, còn ngửi được mùi thơm ngát.
Cúi đầu nhìn, chính là Yến Nga!
Yến Nga đã cao hơn trước, cũng xinh đẹp hơn.
Lần đầu Ngô Củ gặp Yến Nga, Yến Nga chỉ là tiểu cô nương bình thường, gương mặt tròn tròn, sáng sủa đáng yêu.
Bây giờ Yến Nga đã là cô nương 17 tuổi.
Ngô Củ thậm chí có một cảm giác Ngô gia có cô con gái mới lớn.
Khuôn mặt Yến Nga đã trở nên rất xinh đẹp, thân mình nảy nở, đúng tiêu chuẩn tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống, vóc dáng cũng lộ ra đường cong.
Ngô Củ có chút ngượng ngùng, bởi vì Yến Nga nhào vào trong lồng ngực của mình.
Hai tay nàng còn ôm eo Ngô Củ, thật giống có thứ gì đè ở ngực Ngô Củ.
Ngô Củ lúng túng ho khan một tiếng.
Xem ra Yến Nga thực sự là lớn rồi, có chút không chịu nổi.
Yến Nga nhìn thấy Ngô Củ, phải nói rất cảm động, vừa khóc, vừa nói:
“Vương thượng nếu về Sở quốc, nhất định phải mang theo Yến Nga.
Yến Nga không sợ chịu khổ!”
Yến Nga nói như vậy, Ngô Củ liền tiếp thu hai ánh mắt nóng.
Một ánh mắt là từ Tề Hầu truyền tới.
Hắn nhìn chằm chằm Ngô Củ, mùi chua ngập trời, thiếu chút Ngô Củ ngộp chết.
Một ánh mắt khác…!là từ Hình Hầu truyền đến.
Vừa mới bắt đầu hắn không có ghen tuông.
Bất quá nghe Yến Nga muốn đi theo Sở Vương về Sở quốc, ghen tuông liền nhô ra.
Ngô Củ cười khan một tiếng, nói:
“Chúng ta tiến vào hành dinh thôi.”
Mọi người một đường tiến vào hành dinh, gặp phải rất nhiều người quen: Quốc quân Trịnh quốc Trịnh Đột, quốc quân Tào quốc Tào Khắc, quốc quân Tần quốc Triệu Gia, còn có quốc quân Thư Cưu quốc ngày xưa là Hữu Tư Mã Sở quốc Yển Cưu,…
Mọi người tụ hợp lại một nơi, nghe nói Sở Vương cùng Tề Hầu đến, dồn dập ra nghênh tiếp.
Ngay cả quốc quân Vệ quốc mới vừa kế vị không lâu Vệ Xích cũng tới.
Năm đó nhìn thấy Vệ Xích vẫn là Công tử Xích, bởi vì Tống Công đại hôn, chuẩn bị cưới Công chúa Vệ quốc, Vệ Xích cũng đến đưa dâu.
Ngô Củ nhớ rất sâu sắc, bởi vì bên cạnh Vệ Xích có một trung thần tên là Hoằng Diễn.
Bây giờ Hoằng Diễn đã là quốc tướng Vệ quốc, ngồi ở vị trí cao, cũng cùng đi tham gia minh hội.
Mọi người hàn huyên, liền nghe bên ngoài hành dinh có tiếng bước chân, lập tức có người cười nói:
“Quả nhân đã nói, hành dinh sao náo nhiệt như vậy, thì ra là Sở Vương cùng Tề Công mới đến.”
Mọi người quay đầu lại thấy Chu thiên tử Cơ Lãng đến.
Cơ Lãng mặc hướng bào màu đen, phía sau là Thái tử Trịnh.
Chu thiên tử cùng Thái tử vừa đến, mọi người vội vã cúi lạy, hô to.
“Bái kiến Thiên tử, Thiên tử vạn tuế.
Bái kiến Thái tử, Thái tử vạn tuế!”
Cơ Lãng cười cười, nói:
“Các chư hầu tới tham gia minh hội, phần lớn là công thần chiến dịch lần này.
Chư vị vì Đại Chu cống hiến lớn, còn cúi đầu lạy, Quả nhân nhận thì ngại.
Xin chư vị mau mau đứng dậy.”
Cơ Lãng cười híp mắt còn nói:
“Sở Vương có khoẻ hay không?”
Ngô Củ chắp tay nói:
“Nhờ phúc Thiên tử.”
Cơ Lãng cười nói:
“Các vị, tiến vào mộ phủ thôi!”
Mọi người dồn dập mời Cơ Lãng đi trước, sau đó mới tiến vào mộ phủ.
Bữa tiệc đã dọn xong, mọi người đều ngồi xuống.
Cơ Lãng nói:
“Hôm nay các quốc gia chư hầu có thể tề tụ tập ở đây, quả thật là một chuyện may mắn.
Đặc biệt mấy ngày này là ngày trọng đại.
Tấn Hầu làm nhiều việc ác, Quả nhân chuẩn bị ở trước mặt các chư hầu hủy tước vị Tấn Hầu, đồng thời hành quyết tặc tử, răn đe!”
Hắn nói, vung tay một chút, mọi người rất nhanh liền nghe được tiếng kêu gào.
Quỷ Gia tóc tai bù xù bị binh lính áp giải tới mộ phủ.
Hắn không ngừng gào thét, nói:
“Buông ta ra!! Buông ta ra! Ta là quốc quân Tấn quốc! Buông ta ra!”
Tấn Hầu Quỷ Gia hô to, liền bị ấn quỳ trên mặt đất.
Ngô Củ cách hắn tương đối gần, Quỷ Gia nhìn thấy Ngô Củ, liền như chó điên đột nhiên vọt đến.
Cũng không biết khí lực ở đâu ra, hắn liền muốn hướng về phía Ngô Củ cắn xé.
Mọi người đều giật mình, Tề Hầu lại không nhanh không chậm, rút bội kiếm của mình ra, đột nhiên che ở trước mặt Ngô Củ.
Quỷ Gia nhào tới trước, hai tay trói ở phía sau, không có cách nào động thủ, há to miệng muốn cắn người.
Kết quả suýt nữa hắn cắn trúng kiếm Tề Hầu.
Quỷ Gia kinh hãi, sợ đến sắc mặt tái nhợt, cuống quít lui về sau.
Binh lính lập tức xông lại tóm lấy hắn.
Tề Hầu cười lạnh, thu bội kiếm, thời điểm kiếm xoay vòng phát ra một tiếng vang giòn.
“Bốp!”
Sống kiếm trực tiếp đánh ở trên mặt Tấn Hầu Quỷ Gia.
Bị đánh vào mặt đau rát.
Đừng thấy Tề Hầu không dùng sức, thế nhưng Quỷ Gia cảm giác hàm răng sắp đánh rớt, hai má đều sưng lên, nhô cao.
Quỷ Gia bị doạ sợ muốn chết, một chút liền bị binh lính bắt được.
Tề Hầu chậm rãi cho kiếm vào vỏ từ từ, lạnh lùng nói:
“Không biết tự lượng sức.”
Mọi người ban đầu còn có chút sợ sệt, đều bị bộ dạng Tấn Hầu Quỷ Gia điên cuồng làm cho sợ hãi.
Kết quả vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều bắt đầu cười ha hả.
Vẻ mặt Quỷ Gia tối tăm, gào thét lớn.
“Buông ta ra!! Các ngươi là đám nham hiểm tiểu nhân!!”
Ngô Củ cười nói:
“Đừng có gấp, ngươi rất nhanh liền mắng không ra tiếng.”
Cơ Lãng nở nụ cười, xa xôi nói:
“Nói đúng đó.
Người đến, trước mặt các vị Công, tuyên đọc tội Quỷ Gia.”
Rất nhanh có sĩ phu nâng đến chiếu thư, lập tức ở trước mặt mọi người tuyên đọc tội Quỷ Gia.
Lúc đó Quỷ Gia thảo phạt Sở quốc định cho Ngô Củ năm mươi mấy tội.
Bây giờ tội Quỷ Gia chỉ nhiều hơn Ngô Củ, không thể ít hơn Ngô Củ.
Quỷ Gia nghe, nhất thời phía sau lưng lạnh lẽo.
Đặc biệt là nhìn thấy các chư hầu vẫn luôn dùng ánh mắt xem trò vui nhìn hắn, nhất thời phía sau càng tê dại.
Quỷ Gia nghe tội ác của chính mình, lập tức nhìn quốc quân Ba quốc hô to:
“Ba Công! Ba Công! Ngươi cứu ta! Tấn công Sở quốc, ngươi cũng có một phần! Lúc đó ngươi nói thế nào! Ngươi cứu ta đi!”
Quốc quân Ba quốc sợ đến sắc mặt cũng thay đổi, lập tức rũ sạch quan hệ.
“Nói bậy! Hôm nay Thiên tử cùng quốc quân các quốc gia đều có mặt, làm sao có khả năng tin lời gièm pha của ngươi! Ngươi không nên ngậm máu phun người, Ba quốc căn bản không liên hệ cùng người Tấn các ngươi!”
Quốc quân Ba quốc rũ sạch quan hệ, Quỷ Gia lập tức liền nhìn quốc quân Sái quốc cùng mấy quốc quân Quần Thư hô to.
“Các ngươi cứu ta, cứu giúp ta! Lúc đó chúng ta nói thế nào! Chúng ta đều nói xong rồi! Bây giờ các ngươi lại không để ý ta! Các ngươi là tiểu nhân hèn hạ!”
Sái quốc đã thua trận, phải đợi cắt đất bồi thường, cùng dạng Tấn quốc.
HunhHn786 Các quốc gia Quần Thư đã nhận Yển Cưu là tông chủ, làm sao dám cùng Quỷ Gia làm việc xấu, liền vội vàng nói:
“Tặc tử Quỷ Gia, ngươi không nên ngậm máu phun người! Ngươi cùng chúng ta có quan hệ gì đâu! Thiên Tử, mau mau hành hình, hành quyết tặc tử ăn nói ẩu tả đi thôi!”
Quỷ Gia thở mạnh, trừng mắt con ngươi muốn nứt, rống to nói:
“Các ngươi là tiểu nhân nham hiểm! Không chỉ không giúp ta, còn muốn hại ta! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Ngô Củ lúc này cười híp mắt nói:
“Thật là mù chữ.
Quả nhân dạy ngươi một câu, cái này gọi là…!Bỏ đá xuống giếng.”
Quỷ Gia nghe Ngô Củ nói mình, nhất thời ngây ra.
Cái gì gọi là mù chữ?
Tuy rằng lúc đó không có dùng từ này, nhưng từ thần thái Ngô Củ, Quỷ Gia liền biết Ngô Củ đang trêu chính mình.
Hơn nữa từ mù chữ rõ ràng như vậy Quỷ Gia cũng có thể hiểu được.
Quỷ Gia tức giận rống to, Cơ Lãng bị hắn rống đến lỗ tai đau, phất phất tay, nói:
Không cần nhiều lời, hành quyết.”
Các binh sĩ rất khoái nhấc Quỷ Gia kêu oa oa đi ra bên ngoài.
Quỷ Gia gào thét lớn:
“Tiểu nhân!! Các ngươi không chết tử tế được! Không chết tử tế được!!”
Lôi ra khỏi lều rồi âm thanh vẫn còn rất xa, mọi người trong mộ phủ đều nghe được.
Bất quá rất nhanh, liền biến thành xin tha, cơ hồ muốn tè ra quần, Quỷ Gia hô to:
“Thiên tử tha mạng! Sở Vương, Sở Vương tha mạng! Cứu giúp ta! Ta cũng không dám nữa! Tha mạng…”
Ngồi ở trong mộ phủ, có người cảm thấy được hả giận, có người cảm thấy vui mừng, có người vội vã thở phào nhẹ nhõm.
Không còn nghe tiếng Quỷ Gia, sắc mặt mọi người không giống nhau.
Ngô Củ nở nụ cười, nói:
“Phản tặc Quỷ Gia đã đền tội.
Thiên tử, phải xử lý đồng mưu mới phải.”
Vừa nói chuyện này, Ba quốc Sái quốc Quần Thư các quốc gia liên quan sợ đến mặt tái mét.
Không đợi Thiên tử nói chuyện, tất cả đều đứng lên, sau đó liền đồng loạt quỳ trên mặt đất dập đầu lạy, chỉ lo nối bước Quỷ Gia.
Trận chiến Sở quốc cùng Tấn quốc, nước Tấn thua vô cùng thê thảm, các nước chư hầu cũng nhận được một tín hiệu.
Bây giờ Sở quốc mạnh mẽ chưa từng có, hơn nữa còn có rất nhiều quốc gia liên minh, tuyệt đối không thể đắc tội, chớ nói chi là xâm phạm.
Các quốc gia từng liên minh cùng Tấn quốc vội vã quỳ xuống dập đầu lạy, dồn dập xin tha.
Cơ Lãng cười nói:
“Chuyện này, Quả nhân quản không được.
Dù sao cũng là chuyện Sở quốc, Sở Vương tới quyết định thôi.”
Cơ Lãng vừa nói như thế, mọi người vội vã liền quay sang lạy Ngô Củ.
Ngô Củ cười tủm tỉm, ngồi thẳng lưng, nói:
“Chư vị quốc quân cùng Quả nhân giống nhau, đều là quốc quân.
Quả nhân không chịu nổi lễ lớn như vậy.”
Mấy quốc quân liền vội vàng nói:
“Nhận được, nhận được! Chúng ta nguyện ý ký minh sách cùng Sở quốc, xin hứa cống nạp cho Sở quốc, tuyệt không phản Sở.”
Ngô Củ nghe, nở nụ cười, nói:
“Quả nhân không cần ký kết gì với các ngươi.
Minh ước đối với chư hầu mà nói, bất quá là một công văn hủy bỏ bất cứ lúc nào.
Hôm nay ký kết minh ước, ngày mai xé bỏ minh sách.
Quả nhân cũng không phải là người ngu xuẩn chậm chạp.
Trong đầu Quả nhân biết minh ước đối với chư hầu mà nói, bất quá là kế hoãn binh thôi.”
Ngô Củ nói như vậy, sắc mặt các chư hầu đều có chút thay đổi.
Bởi vì Ngô Củ nói quá đúng rồi.
Ở thời kỳ Xuân Thu lễ nghi tan vỡ mà nói, minh ước xác thực chính là kế hoãn binh, cũng là kiểu lấy cớ đánh trận, ngoài ra không có tác dụng ràng buộc nào.
Ngô Củ làm mấy năm Sở Vương.
Từ một thiện phu đi lên vị trí dưới một người trên vạn người ở Tề quốc, cho tới bây giờ đã ở vị trí Sở Vương, tước đoạt tư binh thu về quốc gia, ký kết minh ước quá nhiều, xem qua minh ước quá nhiều, đã sớm rõ ràng loại hoạt động này.
Ngô Củ cười, sắc mặt bình tĩnh nói:
“Quả nhân chỉ là muốn trong lòng các ngươi rõ ràng.
Hôm nay các ngươi quỳ gối trước mặt Quả nhân xin tha, ngày khác nếu tái phạm cũng tương tự quỳ gối trước mặt Quả nhân xin tha.
Quả nhân có thể làm được lần thứ nhất, liền có thể làm được lần thứ hai, lần thứ ba…!Quả nhân tin chư hầu cũng có thể diện, loại chuyện không mặt mũi này sẽ không tái diễn.”
Giọng Ngô Củ ôn nhu, thế nhưng lời nói ra lạnh như băng.
Các chư hầu vừa nghe, đặc biệt là chư hầu đang quỳ nghe, nhất thời biến sắc.
Thế nhưng sợ sệt không dám mở miệng, đành phải nói:
“Vâng, vâng, tạ ơn Sở Vương khoan hồng độ lượng.”
Lúc Ngô Củ nói chuyện, Tề Hầu an vị bên cạnh không rảnh rỗi.
Người khác đều nhìn Ngô Củ, cảm thụ sự bạo ngược của Ngô Củ, nhưng mà Tề Hầu cầm đũa đưa tới đưa lui thoăn thoắt, ăn sạch thức ăn trên bàn.
Thời Xuân Thu là ngồi chia ra, mỗi người một phần, Tề Hầu đem thịt của chính mình ăn sạch hết, còn lén lút duỗi đũa sang muốn gắp thịt trong mâm trước mặt Ngô Củ.
Ngô Củ nói chuyện lạnh như băng, dùng dư quang liếc Tề Hầu.
Vừa nhìn, uy nghiêm thiếu chút bị hành động của Tề Hầu phá hỏng, lúc này Ngô Củ ho khan một tiếng.
“Khụ!”
Tề Hầu vừa muốn gắp thịt trong mâm Ngô Củ, nghe Ngô Củ ho khan, sợ đến run run một cái, cũng không dám gắp, lập tức lớn tiếng nói:
“Sở Vương nói hay lắm!”
Nói xong hắn vỗ tay.
Mấy chư hầu quỳ trên mặt đất vốn là không mặt mũi, Tề Hầu còn vỗ tay khen ngợi, mọi người càng là không mặt mũi.
Cơ Lãng cười, nói:
“Sở Vương nói có lý.”
Bởi vì lời Ngô Củ nói chấn động chư hầu, không khí trong mộ phủ nhất thời có chút căng thẳng.
Lúc này Hình Hầu đứng lên, đột nhiên chắp tay nói:
“Thiên Tử, Sở Vương, Tề Công, Hình có một yêu cầu quá đáng, kính xin Thiên Tử, Sở Vương cùng Tề Công cho phép.
Xin gả Yến Nga cho Hình.”
Hình Hầu đột nhiên đứng ra nói chuyện, mọi người phút chốc đều nhìn về phía Hình Hầu, sau đó nhìn về phía Yến Nga đứng ở sau lưng Ngô Củ.
Yến Nga cũng có chút ngây ra.
Dù sao chư hầu tụ hội trong mộ phủ, Hình Hầu lại đột nhiên nói ra chuyện như vậy, Yến Nga tất nhiên sẽ bối rối.
Không chỉ như vậy, ánh mắt của mọi người rất nhanh từ Hình Hầu chuyển đến Yến Nga trên dưới đánh giá.
Yến Nga bất quá chỉ là cung nữ, Hình Hầu lại muốn cưới Yến Nga.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
“Ồ? Hình Công muốn cưới Yến Nga.
Yến Nga tuy rằng xuất thân thấp hèn, thế nhưng Quả nhân vẫn luôn coi Yến Nga là muội muội.
Không biết Hình Công cưới Yến Nga, sẽ sắc phong cái gì?”
Hình Hầu cung kính chắp tay nói:
“Thưa Sở Vương, tất nhiên là phu nhân Hình quốc.”
Hắn vừa nói như thế, mọi người lập tức ồn ào, toàn bộ đều nhìn chăm chú Yến Nga.
Yến Nga bị nhiều người nhìn, nhất thời đỏ mặt.
Tề Hầu cười híp mắt nói:
“Tuy rằng Yến Nga là người Tề quốc, thế nhưng việc này còn phải hỏi ý kiến Yến Nga mới được.”
Yến Nga nghe Tề Hầu nói như vậy, càng đỏ cả mặt, nắm chặt vạc áo của mình, quả thực mắc cở sắp chết rồi.
Dù sao ở đây đều là chư hầu, nàng chỉ là một cung nữ, nào có biết đột nhiên nói tới chuyện như vậy.
Năm đó Hình Hầu xin Yến Nga cân nhắc, nói là chờ sau ba năm sẽ hỏi lại.
Bây giờ đã qua ba năm lâu rồi.
Hình quốc bởi vì vị trí phía bắc, chính là lá chắn ngăn chặn người Địch, không có thời gian để đi xa, thật vất vả mới có thể nhìn thấy Yến Nga một lần.
Yến Nga đối với Hình Hầu cũng là có ấn tượng tốt.
Chỉ là hai người một ở Tề quốc, một ở Hình quốc, cách xa nhau vạn dặm, Yến Nga cũng không tiện nhắc lại chuyện này.
Dù sao nàng cũng là cô nương, huống hồ xuất thân nàng rất thấp kém, cũng tự biết phận mình.
Nàng không biết mình gả tới Hình quốc sẽ như thế nào.
Hình Hầu tất nhiên rõ ràng tâm tư Yến Nga, bởi vậy mới ở trước mặt mọi người nói ra chuyện này, còn muốn Thiên Tử chủ hôn.
Cứ như vậy, Yến Nga coi như xuất thân thấp hèn, cũng là người có thân phận.
Thấy Yến Nga thực sự ngại ngùng, Ngô Củ cười nói:
“Thôi, nếu Yến Nga không muốn, vậy chớ miễn cưỡng.
Quả nhân còn dự định chủ hôn đó.”
Cơ Lãng cười nói:
“Vậy a, Quả nhân cũng cho là có thể có việc vui, kết hôn sẽ đầy hỉ khí đó.”
Tề Hầu cũng tiếp lời nói:
“Đừng làm khó Yến Nga.”
Yến Nga vừa nghe ba người kia nói tung hứng, nhất thời cuống lên, quýnh lên.
Hơn nữa Yến Nga cũng là người thành thật, ngay lập tức liền nói:
“Đồng ý! Yến Nga đồng ý!”
Nàng nói vội vã, lúc này mới nhìn thấy tất cả mọi người mỉm cười.
Yến Nga biết mình thất thố, vô cùng xấu hổ, không dám nhìn ai.
Hình Hầu vui mừng liền chay qua ôm Yến Nga, cười nói:
“Phu nhân.”
Mọi người bắt đầu cười ha hả, nói:
“Hình Công gấp cái gì, Thiên Tử cùng Sở Vương còn chưa có chủ hôn đó!”
Yến Nga càng xấu hổ, đành phải đem mặt chôn ở trong lòng Hình Hầu, coi như không nhìn thấy đi.
Mọi người cười ha ha, bầu không khí thoải mái hơn.
Cơ Lãng nói:
“Cứ như vậy đi.
Quả nhân liền tự mình làm chủ hôn cho hai vị.
Chọn một ngày tốt cử hành đại hôn, cũng cho Đại Chu hừng hực hỉ khí.”
Tất cả mọi người cười vui, trêu ghẹo Hình Hầu cùng Yến Nga.
Tề Hầu cũng cao hứng.
Dù sao trải qua nhiều chuyện như vậy, hiếm thấy được chuyện vui.
Yến Nga cùng Hình Hầu là có tình thành thân thuộc.
Bây giờ họa lớn Nhung Địch đẩy lui, chư hầu kinh sợ, có thể nói thật vất vả có cơ hội vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm, có chuyện vui cũng nên vui mừng nha.
Ngô Củ nhìn thấy Tề Hầu luôn luôn cười.
Tề Hầu ngày thường chẳng hề hay cười, đặc biệt là đối với người ngoài.
Hắn vẫn luôn duy trì bộ mặt bá chủ lãnh khốc.
Bây giờ hiếm thấy Tề Hầu bộ dạng rất thoải mái, Ngô Củ liền thấp giọng hỏi.
“Tề Công vui như vậy sao?”
Tề Hầu cười nói:
“Tất nhiên.
Nhị ca, Hình Công cùng Yến Nga cuối cùng cũng trở thành quyến lữ, Cô cũng giải tỏa một nỗi lòng, tất nhiên vui.
Lẽ nào Nhị ca không vui?”
Ngô Củ cười híp mắt nói:
“Tất nhiên là vui.
Chỉ là cái này đã khiến Tề Công vui như vậy, chuyện tiếp theo Tề Công còn vui đến mức nào?”
Tề Hầu có chút không rõ vì sao, liền thấy Ngô Củ đột nhiên đứng lên.
Mọi người đang trêu ghẹo Hình Hầu cùng Yến Nga, đột nhiên nhìn thấy Sở Vương đứng lên, liền im lặng.
Ngô Củ vừa mới nói hùng hồn, khiến người ta sợ hãi.
Bây giờ Ngô Củ đứng lên, mọi người lập tức đều nhìn sang, không biết Sở Vương muốn nói cái gì.
Ngô Củ sau khi đứng dậy, mặt mỉm cười.
Tuy rằng chẳng phải người có nhan sắc hàng đầu, thế nhưng phong thái tao nhã, gương mặt thanh tú, từng trải như thế, tự có một luồng khí chất Vương giả.
Ngô Củ bình tĩnh nhàn nhã cười nói:
“Vừa vặn nói đến việc vui, hôm nay Quả nhân cũng muốn cùng chư vị quốc quân chia sẻ một chuyện vui…”
Ngô Củ nói, liếc mắt nhìn Tề Hầu ngồi ở chỗ ngồi.
Tề Hầu sững sờ, không biết Ngô Củ vì sao đột nhiên nhìn mình, nhất thời tim đập “thình thịch” như gõ trống.
Có cảm giác căng thẳng không biết có phải như mình suy đoán hay không, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
Tề Hầu sống hai đời, hai đời bá chủ, khiến cho hắn đã hấp hối không sợ, không có cảm giác vinh nhục.
Bây giờ hắn lại cảm thấy căng thẳng trước nay chưa từng có.
Chỉ là bị Ngô Củ nhìn chăm chú vào, hắn liền khiếp sợ không nói ra được.
Ngô Củ nở nụ cười, nhìn về phía Tề Hầu, đột nhiên giương tay ra, nhấc lên áo bào, quỳ một chân trước mặt Tề Hầu, cười nói:
“Quả nhân muốn mời Tề Công làm nam chủ Sở quốc, Tề Công có bằng lòng hay không?”
Vừa nghe nói như thế, mọi người xôn xao lên.
Tất cả đều giật mình khiếp sợ nhìn về phía Ngô Củ quỳ một gối trước mặt Tề Hầu.
Có chư hầu thấy bình thường, có chư hầu khịt mũi coi thường, cũng có chư hầu cao hứng mừng rỡ.
Nhưng mà tất cả mọi người không lên tiếng, liền lẳng lặng nhìn Tề Hầu.
Trong tay Tề Hầu còn nắm đũa, nhìn Ngô Củ quỳ ở trước mặt mình.
Bá chủ một đời nhất thời ngẩn ra.
“Lách cách!”
Hắn ném đũa một bên, lập tức đứng lên, ôm chặt lấy Ngô Củ, nói:
“Nhị ca, Cô đồng ý! Cô tất nhiên là đồng ý.
Cô đã đợi nhiều năm như vậy.”
Chư hầu trong mạc phủ nhìn tình cảnh này, mặc dù có xem thường, có bình thường, có vui vẻ, nhưng mà không ai dám nói một chữ “không”, cũng không ai dám phản đối, dĩ nhiên nói ra khỏi miệng đều là lời chúc mừng.
Cơ Lãng cười híp mắt nói:
“Sở Vương cùng Tề Công nhiều năm cùng chung hoạn nạn, Quả nhân đều nhìn thấy.
Sở Vương cùng Tề Công nếu không ngại, Quả nhân nguyện chủ hôn cho hai vị.”
Thiên Tử mở miệng nói câu này, càng không ai dám xem thường, lập tức tất cả đều chắp tay nói:
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
Sở Vương cùng Tề Hầu thành hôn, lễ cưới tổ chức tại Dĩnh thành Sở quốc.
Thiên tử Cơ Lãng, Thái tử Trịnh, còn có các quốc quân đều tự mình tham gia, tự mình tới đưa quà cưới.
Đại hôn vô cùng long trọng.
Tại lễ đường những đứa trẻ cầm trong tay cái giỏ nhỏ, bên trong chứa cánh hoa, nhảy nhót đi theo tân lang, vừa đi vừa tung cánh hoa.
Tay ngắn không thể đem cánh hoa vứt lên cao.
Bởi vì Tề Hầu cùng Ngô Củ quá cao, mấy đứa nhỏ không có cách nào đem cánh hoa vứt lên trên đầu tân lang, tất cả đều ném vào nhau hoặc trên đầu Đại Bạch.
HunhHn786
Đại Bạch đi theo đội ngũ đùa giỡn, tự hồ chơi rất vui, không ngừng “gào gừ gào gừ”.
Giới Tử Thôi cười vui vẻ nhảy nhót.
Thân là quốc quân mới của Tấn quốc Trọng Nhĩ cũng đi theo đội tiểu hoa đồng.
Trọng Nhĩ nhắc nhở Giới Tử Thôi.
“Đừng nhảy, ngươi ngốc như vậy, cẩn thận té ngã.”
Còn chưa nói hết, liền nghe đến một tiếng la, quả nhiên Giới Tử Thôi ngã sấp xuống.
Cái giỏ hoa bị ném đi, vừa vặn ném vào vạt áo Ngô Củ, hoa bay tung tóe.
Trọng Nhĩ vội vàng ôm Giới Tử Thôi, nói:
“Đã nói ngươi ngốc nghếch!”
Giới Tử Thôi được đỡ dậy, chớp chớp mắt to, nói:
“Tạ ơn Quân thượng.”
Giỏ hoa của Giới Tử Thôi bị ném đi, cánh hoa đều rơi hết trên toàn bộ vạt áo Ngô Củ.
Đại Bạch đang chơi cánh hoa, vừa nhìn thấy nhiều cánh hoa, liền xông tới.
“Gào gừ gào gừ!”
Đại Bạch kêu to, giống một con chó ngốc nghếch.
Ngô Củ không chú ý, vạt áo rất dài, Đại Bạch lớn như vậy xông lại giẫm lên vạt áo.
Ngô Củ đang đi về phía trước, phút chốc liền bị ngáng chân.
Tử Văn nhìn thấy Đại Bạch xông lại chơi đè lên vạc áo tân lang, vội vã liền gọi:
“Đại Bạch, đừng nghịch, mau trở lại!”
Chỉ là đã không còn kịp rồi.
Ngô Củ bị kéo một cái, lập tức lảo đảo muốn ngã xuống.
Tề Hầu tay mắt lanh lẹ, liền quơ tay ôm lấy người sắp ngã.
Hắn đem Ngô Củ ôm ngang lên.
Ngô Củ sợ hết hồn.
Tề Hầu lại ôm người, cười nói:
“Nhị ca nôn nóng như vậy, còn chưa có kết thúc buổi lễ.
Chúng ta một chốc lại động phòng.”
Ngô Củ đỏ cả mặt, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:
“Là con chó Đại Bạch đáng chết!”
Tề Hầu cười híp mắt nói:
“Ha ha, vậy Cô phải cám tạ huynh đệ tốt này đó.”
Đại Bạch nghe Tề Hầu khen chính mình, còn vô cùng tự hào ngẩng “đầu chó”.
Mọi người thấy Tề Hầu đột nhiên ôm Ngô Củ lên, cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là cười ồn ào.
Ngô Củ dù là Sở Vương cũng không thể bình tĩnh, đỏ cả mặt.
Tề Hầu lại không buông ra, một đường ôm Ngô Củ, trực tiếp đi vào đại điện.
Nhóm tiểu hoa đồng vội vã tiếp tục tung hoa, vừa đi vừa nói:
“Tốt lành! Tốt lành!”
Nhóm tiểu hoa đồng nhảy nhót tung hoa.
Cánh hoa bay lên người Tề Hầu cùng Ngô Củ.
Ngô Củ được Tề Hầu ôm vào trong ngực, chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, để tránh rơi xuống.
Tề Hầu thừa dịp tung hoa, đột nhiên cúi đầu hôn lên bên miệng Ngô Củ.
Mặt Ngô Củ nóng lên, nghe Tề Hầu thấp giọng ghé vào lỗ tai nói:
“Nhị ca, ngươi biết Cô vui bao nhiêu không?”
Ngô Củ cười cười, tất nhiên biết.
Dù sao Tề Hầu muốn “thượng vị” đã rất lâu.
Liền nghe Tề Hầu cười nói:
“Cô vui đến đêm nay muốn cùng Nhị ca đại chiến ba trăm hiệp…”
– ————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc câu chuyện xuyên đến cổ đại tại đây, tiếp theo sẽ đổi mới câu chuyện gấu trúc Củ Củ cùng chó lông xù lớn Tiểu Bạch xuyên đến hiện đại.
Tổng tài Củ Củ cùng minh tinh Tiểu Bạch hoan nghênh các thiên sứ đến xem..