Ba Nuôi Là Chồng
Phần 3
Ngạn Vũ thay một bộ quần áo lịch sự, cô không trang điểm, chỉ tô một chút son môi, sau đó bắt taxi đi tới địa chỉ mà Cố Thành đã gửi. Địa chỉ này là một tòa khách sạn 5 sao, có nhà hàng, có luôn cả mini bar, có thể gọi là một chuỗi ăn chơi khép kín.
Cô biết kiểu gì thì “chú Thành” cũng sẽ chọn những nơi như thế này để ở, tính của anh ta không thích nhờ vả người khác, càng không thích nơi ở đông người, đặc biệt là chỗ ngủ. Việc anh ta đồng ý ở lại nhà họ Thi, không cần đoán cô cũng biết, đó là vì cố tình muốn cô cảm thấy khó xử, muốn cô đêm nằm ngủ không yên. Quách Cố Thành, cái con người này sắp thành tinh được rồi!
Ngạn Vũ vừa bước vào cửa khách sạn đã có nhân viên đến hỏi cô muốn đi đâu, sau khi nghe cô nói có hẹn với Quách Cố Thành, người nọ liền cung kính đưa cô đến khu vực phòng bao của nhà hàng, cực kỳ yên tĩnh và sang trọng. Nhìn khung cảnh xung quanh, Ngạn Vũ thầm nghĩ, xem ra là Cố Thành tìm cô để nói chuyện, không phải là tìm cô để ép buộc cô cùng anh ta nhào lộn trên giường.
Cửa phòng bao mở ra, người ngồi bên trong đang nhàn rỗi hút thuốc, trong không gian kín, cô ngửi được mùi thoang thoảng của trầm hương. Cô biết rõ Cố Thành thích hút thuốc, nhưng anh ta cũng sợ hút nhiều sẽ bệnh, vì vậy loại thuốc hút anh ta sử dụng có kèm cả trầm hương, vừa thơm vừa giúp thanh lọc phổi. Mà loại thuốc hút này cũng chỉ có những người thật giàu mới dám mua dùng, bởi vì giá của bột trầm hương không hề rẻ, ngược lại nếu là trầm lâu năm thì giá thành còn rất đắc nữa là đằng khác.
Ngạn Vũ không đợi Cố Thành lên tiếng, cô tự động đi tới bàn, kéo ghế ngồi xuống, nghiêm túc mặt đối mặt, mắt đối mắt với anh. Lúc này cô mới dám quan sát anh, cũng đánh giá một chút về người đàn ông này. Quách Cố Thành vẫn hệt như trước đây mà cô biết, anh thậm chí không có thay đổi gì nhiều ngoài việc trông anh ốm hơn mấy năm về trước một ít. Mà cũng chỉ là ốm hơn một chút thôi, riêng gương mặt vẫn là vẻ đẹp hại nước hại dân, làm thổn thức bao nhiêu trái tim của thiếu nữ.
Năm nay anh cũng hơn 30, mà đàn ông ở độ tuổi này lại càng quyến rũ một cách kỳ lạ. Chưa nói đến việc người vừa có tiền, vừa có quyền, vừa đẹp trai lại vừa “hư hỏng” như anh đây, nếu sinh ra vào thời phong kiến, thời vua chúa thì anh chắc chắn sẽ được trọng dụng để thực hiện chính sách làm “mị dân”. Với vóc dáng này, tướng mạo này cùng với loại khí chất thu hút bá đạo trời sinh này, suốt nhiều năm lăn lộn ngoài xã hội, đã từng gặp vô số kiểu đàn ông nhưng cô vẫn chưa tìm được ai có thể xuất chúng hơn anh.
Có đôi khi cô thầm nghĩ, có lẽ vì cô đã gặp phải người đàn ông này, cùng anh ta chơi một trò chơi gọi là “yêu đương”, vậy nên khi chia tay anh, cô mới không thể yêu thêm được một ai khác nữa. Bởi làm gì có ai đủ ôn nhu, đủ trầm tĩnh, đủ cưng chiều và cũng đủ đàn ông như anh… Vậy nên mới nói, một con mèo nhỏ nếu đã được nuôi dưỡng bằng phương thức tốt nhất, vậy thì khi bị bỏ rơi, nó sẽ khó lòng thích nghi được với hiện thực vốn dĩ đã không mấy tốt đẹp. Ai cũng sẽ giống như vậy thôi, làm gì có ai muốn hạ thấp tiêu chuẩn của mình, ai cũng muốn người sau phải tốt hơn người trước, tốt hơn nhiều phần…
Ngạn Vũ đánh giá Cố Thành, mà Cố Thành cũng đang thầm đánh giá lại cô. Anh biết rõ cô rất xinh, từ nhỏ cô đã có nét xinh xắn của một tiểu mỹ nhân, gọi cô là mỹ nữ cũng không phải nói khoa trương. 5 năm về trước, cô vẫn còn là một cô gái ngây ngô đơn thuần, cô của năm đó lúc nào cũng cười, nụ cười toả nắng, cực kỳ sinh động. Còn cô của bây giờ, dung mạo thăng hạng vượt bậc, cũng trở nên thành thục và trưởng thành hơn, lại có thêm phần khí chất cao ngạo của dòng dõi Quách gia. Cái loại khí chất này anh không có dạy cô, là tự cô có, giống như đã tiềm ẩn trong máu của cô từ khi mới sinh ra vậy.
Ở xã hội này, con người có cấp bậc rất rõ ràng, xinh đẹp thì ở cấp bậc nào cũng có, nhưng còn khí chất hơn người, cái này rõ ràng không phải cứ muốn là có là được. Trong giới thượng lưu không thiếu người đẹp, nhưng người vừa đẹp vừa có thần khí, thú thực vẫn là rất hiếm. Nhà họ Quách anh từ trước đến giờ đều là “lò” đào tạo ra những con người có khí chất, đấy là do gen, không phải do học mà thành. Ngạn Vũ cô xinh đẹp là không bàn cãi, còn về khí chất của cô, vẫn là thâm phục cô, người con gái được ông Trời quá mức ưu ái!
Cả hai đang thầm đánh giá về nhau, 5 năm gặp lại, nói không có xa cách, không có thay đổi là không phải. Chẳng qua nếu là thay đổi bên ngoài thì còn dễ nói, chỉ sợ là trong lòng… cũng sẽ có thay đổi mà thôi.
Cố Thành không lên tiếng, anh nhìn cô, trong mắt là đánh giá, cũng là đầy đủ sự vấn vương. Mà loại ánh mắt thâm tình này của anh, Ngạn Vũ chịu không được. Cô vốn đang định nói gì đó thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, là nhân viên phục vụ đem thức ăn vào.
– Anh Thành, cô Vũ, mời hai người dùng bữa. Có gì cần phục vụ, hai người cứ gọi, tôi ở ngay phía ngoài ạ!
Ngạn Vũ gật đầu, là nụ cười lịch sự:
– Có gì tôi sẽ gọi, cảm ơn cô!
– Dạ không có gì, đều là trách nhiệm của tôi ạ!
Đợi phục vụ ra ngoài, Ngạn Vũ mới nhìn đến những món vừa được dọn ra trên bàn, hầu hết những món mà Cố Thành gọi đều là món cô thích ăn. Đặc biệt là đĩa bánh mì chấm sữa đặc, món mà cô cực kỳ yêu thích. Chỉ là cô không ngờ, anh vậy mà vẫn còn nhớ…
Cố Thành đẩy đĩa bánh mì sữa đến gần trước mặt Ngạn Vũ, giọng của anh trầm thấp, anh nói với cô:
– Tôi nghĩ là em đã ăn sáng ở nhà họ Thi rồi, nhưng vẫn theo thói quen gọi cho em một phần. Nếu em không ăn thì tôi ăn, không ép em.
Ngạn Vũ ngước mắt nhìn anh, mi tâm hơi nhíu, giọng cô khe khẽ:
– Chú Thành…
Nghe chữ “chú” từ miệng cô, Cố Thành khó chịu ra mặt, anh cắt ngang lời cô, ra lệnh:
– Gọi là anh Thành!
Ngạn Vũ lại nhíu mày chặt thêm chút, trời sinh cô rất cố chấp, dao chưa kề vào cổ thì khó lòng mà chịu thỏa hiệp.
– Không gọi chú thì gọi tên… Cố Thành… tôi nhớ anh không thích đồ ngọt mà?
Cố Thành nhìn cô, anh chịu thua trước sự cố chấp này của cô, thôi thì tùy cô, cô muốn gọi thế nào thì gọi, miễn sao đừng đẩy anh lên hàng ngũ trưởng lão là được. Lại nhớ đến câu hỏi của cô, anh nhàn nhạt đáp:
– Là không thích chứ không phải không ăn được.
Ngạn Vũ không hiểu lắm ý này của anh, chẳng qua là cô không muốn hỏi nhiều đến. Sở thích có thể thay đổi theo thời gian, cũng không có gì khó hiểu trong chuyện này.
Cả hai cùng im lặng, Ngạn Vũ không đụng đến bánh mì sữa, không phải vì cô không còn thích ăn nữa mà vì cô đang cảm thấy khó chịu, cổ họng không đuợc khỏe, vậy nên không dám ăn bánh mì. Mà đúng như lời của Cố Thành nói, cô không ăn thì anh ăn, cả một bàn thức ăn dinh dưỡng, anh lại chọn bánh mì sữa, những thứ khác chỉ động đũa một ít, thật sự lãng phí vô cùng.
Ngạn Vũ có bất bình nhưng không tiện nói, bởi vì cô biết Cố Thành là kiểu người cầu kỳ trong ăn uống. Có thể anh ăn không hết nhưng một bữa ăn phải có đầy đủ món và các món phải đảm bảo có đủ dinh dưỡng. Anh là người có tiền, tiền cũng do anh làm ra, vậy nên anh muốn ăn uống thế nào, muốn tiêu xài ra sao, người ngoài có thể đánh giá nhưng không có quyền can thiệp. Mỗi người sống đều có những nguyên tắc riêng cho mình, mà Cố Thành là một người có rất nhiều nguyên tắc, ngoại trừ anh tự đánh giá, người ngoài tốt nhất đừng nên đánh giá những nguyên tắc riêng của anh, dù là thiện chí hay là ác ý thì đều không nên, đó là phép lịch sự tối thiểu.
Dùng xong bữa sáng trong không khí cực kỳ ảm đạm, Cố Thành rất kiên nhẫn trong việc giữ im lặng, chỉ có Ngạn Vũ là bức bối không yên, vậy nên cô là người lên tiếng trước, phá tan sự ảm đạm giữa anh và cô.
– Cố Thành, đừng nói với tôi là anh hẹn tôi tới đây chỉ để ăn sáng thôi?
Cố Thành nhàn nhã nhìn cô, thái độ bình thản như mặt nước, không nhìn ra được là đang vui hay đang buồn. Anh đáp:
– Gặp ăn sáng cũng được, vợ chồng với nhau, đáng lý phải nên ăn sáng, ăn trưa, ăn tối cùng nhau mỗi ngày mới đúng.
Ngạn Vũ mím môi, cô thật sự không thể hiểu rõ được tâm ý của người đàn ông này. Nếu nói là cần cô, muốn cùng cô sống cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, vậy sao trong 5 năm qua anh không đi tìm cô? Nếu như ngày hôm qua không vô tình gặp nhau ở nhà họ Thi, vậy thì anh có nổi cơn thịnh nộ rồi làm ra những trò khác thường như thế này không? Loại đàn ông như anh rất thích chiếm hữu, có rồi thì không trân trọng, mất đi cũng chẳng cần tới. Vậy mà chỉ cần nhìn thấy thứ mình từng sở hữu sắp bị người khác sở hữu thì lại bắt đầu tức tối, muốn giành lại bằng mọi cách.
Quách Cố Thành đã quen với việc được người khác vây quanh, được vô số người đẹp dâng lên đến tận miệng… vậy nên khi xuất hiện một người không cần đến anh như cô, cô hiển nhiên sẽ trở nên đặc biệt, cũng khơi ngợi được tính chiếm hữu mạnh mẽ trong người anh trỗi dậy. Cái người đàn ông này, đến giờ anh vẫn chẳng hiểu lý do vì sao mà cô lại rời đi…
Ngạn Vũ không muốn giảng đạo lý tình yêu đôi lứa với một người không muốn yêu thật lòng như Cố Thành. Cô phá vỡ sự mập mờ của cả hai, trực tiếp nói vào thẳng vấn đề chính.
– Cố Thành, anh vào vấn đề đi, thời gian của anh rất quý giá đó.
Cố Thành có chút bực bội, anh không hiểu vì lý do gì mà Ngạn Vũ lại thích đối xử xa lạ với anh như vậy. Chia tay là do cô đề nghị, anh tôn trọng cô, để cô tự do trong 5 năm… bây giờ cô còn giận dỗi anh cái gì nữa?
Mà thôi, vấn đề giữa anh và cô không phải chỉ nói một hai câu là có thể giải quyết được hết, trước mắt vẫn cứ nên giữ cô lại, tự anh sẽ tìm hiểu lý do của cô sau.
Dùng chất giọng dễ nghe nhất, Cố Thành nói với Ngạn Vũ:
– Thẳng thắn như vậy cũng tốt, nhưng đối với tôi, em không cần quá mức lý trí như vậy, cứ nên uyển chuyển giống trước đây thì tốt hơn. Trước kia lúc đồng ý để em rời đi, em có nhớ tôi đã từng nói với em thế nào không? Tôi cho em 5 năm, 5 năm tự do, 5 năm để sống cuộc sống mà em nên có. Sau 5 năm, em phải trở về bên cạnh tôi dù em có muốn hay là không muốn. Thời hạn 5 năm vừa khéo đã hết, những gì đã giao kèo, chúng ta vẫn nên giữ lời thì hơn…
Ngạn Vũ trầm mặc, thần sắc của cô dần trở nên u ám. Lúc đó chia tay, cô nghĩ là Cố Thành chỉ nói suông như vậy, bởi vì 5 năm là một con số rất dài, đủ thay đổi cả vận mệnh của một con người chứ nói gì là tình cảm nam nữ. Cố Thành là người đàn ông đào hoa, không có cô, phụ nữ vây quanh anh càng nhiều, đáng lý anh sớm từ lâu đã chẳng còn nhớ gì tới cô nữa rồi mới đúng. Thái độ thâm tình này của Cố Thành, cô thật sự không dám tin là thật. Bởi vì thâm tình… Cố Thành anh sẽ có sao?
Ánh mắt Ngạn Vũ nhìn Cố Thành cực kỳ phức tạp, cô không còn đơn thuần như xưa, trải qua 5 năm lăn lộn bên ngoài, không có sự chở che của Cố Thành, cô bắt đầu nhìn đời bằng cặp mắt nghi kỵ và đề phòng. Đối với Cố Thành cũng vậy, cô đã không có đủ sự tin tưởng dành cho anh, vậy nên những lời mà anh nói, cô không đủ niềm tin để tin đó là những lời nói thật lòng…
Sau vài giây im lặng, ý tứ của Ngạn Vũ lúc này nửa thật nửa giả:
– Nếu như tôi nói… tôi không đồng ý… tôi muốn ly hôn thì sao?
Cố Thành dựa người vào ghế, vẫn là chiếc áo sơ mi đen có mị lực hút hồn, giọng anh nhàn nhạt:
– Em đoán được câu trả lời mà, cần gì hỏi tôi.
Ngạn Vũ không nói gì, cô cũng biết những việc mà Cố Thành đã nói, những thứ mà Cố Thành đã làm… một người nhỏ bé như cô không có sức chống đối lại được. Cuộc sống tốt đẹp này là chính tay anh cho cô, anh sẽ không hại cô nhưng anh cũng không thích việc cô không nghe lời. Bắt đầu với anh là do cô muốn, ở bên cạnh cũng là tự cô can tâm tình nguyện, mà năm đó cũng là cô đồng ý sau 5 năm sẽ quay trở về. Thú thực lúc đó cô nghĩ rằng anh sẽ quên cô mau thôi, rồi anh sẽ lại có những người tình sắc nước hương trời mới, vậy nên cô mới đồng ý với cái hẹn của 5 năm. Cô thật tình chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày anh và cô… một lần nữa tái hợp.
Cảm xúc trong lòng có phần rối bời, lời đề nghị của Cố Thành nằm ngoài sự tưởng tượng của cô, phá vỡ hết sự kiên định của cô lúc này. Đúng là cô ghét anh, cô không muốn ở bên cạnh anh nhưng cô lại không có cách nào từ chối được anh. Chưa nói đến chuyện hiện nay cô đang cần điều tra một việc, công sức bao lâu nay của cô, cô không thể vì chuyện này mà biến tất cả công sức của mình trở thành công cóc được. Trước khi đến đây gặp Cố Thành, cô cũng đã có nghĩ sơ qua, hoặc nói đúng hơn là cô cũng đã nghĩ tới cách ứng phó. Không biết là có thành công hay không nhưng trước cứ liều một phen, được thì tốt, mà không được thì do cô xui vậy.
Hít vào một hơi, Ngạn Vũ lấy lại sự can đảm, cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của Cố Thành, cô nói:
– Cố Thành, lần đó tôi đòi chia tay anh, anh cũng biết đó không phải là lời chia tay vô cớ mà, đúng không. Tôi hiểu rõ tôi là ai và anh là người như thế nào, vậy nên quãng thời gian được ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, cũng chưa bao giờ cảm thấy hối hận hay là hối tiếc. Nhưng có vẻ như con người tôi tham lam quá, có được như vậy lại càng muốn có nhiều hơn, mà thứ tôi muốn có thì anh lại không thể cho tôi được. Thực lòng thì tôi không oán hận gì anh đâu, nhưng mà tôi cũng biết, việc anh muốn giữ tôi lại là việc cố chấp nhất thời của anh thôi. Nếu đã như vậy, một bên muốn chinh phục, một bên muốn hoài niệm… tôi nghĩ… hay là tôi và anh cho nhau thêm 3 tháng nữa. Nếu sau 3 tháng này vẫn không thể cho nhau được một sự thỏa mãn tốt đẹp nhất… chúng ta sẽ chia tay trong hòa bình… cũng sẽ không có cái thời hạn nào cho thời gian chia tay nữa. Anh… thấy thế nào?
Đối diện với ánh mắt hồi hộp mong chờ kết quả của Ngạn Vũ, tâm tình Cố Thành đúng là vừa phiền muộn vừa bức bối. Cái gì mà 3 tháng, anh bỏ ra 5 năm chỉ để lấy lại 3 tháng này thôi sao, cô đùa với anh à?
Càng nghĩ tới, càng nhìn cô, anh lại càng cảm thấy tức giận không chịu được, nhưng tức giận thì tức giận, anh cũng không thể mắng cô, càng không thể trói cô đem về nhà. Anh biết trong lòng cô có khúc mắc với anh, anh cũng từng điều tra nhưng không có kết quả. Anh đã từng hỏi cô, nhưng cô cũng chỉ nói với anh là cô “chơi” không nổi trò chơi yêu đương với anh nữa, vậy nên cô muốn rút lui. Cuộc đời của Cố Thành anh từ trước đến giờ chưa từng gặp phải chuyện tiến thoái lưỡng nan giống như vậy, cô quả thật khiến cho anh không biết phải đối xử với cô thế nào cho đúng nữa. Bây giờ nếu không đồng ý thì cô lại đi, còn nếu đồng ý thì anh chỉ có 3 tháng…
Được thôi, 3 tháng thì 3 tháng, anh không tin là anh tìm không ra được vấn đề!
Dằn lại tất cả cảm xúc tiêu cực vào trong, Cố Thành nhìn cô gái đang mở to mắt dè chừng nhìn mình trước mặt. Anh cố giữ cho mình sự bình tĩnh, anh đáp:
– 3 tháng… tôi đồng ý nhưng phải có điều kiện đi kèm.
Ngạn Vũ ngờ vực nhìn anh, cô hỏi:
– Là… điều kiện gì?
Cố Thành nhếch nhẹ khoé môi, thái độ lạnh lùng có thừa:
– Chia tay thằng nhóc kia, rời khỏi nhà họ Thi…
Nghe đến vế sau, Ngạn Vũ nhanh miệng phản đối:
– Không được!
Cố Thành nhíu mày, ánh nhìn phát ra tia lạnh lẽo:
– Không được? Là cái gì không được?
Ngạn Vũ biết Cố Thành đang giận, lại lo anh hiểu lầm ý của cô, cô giải thích:
– À là vế sau, tôi tạm thời chưa thể rời khỏi nhà họ Thi được. Anh cũng đừng hỏi lý do, khi nào tôi nói được tôi sẽ nói…
Cố Thành nhìn cô, trọng tâm của anh không đặt ở việc Ngạn Vũ đang làm gì, anh là không thích việc cô ở lại nhà Thi, vậy nên anh lại hỏi:
– Bắt buộc phải ở lại nhà họ Thi?
Ngạn Vũ gật đầu, biểu cảm của cô trầm tĩnh:
– Bắt buộc phải làm cô giáo cho bé Ni, còn việc ở lại… có thể sẽ không cần lắm.
Cố Thành khẽ gật, anh lại tiếp tục hỏi:
– Lý do quan trọng?
Ngạn Vũ không nghĩ ngợi, cô trực tiếp gật đầu:
– Rất quan trọng, cũng rất bí mật.
Cố Thành biết Ngạn Vũ có chuyện đặc biệt quan trọng, mà tính của cô không phải là kiểu người nông nổi, làm việc gì chắc chắn cũng đã suy nghĩ rất kỹ. Miễn việc cô làm không gây nguy hiểm đến tính mạng của cô, anh chắc chắn sẽ tôn trọng sự quyết định của cô. Mặc dù anh không thích nhà họ Thi nhưng việc cô làm việc ở nhà họ Thi cũng không có gì quá mức nguy hiểm. Trước cứ để cô làm theo ý cô, anh sẽ ở sau trông chừng.
Lại nhớ đến một vấn đề cũng nghiêm trọng không kém, Cố Thành đặc biệt trầm giọng, anh hỏi:
– Vậy còn thằng nhóc kia? Em quen nó?
Mi tâm khẽ nhíu, chẳng hiểu sao khi nghe anh hỏi về mối quan hệ của cô và Sơn, cô lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có chút buồn cười. Nhưng đối diện với người đàn ông này, tốt nhất vẫn nên thành thật, tránh để ảnh hưởng đến Sơn.
– Quen, nhưng là bạn, không phải người yêu thật của nhau. Vì tôi không phải là cô giáo, vậy nên tôi phải thông qua Sơn mới có thể vào dạy cho bé Ni. Sơn là con trai của dì Liễu, anh ấy đưa tôi vào nhà họ Thi, bọn tôi không phải quan hệ người yêu của nhau, chỉ là giả thôi.
Cố Thành ngờ vực nhìn cô, anh cũng không tin thằng nhóc kia là bạn trai của cô nhóc nhà anh. Ngạn Vũ tiêu chuẩn cao như vậy, mà thằng nhóc kia lại trông hơi “hiền”, thật sự không phù hợp với tính cách của cô cho lắm. Nhưng trên đời này không có cái gì là không thể, vậy nên anh vẫn còn chút hoài nghi. Nhưng nếu cô đã nói như vậy thì anh sẽ tin là như vậy, không bắt bẻ cũng không làm khó cô nữa…
Sau khi hỏi xong, Cố Thành đột nhiên đẩy một chiếc thẻ đến trước mặt Ngạn Vũ. Trên chiếc thẻ có ghi mật khẩu mở khóa của căn hộ chung cư, kèm theo địa chỉ và số nhà. Anh nhìn cô, chất giọng mềm lại, anh thẳng thắn, nói:
– Em có lý do riêng, tôi không xen vào. Em muốn tiếp tục dạy học, tôi cũng không cản. Nhưng riêng việc ở lại nhà họ Thi, tôi không đồng ý. Đây là địa chỉ căn hộ chung cư ở gần đây, thuận tiện cho việc em đến dạy học mỗi ngày. Tôi cũng sẽ ở lại đây trong vài tháng tới, em đến ở với tôi.
Tay Ngạn Vũ khẽ siết, cô nhìn chăm chú vào chiếc thẻ trước mặt, trong lòng phân vân rất nhiều, cũng có vô vàn do dự. Ba tháng ở cạnh nhau là do cô đề nghị, việc Cố Thành muốn chung sống với cô, cô cũng đã nghĩ tới… vậy mà chẳng hiểu sao khi đứng trước lời đề nghị này của anh, cô lại thấy phân vân không rõ, nửa muốn đồng ý, nửa lại không dám. Không phải vì cô sợ anh sẽ làm hại cô, mà là cô sợ… cô sợ cô sẽ không thể dứt ra khỏi anh được!
Cố Thành gõ nhẹ lên mặt bàn, anh kéo cô về với thực tại, từ cử chỉ cho đến lời nói đều vô cùng ôn nhu:
– 3 tháng là do em đề nghị, hoặc là 3 tháng như em muốn, hoặc là cả đời theo ý tôi…
Nghe đến hai chữ “cả đời”, Ngạn Vũ như bừng tỉnh trở lại, hai tay càng siết chặt hơn, trái tim bị ép lùi nhịp, để lại khoảng trống cho lý trí tiến mạnh đến. Hơn ai hết, cô là người hiểu rõ nhất con người của Cố Thành, anh ấy có thể ở bên cạnh cô, nhưng chắc chắn trái tim sẽ không thể ở mãi một chỗ với cô. Cả tương lai của cô và anh cũng vậy, đã biết sẽ không thể có kết quả tốt đẹp, vậy thì tại sao cô còn phân vân, tại sao cô vẫn còn hy vọng?
Ngước đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào Cố Thành, Ngạn Vũ lấy lại bình tĩnh, cô nghiêm túc như đang thuyết trình trước sếp, biểu cảm cực kỳ kiên định, thoáng qua lại có cả sự lãnh bạc học được từ Cố Thành…
– Cố Thành, em sẽ dọn đến, cho em một tuần để chuẩn bị… anh không cần phải đến đón em, khi nào chuẩn bị xong em sẽ tự mình đến… được không?
Cố Thành nhíu mày, rõ ràng là cô đang nghe theo lời anh nhưng sao lúc này anh lại cảm thấy không thoải mái một chút nào hết vậy. Rốt cuộc thì vấn để là ở đâu? Là cô vẫn luôn cố chấp chuyện của trước đây hay là cô… thật sự đã không còn yêu anh như trước nữa?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!