Ba Nuôi Là Chồng - Phần 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
363


Ba Nuôi Là Chồng


Phần 21


Ngạn Vũ bị đánh thức bởi cuộc gọi vào sáng sớm, sớm đến mức trời chỉ mới vừa sáng hờ hờ được một tí, chính xác là vào 5 giờ 30 phút sáng. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, trên đó hiển thị một dãy số điện thoại bàn, mã vùng có hơi quen nhưng tạm thời cô không thể nhớ được là ở đâu gọi đến. Cố Thành bên cạnh cũng bị đánh thức bởi tiếng chuông reo của điện thoại, anh uể oải xoay người ôm ngang bụng Ngạn Vũ, giọng anh òm òm nói với cô:

– Vũ… tắt điện thoại luôn đi em… người gì đâu bất lịch sự… mới giờ này đã gọi…

Cố Thành càu nhàu không vui. Mà Ngạn Vũ cũng cảm thấy không vui khi mới sáng sớm đã bị đánh thức khỏi giấc ngủ đang ngon giấc. Thế nhưng cô vẫn quyết định nghe máy, bởi cô thường hay nghĩ, chắc phải có chuyện gì đó quan trọng lắm thì người khác mới gọi cho cô vào những lúc giờ giấc tế nhị như thế này.

Ấn nghe máy, cô nhạt giọng alo nói xin chào.

Một giây, hai giây, ba giây trôi qua, người ở bên kia điện thoại vẫn không lên tiếng. Ngạn Vũ thoáng chốc cảm thấy bực mình, giọng cô nặng nề hơn, nghe như có vẻ đang rất không vui. Thế nhưng mặc cho cô có alo bao nhiêu lần thì bên kia vẫn không có ai trả lời, lát sau nữa lại trực tiếp tắt máy ngang…

Ngạn Vũ nhìn cái điện thoại đang ở trạng thái bình thường trước mặt, cô nhíu mày, cảm giác khó chịu thật sự. Cô thầm mắng trong lòng, chẳng hiểu ai lại vô duyên như vậy nữa, hay lại là bọn lừa đảo trên điện thoại?

Mà cũng không đúng… lừa đảo thì phải lừa đảo vào giờ hành chính. Chẳng lẽ bọn lừa đảo cũng phải tăng ca làm thêm giờ?

Đang còn cằn nhằn trong lòng thì điện thoại Ngạn Vũ lại reo lên thêm lần nữa. Lần này vẫn y hệt như lần trước, mặc cho Ngạn Vũ có alo đến khản cổ thì đầu dây bên kia vẫn cứ im bặt không nói một tiếng nào. Phát quạu trong lòng, Ngạn Vũ liền tắt điện thoại, chỉ là trước khi cô tắt máy, cô lại vô tình nghe được duy nhất một âm thanh… là “A”.

Tiếng “A” này rất khẽ, giống như là giọng của một đứa bé, kiểu như vô tình thốt lên vậy…

Ngạn Vũ nhíu mày, cô bỏ điện thoại lên đầu tủ, trong lòng khá là bực bội, vừa khó chịu cũng vừa buồn ngủ. Giờ này còn sớm lắm, đêm qua cô ngủ khá trễ, bây giờ lại bị đánh thức bởi mấy cuộc gọi vô nghĩa… đúng là quạu quọ dễ sợ. Thôi thôi, không nghĩ đến nữa, bây giờ có gọi thì cô cũng không bắt máy, vừa phiền phức vừa tốn mất thời gian ngủ của cô…

Nằm lại xuống giường, Cố Thành liền dang tay kéo Ngạn Vũ ôm vào lòng, anh xoa xoa phần tóc sau gáy cô, giọng anh ngái ngủ, khản đặc nói:

– Ngủ tiếp nào… ngủ nào!
_____________________________
Vì sáng sớm bị đánh thức nên sáng nay Ngạn Vũ ngủ dậy khá muộn, lúc cô tỉnh dậy thì Cố Thành đã dậy được một lúc. Cô ngồi trên giường, đầu tóc loà xoà, mặt mày ngệch ra, cô ngáp ngắn ngáp dài, hướng về phía Cố Thành đang gài nút áo sơ mi, cô hỏi:

– Hôm nay vẫn phải đi làm à anh?

Cố Thành cười cười, anh bận rộn gài nút áo, nhàn nhạt đáp lời cô:

– Sắp xong việc rồi… xong việc đưa em đi chơi.

Ngạn Vũ bĩu môi, cô khàn giọng:

– Em chưa có thời gian đâu, em hỏi anh như thế để biết đường sắp xếp về tỉnh B ấy chứ.

Cố Thành nhướn mày nhìn cô:

– Ở lại thêm vài hôm nữa, anh và em cùng về.

Ngạn Vũ ngã người nằm ì ra giường, cô uể oải kêu lên:

– Không được đâu, em đã đi gần được một tuần rồi… nghỉ thêm nữa bọn họ đuổi cổ em mất.

Mặc quần áo vào xong xuôi, Cố Thành lúc này mới bước đến trước mặt cô, cả người anh toát ra mùi vị của người đàn ông thành tựu, anh dịu dàng nói với cô:

– Vất vả thế hả Ngạn Nhi? Nếu không thích thì không cần đến đó dạy học cho con bé kia nữa đâu, giao lại cho bên anh điều tra là được rồi.

Ngạn Vũ nằm trên giường, cô chớp chớp mắt nhìn anh, cả người cuộn tròn trong chăn, cô đáp bằng giọng nhỏ xíu:

– Cố Thành… đừng gọi em là Ngạn Nhi… cái tên này nghe trẻ trâu lắm ý. Ngạn Vũ đẹp mà, Ngạn Nhi gì không biết…

Cố Thành nghe cô nói trong bất mãn, anh nhịn không được mà nán lại thêm chút nữa với cô. Ngồi xuống bên cạnh cô, anh kéo cô về phía mình, để cô nằm gối đầu trên đùi anh, anh lúc này mới khẽ nói:

– Ngạn Vũ hay Ngạn Nhi đều đẹp mà, anh thích cả hai tên.

Ngạn Vũ chớp mắt nhìn anh, đã không nhắc thì thôi, nhắc đến chuyện đặt tên cô lại thấy khó chịu. Ngồi bật dậy, cô nhíu mày nhìn anh, trực tiếp chất vấn.

– Cố Thành… nhắc đến chuyện đặt tên mới nhớ… tại sao anh lại đặt tên cho em là Ngạn Vũ? Anh đừng có nói với em là anh đặt tên cho em giống với tên người yêu cũ của anh đấy nhé? Thanh Vũ… Ngạn Vũ… thâm tình quá nhỉ?

Nhìn thấy ánh mắt ghen tuông của cô, Cố Thành nhịn không được mà bật cười. Mà cô nói thế này cũng là oan cho anh quá, anh vốn dĩ định đặt tên cho cô là Ngạn Nhi… còn về cái tên Ngạn Vũ…

Véo véo cái mũi hỉnh lên của cô, Cố Thành cười vui vẻ, anh từ tốn giải thích:

– Em có vẻ xem trọng vị trí của Thanh Vũ trong lòng anh quá nhỉ? Lúc đặt tên cho em, em vốn định đặt là Quách Ngạn Nhi, nhưng giữa chừng anh lại thấy cái tên Nhi có hơi… trẻ con một chút. Lại nhớ đến lúc nhỏ, mẹ anh định đặt tên cho anh là Vũ… vậy nên anh liền chuyển cái tên Vũ sang cho em. Thực chất lúc nghĩ tên cho em, anh hoàn toàn không có chút nhớ mong gì đến cô Thanh Vũ kia… huống hồ gì cô ta cũng chẳng phải tên Thanh Vũ.

Nghe anh nói như thế, cô liền tròn mắt nhìn anh, tò mò hỏi gấp:

– Sao chứ? Thanh Vũ không phải tên Thanh Vũ… vậy cô ta tên gì?

Cố Thành nhíu mày nhìn cô, anh đang cố nhớ lại xem Thanh Vũ tên thật là gì… hình như là Thanh Thảo hoặc là Thanh Kiều gì đấy… anh không nhớ nữa!

Lắc lắc đầu, Cố Thành thật lòng đáp:

– Không nhớ rõ, không có ấn tượng lắm. Bởi vì cái tên Thanh Vũ này là nghệ danh, nghệ danh gắn với cô ấy lâu quá… vậy nên anh cũng chẳng nhớ tên thật của cô ấy là gì nữa.

Ngạn Vũ nhíu nhíu mày, cô nhìn anh với ánh mắt ngờ vực, cô hỏi:

– Anh nói thật không vậy Cố Thành? Người ta là bạn gái cũ của anh mà anh còn không nhớ tên thật của người ta… anh vô tâm quá đấy!

Bị cô mắng, Cố Thành cảm thấy oan ức vô cùng. Anh không hiểu tại sao cô lại mắng anh, đáng lý thì việc anh không nhớ được tên của Thanh Vũ phải là việc tốt đối với cô chứ nhỉ? Việc này rõ ràng chứng tỏ cho việc anh không đặt Thanh Vũ ở trong lòng mà?

Ngạn Vũ… cô bị làm sao ấy… cô chẳng hiểu lòng anh gì cả!
_____________________________
Buổi sáng có tranh cãi một chút, vậy nên trong lòng Cố Thành có cảm giác rất không yên. Anh cứ sợ cô hiểu lầm anh, vậy nên đến trưa anh liền gạt bỏ hết công việc, trực tiếp về nhà đón cô đi ăn trưa. Thật sự khổ thân cho một người đàn ông già nua yêu phải một cô gái trẻ như anh. Lúc nào cũng sợ cô sẽ chạy đi mất, sợ cô hiểu lầm, sợ cô giận dỗi…

Mẹ kiếp! Nếu biết trước là sau này anh sẽ yêu chết yêu sống một con nhóc như cô… vậy thì trước đó anh đã không tốn thời gian đong đưa với mấy cô gái khác làm gì. Để bây giờ cô cứ hở ra là trách móc anh, khiến cho tâm hồn một người đàn ông mềm yếu như anh khổ sở muốn chết đi được!

Thế nhưng cái lo được lo mất chỉ là suy nghĩ của riêng một mình Cố Thành mà thôi, còn phía Ngạn Vũ thì cô lại chẳng nghĩ gì nhiều đến. Buổi sáng giận dỗi một tí nhưng đến trưa lại hết sạch, chẳng còn để ý gì trong đầu. Thú thật thì việc Cố Thành không nhớ tên thật của Thanh Vũ lại là một việc khiến Ngạn Vũ cực kỳ hài lòng đó chứ. Chẳng qua cô là con gái mà, thích suy nghĩ quắn quéo, dù cho anh có nhớ hay là không nhớ tên thật của Thanh Vũ thì anh cũng sẽ bị cô mắng… không thoát được sự hẹp hòi của con gái đâu.

Một bàn thức ăn rất ngon, Ngạn Vũ ăn đến thoải mái, lúc ăn đến món tráng miệng, cô mới chợt nhớ đến chuyện cuộc gọi khi sáng. Nghĩ nghĩ một chút, cô liền hỏi anh:

– Cố Thành… đầu số XXX là của vùng nào ấy nhỉ?

Cố Thành tâm tình đang rất tốt vì Ngạn Vũ không giận anh, lại nghe cô hỏi, anh rất nhiệt tình trả lời:

– Đầu số ấy là của tỉnh B.

Ngạn Vũ nhíu mày, cô hỏi lại lần nữa:

– Thật ạ? Của tỉnh B, là khu gần nhà họ Thi ạ?

Cố Thành gật đầu:

– Ừ, là khu đó, có chuyện gì à em?

Ngạn Vũ cũng không giấu giếm, cô nói thật với anh về cuộc gọi kỳ lạ khi sáng. Nghe xong cô kể lại, Cố Thành liền bảo cô đưa số điện thoại cho anh xem, sau đó anh gọi điện thoại nhờ người kiểm tra thử xem là cuộc gọi được gọi đến từ đâu…

Rất nhanh sau đó, người của anh đã có câu trả lời chính xác. Đợi sau khi tắt cuộc trò chuyện với người kiểm tra, Cố Thành lúc này đột nhiên lại mang vẻ mặt khá là nghiêm trọng nhìn về phía Ngạn Vũ. Dưới ánh mắt mong mỏi và tò mò của cô, anh trầm giọng, trực tiếp thuật lại kết quả:

– Số điện thoại lúc sáng gọi cho em… đúng là được gọi đến từ tỉnh B. Cũng theo như kết quả kiểm tra thì chủ đăng ký của số điện thoại bàn đó… chính là nhà họ Thi… Thi Mạnh Tuấn!

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN