Trước khi đi ngủ, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như bối cảnh gia đình của Quý Hoài Tư, thế giới kỳ lạ này, sự quen biết của cậu với Quý Hoài Tư và những gì đã xảy ra sau đó… Cuối cùng, chỉ còn lại một điều còn lại trong tâm trí: Quý Hoài Tư tỏ tình với cậu, và cậu đồng ý.
Đơn giản như vậy, không thể phản bác. Nguồn gốc của sự không biết phải làm sao này có lẽ bởi vì đây là mối quan hệ đầu tiên của cậu.
Giản Trì bị tiếng chuông đến đưa đồ ăn sáng đánh thức. Cậu tiện tay lấy quần áo bên giường, xuống giường mở cửa. Nhân viên phục vụ đẩy bàn ăn buổi sáng tinh xảo vào phòng, sau khi giới thiệu món ăn xong không quên nói câu cuối cùng: “Đây là ngài Quý đặt cho cậu.”
Chỉ một câu nói đã khiến Giản Trì đang nửa tỉnh nửa mê lập tức tỉnh táo lại, để lại một câu “Cảm ơn”. Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Giản Trì nhìn bình sứ cắm hoa trên bàn ăn, hơi cảm thấy khác thường. Cậu cầm điện thoại di động, tin nhắn đầu tiên bật lên chính là ‘Chào buổi sáng’ của Quý Hoài Tư, theo sau là khuôn mặt tươi cười của những ngôi sao quen thuộc.
Giản Trì trả lời: [Chào buổi sáng, cảm ơn bữa sáng của anh.]
Quý Hoài Tư trả lời rất nhanh: [Mùi vị thế nào, thích không?]
Lúc Giản Trì nhìn thấy câu này cậu đã cắn một nửa chiếc bánh nhỏ trong đĩa, hương vị ngọt ngào mà không ngấy, không thể mô tả cảm giác, nhưng nhất định là đã sử dụng nguyên liệu tuyệt vời. Giản Trì dành tay kia để chầm chậm gõ chữ: [Rất ngon, anh đã ăn sáng chưa?]
Quý Hoài Tư: [Vẫn chưa.]
Quý Hoài Tư: [Nhưng mà em có thể mời anh qua.]
Giản Trì chậm chạm gửi đi một câu: [Mời anh?]
Trong nháy mắt tin nhắn xuất hiện ở hộp thoại, hai tiếng gõ cửa trong trẻo vang lên. Không nghi ngờ gì nữa, Quý Hoài Tư đang đứng ở cửa, anh nở ra một nụ cười dịu dàng hơn bình thường đối với Giản Trì đến mở cửa, đáy mắt lóe ra ánh sáng trong trẻo: “Chào buổi sáng. Những lời này vẫn là nên nói lúc gặp mặt cảm giác sẽ càng tốt hơn.”
Bắt đầu từ buổi tối xác định mối quan hệ, Giản Trì cảm nhận được một sự thay đổi tinh tế giữa hai người họ, nhưng dường như cũng không có sự khác biệt gì lớn so với trước đây. Khi trò chuyện, thường là những gì Quý Hoài Tư hỏi hoặc làm, ném các chủ đề và yêu cầu, cậu chỉ cần đưa ra ý kiến và quan điểm là được rồi. Nhưng sự khác biệt là, Quý Hoài Tư không còn che giấu những gì mình đã làm, anh càng trắng trợn bày tỏ tình yêu, ví dụ như một bữa sáng bất ngờ vào buổi sáng, sau đó thừa dịp Giản Trì không kịp phản ứng lại, ép người lên trao đổi một nụ hôn tự nhiên, kèm theo “Nụ hôn chào buổi sáng” như một lời giải thích hợp lý.
Khi làm những việc này hay khi nói những lời này, Quý Hoài Tư luôn mang khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú kia, giọng điệu ôn hòa không nhìn ra một chút sai sót nào. Giản Trì chưa từng yêu ai, cũng chưa từng nghe người khác nói chuyện yêu đương nên cậu chỉ có thể chấp nhận tất cả. Sau khi xác định mối quan hệ thì hai người dính với nhau một chút cũng là chuyện rất bình thường, cậu nên từ từ làm quen với cảm giác này.
Thời tiết vào buổi chiều rất tốt, hồ bơi trên tầng cao nhất là nơi náo nhiệt hơn bất cứ nơi nào khác. Giản Trì nhớ lại quần bơi thuận tay mang theo trước đó – may mắn là Giản Thành Siêu đã nghĩ đến việc này, dù thế nào cũng phải để cậu mang theo, còn có một cái khăn tắm. Cầm theo hai thứ đi, Giản Trì đi thang máy lên tầng trên cùng, lúc này mới nhớ tới cậu có thể thay quần áo trong phòng, may mắn bên cạnh hồ bơi ngoài trời cũng thiết lập phòng thay đồ. Giản Trì đi vào, vừa cởi áo ra, chính xác mà nói hai cánh tay vẫn còn trong tay áo, sau lưng đột nhiên truyền đến một lực, kéo cậu lại, không thể không trực tiếp đối mặt.
“… Văn Xuyên?”
Giản Trì phản ứng lại từ trong đau đớn, trước tiên cậu còn cho rằng mình đã nhìn lầm người nhưng khuôn mặt lạnh lùng ướt đẫm trước mắt này, mái tóc dài ướt sũng sau đầu, kể cả mặt mày nam nữ khó phân biệt đều nhắc nhở cậu đây chính xác là Văn Xuyên.
Sự kinh ngạc trên mặt Giản Trì dường như đã làm cho lý trí của Văn Xuyên bị kéo trở lại. Cậu ta giật giật môi, cái gì cũng không nói, chậm rãi buông cánh tay Giản Trì ra, thu lòng bàn tay lại.
“Xin lỗi.” Một lúc lâu sau, Văn Xuyên khàn giọng mở miệng, hàng mi dài buông xuống che đi vẻ phiền muộn trong lòng kia.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Giản Trì nhìn Văn Xuyên cả người ướt đẫm, chỉ mặc một chiếc quần bơi, cậu nghĩ thầm chẳng lẽ là nước bơi có vấn đề gì. Cậu hỏi: “Cậu đến để tắm và thay quần áo à?”
“Tôi đã thấy cậu.” Văn Xuyên nói.
Nói cách khác, cậu ta thấy Giản Trì bước vào thì bước vào.
Giản Trì không biết nên nói gì. Giao tiếp giữa cậu và Văn Xuyên từ trước đến nay đều ngắn gọn như vậy, ai bảo bọn họ đều là người không thích nhiều lời. Giờ phút này đáy mắt Văn Xuyên phủ lên một tầng thâm ý nhìn không thấu, Giản Trì càng không dám dễ dàng mở miệng, tim đập trong lồng ngực mơ hồ tăng nhanh, không biết vì sao, cậu cảm thấy không được thoải mái.
“Tối hôm qua.” Bàn tay siết thành nắm đấm của Văn Xuyên nổi gân xanh bắt mắt, giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng: “Cậu nói việc cần làm, rốt cuộc là việc gì?”
Dây thần kinh căng thẳng co giật, Giản Trì nói: “Tôi…”
“Đi gặp Quý Hoài Tư, phải không?”
Ánh mắt Văn Xuyên khiến Giản Trì lần đầu tiên cảm nhận được một chút sợ hãi, cái loại cảm giác quen thuộc khi bị rắn độc nhìn chằm chằm mơ hồ có dấu hiệu quay trở lại. Giản Trì vốn muốn giấu diếm một hồi, chờ cậu hoàn toàn thích ứng với mối quan hệ này rồi mới nói với người bên cạnh, nhưng Văn Xuyên hiển nhiên đã biết rõ ràng. Không quan tâm cậu ta nhận ra bằng cách nào, Giản Trì gật đầu: “Tôi đã đi gặp anh ấy.”
“Sau đó.”
“Và sau đó…” Giản Trì đột nhiên dừng lại, cậu ngẩng đầu lên: “Tối qua, cậu ở đó sao?”
Trong đêm tối, bóng đen mờ ảo quay lưng lại kia lại hiện lên trong tâm trí Giản Trì. Văn Xuyên lạnh lùng mím chặt khóe môi, chưa nói ra tiếng nào, Giản Trì đã biết câu trả lời của cậu ta. Xem ra bước đầu tiên muốn giấu diếm chuyện này cũng không quá thành công, nó đã bị Văn Xuyên phát hiện.
“Vậy thì cậu… Đều nhìn thấy?” Giản Trì thăm dò mở miệng, đáy lòng đã có đáp án. Vừa rồi Văn Xuyên tức giận như vậy, có lẽ chính là vì cậu không có nói chuyện này cho cậu ta biết đầu tiên.
Văn Xuyên nhìn chằm chằm vào Giản Trì, khoảng cách không biết từ khi nào dần dần kéo gần, đáy mắt thâm hiểu chiếu rọi khuôn mặt Giản Trì: “Tôi muốn cậu nói cho tôi biết.”
Quả nhiên. Giản Trì thở phào nhẹ nhõm. Cũng không có gì khó hiểu, nếu Trương Dương lặng lẽ ở bên cạnh Phương Du, đợi đến khi chính cậu phát hiện ra chuyện này, cậu chắc chắn sẽ có nghi ngờ tương tự như “Cậu có coi tôi là bạn không”. Giản Trì có chút cảm giác hơi tội lỗi, cậu hơi mang theo một ít khó khăn để mở miệng, tránh né đôi mắt của Văn Xuyên: “Ừm… Thật ra cũng giống như những gì cậu đã nhìn thấy.”
Sự im lặng bao trùm hết thảy. Yên tĩnh thật lâu, lâu đến nỗi Giản Trì rốt cục cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, đôi mắt đen u ám của Văn Xuyên làm tim cậu đột nhiên rò rỉ một nhịp. Trong lúc hoảng hốt, trở lại đêm đó, dưới bóng đêm, Văn Xuyên nhìn chằm chằm vào mắt cậu, biểu hiện khó lường khi nói ra câu đó. Rõ ràng không có bất kỳ liên quan nào, Giản Trì lại nhớ tới cảnh tượng này, không thể xua đi được.
“Anh ta tỏ tình, cho nên cậu đã đồng ý rồi.” Văn Xuyên nói.
Giản Trì cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại nói không được là nơi nào: “Phải… Không phải.”
“Tối qua, tôi đã đứng đó suy nghĩ trong một thời gian dài và không đi ra để làm phiền cậu.”
Văn Xuyên trầm tĩnh nhìn cậu: “Nhưng bây giờ tôi đã hối hận rồi. Tôi nên bước ra để ngăn cản cậu, tôi đã có rất nhiều cơ hội đặt trước mắt, nhưng tôi đã không biết nắm bắt nó.”
“Văn Xuyên, cậu đang nói về cái gì vậy?”
“Nếu tối qua, tôi đứng đó tỏ tình với cậu, cậu có đồng ý không?”
Giản Trì hoàn toàn sửng sốt, cậu và Văn Xuyên, nhất định đã xảy ra một vấn đề gì đó: “… Cái gì?”
Văn Xuyên cúi đầu, giọt nước theo trán chảy dọc qua chóp mũi cao thẳng, mím môi mỏng không có màu máu. Lưng của Giản Trì dựa vào tủ khóa, không khí xung quanh làm cho cậu cảm thấy ngột ngạt. Cậu cảm giác trên người Văn Xuyên có cái gì đó đang thay đổi, hoặc là nói cách khác, một loại cảm xúc nào đó vẫn luôn đè nén ở đáy lòng Văn Xuyên thoát ly trói buộc tại thời điểm này, không hề báo trước sụp đổ, thậm chí áp chế lý trí, thúc đẩy Văn Xuyên đến gần, trong đôi mắt lạnh lẽo bắt đầu gợn sóng.
“Cậu thật sự thích Quý Hoài Tư sao?”
Giản Trì không thể trả lời, cậu nghĩ rằng cậu thích, nếu không sẽ không đồng ý với lời tỏ tình của Quý Hoài Tư. Nhưng ở phía trước này lại thêm vào hai từ “thật sự”, trong bầu không khí ngưng trệ lúc này, Giản Trì không biết nên trả lời như thế nào mới đúng, hơi thở cậu bất ổn: “Văn Xuyên, cậu bình tĩnh một chút…”
“Tôi vẫn luôn luôn bình tĩnh, bao gồm cả đêm qua.” Văn Xuyên nói: “Tôi không biết cậu thực sự không biết, hay là giả vờ không biết. Giản Trì, bây giờ tôi không muốn bình tĩnh lại. Tôi nên hiểu sớm hơn rằng, điều này không có ích cho cậu.”
Giản Trì mở to hai mắt, cậu nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, đôi môi lạnh lẽo mang theo giọt nước đè lên, lạnh đến hơi run rẩy, mềm mại cố định cậu tại chỗ.
– —–oOo——