Cậu muốn tránh đi, nhưng trong mộng không thể nào di chuyển được cơ thể, loại ngầm đồng ý bất đắc dĩ này dường như đã cho bên kia can đảm để tiến thêm một bước, làn da ấm áp chạm vào, rất gần. Giản Trì cảm thấy có chút không thể hít thở, giống như chết đuối trong từng trận từng trận, sau đó lại được cứu, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo.
“Đói bụng chưa?”
Quý Hoài Tư ngồi ở đầu giường khép quyển sách trong tay lại, Giản Trì nhận ra đây là quyển sách mà trước khi đến cậu đã để vào trong vali, nhưng vẫn không có thời gian để đọc, lúc ngồi dậy thì lắc lắc đầu, chậm mất hai nhịp mới hỏi: “Công việc của trường đã giải quyết xong chưa?”
Quý Hoài Tư nâng tay sửa sang lại mấy sợi tóc vểnh lên của Giản Trì, anh mỉm cười: “Thời gian một ngày là đủ rồi.”
Lúc này Giản Trì mới dành thời gian nhìn thoáng qua điện thoại di động, trong những lời nói kia của Bạch Hy Vũ, thật ra có một câu nói cậu ta nói không sai, trên tàu không cảm nhận được thời gian trôi qua, ánh đèn rực rỡ khắp nơi, thiếu đi cảm giác chân thật. Trong đầu Giản Trì lại hiện lên giấc mộng mơ hồ vừa rồi, tầm mắt dừng lại trên đầu của Quý Hoài Tư thêm hai giây, sợi tóc gọn gàng, thần sắc tự nhiên, cổ áo sạch sẽ không có một chút nếp nhăn, dường như từ lúc đi vào đến bây giờ đều duy trì tư thế này, không thay đổi.
Giản Trì cảm thấy có một tia xấu hổ vì suy đoán của mình. Giọng nói không nhanh không chậm của Quý Hoài Tư vang lên vào lúc này, mang đi suy nghĩ của cậu: “Lúc anh tới đây thấy Văn Xuyên đứng ở cửa, cậu ta nói đồ của em rơi ở chỗ của cậu ta, anh đã lấy vào cho em rồi.”
“… Đồ của em?”
Khi nhìn thấy chiếc khăn tắm gấp ở một bên, trái tim Giản Trì thắt chặt một chút, cậu vô thức quay đầu nhìn vào đôi mắt của Quý Hoài Tư, bên trong không hề có ý khiển trách hay thất vọng, càng giống như là kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi lời giải thích tiếp theo đây của cậu.
Tất cả những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó khó có thể giấu được nữa, Giản Trì cố gắng hết sức để rút ngắn quá trình, do dự trong chốc lát, cậu nói với Quý Hoài Tư những gì Văn Xuyên đã nói trong rạp chiếu phim. Đợi đến khi chữ cuối cùng kết thúc, Giản Trì khẩn trương quan sát biểu tình trên mặt Quý Hoài Tư, cũng may khi cậu giải thích, sắc đen trong đáy mắt Quý Hoài Tư cũng tan biến đi một chút, biến thành sự ôn hòa quen thuộc, xen lẫn sự bất đắc dĩ nhàn nhạt. Anh ngồi ở bên giường, lúc cúi đầu dựa vào Giản Trì gần hơn một chút.
“Em không cần phải giấu anh điều này, anh không có keo kiệt như vậy.”
Không biết tại sao, Giản Trì Trì cảm thấy câu nói này mang theo ý thật giả lẫn lộn.
“Nhưng mà…” Quý Hoài Tư dừng lại một chút: “Biết những gì cậu ta làm, anh vẫn có một chút khó chịu.”
“Em đã từ chối cậu ta rồi.”
“Anh biết, vì vậy ngoài việc này ra, thì anh rất hạnh phúc.”
Khi nụ hôn của Quý Hoài Tư hạ xuống, Giản Trì không có bất ngờ như vậy. Cậu biết khi hôn nên nhắm mắt lại, nhưng vẫn nhịn không được nhìn hàng mi mảnh khảnh đang phủ trên mắt của Quý Hoài Tư, chần chờ vài giây, có chút xa lạ mà đáp lại nụ hôn này.
Giản Trì chắc chắn rằng nụ hôn này rất hời hợt, hô hấp của Quý Hoài Tư ngừng lại trong một khoảng thời gian ngắn, quá nhanh, nhanh đến nỗi Giản Trì còn chưa kịp phản ứng đã bị đè lên giường. Trên giường còn lưu lại hơi ấm còn sót lại mà cậu vừa nằm, lúc này cộng thêm trọng lượng của Quý Hoài Tư, lưng tựa sâu vào nệm, sau gáy được lòng bàn tay Quý Hoài Tư bảo vệ, không có bất kỳ sự khó chịu nào, nếu không tính nhịp tim đang đập điên cuồng vào lúc này.
Sự thân mật này đối với Giản Trì mà nói quá xa lạ, không thể nói là thích hay ghét, hoặc căn bản là cậu không thể phân biệt được, mọi giác quan đều tập trung vào nơi bị Quý Hoài Tư đụng phải, má, gáy, cổ tay, còn có môi. Cậu muốn thay đổi không khí, nhưng Quý Hoài Tư cũng không cho cậu khoảng trống hoàn toàn, lúc thở dốc vẫn dán môi chặt vào cậu. Giản Trì cảm thấy chỗ bị đụng phải nóng lên, cậu lặng lẽ dựa về phía sau một chút, nhưng đã quá muộn, nụ hôn lại rơi xuống.
“Quý…”
Giản Trì chỉ kịp phát ra một tiếng, những lời còn lại bị nuốt chửng trong nụ hôn ướt át và nóng bỏng, bị môi lưỡi quấn lấy không nhanh không chậm cắt ngang. Quý Hoài Tư giống như một hồ nước mềm mại, tư thế không cứng rắn của anh khiến Giản Trì khó có thể kiềm chế được, đầu óc vang lên tín hiệu nguy hiểm, khi đèn đỏ lóe lên, Giản Trì rốt cục cũng thoát khỏi nụ hôn quá triền miên này.
“Anh…” Giản Trì bình tĩnh hít thở lại, nhiệt độ trên mặt không tự chủ được tăng lên: “Anh muốn đứng lên chưa?”
Ở khoảng cách gần như vậy, mọi chi tiết trên khuôn mặt của Quý Hoài Tư đều được nhìn thấy rõ ràng, bao gồm đôi môi ướt át, sống mũi cao thẳng, lông mày thanh tú tri thức, lúc này đuôi mắt nhuộm một chút màu đỏ mỏng, tựa như ẩn chứa một làn sương mờ ảo. Giản Trì hít thở một chút, không biết tại sao mình lại không thể rời mắt, nhưng cậu nghĩ, đại khái là đổi thành ai đều sẽ không có phản ứng nhanh hơn cậu bao nhiêu.
Nghe được câu nói của cậu, Quý Hoài Tư giật giật một chút, nhưng không phải đứng dậy, mà là cúi sống lưng xuống, đầu kề gần sát vào tai Giản Trì, âm thanh khi thở dốc nặng nề hơn bình thường, giống như nước trong bị vẩn đục: “Hình như là có.”
Giản Trì không hiểu câu “hình như” này là vì sao, cho đến khi cậu cố gắng nhúc nhích hai chân cứng đờ, khi nâng lên vô tình lướt qua một nơi nào đó. Sau một lúc ngây người ra, Giản Trì không hiểu ý của nó là gì, cuối cùng cũng nhận ra sự mơ hồ ẩn chứa trong câu nói vừa rồi. Trong im lặng, Giản Trì muốn vùi đầu vào gối bên dưới, bị Quý Hoài Tư ngăn cản, hàm chứa một ý cười hơi buồn bực: “Xấu hổ rồi sao?”
“Không có.” Giản Trì suýt nữa thì cắn vào lưỡi của mình: “Anh có muốn… Nhà vệ sinh ở đó.”
“Nhưng anh rất khó chịu.” Quý Hoài Tư không rõ ràng hừ nhẹ một tiếng, hơi thở như có như không lướt qua bên tai: “Giản Trì, em có thể giúp anh không?”
Nếu câu nói này đặt ở thời điểm bình thường sẽ không khơi dậy chút chấn động nào, nhưng lúc này nó lại giống như một hòn đá rơi xuống mặt nước, Giản Trì căn bản không biết nên suy nghĩ như thế nào, phản ứng như thế nào, cậu giống như là người học việc ngày đầu tiên đi làm đã gặp phải vấn đề nan giải, bó tay nhìn khốn cảnh trước mắt. Sự tồn tại và âm thanh của Quý Hoài Tư đã trở thành một làn sóng đẩy cậu về phía trước, làm cho cậu càng ngày càng cách xa đường lui, chỉ có thể bắt đầu, chậm chạp, không quen tay mà giải quyết vấn đề khó khăn mới lạ này.
Giản Trì mở mắt ra, nhìn trần nhà, điện thoại vừa sáng lên, bật lên tin nhắn của Trương Dương. Cậu vừa trả lời, bàn tay sau lưng liền quấn quanh ga trải giường, đến gần nhìn thời gian ở bên trên.
“Chúng ta bỏ lỡ bữa tối rồi.” Trên người Quý Hoài Tư xen lẫn hương thơm sau khi tắm rửa, còn có mùi hương quen thuộc của hoa dành dành như có như không: “Trương Dương gửi tin nhắn cho em sao?”
“Cậu ấy hỏi em đang ở đâu, có muốn đi tìm cậu ấy để hát cùng nhau hay không.” Giản Trì không dám quay lại nhìn mặt Quý Hoài Tư, giờ cậu đã tỉnh táo rồi, có vẻ như chỉ cần nhìn anh thôi cũng có thể khiến cậu tự nhiên bốc hỏa.
“Em có muốn đi không?”
“Không, cậu ấy chắc chắn sẽ lăn qua lăn lại đến rất khuya, em lại có chút mệt mỏi.” Nói xong, giọng nói của Giản Trì trở lên mơ hồ, dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ, nhưng rất nhanh đã tiêu tan trong không khí. Quý Hoài Tư đứng dậy khẽ hôn vào tai cậu một cái, nói: “Vậy hai chúng ta đi ăn khuya thì thế nào?”
Nửa nhịp sau Giản Trì mới nói một tiếng “được”. Cậu dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Quý Hoài Tư. Động tác khi thay quần áo lộ ra một mảnh lưng trơn bóng và cơ bắp cân xứng, theo thắt lưng chui vào trong quần. Giản Trì không dám nhìn xuống nữa, khi quét lại thoáng qua những chấm đỏ nhàn nhạt trên cổ Quý Hoài Tư, cậu thở một hơi thật mạnh, sau đó lặng lẽ, chậm rãi, lần này rốt cục thành công vùi đầu vào gối.
Ban đầu… Thực ra… Cậu hoàn toàn không nghĩ tới là muốn phát triển thành như vậy, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Tác giả có lời muốn nói:
Cái này gọi là: dễ như trở bàn tay
– —–oOo——