Diệp Chân Chân thấy Liễu thị cũng chống đỡ không được, nàng ủy khuất, mở miệng nói:
– “Tỷ tỷ, tốt xấu chúng ta cũng là người một nhà, lời này của tỷ rất đả thương tâm người nha!”
Nàng nói xong hốc mắt đỏ lên, nước mắt nói đến là đến.
Nàng vừa khóc lại không có đưa tới bao nhiêu đồng tình, những phu nhân quan gia đang ngồi ở đây lại không phải ngốc tử, nghe xong lời của Diệp Xu Xu một hồi, làm sao còn đoán không ra rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Tuy rằng dáng vẻ Trần Kỳ còn tính đoan chính không xấu, nhưng hắn chỉ là một thứ tử, cũng không nghe nói có công danh trong người, ở trong nhà cũng không được coi trọng. So sánh với Diệp Xu Xu mà nói, nàng lại là xinh đẹp như hoa, nàng lại là đích nữ Văn Viễn Bá, không có đạo lý nàng đi câu dẫn một tên thứ tử bừa bãi vô danh.
Càng buồn cười chính là tựa hồ cái mẹ kế nàng còn một lòng muốn hất nước bẩn lên trên người nàng, giống như ước gì phá hỏng thanh danh nàng.
Một phu nhân võ tướng, người tính tình ngay thẳng nhìn không được, bà đứng lên nói:
– “Tiểu cô nương này dáng vẻ hoa dung nguyệt mạo, ở trong nhà lại là đích nữ, hơn nữa nghe nói lại là thư đồng thiếp thân của công chúa. Nàng với điều kiện tốt như vậy, tương lai đính hôn với cái dạng gia đình gì không được? Mà phải đi câu dẫn nam nhân sao?”
Nói xong bà còn khinh miệt mà liếc Trần Kỳ một cái.
Lời này của bà khiến cho rất nhiều người tán đồng, mọi người lại không ngu, thời điểm Diệp Xu Xu cùng Trần Kỳ đứng ở một nơi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra rốt cuộc là ai không xứng với ai, lý do thoái thác của Trần Kỳ một chút đều không thể làm người tin phục.
Ninh Viễn Hầu phu nhân thấy rất nhiều phu nhân trong phòng đều đứng ở bên Diệp Xu Xu, mày bà nhăn lại, thầm nghĩ nếu hôm nay không thể hất bồn nước bẩn này đến trên đầu Diệp Xu Xu, tên bị hao tổn chính là Ninh Viễn Hầu phủ bọn họ.
Nghĩ xong, Hầu phu nhân sử cái ánh mắt với Trần Kỳ bên cạnh, Trần Kỳ hiểu ý, hắn thanh thanh giọng, cao giọng nói:
– “Vốn dĩ ta bận tâm mặt mũi Diệp cô nương không nghĩ nói ra hết thảy sự tình, nhưng hôm nay ta không thể không nói.”
– “Kỳ thật vị Diệp cô nương này đã sớm đối với ta phương tâm ám hứa, ta nhiều lần tránh né, nhưng nàng vẫn gắt gao dây dưa, nàng trả lại cho ta viết thơ tình đưa túi thơm.”
Nói tới đây, Trần Kỳ lấy từ trong lòng ngực ra một cái túi thơm có thêu hoa mai, giơ lên cao cao, triển lãm hướng mọi người,
– “Xem, đây là túi thơm nàng tặng cho ta!”
Giọng hắn rơi xuống, tầm mắt của mọi người trong phòng đều nhìn về phía cái túi thơm kia.
Túi thơm thêu hoa mai, mặt trên có một chữ xu, Trần Kỳ lật qua mặt trái, mặt trái bên dưới góc trái còn có một chữ kỳ.
“Xu” “Kỳ”, hai chữ này vừa lúc không bàn mà hợp ý nhau tên Diệp Xu Xu cùng Trần Kỳ.
Mọi người vừa thấy, trên mặt đều là kinh ngạc.
Dựa theo tập tục Hạ Triều, túi thơm cũng không phải là có thể tùy tiện tặng người.
Vừa mới mở miệng nói thay Diệp Xu Xu, võ tướng phu nhân thấy cái túi thơm kia cũng ngẩn người, bà quay đầu hỏi Diệp Xu Xu:
– “Cái túi thơm này thật là của ngươi sao?”
Diệp Xu Xu mặt trầm như nước, vừa rồi khi Trần Kỳ lấy ra túi thơm, nàng liền nhận ra túi thơm đó xác thật là đồ vật của nàng, đồ vật của nàng làm sao lại ở chỗ Trần Kỳ? Là ai đưa hắn?
Diệp Xu Xu còn chưa có mở miệng nói chuyện, Địch Uyển Dung liền cướp lời,
– “Nha, cái này xác thật là túi thơm của Diệp Xu Xu, trước kia ta còn thấy nàng mang qua đấy!”
Nàng nói xong còn hỏi Diệp Chân Chân,
– “Chân Chân, ngươi tới nói đi cái túi thơm này rốt cuộc có phải của tỷ tỷ ngươi hay không?”
Diệp Chân Chân cắn cắn môi, ấp a ấp úng không chịu trả lời, thoạt nhìn cực kỳ khó xử. Bất quá tuy rằng nàng không nói, nhưng trên vẻ mặt lại khó có thể tin, nhìn Diệp Xu Xu nói:
– “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ thật sự……”
Lời kế tiếp tuy rằng nàng chưa nói, nhưng người ở đây làm sao còn liên tưởng không ra kế tiếp nàng sẽ nói là cái gì?
Diệp Xu Xu cắn chặt răng, Diệp Chân Chân tiện nhân này! Túi thơm này tám phần là nàng ta đưa cho Trần Kỳ!
Túi thơm này là lão thái thái cho, trừ bỏ nàng ra, Diệp Trường Canh cùng Diệp Chân Chân cũng có một cái, dùng vật liệu đều giống nhau, rất nhiều người cũng đều gặp qua nàng mang cái túi thơm này.
Trần Kỳ dựa vào cái túi thơm này hòa nhau một điều, hắn hơi có chút đắc ý, cao giọng nói:
– “Chư vị, cái túi thơm này chính là tín vật đính ước Diệp Xu Xu tặng cho ta, nàng đối ta khuynh mộ đã lâu, hôm nay xác thật là nàng bị ta cự tuyệt sau thẹn quá thành giận đánh ta hôn mê, nàng đánh ta hôn mê còn không tính, còn vu oan hãm hại ý đồ hủy thanh danh ta, ta thật sự quá tức giận, cho nên mới phải tố giác nàng!”
Hắn nói ra chuyện này khiến cho trong lòng mọi người chấn động, Liễu thị cau mày vẻ mặt không tán đồng, nói Diệp Xu Xu:
– “Xu Xu, ngươi làm sao mà có thể làm ra việc lén lút trao nhận này vậy?”
Lời này không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu. Mọi người trong phòng nghe xong mắt lộ ra kinh ngạc, hay là Trần Kỳ nói thế nhưng là sự thật?
Diệp Xu Xu lạnh mặt, nhìn quanh một vòng, Ninh Viễn Hầu phu nhân, Trần Đình, Địch Uyển Dung, Liễu thị, Diệp Chân Chân, còn có tên Trần Kỳ…… Mấy người này hợp nhau dẫn lửa tới phải đối phó nàng nha!
Địch Uyển Dung đắc ý mà mở miệng nói:
– “Diệp Xu Xu, ta thật là không nghĩ tới ngươi thế nhưng là loại người này, lén lút trao nhận còn chưa tính, Trần công tử cự tuyệt ngươi, ngươi cư nhiên còn thẹn quá thành giận động thủ đánh người?”
Trần Đình cũng nói:
– “Đúng vậy, Diệp cô nương, đây là ngươi không phải, tuy huynh trưởng ta là nam tử, cũng không nên chịu bực khi dễ này! May là hắn để lại cái túi thơm này, nếu không hiện giờ chẳng phải là tùy ý ngươi tới ô thanh danh hắn?”
Mấy người này kẻ xướng người hoạ, mắt thấy tình thế liền phải phản chiến, Diệp Xu Xu ngực phập phồng vài cái, mở miệng nói với Trần Kỳ:
– “Nếu ngươi nói túi thơm là ta cho ngươi, vậy được, phiền toái ngươi nói cho ta biết, là khi nào ta cho ngươi!”
Trần Kỳ nghĩ nghĩ nói:
– “Ba ngày trước!”
Diệp Xu Xu cười lạnh,
– “Ba ngày trước ta còn ở trong cung làm thư đồng cho công chúa, sao có thể tặng đồ cho ngươi?”
Trần Kỳ sửng sốt, ngay sau đó lại nói:
– “Là ngươi chỉ thị nha hoàn tặng cho ta!”
Diệp Xu Xu nói:
– “Nha hoàn? Cái nha hoàn nào, thật ra ngươi nói cho ta nghe một chút đi nàng tên gọi là gì, trông như thế nào, thời điểm đưa túi thơm cho ngươi là ở giờ nào? Địa điểm nào? Mặc chính là y phục gì!”
Một phen lên tiếng Trần Kỳ kế tiếp bại lui, chính là Trần Kỳ lại còn đang mạnh miệng,
– “Ta làm sao nhớ rõ nhiều như vậy! Ta chỉ biết túi thơm này chính là ngươi tặng cho ta! Mặt trên còn thêu tên ngươi cùng tên của ta, ngươi cũng không thể chống chế đi?”
Diệp Xu Xu bị dáng vẻ vô lại này của hắn làm cho tức giận không thôi, hiện giờ túi thơm ở trong tay hắn, chỉ cần hắn cắn chết túi thơm chính là nàng đưa, vậy vô luận nàng làm thế nào cũng khó có thể phủi sạch với chính mình, nếu là sự tình hôm nay truyền ra đi, ngày sau còn không biết sẽ bị truyền thành bộ dáng gì?
Trong đầu nàng nhanh chóng chuyển động, nhưng trước sau không nghĩ ra được đối sách tốt nào, thế nhưng vào lúc này, lại nghe được ngoài cửa truyền đến một đạo âm thanh kinh hoảng thất thố.
– “Thái thái…… Thái Tử điện hạ…… Giá lâm!”
Dứt lời, mọi người trong phòng đều kinh ngạc.
Diệp Xu Xu mở to hai mắt, nhìn hướng cửa, lại thấy một dáng người cao dài mặc bạch y xuất hiện ở cửa.
Người nọ thân thể đĩnh bạt, thanh tuyển như tùng trúc, khiến người không dám nhìn gần.
Bên cạnh hắn còn đi theo một nam nhân hơn bốn mươi tuổi khom lưng uốn gối, nam nhân đó đúng là Ninh Viễn Hầu.
Trong phòng rất nhiều người là nhận ra Thái Tử, thấy hắn tiến vào đều chấn động, không nghĩ tới người tới thế nhưng thật là Thái Tử!
Bọn người Ninh Viễn Hầu phu nhân cùng với Trần Đình Địch Uyển Dung sợ ngây người.
– “Tham kiến Thái Tử điện hạ!”
Tất cả mọi người trong phòng quỳ xuống hành lễ.
Thái Tử còn cầm một cây quạt xếp trong tay, nhìn thấy động tác nhiều người nhất trí quỳ như vậy, mắt hắn thực mau tỏa định ở một chỗ, khi Diệp Xu Xu ngẩng đầu nhìn lén, vừa lúc bị hắn bắt được.
Thái Tử cong môi hướng nàng hơi hơi mỉm cười, Diệp Xu Xu nhớ tới chuyện sốt ruột vừa rồi, kéo kéo khóe miệng.
Thái Tử nói:
– “Đều đứng lên đi.”
Tất cả mọi người trong phòng đứng lên, Thái Tử khoanh tay mà đứng, chậm rãi dạo bước đi tới, hắn nhìn quanh bốn phía một vòng, mọi người vừa tiếp xúc với tầm mắt hắn, liền vội vàng cúi đầu không dám nhìn hắn.
Thái Tử nói:
– “Vừa rồi thời điểm cô đi ngang qua nơi này, nghe được bên trong truyền đến âm thanh khắc khẩu, phát sinh chuyện gì?”
Ninh Viễn Hầu nhanh chóng tới hoà giải,
– “Điện hạ, ngài hiểu lầm, hôm nay là ngày sinh của phu nhân nhà thần, mọi người đều là đến mừng thọ phu nhân đấy!”
Thái Tử liếc nhìn hắn một cái, Ninh Viễn Hầu hậm hực ngậm miệng, trong phòng không ai dám nói chuyện, Địch Uyển Dung cười đi tới,
– “Điện hạ, ngài làm sao tới?”
Thái Tử không để ý đến nàng, hắn hướng tầm mắt tới Trần Kỳ, hắn cong cong khóe môi,
– “Vừa rồi là ngươi đang nói chuyện sao?”
Khi Trần Kỳ tiếp xúc đến tầm mắt Thái Tử, cả người hắn run lên, sợ tới mức đầu lưỡi đều thắt,
– “Điện điện điện…… Hạ……”
Thái Tử nhìn thấy túi thơm trong tay Trần Kỳ, hắn hơi hơi nheo nheo mắt, đi lên trước, một phen giựt lấy túi thơm kia.
Nhìn thấy trên túi thơm rỉ sắt chữ “Xu”, lông mày hắn nhíu lại,
– “Túi thơm của cô làm sao lại ở trong tay ngươi?”
Lời này vừa nói ra, toàn trường cả kinh, cái túi thơm này thế nhưng của Thái Tử điện hạ?
Vẻ mặt Địch Uyển Dung không thể tin tưởng, Diệp Chân Chân cũng đã bị kinh hách.
Diệp Xu Xu khóe miệng vừa kéo.
Thái Tử cầm túi thơm ước lượng, mắt lạnh nhìn về phía Trần Kỳ,
– “Ngươi cũng dám trộm đồ của cô?”
Trần Kỳ sợ ngây người, hắn thình thịch quỳ gối trên mặt đất, nói năng lộn xộn:
– “Không không không, điện hạ, ta không có trộm đồ của ngài……”
– “Không trộm?”
Thái Tử nheo mắt,
– “Vậy đồ vật của cô như thế nào lại ở chỗ ngươi hả?”
Trần Kỳ ở dưới ánh mắt của Thái Tử trong lòng hoảng loạn lên,
– “Điện hạ, túi thơm này là là…… Là Diệp Xu Xu tặng cho ta……”
– “Diệp Xu Xu đưa cho ngươi?”
Thái Tử xụ mặt, quay đầu nhìn về phía Diệp Xu Xu, Diệp Xu Xu phản ứng lại, nàng giơ tay lên đầu hàng:
– “Điện hạ đừng loạn hoài nghi người, tiểu nữ không có cho hắn, là hắn vu hãm nói túi thơm này là tiểu nữ đưa, hắn còn nói tiểu nữ thích hắn đưa túi thơm cho hắn làm tín vật đính ước……”
Nghe vậy, mặt Thái Tử lạnh hơn, hắn nắm chặt túi thơm trong tay, đi vài bước tới bên Trần Kỳ, Trần Kỳ quỳ trên mặt đất bị dọa đến liên tục lui về phía sau.
Thái Tử trầm mặt, thanh âm không có một tia độ ấm,
– “Ngươi lặp lại lần nữa, rốt cuộc túi thơm là ai tặng cho ngươi? Nếu ngươi còn dám nói dối, cô tuyệt không tha.”
Trán Trần Kỳ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn đột nhiên nhớ tới Diệp Xu Xu từng nói với hắn nàng là nữ nhân của Thái Tử…… Cho nên chẳng lẽ cái túi thơm này thế thế nhưng vật sở hữu của Thái Tử sao?
Nghĩ như vậy cả người Trần Kỳ đều không khỏe, xong rồi xong rồi xong rồi, nguyên lai Diệp Xu Xu không lừa hắn, nàng thế nhưng thật là nữ nhân của Thái Tử……
– “Oan uổng mà, điện hạ, túi thơm này…., thật sự không phải ta trộm, mà là bà ta! Là bà ta cho ta!”
Trần Kỳ không nói hai lời duỗi tay chỉ hướng Liễu thị, lên án bà.
Mọi người nhìn theo phương hướng hắn chỉ, Liễu thị đại kinh thất sắc, Diệp Chân Chân cũng luống cuống, các nàng cũng không dự đoán được sự tình thế nhưng sẽ biến thành như vậy.
Thái Tử bóp túi thơm trong tay, nhìn Liễu thị, sắc mặt Liễu thị tức khắc trắng bệch, tuy rằng trước nay bà đều không có gặp qua Thái Tử, thế nhưng bà cũng nghe nói qua một ít lời đồn về Thái Tử điện hạ, biết hắn cũng không phải một người dễ trêu chọc.
Diệp Chân Chân cũng sợ hãi, nàng nhìn ra được Thái Tử vào đây là đặc biệt tới làm chủ cho Diệp Xu Xu.
Ánh mắt Thái Tử lạnh lẽo,
– “Nguyên lai túi thơm là ngươi cho hắn.”
Liễu thị chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, bà biết đại sự không ổn, nhanh chóng mở miệng phủ nhận,
– “Không không không, Thái Tử điện hạ, thần phụ không có……”
Liễu thị vừa phủ nhận, Trần Kỳ lập tức liền không chịu,
– “Rõ ràng chính là ngươi đưa cho ta! Là ngươi muốn huỷ hoại thanh danh Diệp Xu Xu, cho nên ra chủ ý kêu ta bôi nhọ Diệp Xu Xu!”