Diệp Trường Canh đi tới nhỏ giọng nói với Diệp Xu Xu:
– “Tối hôm qua Tống Tử Minh đánh cái người hắn mang về chết khiếp, giống như thẩm vấn ra một ít thứ, sáng nay lại có người lại đây truyền tin cho điện hạ, sắc mặt Thái Tử liền biến đổi thật không tốt, nhìn dáng vẻ chỉ sợ nơi này xảy ra chuyện gì!”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu cả kinh hỏi:
– “Xảy ra chuyện gì?”
Diệp Trường Canh gãi gãi đầu,
– “Cái này ca ca cũng không rõ ràng lắm, ca ca lại không phải tâm phúc của điện hạ, hắn là sẽ không nói cho ca ca biết.”
Diệp Xu Xu trong lòng lo sợ bất an, chẳng lẽ là có quan hệ với thích khách tối hôm qua? Người phái những thích khách đó tới sẽ là ai đây?
Nàng thoáng suy tư một phen, có thể làm Thái Tử thay đổi sắc mặt xem ra địa vị đối phương khẳng định không thấp…… địa vị cao hơn Thái Tử còn có thể là ai?
Không cần suy nghĩ nhiều, Diệp Xu Xu liền nhận định mỗ trong cung.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nghĩ đến cái lão thái bà kia, Diệp Xu Xu nhíu mày, bà ta thật đúng là một khắc đều không ngừng nghỉ.
*** *** *** *** ***
Diệp Xu Xu nghĩ không sai, xác thật Thái Hậu một khắc đều không ngừng nghỉ, bởi vì kế hoạch ám sát Thái Tử trong quân doanh chậm chạp không thể chứng thực, thêm nữa mấy ngày này xảy ra mấy sự tình, Thái Hậu nôn nóng khó nhịn, tính tình càng thêm nóng nảy, chỉ nghĩ giết người để tiết lửa giận, giết ai đây?
Diệp Xu Xu liền thành cái đinh trong mắt bà, trải qua hai lần giáo huấn, lần này Thái Hậu cũng không tính toán phái thủ hạ trực tiếp đi làm chuyện này, mà là phái thủ hạ cải trang giả dạng đi ngoài kinh thành tìm được một đội xác thủ, kêu những người đó đi giết Diệp Xu Xu.
Vốn dĩ Thái Hậu làm như vậy rất khó lưu lại nhược điểm, chỉ tiếc gặp Thái Tử.
Mấy năm nay, Thái Tử xây dựng vòng tin tức khổng lồ, thuộc hạ tài ba vô số, tra loại chuyện này căn bản là phí không bao nhiêu sức lực, sau khi Tống Tử Minh biết tên bang phái kia, liền lập tức bồ câu đưa thư kêu ám vệ đi tra xét.
Ban đêm cùng ngày, ám vệ liền xuất phát tìm được cái bang phái đó, bắt đi lão đại trong đó, sau một hồi khảo vấn thì, ra được tướng mạo người mua người giết Diệp Xu Xu, tin tức bao trùm toàn diện, thông qua một phen điều tra, liền rất mau xác định mục tiêu.
Nếu như Diệp Xu Xu biết Thái Tử có thể làm được tin tức linh thông như vậy, tám phần sẽ cả kinh rớt cằm.
Tóm lại độc thủ phía sau màn liền bị nắm ra như vậy. Không hề nghi ngờ chính là Thái Hậu.
Cho nên Thái Tử mới có thể tức giận như vậy!
*** *** *** *** ***
Kinh thành xảy ra một sự kiện lạ, Ninh Vương thân tôn tử của Thái Hậu rõ như ban ngày thế nhưng cả người xích lõa nằm ở trên đường cái Chu Tước hôn mê bất tỉnh.
Người lui tới qua đường bỗng nhiên thấy trên đường nằm một nam nhân lõ@ lồ đều sợ ngây người, các nam nhân vây quanh người này cười nhạo, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nam nhân sao thấy lõ@ nam đều thích so sánh chỗ kia của đối phương có lớn hơn của mình hay không, vừa thấy đột nhiên phát hiện chỗ đó của lõa nam so với người bình thường nhỏ hơn một ít.
Một ít người liền bởi vậy trêu đùa lên. Liền ở thời điểm mọi người xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, trong đám người đột nhiên có người hô to một tiếng,
– “Ninh Vương! Người này là Ninh Vương!”
Quần chúng vây xem đại kinh thất sắc, không nghĩ tới cái lõa nam trước mắt này thế nhưng lại là một Vương gia!
Ninh Vương truồng lõ@ thể nằm ở trên phố hồi lâu, rốt cuộc mới được gia nô trong phủ Ninh Vương cứu trở về. Chính là thanh danh hắn đã bị huỷ hoại, dân chúng kinh thành đều đang truyền, nói hắn bị lột y phục ngủ trên đường cái, còn nói hắn là Vương gia tiểu kê kê, kết quả lời này càng truyền càng khoa trương, truyền tới sau thế nhưng nói chỗ kia của hắn chỉ nhỏ như ngón út, càng có cực giả nói hắn là người yếu s!nh lý, là thái giám.
Ninh Vương cũng bất quá hai mươi mấy tuổi, không thể hiểu được bị người lột y phục, bị nhiều người vây xem như vậy, bên ngoài thế nhưng còn truyền ra cái loại khó nghe này, cảnh này khiến cả người hắn đều sắp điên rồi.
Thái Hậu biết việc này tức điên, thế nhưng có người dám can đảm hại tôn tử bà như vậy! Bà cho người tra xét một vòng cũng không tra được độc thủ phía sau màn là ai, chính là lời đồn bên ngoài lại càng truyền càng rét, càng có đồng dao nói Thái Hậu muốn nâng đỡ Ninh Vương làm hoàng đế, nhưng Ninh Vương lại phế lại ngu không còn dùng được, hy vọng của Thái Hậu rơi vào khoảng không……
Đồng dao linh tinh như thế thực mau truyền khắp kinh thành, một ít người hiểu chuyện còn một hai phải thêm một câu nữa, Ninh Vương kê kê vừa ngắn vừa nhỏ, so cũng không kém với thái giám……
Cứ như vậy, trong một đêm Ninh Vương trở thành trò cười trong toàn kinh thành.
Tin tức xuyên đến lỗ tai Diệp Xu Xu, Diệp Xu Xu “chặc chặc” hai tiếng.
– “Quá tổn hại, cái này cũng quá tổn hại!”
Nàng không nghĩ tới Thái Tử thế nhưng sẽ làm ra loại sự tình này, bất quá thật đúng là đừng nói, biện pháp nham hiểm như vậy xác thật rất có hiệu quả. Từ nay về sau, dân chúng nhắc tới Ninh Vương, đó chính là vừa ngắn vừa nhỏ như thái giám…… với thanh danh như vậy, về sau hắn còn có thể đăng cơ?
Nằm mơ đi thôi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Việc này còn không tính xong, nhà mẹ đẻ Thái Hậu Trần Quốc công phủ cũng đã xảy ra chuyện, những năm gần đây, Trần quốc công và thân thuộc trong tối ngoài sáng không biết thu bao nhiêu hối lộ, thân thích trong phủ phạm phải án tử một vụ so với một vụ lớn hơn, trong lúc này toàn bộ đều giũ ra….
Rút ra củ cải mang ra bùn, rất nhiều quan viên đi gần với Trần quốc công cũng đều bị xốc gốc gác.
Án tham ô án mạng người, từng cái từng cái, tại mấy ngày này, tập trung bị bại lộ ra.
Lúc này dân chúng kinh thành mới phát hiện, nguyên lai ngày thường thể diện công hầu thế gia ngầm thế nhưng ra tới nhiều hoạt động xấu xa như vậy.
Mấy ngự sử đại nhân thuộc hạ Thái Tử cầm tấu chương gấp không chờ nổi mà bắt đầu công kích treo cổ những người đó, Khang Nguyên Đế thuận thế liền bắt bọn họ.
Tự nhiên Thái Hậu không chịu thiện bãi cam hưu*, lấy ra di chiếu tiên đế, bức Khang Nguyên Đế buông tha người Trần gia. Đây là lần đầu tiên bà lấy ra phong chiếu thư đó, ngày thường phong chiếu thư này đều là bị bà chú ý cất giữ.
(Chú thích: thiện bãi cam hưu nghĩa là từ bỏ ý đồ)
Khang Nguyên Đế nhìn thấy phong chiếu thư đó, mặt ông trầm như nước, phong di chiếu xác thật là phụ hoàng ông trước khi lâm chung viết, trên giấy trắng mực đen viết kêu ông sau khi đăng cơ phải đối xử tử tế người Trần gia, vô luận trong tương lai tình huống như thế nào, đều không thể động Trần gia một phân một hào.
Đây cũng là nguyên nhân nhiều năm Khang Nguyên Đế đối Thái Hậu cùng với Trần gia ném chuột sợ vỡ đồ như vậy, cổ đại chữ hiếu lớn hơn trời, nếu ông không làm theo di chiếu tiên đế, vậy ông phải đội cái thanh danh bất hiếu……
Nhiều năm như vậy, Thái Hậu vẫn luôn chưa đưa ra phong chiếu thư này, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng đem ra.
Mắt Khang Nguyên Đế thâm trầm, chắp tay thi lễ với Thái Hậu,
– “Mẫu hậu, trẫm rõ ràng.”
Ngay sau đó ông hạ lệnh phóng thích Trần quốc công và gia quyến.
Liền ở thời điểm Thái Hậu yên lòng, đêm hôm, rốt cuộc người Thái Tử xếp vào làm nội ứng trong cung bà đã ra tay.
Phong di chiếu đó trải qua nội ứng trăm cay ngàn đắng rốt cuộc trộm ra, cuối cùng bị Thái Tử giao cho Khang Nguyên Đế.
Khang Nguyên Đế bắt được phong chiếu thư đó, nhẹ nhàng thở ra, mấy ngày nay ông bồi nhi tử diễn trận diễn này chính là vì buộc Thái Hậu lấy ra phong chiếu thư hoang đường năm đó tiên đế viết xuống này.
Phong chiếu thư đó dừng ở trên tay Khang Nguyên Đế một lát, cuối cùng bị đốt quách cho rồi.
Nhìn lò lửa thoáng lên ngọn lửa, Khang Nguyên Đế hiện ra sát ý.
Mọi người trong Trần Quốc công phủ lại lần nữa bị bắt, lúc này đây, Khang Nguyên Đế không chút khách khí mà đếm kỹ tội trạng họ, phế truất tước vị chức quan, phán sao trảm trên dưới ba tộc Trần thị.
Thái Hậu nghe nói tin tức cả kinh trợn mắt há hốc mồm, bà vội vã đi tìm Khang Nguyên Đế chất vấn vì sao ông phải cãi lời di chiếu tiên đế? Chẳng lẽ ông không sợ người trong thiên hạ nhục mạ sao?
Mà Khang Nguyên Đế giờ phút này cũng đã hoàn toàn trở mặt.
Hiện giờ thanh danh Trần quốc công xấu thành như vậy, đã khơi dậy dân oán, liền tính ông thật sự xử trí một nhà Trần quốc công, các bá tánh cũng sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sẽ không nói ông vong ân phụ nghĩa.
– “Trần quốc công cùng với đám con cháu ông ta ăn hối lộ trái pháp luật làm xằng làm bậy, người thiên hạ ai cũng có thể g!ết chết! Trẫm làm hết thảy bất quá là thay trời trừ bạo an dân thôi!”
Thái Hậu khó có thể tin,
– “Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi thế nhưng thật sự dám cãi lời di chiếu tiên đế?”
– “Di chiếu? Cái di chiếu gì?”
Khang Nguyên Đế trào phúng,
– “Trẫm chưa bao giờ nghe nói qua phụ hoàng trừ bỏ truyền ngôi cho trẫm, còn từng để lại di chiếu khác!”
Thái Hậu trừng lớn đôi mắt, bà không rõ Khang Nguyên Đế vì sao sẽ nói như vậy, chờ đến lúc bà vội vã trở về lấy di chiếu, rốt cuộc bà mới phát hiện di chiếu bà cất giấu kỹ thế nhưng không thấy……
Là Khang Nguyên Đế! Khang Nguyên Đế trộm đi di chiếu của bà!
Thái Hậu khuôn mặt vặn vẹo, đã không có di chiếu, bà đã hoàn toàn mất đi bảo đảm cuối cùng, trong tay bà còn có binh, chính là phần lớn những người này bị thuyên chuyển đi theo Thái Tử xuất chinh rồi.
Hiện tại bà hai bàn tay trắng, những thế gia có liên quan với Trần gia đột nhiên không kịp phòng ngừa đều bị bắt, liền một chút chuẩn bị đường sống đều không có, hiện giờ bọn họ thật thành thịt cá trên thớt, chỉ mặc người xâu xé.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Thái Hậu suy sụp ngồi dưới đất, mặt bà xám như tro tàn, không nghĩ tới nhanh như vậy, thế nhưng bà sẽ bại hoàn toàn như thế!
Nguyên bản bà cho rằng ít nhất chờ đến Thái Tử trở về, bà mới có thể bị thua…… Lại không nghĩ rằng, thế nhưng Khang Nguyên Đế sẽ làm sấm rền gió cuốn như thế!
Phe phái Thái Hậu lấy tốc độ nhanh chóng như thế rơi đài là tất cả mọi người không đoán trước được.
Sau khi cả nhà Trần quốc công bị phán trảm thủ thì, Thái Hậu ngã bệnh, bệnh này rốt cuộc không dậy được, xưa nay Thái Tử sẽ không lưu lại mối họa cho chính mình, cơ hội tốt như thế, sao hắn có thể để cho bà có cơ hội lại tiếp tục nhảy nhót ra yêu thiêu thân?
Cuối cùng thái y dưới sự bày mưu đặt kế của Thái Tử làm Thái Hậu trúng gió tê liệt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chuyện này Thái Tử không nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả Khang Nguyên Đế cũng không biết nội tình, ông nghe nói Thái Hậu bị bệnh trúng gió thì, đặc biệt chạy tới vấn an bà, nhìn thấy Thái Hậu trên giường không duyên cớ già nua mười mấy tuổi, ngoài mi mắt lé chảy nước, ngay cả lời nói đều nói không nhanh nhẹn, ông thổn thức không thôi, thở dài một hơi.
– “Tốt xấu năm đó cũng coi như ngài đã nâng đỡ trẫm, đối trẫm có ân, từ nay về sau ngài phải đàng hoàng bảo dưỡng tuổi thọ đi.”
Từ đó về sau, Khang Nguyên Đế đã không còn đặt chân tới Từ Ninh Cung, rốt cuộc Thái Hậu sống thế nào, ông cũng không quan tâm, chỉ là sau khi Thái Hậu trúng gió tê liệt không đến nửa năm liền chết.
Sau khi Thái Hậu chết, Khang Nguyên Đế vẻ vang tổ chức một hồi tang lễ long trọng cho bà, ở trong lễ tang, Khang Nguyên Đế còn lau vài giọt nước mắt, đương nhiên đây là lời phía sau.
Giải quyết sự tình Thái Hậu xong, tin tức lớn nhất trong kinh thành chính là Thái Tử rốt cuộc khải hoàn hồi triều!
Lần này Thái Tử điện hạ lần đầu tiên lãnh binh xuất chinh, đã giết địch vô số, chiến thắng trở về, trên dưới cả Hạ Quốc đều sôi trào.
Trong kinh thành, trên đường cái Chu Tước từ cửa thành muôn người đều đổ xô ra đường, toàn bộ phố đều bị đám đông mãnh liệt vây quanh chật như nêm cối, dân chúng phía sau tiếp trước mà chen lấn đi lên muốn thấy dung nhan Thái Tử điện hạ.
Chờ tới ngày thăng chức, cửa thành, rốt cuộc xuất hiện thân ảnh Thái Tử điện hạ.
Lại thấy hắn một thân giáp bạc, dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng lên, trên khôi giáp trâm anh đỏ thắm như máu, bên hông hắn giắt một thanh bảo kiếm, khí thế thần tuấn như hồng.
Hắn phản quang mà đến thấy không rõ khuôn mặt, nhưng dù vậy, khí phái toàn thân, cũng làm tất cả mọi người ở đó hít hà một hơi.
Hắn càng đi càng gần, hơi hơi nâng cằm lên, lúc này dân chúng vây xem mới thấy rõ mặt hắn, đột nhiên đám người lập tức an tĩnh lại.
Nguyên lai dáng vẻ Thái Tử điện hạ thế nhưng anh tuấn như thế!
Không chỉ có anh tuấn, lại còn có tuổi trẻ tài cao. Cũng không biết tương lai cái dạng nữ tử gì mới có thể xứng với hắn……
Sau khi Thái Tử đi ngang qua không bao lâu, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, lúc này mới phản ứng lại bọn họ là lại đây nghênh đón điện hạ, như thế nào cái gì có thể tỏ vẻ đều không có?
Dân chúng vây xem đều hoan hô lên.
Hoa tươi, trái cây, khăn tay cùng túi thơm của các cô nương đều ném tới hướng các tướng sĩ mới chiến thắng trở về.
Tống Tử Minh đi theo bên cạnh Thái Tử, thực mau, trên người hắn đã bị ném đầy hoa tươi cùng túi thơm, hắn lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ được đãi ngộ như thế, hắn cực kỳ vui sướng, vui sướng mà hưởng thụ dân chúng đường phố hoan nghênh.
Phía trước đội ngũ, trên người trên đầu Thái Tử cũng bị ném đầy hoa tươi, bởi vì dáng vẻ hắn anh tuấn nhất, thân phận địa vị lại tối cao, cho nên cô nương ném đồ vật cho hắn là nhiều nhất, còn có người gan lớn kêu gọi “Thái Tử điện hạ”.
Đương nhiên Thái Tử lười đi để ý những người này, hôm nay vốn dĩ hắn không muốn đi một chuyến như vậy, thế nhưng bộ hạ đều muốn lãnh hội một chút tư vị chiến thắng trở về được dân chúng trên đường hoan nghênh, vì thỏa mãn bọn họ, hắn mới cố mà đi một chuyến này.
Đi ngang qua dưới cửa sổ một khách đ!ếm, có một tiếng hô to với hắn,
– “Điện hạ, rốt cuộc ngài đã trở lại!”
Thái Tử ngước mắt nhìn lại, lại thấy chỗ đó thế nhưng là Địch Uyển Dung.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Địch Uyển Dung cực kỳ hưng phấn, nhắm ngay Thái Tử ném xuống khăn tay cùng túi thơm của mình, Thái Tử xụ mặt tốc độ phóng ngựa nhanh hơn, né tránh khăn tay cùng túi thơm.
Đi qua dưới khách đ!ếm, hắn quay đầu lại nói với Địch Thanh Huyền:
– “Muội muội của ngươi phải mau chóng tìm người gả đi.”
Địch Thanh Huyền sửng sốt, điện hạ thế nhưng muốn muội muội hắn gả chồng?
– “Đây là vì sao?”
Thái Tử nhếch lên khóe môi,
– “Thực mau cô liền phải thành thân với Diệp Xu Xu, cô không hy vọng có bất luận kẻ nào sẽ quấy rầy đến chúng ta, cho nên cô hy vọng trước khi đó, muội muội ngươi có thể gả đi.”
Lời này làm Địch Thanh Huyền nắm chặt dây cương trong tay,
– “Điện hạ…… Ngài muốn thành thân?”
Thái Tử gật đầu,
– “Ừ, cô cho ngươi thời gian mười ngày chọn lựa muội phu, trong vòng hai tháng, Địch Uyển Dung cần phải gả chồng.”
Nói xong hắn cũng không quay đầu lại mà cưỡi ngựa rời đi.
Chỉ để lại Địch Thanh Huyền ngốc lăng ở nơi đó, biểu tình hoảng hốt.