Lâm Nhạc Nhạc nói như rồng leo làm như mèo mửa.
Tưởng Trạch đi ra ngoài xem tuyết, quay về gọi Lâm Nhạc Nhạc dậy đắp người tuyết. Cậu hừ một tiếng muốn cuộn mình trong chăn, cuối cùng chỉ lộ ra đôi mắt nhìn hắn.
Tưởng Trạch nửa quỳ xuống gần sát mặt Lâm Nhạc Nhạc, sau đó cong khóe miệng lên hôn mí mắt cậu: “Không dậy à?”
Lâm Nhạc Nhạc nhỏ giọng hỏi hắn: “Bên ngoài lạnh không?”
Tưởng Trạch sờ mặt Lâm Nhạc Nhạc. Đầu ngón tay hắn vừa sờ vào tuyết, mặc dù không đến mức lạnh như băng nhưng so với ổ chăn như lò sưởi của Lâm Nhạc Nhạc thì vẫn thua rất xa.
“Anh muốn em lạnh chết à!” Lâm Nhạc Nhạc mắng, sau đó lưu loát nhắm mắt lại lùi về sau, lại liên tục thu hai má bị Tưởng Trạch chạm vào trong chăn cọ mấy cái.
“Thế em không đắp người tuyết à?” Tưởng Trạch kiên nhẫn vô cùng, hoặc là nói thật ra hắn rất hưởng thụ quá trình ở chung với Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc lần mần không muốn: “Không được, không biết sau này có tuyết rơi không nữa.”
Cậu nhắm mắt hỏi Tưởng Trạch: “Anh làm một người tuyết hộ em được không? Xong bỏ vào trong tủ lạnh ấy, năm nay em không muốn quà Tết gì khác, em chỉ muốn cục cưng em thích nhất đắp người tuyết cho em thôi.”
Trong đôi mắt Tưởng Trạch cơ hồ là đầy ý cười, hắn cách chăn lướt qua mặt Lâm Nhạc Nhạc, hôn mặt cậu mấy lần, sau đó đứng dậy đi.
Trong phòng chỉ còn Lâm Nhạc Nhạc đạt được mục đích, cậu xoay người cuộn chăn, lại sờ mặt mình, sau đó mím môi mơ màng ngủ.
Lúc Lâm Nhạc Nhạc dậy, chuyện đầu tiên là chạy đến tủ lạnh trong phòng bếp xem. Mở cửa ra cái là thấy ở trong có một đôi người tuyết, cậu cười híp mắt.
Tưởng Trạch nghe thấy tiếng đi vào bếp, đứng bên cạnh Lâm Nhạc Nhạc xem cùng cậu.
Lâm Nhạc Nhạc chỉ vào một người tuyết trong đó nói: “Cái nhỏ này chắc là em, dáng người cân đối, hoàn mỹ quá.”
Trong nhà này trừ ba Lâm chỉ sợ cũng chỉ có một mình Tưởng Trạch nghe được lời da mặt dày của cậu nhưng lại không mở miệng phản bác, thậm chí lúc cậu ngẩng đầu tìm kiếm sự đồng tình còn gật đầu, cho cậu một ánh mắt ý bảo cậu nói đúng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng Tưởng Trạch không ở được bao lâu, mùng hai hắn phải về.
Nhà họ Lâm không có họ hàng gì, nhà họ Tưởng thì có đôi khi không thể không đón tiếp.
Lâm Nhạc Nhạc xung phong nhận việc đưa Tưởng Trạch đến nhà ga, nhưng cậu trông rất u sầu, thiếu điều than thở.
Nhưng dù vậy, lúc cậu mở miệng vẫn tràn ngập chí khí.
“Anh yên tâm đi, học kỳ sau và năm lớp 12 em sẽ cực kỳ cố gắng, em sẽ dùng hết sức để học tập, em nhất định thi đỗ đại học S.”
Tưởng Trạch nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp.
Lâm Nhạc Nhạc không nói gì nữa, cậu muốn nói tiếp, nhưng cậu không có gì muốn nói để Tưởng Trạch chờ đợi.
Tuy rằng muốn nói lại thôi, nhưng Lâm Nhạc Nhạc vẫn nói: “Anh cũng phải cố lên đó, anh phải giỏi hơn ba anh mới được.”
Biểu cảm trên mặt Tưởng Trạch không có thay đổi gì, nhưng hắn không biết sao cậu lại nghĩ thế. Hắn hỏi cậu: “Vì sao?”
Đồ không biết nhìn xa trông rộng, Lâm Nhạc Nhạc ghi tạc những lời này vào lòng.
Bởi vậy lúc này cậu đứng ở một góc nhà ga nườm nượp người qua lại, lén lút nhỏ giọng nói với Tưởng Trạch: “Thế lỡ chú ấy không cho chúng ta kết hôn thì sao?”
Nên dọn sạch tất cả chướng ngại vật.
Kết hôn, gia đình, những khái niệm này trước Tết đối với Tưởng Trạch là một chút ấm áp hấp dẫn, thậm chí ví dụ gia đình và hôn nhân mà hắn biết đều không viên mãn. Nhưng sau Tết này, chút ấy ấm áp đã bị phóng đại thành thứ mà hắn không thể dứt bỏ.
Tưởng Trạch gật đầu với Lâm Nhạc Nhạc: “Anh biết rồi.”
Hai người nhất trí với nhau, đều cảm thấy trọng trách trên vai mình quá nặng.
Cho dù thế nào, một năm mới đã bắt đầu.
Học kỳ sau của lớp 11 là cảm giác hoàn toàn khác với học kỳ trước. Chịu ảnh hưởng của học sinh lớp 12 sắp thi đại học, học sinh lớp 11 tính cả Lâm Nhạc Nhạc cũng bị thúc giục có những dự định riêng.
Có lẽ là toàn trường bị suy nghĩ này cổ vũ, sau khi thi giữa kỳ lớp 11, Lâm Nhạc Nhạc lại đứng đầu cả khối lần nữa, chủ nhiệm lớp giữ riêng chú Lâm ở lại nói chuyện sau cuộc họp phụ huynh.
Từ nhỏ đến lớn toàn ba đi họp cho Lâm Nhạc Nhạc, không vì gì khác, chỉ vì thành tích làm người sốt ruột của cậu nên ba Lâm không thể cho chú Lâm đi họp phụ huynh. Không thì về đến chỗ ba Lâm không nhìn thấy, chú Lâm lại mắng cho cậu một bài hoặc là ngứa tay đánh mông cậu.
Nhưng giờ thì khác, Lâm Nhạc Nhạc không chỉ đứng nhất lớp mà còn đứng nhất khối. Thành tích này đừng nói là chú Lâm, ba Lâm cũng không ngờ con mình có thể kiên trì được. Lúc này họp phụ huynh không đáng sợ, ngay cả lúc ở lại nói chuyện riêng cũng làm cho phụ huynh khác thấy hâm mộ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thế là chú Lâm bắt đầu thích đi họp phụ huynh cho Lâm Nhạc Nhạc.
Hôm nay chủ nhiệm lớp gọi ông lại nói chuyện riêng, chú Lâm ngẩng đầu ưỡn ngực đứng.
“Có chuyện gì thế thầy giáo? Nhạc Nhạc nhà tôi gây sự gì ở trường à?” chú Lâm cố ý hỏi.
Chủ nhiệm lớp vội vàng xua tay: “Không phải không phải, Nhạc Nhạc ngoan lắm, còn khuyến khích các bạn học tập nữa. Tôi chỉ muốn nói là học kỳ này trôi qua nhanh lắm, đảo mắt cái là lên lớp 12 rồi. Tôi rất kỳ vọng vào đứa nhỏ Lâm Nhạc Nhạc này, lúc mấu chốt này, hoàn cảnh gia đình cũng đóng vai trò quan trọng.”
Chú Lâm vỗ ngực cam đoan: “Chuyện này thì thầy yên tâm, gia đình tôi rất hòa thuận.”
“Đúng, chủ yếu tôi muốn nói nên chú trọng thêm vào ăn mặc ở, quan tâm em Lâm Nhạc Nhạc nhiều hơn. Đương nhiên không phải là coi trọng vật chất, ý là để cho em Lâm Nhạc Nhạc bớt lo nghĩ đến chuyện khác, tập trung vào việc học, anh nói có phải không?”
Chú Lâm ngẫm nghĩ, cảm thấy chủ nhiệm lớp nói cũng rất có lý, mặt khác lại thấy may mắn vì hôm nay mình đến.
Nếu ba Lâm đi họp phụ huynh mà nghe được những lời này, thế thì thằng nhóc Lâm Nhạc Nhạc này được chiều lên trời luôn rồi.
Chú Lâm cảm thấy cách nhà mình đối đãi với Lâm Nhạc Nhạc cũng đã đuổi kịp và vượt qua 90% gia đình trên cả nước, cho nên lời này không thể về nhà nói cho vợ được.
Chủ nhiệm lớp lại nói thêm: “Thật ra tôi quên tính thành tích của Nhạc Nhạc, nếu em ấy tiếp tục duy trì, trước mắt có thể vào trường top một, thậm chí có thể vào được trường top một rất ổn.”
Lúc chủ nhiệm lớp nói lời này, sự hưng phấn trên mặt vẫn chưa hết, ai không biết còn tưởng là lớp họ đã định sẵn có Trạng Nguyên thi đại học năm sau.
Nhưng chủ yếu là bởi vì thành tích của trường trung học phổ thông số 16 mấy năm qua quá kém, suýt đứng cuối bảng. Người đứng đầu trường của họ so sánh với trường trọng điểm thì cơ bản ở tầm trung thậm chí là cuối.
Lời này đâm trúng tim chú Lâm.
Ba mẹ nào không muốn con mình giỏi chứ, tất nhiên chú Lâm cũng không ngoại lệ. Nghe chủ nhiệm lớp nói thế, ông cảm thấy chung quy cũng là con ruột, thế nào cũng phải tốt với nó chút.
“Vâng, tôi biết rồi. Tôi về nhà nói lại cho ba Lâm Nhạc Nhạc.”
Chú Lâm nói được làm được, về nhà nói chuyện này cho ba Lâm. Không cần thêm mắm dặm muối nói chuyện này quan trọng thế nào, ba Lâm chỉ hận không thể khắc sâu việc này vào đầu.
Mà Lâm Nhạc Nhạc cũng cảm thấy thời gian học tập gấp gáp, cậu cảm thấy mình có rất nhiều thứ chưa học xong, đảo mắt đã sắp lên lớp 12.
Học tập lao lực, tiêu hao trí nhớ, lại là nam sinh đang tuổi ăn tuổi lớn, lượng cơm ăn lại tăng lên. Lúc về đến nhà thấy bàn đầy ắp đồ ăn, trừ cảm nhận được sự quan tâm của ba mình, cậu không nghĩ gì đã ăn vồ vập.
Một ngày hai ngày thì không sao, qua lâu, mà thực tế không tính là lâu lắm, một hai tháng sau Lâm Nhạc Nhạc lại béo.
Trông vẫn ổn, nhưng vuốt có nọng cằm. Sau khi thi cuối kỳ lớp 11, hai cằm của cậu đã rõ ràng.
Lúc trước cậu mải học không có cảm giác gì, thi xong rồi được nghỉ hè thả lỏng, Lâm Nhạc Nhạc sắp gặp Tưởng Trạch, lúc này cậu mới thấy mặt mình tròn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hơn nữa không chỉ mặt tròn, cánh tay cũng béo lên. Tuy rằng không đến mức quá béo, nhưng trông vẫn mũm mĩm.
Bởi vậy ngày nghỉ hè đầu tiên, Lâm Nhạc Nhạc đứng trước gương trong phòng vệ sinh.
“Ba ơi!” Cậu phun kem đánh răng vị bạc hà trong miệng ra, hoảng sợ gào một tiếng.
Ba Lâm bị dọa sợ, còn tưởng Lâm Nhạc Nhạc gặp chuyện gì khó lường, trên đường chạy vào thiếu chút nữa rơi cả dép.
“Làm sao thế con?”
Lâm Nhạc Nhạc sờ mặt mình quay đầu hỏi ba Lâm: “Ba ơi, con béo lên phải không?”
Ba Lâm ngẩn người, mới hiểu ra vừa rồi Lâm Nhạc Nhạc kêu lên không phải gặp chuyện không may mà là phát hiện mình béo.
Nhưng ba Lâm biết con mình chưng diện, đương nhiên y trợn tròn mắt nói dối: “Béo cái gì, vẫn như trước mà, vẫn đẹp mà?”
Lâm Nhạc Nhạc cũng biết tính cách của ba mình, thế là cậu xoay người, kéo chú Lâm đang định ra cửa lại hỏi: “Chú ơi, con béo lên ạ?”
Ba Lâm đứng sau Lâm Nhạc Nhạc nháy mắt cho chú Lâm, nhưng chú Lâm ha ha cười nói thốt lên: “Bây giờ con mới phát hiện à, nhóc béo!”
Trái tim thủy tinh của nhóc béo Lâm Nhạc Nhạc nát tan.
Mãi mới được nghỉ hè để gặp Tưởng Trạch, cậu còn chuẩn bị yêu đương ngọt ngào, bây giờ béo thế này rồi, sao gặp người ta được.
Lâm Nhạc Nhạc sầu chui vào trong chăn.
Gần nửa năm nay, trừ lúc đúng giờ gọi video với Tưởng Trạch, cậu không được gặp mặt hắn, còn khắc khổ học hành, bây giờ ông trời lại tước đoạt bề ngoài của cậu.
“Ông đố kỵ với tôi phải không?” Lâm Nhạc Nhạc đặt câu hỏi cho ông trời.
Không hỏi được ông trời nhưng làm hệ thống đang lặng lẽ quan sát Lâm Nhạc Nhạc hoảng sợ, tưởng mình bị phát hiện.