Ban ngày Tưởng Trạch vẫn ở công ty, Lâm Nhạc Nhạc ở nhà một mình.
Mấy hôm trước đến bệnh viện kiểm tra bác sĩ nói cân nặng của Lâm Nhạc Nhạc, bảo tự cậu khống chế, tốt nhất là trước ngày sinh dự tính béo lên trong vòng năm cân, béo quá thì không được. Cô giúp việc cũng được đổi thành nhân viên hộ lý chuyên nghiệp của bệnh viện, thấy Lâm Nhạc Nhạc mang thai cũng không sợ hãi.
Lâm Nhạc Nhạc càng hoài nghi bệnh viện nhà họ Tưởng hay tiếp đãi một vài người kỳ quái.
Để khống chế cân nặng, buổi sáng mỗi ngày Lâm Nhạc Nhạc dậy là phải lên cân, lúc Tưởng Trạch chạy bộ thì vừa xem TV vừa chạy nửa tiếng, chảy mồ hôi.
Như vậy xong lại đi tắm rửa, tắm rửa xong cầm máy đọc sách bổ sung tri thức.
Đọc đến lúc ăn cơm trưa.
Ăn cơm trưa lại xem TV, show hoặc là phim truyền hình hoặc là điện ảnh, xem xong hoặc là ngủ trưa, hoặc là gõ chữ. Lâm Nhạc Nhạc mở Weibo, lần này vẫn là dùng tên ảo, để lái xe trộm ở Weibo, kiên trì làm tác giả hoàn mỹ trong hoàn cảnh hài hòa. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Sau đó là ăn cơm chiều, lúc này Tưởng Trạch quay về.
Cuối cùng khi trời tối đen, Tưởng Trạch sẽ cùng Lâm Nhạc Nhạc đội mũ xuống dưới nhà đi bộ, hoạt động này được cậu gọi chung là “thông khí”.
Đương nhiên Lâm Nhạc Nhạc sống tự do, không cảm thấy những ngày như này nhàm chán, ngược lại cảm thấy rất có hy vọng, nhưng người ngoài lại không thấy thế.
Tưởng Huy lúc trước nghỉ hè đến thăm cậu chỉ cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc béo lên chút, về phần chuyện khác đúng là không cảm nhận được.
Hơn nữa bây giờ Tưởng Huy vẫn đang học đại học, không về gặp cậu.
Trừ Tưởng Huy, bạn thân nhất của Lâm Nhạc Nhạc ở thành phố S là Khương Hoài. Lúc trước hai người ít nhất một tuần nửa tháng sẽ gặp nhau một lần, ngẫu nhiên còn mời đám Khương Hoài và Nhạc Hồng về nhà ăn cơm.
Nhưng từ sau khi phát hiện ra mang thai, cơ bản không có hoạt động này.
Cho nên đối với Khương Hoài, Lâm Nhạc Nhạc thay đổi quá đột ngột.
Không chỉ có bỗng xin phép tạm nghỉ học một năm, nói với đám bạn là nguyên nhân sức khỏe. Nếu sức khỏe không tốt, anh đây đi thăm cậu, nhưng cậu nói không cần không cho.
Đặc biệt là xem vòng bạn bè của Lâm Nhạc Nhạc, vẫn ở thành phố S không về, thế có cái gì không thể gặp?
Hôm nay Khương Hoài đi ra ngoài ăn cơm cùng Nhạc Hồng, thấy người bên kia mặc áo giống Lâm Nhạc Nhạc, anh nhớ đến cậu.
“Này, dạo này anh đến nhà Tưởng Trạch không?” Anh hỏi Nhạc Hồng ngồi đối diện.
Nhạc Hồng đang xem menu, trả lời không quá để ý, “Không, sao thế?”
Khương Hoài cầm điện thoại mở vòng bạn bè, “Em thấy lâu quá chưa gặp Lâm Nhạc Nhạc.”
Anh mở vòng bạn bè của Lâm Nhạc Nhạc ra, lướt xuống, trừ mỗi ngày chia sẻ tiến độ học tập, nội dung nhiều nhất trong vòng bạn bè của cậu là đăng sau 7 giờ trước 8 giờ.
Ảnh đính kèm không ngoại lệ là vườn hoa dưới nhà, caption chỉ có hai chữ “Thông khí” đơn giản, làm cho người ta thấy lạ, cảm giác Lâm Nhạc Nhạc như bị Tưởng Trạch giam lỏng.
“Tưởng Trạch gần đây không có biểu hiện gì khác thường chứ?” Khương Hoài vẫn sợ hãi, cẩn thận đặt câu hỏi.
Nhạc Hồng chờ phục vụ gọi đồ ăn, người ta đi rồi mới nhìn Khương Hoài nói: “Tưởng Trạch vẫn như vậy, không có chỗ gì khác, em nghĩ gì thế?”
Khương Hoài đã đưa điện thoại của mình cho Nhạc Hồng xem, “Em phân tích cho anh nghe, quần áo trong mấy bức ảnh này không khác nhau lắm, thậm chí sắc trời cũng chẳng khác gì mấy, mà nội dung lặp lại nhiều quá. Một người sẽ đăng vòng bạn bè nhiều lần như vậy sao? Lại còn là thằng nhóc dở hơi như Lâm Nhạc Nhạc, em cảm thấy có thể là Tưởng Trạch cố ý đăng để chế tạo ra biểu hiện giả dối.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
“Biểu hiện giả dối gì?” Nhạc Hồng nhịn cười đáp lời.
Khương Hoài cúi đầu không để ý đến Nhạc Hồng cười, mà tự phân tích tiếp, “Để chế tạo biểu hiện giả dối rằng Lâm Nhạc Nhạc vẫn ở đây.”
“Lâm Nhạc Nhạc đã không còn ở đây? Vậy cậu ấy đi đâu được?”
Khương Hoài sầu lo vô cùng, “Anh chưa đọc tin tức à, giết người vì tình rồi giấu xác có ít đâu?”
Nhạc Hồng nghe vậy không nhịn cười được: “Không phải, anh nói Tưởng Trạch giết cái gì, anh đoán cho dù cậu ấy tự sát cũng không giết Lâm Nhạc Nhạc đâu.”
Khương Hoài nhìn ra vẻ trêu tức trên mặt Nhạc Hồng, cả giận nói: “Cái gì mà giết với chẳng không giết, chúng ta biết được chắc? Hơn nữa rất nhiều nhân chứng của vụ giết người vì tình nói tình cảm của hai vợ chồng tốt lắm.”
Một phán đoán khi đã hình thành, người đó rất dễ đi theo phán đoán này, còn chủ động tìm ra rất nhiều bằng chứng để khẳng định.
Tưởng Trạch là ai? Nếu để cho Khương Hoài kiếm mấy tính từ, đó là máu lạnh vô tình, tâm cơ sâu nặng, làm người hiểm ác.
Anh nói mấy tính từ này cho Nhạc Hồng nghe, “Chẳng lẽ Tưởng Trạch không phải là người như thế?”
Nhạc Hồng nghẹn lời, Tưởng Trạch đúng là có khuynh hướng như vậy.
“Nhưng cậu ta ở trước mặt Lâm Nhạc Nhạc không như thế, có phải em chưa thấy cái tính như quỷ của Lâm Nhạc Nhạc đâu?” Nhạc Hồng thử khuyên giải Khương Hoài.
“Đó chỉ là khôi phục bản tính thôi, tục ngữ nói “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, hơn nữa anh đừng mẹ nó chém gió cho em, anh mới là quỷ.”
Mình có thể nói Lâm Nhạc Nhạc là dở hơi, nhưng dù thế nào anh cũng không thể để cho người khác nói xấu bạn mình, đây là điểm mấu chốt bạc nhược nhưng ngốc nghếch của anh.
Nhạc Hồng chỉ thiếu điều giơ tay đầu hàng: “Rồi rồi rồi, anh mới là quỷ.”
Hắn không nhịn được nói: “Em đừng nói anh keo kiệt, mỗi lần em nói đến Lâm Nhạc Nhạc là lòng anh chua loét, hận không thể tốt như Lâm Nhạc Nhạc. Cậu ấy tốt hơn anh?”
Khương Hoài liếc Nhạc Hồng một cái: “Em hy vọng sau này anh ít nói mấy câu tự rước lấy nhục.”
Anh uống một hớp nước, quay lại chủ đề câu chuyện: “Mới khai giảng đã xin nghỉ, hơn hai tháng không xuất hiện trước mặt bạn bè, vòng bạn bè hay đăng mấy nội dung lặp lại, anh thấy không thể nghi ngờ à?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhạc Hồng gật đầu: “Đúng là đáng nghi, nhưng hôm qua em còn nói chuyện với Lâm Nhạc Nhạc còn gì, còn gửi voice, đó không phải giọng cậu ấy à?”
Khương Hoài phản bác: “Voice cũng có thể bị làm giả, có mấy phần tử IQ cao sẽ chuẩn bị giọng nói giả để lừa.”
Nhạc Hồng thật sự là bị Khương Hoài nói hết cách, lại thấy anh như thể không tìm hiểu thì ăn không ngon, hắn thoái nhượng: “Hay là anh gọi điện hỏi Tưởng Trạch xem cuối tuần đến nhà cậu ấy ăn cơm được không. Nhưng em cũng biết tính Tưởng Trạch đấy, có đồng ý không thì anh không dám chắc.”
Khương Hoài cười: “Được được, em chờ tin của anh.”
Nói đến đây cũng thông, mình lại có chút công lao, Nhạc Hồng nhân cơ hội cầm tay Khương Hoài nói: “Đêm này đến nhà anh đi?”
Khương Hoài rút tay về, lạnh lùng nói: “Đừng mơ.”
So với hai người họ, hiện tại Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch nhàn rỗi hơn nhiều.
Họ đang song song nằm trên giường chơi game mobile.
Lâm Nhạc Nhạc chơi rất gà, đến cả Liên Quân cũng kéo chân làm người khác sốt ruột, trong nhóm lúc nào cũng bị chửi.
ID game cũng là “Nhạc Bảo”, hay bị hiểu lầm là nữ, không chỉ mắng cậu còn muốn phun nước miếng tất cả gamer nữ, làm Lâm Nhạc Nhạc tức điên.
Lúc trước có một hai màn lên level cậu vẫn không chơi được, bảo Tưởng Trạch giúp cậu đánh. Tuy Tưởng Trạch không chơi game này, nhưng sau khi đọc qua giới thiệu kỹ năng và quy tắc trò chơi, tay còn nhanh hơn Lâm Nhạc Nhạc, trong vòng vài ngày đã bằng cậu chơi hơn nửa năm.
Vì thế hai người chơi đánh đôi, đây xem như điểm lợi để Tưởng Trạch khắc chế Lâm Nhạc Nhạc, bởi vì chuyện này là Lâm Ngọc Hoàn nhờ vả hắn.
Lâm Nhạc Nhạc vẫn tự xưng là một người làm đến nơi đến chốn, kiểu làm đến nơi đến chốn này thể hiện trên nhiều khía cạnh. Nếu biểu hiện trong trò chơi thì là có thể nịnh hót để lấy điểm.
Hôm nay trước khi chơi game, hai người bàn với nhau chuyện đổi tên cho Tưởng Trạch.
ID của Tưởng Trạch là tên ngẫu nhiên của hệ thống, tên là “Bóng rổ tao nhã.”
Lần nào Lâm Nhạc Nhạc thấy cũng cười, nhưng hôm nay cậu không cười, bởi vì cậu sợ mình cười xong Tưởng Trạch vào phòng sách tăng ca luôn.
Vì thế cậu không chỉ không cười, còn phải khen hắn: “Trước đây em thấy tên hệ thống trông ngốc, nhưng tên của anh càng nhìn càng có thâm ý, một quả bóng rổ tao nhã, hoang dã biết bao, giàu ý thơ cỡ nào chứ? Không hổ là tên tùy chọn.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Trạch quay đầu nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu chân thành, đôi mắt to tròn còn lóe sáng. Hắn không nhịn được cười thành tiếng, nhích qua hôn miệng cậu một cái.
“Không hổ là anh, hôn môi cũng ngọt.” Lâm Nhạc Nhạc chép miệng tiếp tục ba hoa.
Nếu thải hồng thí có thể hợp lại ra trình độ, có lẽ Lâm Nhạc Nhạc đứng đầu thế giới.
“Đổi thành gì?” Tưởng Trạch hỏi Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy lúc này mình phải nỗ lực, cậu lập tức bày mưu tính kế cho Tưởng Trạch, lại còn âm thầm thêm ý đồ riêng, “Đổi thành “Chồng Nhạc Bảo”, sau này mỗi ngày chúng ta chim chuột cho người qua đường xem, làm cho họ bị cơm chó của chúng ta làm nghẹn chết.”
Chỗ này nhấn mạnh hai chữ “mỗi ngày”, điên cuồng ám chỉ Tưởng Trạch.
Thế là Tưởng Trạch ấn đổi tên, nhưng phát hiện phải có thẻ đổi tên, 9 tệ một cái(*).
(9 NDT = 31.549 VND)
Lâm Nhạc Nhạc còn tích cực chủ động hơn Tưởng Trạch, vội lấy điện thoại của hắn ra, “Em nạp tiền cho anh, anh ngồi nghỉ ngơi cho ngón tay linh hoạt đi, chuẩn bị dẫn em đi càn quét vực.”
Tưởng Trạch sắp bị Lâm Nhạc Nhạc chọc cho cười chết.
Lâm Nhạc Nhạc bên kia thở hổn hển nạp tiền cho Tưởng Trạch — thật ra dùng tiền trong thẻ của hắn, cậu chỉ cần dùng vân tay quét và đổi tên thôi.
Không ngờ chưa sử dụng được thẻ đổi tên, Tưởng Trạch có cuộc gọi, tên người gọi là Nhạc Hồng.
Tưởng Trạch cầm điện thoại nghe, ừ hai tiếng rồi nói: “Không rảnh, ít hôm nữa nói sau.”
Nói xong cúp.
Quay đầu lại thấy Lâm Nhạc Nhạc ngồi xếp bằng nhìn chằm chằm mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Nhạc Nhạc chân chó nói: “Anh trai anh minh thần võ hết lòng tuân thủ hứa hẹn còn muốn chơi với em trai đáng thương kiễng chân mong chờ không?”
Tưởng Trạch ngứa đầu ngón tay, thật sự bị một tiếng lại một tiếng anh của Lâm Nhạc Nhạc câu hồn, cảm thấy hiện tại mình không muốn chơi game mà là cậu.
Về phần vì sao Nhạc Hồng gọi điện thoại muốn đến ăn cơm, Tưởng Trạch căn bản không muốn nghĩ. Hắn càng không biết trong lòng Khương Hoài, hắn đã thành một kẻ tình nghi giết người.