Cố Tuệ mơ thấy một giấc mộng, trong mộng nàng trở lại hiện đại, điều hòa thổi mát lạnh, còn được ăn kem lạnh buốt, di động máy tính tùy ý dùng, không thời hạn – lưu lượng dùng không giới hạn, đang ở nhân gian mà còn hơn hẳn thiên đường.
Chỉ tiếc, lúc trợn mắt tỉnh lại, đỉnh đầu vẫn là màn lụa xanh cổ kính, rường cột chạm trổ, đương nhiên cực kỳ tráng lệ, nhưng lại trái ngược với nơi ở lý tưởng của nàng.
Cố Tuệ thở dài một hơi, gọi Tiểu Trúc tới mặc quần áo cho nàng, mặc dù đã qua hơn một tháng, Cố Tuệ vẫn bó tay với mấy cái y trang phiền phức trói buộc này—— đúng là làm cổ nhân thật khó mà!
Bỗng nhiên nhớ tới đêm qua là ngày đầu tiên nàng ngủ chung giường với vương tử, vậy hoàng đế không làm gì nàng chứ? Duỗi tay sờ loạn trong ổ chăn một trận, còn may, không thấy khăn dính máu, cũng không có lạc hồng loang lổ, có thể thấy hoàng đế cũng không nhân lúc nàng ngủ say mà vượt rào, làm ra hành động “đụng chạm người chết”.
Thẩm Trường Trạch chính nhân quân tử hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Cố Tuệ bỏ thêm một phần hảo cảm vào trong lòng, nhưng cái này cũng không đại biểu nàng nguyện ý thay đổi chí hướng làm một sủng phi nha, gần vua như gần cọp, so với kiềm hãm bản thân nhìn sắc mặt người khác để sống thì chết với nàng mà nói mới là giải thoát chân chính.
Nhưng mà, ngày thường Thẩm Trường Trạch lý trí như vậy, sợ là khó xử lý, chẳng lẽ phải đợi đến lúc hắn phát bệnh nàng mới vào quỷ môn quan? Cố Tuệ ngẫm lại có chút kinh hồn táng đảm.
Liếc mắt một cái chợt nhìn thấy vài bông hoa tường vi đặt bên cửa sổ, cánh hoa đỏ thẫm, dưới nắng sớm giống như mỹ nhân say rượu, quả nhiên là đẹp không thể tả.
Tiểu Trúc cầm khăn và nước rửa mặt vào, cười nói: “Sáng sớm bệ hạ đã ra lệnh nhà ấm trồng hoa đưa tới đó, nương nương nhìn có thích không?”
Quá là vừa lòng đẹp ý mới đúng, tính tình hoàng đế hẻo lánh như vậy, chưa bao giờ nghe nói sau khi thị tẩm còn tặng lễ vật, có thể thấy bệ hạ rất để bụng về chủ tử nhà mình.
Còn Cố Tuệ lại cảm thấy cạn lời, nàng cũng không chân chính thị tẩm, hoàng đế làm ra bộ dáng này là muốn cho ai xem, chẳng lẽ hắn muốn khiến người khác cho rằng gạo sống đã nấu thành cơm?
Tiểu Trúc vui mừng ôm mấy bồn hoa, “Nương nương không thấy lúc bệ hạ đi, bộ dáng rụt rè, cảm xúc trong mắt đều sắp tràn ra ngoài, nghe ý tứ của Phúc công công, có lẽ ngài đã nói mấy câu làm bệ hạ in sâu vào lòng đấy.”
Cố Tuệ ngẩn ra, “Ta nói cái gì?”
Tối hôm qua nàng căn bản không làm cái gì nha, vốn định chờ cẩu hoàng đế ngủ say rồi làm ra hành vi mãnh như hổ, ai ngờ tinh lực Thẩm Trường Trạch dư thừa, ngược lại là nàng mệt nhọc trước.
Tiểu Trúc nhấp môi, “Nô tỳ quên, là nói mớ.”
Lúc này Cố Tuệ càng mơ hồ, nàng không biết mình còn có thói quen này a, chẳng lẽ hoàng đế đã nghe được hết mấy cái bí mật rồi? Nàng vội vàng nắm lấy cánh tay Tiểu Trúc, “Hắn đã biết tất cả rồi?”
Hắn định tiên lễ hậu binh*, tra tấn nàng tới sống không bằng chết sao, nhưng như vậy thật quá bi thương rồi.
* Trước học cách không tức giận, sau học cách chọc tức người – đó mới là đỉnh cao “trả thù
Tiểu Trúc cười như fan CP được phát đường, “Đương nhiên, ngay cả ở trong mộng nương nương cũng xin chịu chết vì bệ hạ, bệ hạ cảm động sâu sắc, Phúc công công cũng gạt lệ, nói là chưa từng nghe thấy đấy!”
Vốn đang lo lắng nương nương lúc trước còn năm lần bảy lượt treo cổ tự sát sẽ dẫn tới bệ hạ không vui, phi tần tự sát là chuyện lớn, nhưng nếu một nữ nhân yêu nam nhân sâu đậm mới cực đoan như vậy, về tình cảm có thể tha thứ —— nam nhân vẫn hay tự luyến, hoàng đế càng thích tự phụ, nếu Quý Phi nương nương là bởi vì lưu luyến si mê mãi không có kết quả đến nỗi cảm xúc khác thường, cử chỉ kỳ quái một chút cũng có thể cho qua.
Cố Tuệ vô lực đỡ trán, nói như vậy, không những nàng chưa từng chọc giận hoàng đế, ngược lại còn cộng thêm điểm hảo cảm sao? Này không phải lại thành trò chơi theo đuổi rồi.
Cố Tuệ quyết tâm đập nồi dìm thuyền, cần phải đem chút điểm hảo cảm đáng thương này giảm xuống, liếc mắt thoáng nhìn mấy bồn hoa tươi đẹp kia, trong lòng liền nảy ra chủ ý.
Sau khi ăn sáng đầy đủ, Cố Tuệ tự mình nấu một chung chè, lấy cớ đưa chè giải nhiệt, mang theo Tiểu Trúc và mấy bồn hoa kia đi đến Dưỡng Tâm Điện.
Tiểu Trúc còn tưởng rằng chủ tử nhà mình rốt cuộc thông suốt, quyết định cố gắng không ngừng, lại không ngờ Cố Tuệ đã nảy ra một ý niệm ác độc trong lòng từ lâu: Nàng sẽ đem mấy bồn hoa kia ném vào mặt Thẩm Trường Trạch, nếu Thẩm Trường Trạch còn nhịn được, hắn chắc chắn không phải nam nhân.
Còn lý do gì đó nàng cũng đã nghĩ thông suốt, nàng sẽ nói thẳng mấy bồn tường vi quá mức tục diễm, không xứng với nàng. Một nữ nhân ngạo mạn vô tri đến mức này, Thẩm Trường Trạch chắc chắn không còn hảo cảm với nàng.
Cố Tuệ đã định sẵn kế hoạch, tự đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm rồi vọt tới Dưỡng Tâm Điện, nào ngờ hoàng đế còn chưa hiện thân, nàng đã gặp Bạch Thanh Thanh trước —— nàng ấy đứng tấn cả ngày ở Ngự Tiền, thật ra cũng chẳng có việc gì để làm, cũng không có người nói chuyện, thấy Cố Tuệ ngược lại cảm thấy thân thiết.
“Quý Phi nương nương, đã lâu không gặp.” Giọng điệu vô cùng luyến tiếc.
Không phải ngày đó nàng chỉ vô tình dìu giúp nàng ấy một phen trên cầu đá thôi sao, cần gì nói giọng khắc cốt ghi tâm đến vậy? Cố Tuệ cười gượng hai tiếng, thấy nàng ấy nhìn chằm chằm cái hộp, lại khó mà nói là đến đưa chè cho hoàng đế —— vốn dĩ Bạch Thanh Thanh đã hiểu lầm nàng đâm sâu rễ tình với hoàng đế, nếu còn thêm dầu vào lửa thì có vẻ không ổn.
Cố Tuệ chỉ phải nghĩ đại một cái cớ, đoan trang hào phóng mỉm cười, “Bổn cung nghĩ thời tiết gần đây oi bức, cố ý hầm chút chè hạt sen bách hợp, giải nhiệt khá tốt. Các ngươi hầu hạ ở Ngự Tiền lâu ngày, khó tránh khỏi vất vả, không bằng uống chút chè rồi nghỉ ngơi một chút đi.”
Độ hảo cảm của hoàng đế không thể lay chuyển, nhưng độ hảo cảm của những người khác vẫn có thể đánh bay, tích cóp vài con chim gian ác cũng tốt.
Chúng người hầu thấy có mỹ thực, lập tức vây quanh lại, sau khi nói cám ơn nàng liền nhận lấy chén chè từ tay Tiểu Trúc.
Cố Tuệ làm chút công đức nhưng lại không bỏ xuống nửa phần tâm tư, vẫn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm hướng hành lang như cũ: Lúc này hoàng đế nên hạ triều quay về rồi chứ nhỉ?
Còn đợi nữa hoa sẽ khô mất.
Mong sao, mong trăng, cuối cùng cũng mong đợi được bóng dáng màu vàng rực rỡ, Cố Tuệ dũng cảm ôm bồn hoa tường vi, vốn định dựa theo kế hoạch ném vào mặt hoàng đế, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người tiếp xúc nhau lại bị đánh bại —— hoa nhiều gai như vậy, vẫn nên tha cho khuôn mặt tuấn tú kia của Thẩm Trường Trạch thì hơn.
Cố Tuệ túng túng giơ lên chậu hoa, cánh tay tiện đà buông lỏng, để nó tự nhiên rơi xuống mặt đất, lập tức vỡ nát.
Đám người ở đây hoàn toàn ngây ra như phỗng, đây là quá kích động rồi?
Không đợi Cố Tuệ nói ra lời ghét bỏ bồn hoa kia, Phúc Lộc đã tay mắt lanh lẹ lấy ra một đôi đũa trúc, từ trong cánh hoa thưa thớt gắp ra một con rắn xích đỏ, sau đó dùng một chân dẫm nát đầu rắn —— quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong, người mập mạp này cư nhiên lại là mập mạp linh hoạt, hơn nữa còn có võ công phi phàm.
Bạch Thanh Thanh ngơ ngẩn nói: “Nương nương cố ý đập vỡ chậu hoa, là vì muốn cho bệ hạ xem cái này?”
Phúc Lộc bừng tỉnh đại ngộ, “Bệ hạ, đây là có người thiết kế, Quý Phi nương nương muốn cảnh báo cho chúng ta mới đặc biệt đến.”
Rắn xích đỏ ngày ngủ đêm ra, mặc dù không đả thương người, nhưng hương khí lại làm người dễ tức giận —— mà trong cung này cũng chỉ có Dưỡng Tâm Điện của hoàng đế hàng năm xông hương an thần, xem ra, người nọ là muốn nhắm về phía hoàng đế.
Phúc Lộc suýt nữa bật khóc, “Nương nương quả là người trung thực can đảm, không tiếc lấy thân mình mạo hiểm.”
Ngay cả Thẩm Trường Trạch cũng tán dương thoáng nhìn nàng, tựa hồ như đang khen ngợi nàng nhạy bén.
Cố Tuệ: …… Nàng thật sự không có ý tốt như vậy? Những người này hình như không giỏi động não lắm nhỉ.
Bất đắc dĩ hiểu lầm đã được đúc thành, nếu nói mình chỉ vô tâm, ngược lại có vẻ cố tình ra vẻ. Cố Tuệ chỉ có thể xấu hổ mà cười một tiếng, thối lui qua một bên, trong lòng yên lặng ai thán kế hoạch đã bị phá sản.
Phúc Lộc kinh hoảng đến mức ra một thân mồ hôi lạnh, nên lúc này có chút khát khô, liền xin nửa chén chè còn lại của Bạch Thanh Thanh, cầm ùng ục uống lên.
Thẩm Trường Trạch lúc này mới lưu ý người hầu quanh mình đều đang ngồi vây quanh, từng người đều cầm trong tay một chén sứ men xanh, mùi thơm của chè hạt sen bách hợp lượn lờ vây quanh, “Chè này từ đâu ra?”
Bạch Thanh Thanh vội vã muốn khoe thành tích giúp Cố Tuệ, “Là Quý Phi nương nương tự mình nấu, săn sóc lo lắng bọn nô tỳ vất vả.”
Không cần nhắc tới là thiệt tình hay giả ý, những chuyện ngoài cung này đã thấy nhiều nên không không trách, Thẩm Trường Trạch hơi hơi gật đầu, đột nhiên ánh mắt lạnh xuống, “Vì sao trẫm lại không có?”
Chỉ một mình hắn là không có phải không?
Cố Tuệ: …… Ngày thường mưa rền sóng dữ thì bất động, một chút chuyện nhỏ như vậy mà đã tức giận rồi?
Hoàng đế này thật sự có quá nhiều tật xấu.