Tình huống trước mắt hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Cố Tuệ, nàng chắc chắn rằng đêm qua mình đã chọc giận Thẩm Trường Trạch, nhiệt độ lạnh lẽo của bàn tay hắn gần như vẫn còn lưu lại trên cổ. Nhưng, vì sao cuối cùng Thẩm Trường Trạch lại không ra tay tàn nhẫn? Hắn vốn không phải là người mềm lòng như thế.
Chẳng lẽ là muốn lưu nàng lại để từ từ tra tấn? Dù sao nàng đã chọn phá vỡ bí mật mà Thẩm Trường Trạch không muốn người khác biết, đối với một vị đế vương mà nói, đây vốn là vi phạm nguyên tắc lớn nhất nhỉ?
Cố Tuệ nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, sao thiếp lại nằm ở đây?”
Hay là Thẩm Trường Trạch muốn giam cầm nàng, rồi thực hành trăm ngàn hình phạt lên người nàng? Nghe nói trong cung dụng hình rất gọn gàng, có thể sử dụng đao mỏng cắt da thịt thành từng mảnh, lại bôi lên kim sang dược tốt nhất, qua một tháng ai còn có thể thở được chứ.
Trời ơi! Nàng chỉ muốn chết một cách suиɠ sướиɠ, chứ không muốn làm chuột bạch thí nghiệm cho người đâu!
Cố Tuệ khóc không ra nước mắt, lại không biết bản thân đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Thẩm Trường Trạch căn bản lười đáp nàng —— nếu không phải thấy nàng dùng sức khóc tang, hắn đã sớm đuổi người ra ngoài.
Giờ phút này cũng lãnh đạm, “Thương thế đã tốt hơn chưa, có thể đi không?”
Cố Tuệ đến quỷ môn quan một chuyến, giờ phút này lòng còn sợ hãi, nếu hoàng đế tạm thời không có dự tính xử tử nàng, lì lợm la liếm cũng không thay đổi được gì, nàng không muốn ở chung một phòng với sát tinh đâu, ảnh hưởng mạnh mẽ đến chất lượng sinh hoạt lắm, cho nên khiếp sợ nhẹ nhàng gật đầu,
“Tạ bệ hạ, thần thiếp có thể đi.”
Suy nghĩ giãy giụa muốn xuống giường, bất đắc dĩ lòng bàn chân lại đau đến xuyên tim —— những mảnh sứ vỡ tuy đã được lấy ra, nhưng vết thương vẫn chưa khép lại, một khi đụng vào khó tránh khỏi chảy máu.
Vì thế Cố Tuệ đi chưa được hai bước đã lần nữa té xuống, bộ dáng giống như cố ý chơi xấu.
Cố Tuệ cảm thấy xấu hổ.
Thẩm Trường Trạch cũng không tới đỡ nàng, chỉ ghét bỏ mà nhíu mày, phân phó Phúc Lộc, “Dùng ngự liễn* của trẫm đưa Quý Phi hồi cung.”
*kiệu của vua
Cám ơn trời đất, hoàng đế không cứng rắn lưu nàng lại, Cố Tuệ niệm a di đà phật dưới đáy lòng, tuy nói ngồi ngự liễn quá khoa trương, nhưng so với ở gần hoàng đế, vẫn là như vậy khiêm tốn hơn chút.
Trên đường trở về, tươi cười trên mặt Phúc Lộc tụ lại thành một đoàn, như nếp gấp hoa trên bánh bao nhỏ, hoàng đế chưa bao giờ ân chuẩn cho ai dùng ngự liễn thay đi bộ, hôm nay lại lập ngoại lệ, liền biết Quý Phi nương nương là người có phúc khí.
Lúc ấy nghe nói Dưỡng Tâm Điện xảy ra chuyện, hắn thực sự đổ hết mồ hôi, nghĩ thầm Quý Phi nương nương thật quá mức gấp gáp —— cho dù có muốn giúp bệ hạ thoát khỏi bóng ma, nhưng cũng nên từ từ mưu tính, đừng nóng vội nha, lúc ấy hắn cảm thấy xong rồi, Cố chủ tử sợ là chạy trời không khỏi nắng, hoàng đế đã phát tác lên thì không còn màng tình cảm gì cả, nếu thật gây thành án mạng, người khác còn có thể làm gì?
Nào ngờ lúc hắn nhận được tin tức chạy đến, chỉ thấy sắc mặt Cố chủ tử trắng bệch nằm trên mặt đất, nhưng người vẫn còn thở, mà hoàng đế cũng khó có được hiện ra buồn nản, truyền lệnh hắn lập tức đi thỉnh thái y, lại phân phó thu thập chỉnh tề Tây Thiên Điện của Dưỡng Tâm Điện, đưa người bị thương vào —— này không phải thương hương tiếc ngọc thì là cái gì?
Cố chủ tử mới tiến cung hơn một tháng, đã lấy được hiệu quả kinh người như vậy, chỉ cần chút thời gian, cần gì sầu lo không được hoàng đế độc sủng, tận dụng hết cảnh xuân?
Phúc Lộc âm thầm tính toán, cảm thấy tin tức Cố chủ tử ngủ lại Dưỡng Tâm Điện tạm thời không thể để cho bên ngoài biết —— Cảnh chiêu nghi kia thích nhất ghen tuông, nếu lại đến trước mặt Thái Hậu gây chuyện thị phi, tình cảnh Cố chủ tử sẽ không tốt lắm.
Vì thế nghiêm khắc lệnh cho người ở Ngự Tiền quản tốt đầu lưỡi, cũng làm tương tự với Minh Nguyệt Cung một phen, bắt các nàng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể đi sai bước nhầm.
Cố Tuệ xem ở trong mắt, chỉ cảm thấy vị công công này thật có lòng nhiệt tình. Dù sao nàng không có tinh thần đi quản chuyện trong cung mình, Phúc Lộc nguyện ý lao lực, đương nhiên là không thể tốt hơn.
*
Chờ trở lại Minh Nguyệt Cung, Cố Tuệ mới hậu tri hậu giác nhớ tới, hình như bộ trang phục thái giám kia đã biến mất, hiện tại đồ nàng mặc trên người chính là một bộ áo ngủ lụa trắng mới tinh —— chắc đã bị thay ra lúc còn đang hôn mê.
“Tiểu Trúc, là ngươi giúp bổn cung thay xiêm y sao?”
Tiểu Trúc lắc đầu, “Lúc nô tỳ chạy tới, nương nương đang được thái y khám, máu trên người cũng đã được rửa sạch sạch sẽ, không biết là ai hầu hạ nương nương rửa mặt chải đầu.”
Cố Tuệ nghĩ nghĩ, tính tình hoàng đế thích sạch sẽ như vậy, hơn phân nửa sẽ không tự mình động thủ, chắc là chỉ huy Phúc Lộc hoặc tiểu thái giám nào đó giúp nàng đổi quần áo mới. Tuy rằng có một chút vi diệu, nhưng may mắn thái giám không được coi là nam nhân chân chính, Cố Tuệ cũng buông tha chuyện này.
Phúc Lộc hát tiểu khúc trở lại Dưỡng Tâm Điện, đúng là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, Cố chủ tử được thương yêu, bọn họ làm hạ nhân ngày sau cũng không thiếu được thơm lây, lúc này mới gọi là phóng dây dài câu cá lớn.
Hoàng đế cũng khác biệt so với ngày thường, thường thường lúc này nên phê duyệt sổ con, hoàng đế lại chỉ lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, không biết là nhìn cái gì đến xuất thần.
Phúc Lộc theo tầm mắt của vị này, cười nói: “Bệ hạ chẳng lẽ cũng nổi lên tâm nhàn, muốn ra cung du ngoạn sao?”
Năm xưa Thái Tông hoàng đế từng giả dạng thành tiểu thái giám để đi du ngoạn thiên hạ, ngược lại thành một đoạn giai thoại dân gian, nhưng tính tình đương kim bệ hạ cũ kỹ, sợ là không có ý định này, huống hồ, số đo của xiêm y kia hình như hơi nhỏ, so với vóc người hoàng đế còn hẹp hơn một vòng.
Thẩm Trường Trạch đặt một bàn tay lên, chậm rãi vuốt ve mặt vải mềm mại, lắc đầu nói: “Không, đây là của tên trộm.”
Phúc Lộc lại không hiểu, tưởng tiểu thái giám nào không hiểu chuyện rơi vào tay hoàng đế, lại không biết thân xiêm y kia chính là kiệt tác mà Quý Phi nương nương dùng để cải trang.
Thẩm Trường Trạch cũng không biết bản thân xuất phát từ mục đích gì mà muốn cởi nó ra, xưa nay hắn đối với những đồ vật của nữ nhân chỉ cần chạm vào một chút đã thấy ghê tởm, nhưng, khi nhìn đến nó, trong đầu ma xui quỷ khiến xuất hiện hình ảnh nàng thống khổ hai mắt đẫm lệ, giống như hình ảnh dừng lại trong ký ức của hắn.
Thẩm Trường Trạch không hiểu sao có chút bực bội, “Quý Phi đã khá hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều,” Phúc Lộc vội nói, “Nô tài y theo bệ hạ dặn dò, thỉnh Thôi Thái y tới quan tâm ngọc thể nương nương, Thôi Thái y cũng nói, đều là bị thương ngoài da, qua mấy ngày nữa sẽ khôi phục, chỉ là nếu muốn làm nhạt vết sẹo, sợ rằng phải phí chút sức lực.”
Thẩm Trường Trạch đối với việc còn vết sẹo hay không cũng không để ý lắm, nhưng nghe miệng lưỡi Phúc Lộc, lại như nữ nhân rất quan tâm tới vấn đề này, liền lười nhác nói: “Trong kho còn mấy hộp tuyết cơ Ngọc Dung Cao tốt nhất, ngươi cầm cho nàng đi.”
Phúc Lộc nghe được lời này càng cảm thấy kỳ lạ hãi hùng, phải biết Ngọc Dung Cao kia dùng linh chi lộc nhung và dược liệu quý hiếm luyện thành, năm xưa Thái Hậu nương nương được sủng ái vô cùng, nhưng cũng chỉ lấy được từ trong tay tiên đế tổng cộng hai ba hộp, hiện giờ lại đưa hết cho Minh Nguyệt Cung —— này chính là vinh sủng vô thượng đó!
Phúc Lộc vô cùng vui mừng, so với bản thân được thưởng còn cao hứng hơn nhiều, đang muốn nhân cơ hội tạ ân điển gì đó, lại nghe hoàng đế chuyển giọng, “Cũng không cần thỉnh nàng lại đây tạ ơn, mấy ngày này để Quý Phi dưỡng bệnh thật tốt, không có khẩu dụ của trẫm, không được ra ngoài đi lại.”
Phúc Lộc ngẩn ngơ, sao mới vừa ban thưởng xong đã cấm túc rồi? Nhưng nghĩ lại mới thấy, bệ hạ đây là muốn bảo hộ nương nương, trong cung lòng người khó dò, nếu đế vương sủng ái quá mức, không chừng sẽ làm Cố chủ tử trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chi bằng trước vắng vẻ mấy ngày, như thế miễn cho bị rêu rao, còn có tiểu biệt thắng tân hôn, càng thêm tình thú.
*
Cố Tuệ tâm như nước lặng mà tiếp chiếu thư, cũng không để ý Phúc Lộc giải thích với nàng, nàng không tin loại lời nói yêu nàng mới phải vắng vẻ nàng, bởi vì trong tiểu thuyết mới có mấy lời chó má này —— hơn nữa đêm đó nàng đã đắc tội quá mức với Thẩm Trường Trạch, cẩu hoàng đế bên ngoài không tiện so đo với một nữ nhân, cho nên mới phải lén lút làm.
Đúng là đủ gian tà.
Cố Tuệ bĩu môi, nghĩ thầm hoàng đế này thật không chí khí, lụa trắng rượu độc chủy thủ nào cũng tốt, cư nhiên lại chỉ cấm túc nàng? Đúng là quá trẻ con rồi.
Cố tình còn chọc vào chỗ đau của nàng nữa chứ. Cố Tuệ không sợ chết, nàng sợ nhất là bị nhốt trong lồng sắt trở thành chim vàng anh, nếu hoàng đế cả đời không khai ân, chẳng lẽ cả đời nàng cũng không thể rời khỏi cung điện này sao?
Huống hồ, còn kế hoạch lớn của nàng thì sao? Bị nhốt ở đây, không thể ra ngoài, làm sao nàng còn có thể nơi nơi ăn vạ đắc tội với người khác?
Đây là cẩu hoàng đế muốn nàng sống lâu trăm tuổi mà!
Cố Tuệ nổi giận, vốn định hung hăng đá cái ghế kia một cái để phát tiết, ai ngờ vô ý tác động vào vết thương, làm nàng như mèo bị dẫm đuôi hét to.
Tiểu Trúc liền tìm lời dễ nghe khuyên nhủ: “Nương nương thả lỏng chút đi, chờ thương thế dưỡng tốt, khẳng định bệ hạ sẽ lại triệu kiến, không phải hiện giờ không có biện pháp thị tẩm sao?”
Nha đầu này trong đầu toàn là màu vàng*, Cố Tuệ đã hoàn toàn từ bỏ ý định câu thông với nàng.
*phim kɦıêυ ɖâʍ của TQ có bìa màu vàng
Qua nhiều ngày, Bạch Thanh Thanh thăm người thân trở về, nghe trong cung phát sinh biến cố, lại không thể trái với lệnh cấm để tới Minh Nguyệt Cung thăm hỏi, chỉ đành lấy thư từ liên lạc.
Cố Tuệ cũng lấy thư từ tố khổ, nói hiện giờ trên người mình đau, trong lòng đau, không có chỗ nào tốt cả.
Kết quả Bạch Thanh Thanh hồi âm lớn mật dò hỏi nàng, chẳng lẽ hoàng đế có loại đam mê đó sao?
Cố Tuệ lâm vào trầm mặc, hiển nhiên là lời nói của nàng đã tạo thành hiểu lầm này, tuy rằng nàng thực không thích Thẩm Trường Trạch, nhưng, đi miêu tả người khác thành một S* biếи ŧɦái cuồng sắc tình, tựa hồ thật không phúc hậu, chỉ phải kỹ càng tỉ mỉ giải thích với Bạch Thanh Thanh, vết thương trên tay chân nàng đều do chính mình không cẩn thận tạo thành —— mà sự thật cũng là như thế.
*S : Sadist tạm dịch là người bạo dâm
Bạch Thanh Thanh hiểu ra, hoàng đế đây là tức giận Quý Phi nương nương không tự bảo vệ mình thật tốt, cho nên mới trừng phạt một chút, kỳ thật chỉ là một loại biến tướng của yêu thương mà thôi —— nam nhân vừa nhiều khí phách vừa săn sóc nha.
Cố Tuệ: …… Người trong cung này đều là luyến ái não*, không thể cứu.
*cuồng tình yêu, yêu không dùng lý trí
Nàng trời sinh đã không thích an nhàn, ngay cả bàn chân vẫn còn ẩn ẩn đau, Cố Tuệ cũng muốn khập khiễng đi đến trước cửa, cả ngày chống quải trượng dõi mắt trông về phía xa, thực hy vọng Cảnh chiêu nghi hoặc phi tần nào đó tính tình không tốt phi tới đây bỏ đá xuống giếng, trào phúng nàng một hồi, như vậy nàng mới có thể thuận lợi đem chiến sự mở rộng, lần thứ hai bước lên con tìm đường chết.
Đáng tiếc Cảnh chiêu nghi cũng học ngoan, không những không đến cửa nhà nàng, mà lúc đến cung Thái Hậu thỉnh an cũng thật cẩn thận tìm đường vòng mà đi, làm Cố Tuệ quá mức tịch mịch.
Nhưng nàng vẫn bám riết không tha mà ngóng trông —— lỡ may ngựa chết trở thành ngựa sống thì sao.
Nhất cử nhất động trong Minh Nguyệt Cung đương nhiên không thể gạt được tai mắt hoàng đế, Phúc Lộc nói, Quý Phi nương nương rất quyết tâm, mình đầy thương tích vẫn phải thủ vững cương vị, chỉ chờ hoàng đế lâu lâu đi qua liếc nhìn nàng một cái, thật có thể xưng được với “Bồ vĩ nhận như tơ, bàn thạch vô dời đi*” tình sâu vô cùng, không còn cái nào so sánh rõ ràng hơn?
* Trích từ thơ Tiêu Trọng Khanh Thê, hai câu này ý chỉ tình cảm của người phụ nữ “Bồ di dai như tơ, bàn thạch không chuyển dời”
Thẩm Trường Trạch hừ lạnh một tiếng, “Làm bộ làm tịch.”
Trong lòng lại có chút mềm mại khác thường, vẫn là đầu tiên có người để ý đến mình như vậy —— cũng không thèm giả vờ một chút, cứ như vậy mà thích hắn sao?