Thẩm Trường Trạch vắng vẻ Cố Tuệ một trận, ngoài miệng chưa nói gì, nhưng trong lòng vẫn không kìm nén được, buổi chiều mấy ngày sau đó bãi giá đi đến trước Minh Nguyệt Cung —— hắn thề hắn tuyệt đối không hề nảy sinh tình yêu gì với nữ nhân kia, chỉ là thấy nàng đang bị thương mà vẫn đứng trước gió lạnh mỗi ngày, sợ nháo ra án mạng mà thôi.
Tiêu chuẩn của hoàng đế tốt là yêu dân như con, mà phi tần đương nhiên cũng thuộc tầng lớp thần dân.
Trên đường đi tới cũng có chút tự nhủ, có khi nào Phúc Lộc cố ý lừa hắn tới hay không, lão nhân ở Ngự Tiền này, muốn nói giúp mấy câu lời hay cho vị chủ tử nào cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng, mà gần đây Phúc Lộc còn hay qua lại với Minh Nguyệt Cung —— hắn cũng không biết liệu thực sự có một cô nương ngu đần như vậy, biết rõ yêu sủng là vô vọng, mà vẫn mặt dày mày dạn tranh thủ.
Kết quả xuyên qua tường thành gạch thạch màu son kia, Thẩm Trường Trạch từ xa đã nhìn thấy Cố Tuệ đứng ở cạnh cửa, người ngây ngốc như trời trồng, đứng một hồi lâu lại đổi một chân, như chim tước rơi vào lưới, lăn qua lộn lại không chịu yên —— liền biết người này không chịu nổi tịch mịch, mới cấm túc mấy ngày đã nổi khùng rồi.
Khó thấy được người cả gan làm loạn bây giờ gặp nghiệp chướng mà bị thất thế, bên môi Thẩm Trường Trạch không ngăn được lộ ra chút ý cười, tự cho là đúng mỉa mai, không ngờ rơi vào trong mắt Phúc Lộc ngược lại giống như sủng nịch—— từ khi Cố Quý Phi vào cung, tính tình bệ hạ càng ngày càng hiền hoà, hiện giờ còn có thể lộ ra biểu tình muộn tao* này, trách không được người ta thường nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
* bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa
Cố Tuệ cũng nhìn thấy thân ảnh vàng rực xa xa, sớm đã có kinh nghiệm mà uốn gối, “Bệ hạ vạn an.”
Trên mặt trưng ra nụ cười nồng đậm, y như kỹ nữ thanh lâu lành nghề mời chào khách mới.
Còn tưởng rằng có thể làm vị hoàng đế giữ mình trong sạch này ghê tởm phun ra mấy chục ngụm máu, nào ngờ Thẩm Trường Trạch lại nâng nâng tay, sai người dừng lại ngự liễn, “Ái phi mời trẫm đi vào sao?”
Còn dụng tâm nhấn mạnh vào hai chữ “Đi vào”, vừa nghe ngược lại giống như ban ân.
Cố Tuệ một mặt chửi thầm hoàng đế xoay tính, một mặt không thể đổi kế hoạch ban đầu, liền tặng cho người đối diện một ánh mắt kiều mị động lòng người, “Đúng vậy, bệ hạ có nguyện cho thần thiếp hãnh diện không?”
Vốn là học mấy cái diễn xuất của kỹ nữ trên phim truyền hình, nào biết ánh mắt không đủ, ngược lại trông như trẻ em mắt lé thiểu năng trí tuệ.
Thẩm Trường Trạch âm thầm buồn cười, sau đó gật đầu, kêu Phúc Lộc đỡ mình đi xuống.
Cố Tuệ: …… Phi tần trong cung nhiều ít đều như hoa mỹ quyến, cẩu hoàng đế cũng không thèm dao động, hôm nay lại làm nàng mở rộng tầm mắt, chẳng lẽ Thẩm Trường Trạch thích loại diễn xuất đanh đá thô tục này?
Cũng được thôi, muốn làm một người chán ghét, đương nhiên phải nắm chặt thời cơ lắc lư trước mắt hắn mới tốt.
Vì thế Cố Tuệ vui sướng duỗi tay qua kéo lấy cánh tay hoàng đế, biết hoàng đế thích sạch sẽ nhất, chắc chắn không muốn để bàn tay chưa rửa sạch này của nàng đụng vào.
Thẩm Trường Trạch quả nhiên ghét bỏ nhíu mày, không lộ thanh sắc dịch nửa người ra.
Cố Tuệ thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy một bàn tay to khớp xương rõ ràng duỗi tới, cách ống tay áo, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng —— xem ra ở trong mắt hoàng đế, xiêm y ngược lại so với người còn sạch sẽ hơn nhiều.
Nhưng đây đã là tiến bộ cực lớn, trước đây hoàng đế chưa bao giờ làm chuyện thế này với bất kỳ phi tần nào, cho dù có là vị biểu muội thân ái chí ái kia, muốn nói chuyện với hoàng đế còn phải cách xa ba thước, mà Cố Quý Phi lại có thể phá vỡ cái vách ngăn vô hình này.
Phúc Lộc xoa xoa mắt, cảm thấy nếu mọi chuyện tứ phát triển theo tiến độ này, không chừng lúc hắn còn sống còn có thể ôm một tiểu hoàng tử nữa đây, vốn tưởng chủ tử sẽ làm một người cô đơn sống hết quãng đời còn lại, thế chẳng phải đem giang sơn vạn dặm ngây ngốc tặng lại cho người khác sao.
Hiện giờ đã hồi phục lại bình thường rồi.
Phúc Lộc ân cần tiến lên hỗ trợ sắp xếp bàn ghế, hoàng đế khó có được lại đây, chắc chắn sẽ lưu lại dùng bữa tối, ở chung đã một thời gian, chắc là Quý Phi nương nương đã biết những thứ kiêng kị nhỉ? Không đến mức sẽ nháo ra chuyện lớn như lần trước.
Nào biết chờ đến khi đồ ăn dâng lên trên bàn, Phúc Lộc trợn tròn mắt, giữa bàn là một nồi thịt dê nóng hôi hổi, trừ món này ra, thịt dê luộc, thịt dê kho tàu, sủi cảo nhân thịt dê, cái gì cần có đều có.
Cố Quý Phi không phải là người Trung Nguyên à? Sao khẩu vị lại như dân tộc du mục thế.
Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Phúc Lộc, Cố Tuệ ôn nhu nói: “Là thần thiếp suy xét không chu toàn, chưa từng nghĩ hôm nay bệ hạ sẽ qua đây, mà nhân hôm nay nhàm chán, định mở tiệc dê với đám người Tiểu Trúc.”
Đương nhiên là cố ý, nàng cũng không thích thịt dê cho lắm, nhưng vì Thẩm Trường Trạch ghét mùi vị tanh nồng, Cố Tuệ mới nghĩ tới cách này để chọc giận hắn —— vốn dĩ nàng đã có thương tích trong người, không nên ăn những món kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, nhưng vì nghiệp lớn muốn chết, cũng bất chấp tất cả.
Còn cho rằng Thẩm Trường Trạch sẽ nổi trận lôi đình hay thậm chí phất tay áo bỏ đi, nào biết người này giống như không có việc gì, chỉ bình tĩnh hỏi: “Còn món nào khác không?”
Hắn rộng rãi như vậy, Cố Tuệ cũng chỉ không tình nguyện nói: “Trong phòng bếp còn có chút hoành thánh và mì nước.”
Kết quả hoàng đế chỉ ăn một chén canh mì sợi —— bởi vì hắn thực hoài nghi ngay cả nhân hoành thánh cũng là thịt dê nốt.
Còn vì sao Cố Tuệ muốn đối nghịch với hắn, hoàng đế tự cho rằng tự mình có thể đoán được một ít, mà hơn phân nửa đó là do giận hắn vắng vẻ nàng.
Khổng thánh nhân nói rất đúng, chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó ở chung, sinh vật gọi là nữ nhân này, không phải nên kiên nhẫn dỗ dành sao? Gần chi tắc vô lễ, xa chi tắc oán [*].
[1] Câu nói nguyên gốc của Khổng Tử trong sách Luận ngữ là: “Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán” = được dịch là: “Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy, gần họ thì họ vô phép, xa họ thì họ oán hận”.
Nói cũng kỳ quái, ngày thường hoàng đế ghét nhất người khác chơi trò giận dỗi, ngay cả biểu muội Cảnh Chiêu Nghi cũng chưa từng được hắn rộng lòng tha thứ chút nào, kết quả lại nhiều lần khai ân trên người Cố Tuệ.
Có lẽ là vì tính tình cô nương này thẳng thắn, thật thà không che giấu nguyên nhân.
Dùng cơm xong, tâm thần và thể xác của Cố Tuệ đều mệt mỏi, nàng ăn vài cái sủi cảo thịt dê, tự mình còn cảm thấy có chút ghê tởm, thế mà không làm hoàng đế bị ảnh hưởng chút nào, vẫn như cũ uống nước lèo —— chẳng lẽ canh mì suông kia còn ngon miệng hơn so với canh thịt dê sao?
Cố Tuệ ngược lại có chút thèm ăn, bởi vì ăn vào trong miệng quá nhiều đồ mặn, lại không có canh uống giải khát nào khác, nhân lúc thấy hoàng đế đã lộ vẻ mặt thoả mãn, kêu Phúc Lộc lấy trà hương tới súc miệng, lấp bấp hỏi: “Bệ hạ ngài còn ăn không?”
Hoàng đế liếc nàng một cái, tỏ vẻ tùy ý.
Vì thế Cố Tuệ tham lam thèm thuồng nhận lấy, ùng ục ùng ục uống một hơi cạn sạch chút canh tàn kia.
Phúc Lộc đi đổ nước rửa mặt xong quay về, vừa lúc nhìn thấy một màn kinh người này, nghĩ thầm Quý Phi nương nương đã yêu bệ hạ đến thảm rồi, ngay cả cơm thừa canh cặn của hắn cũng không chịu buông tha —— quá hèn mọn, Minh Nguyệt Cung chắc cũng không đến mức nghèo đến mức này.
Hắn nào hiểu được, canh suông kia chỉ chuẩn bị có một chén, vốn là dự bị để ăn khuya, để giảm bớt tính nóng trong thịt dê, nào ngờ đã bị hoàng đế cướp đi, Cố Tuệ đương nhiên oán niệm.
May mà tướng ăn của Thẩm Trường Trạch văn nhã, cũng không lấy miệng uống thẳng lên chén, mà chỉ dùng đũa gỗ mun nạm bạc chọn lựa kỹ càng, trông vô cùng sạch sẽ, ngược lại không đến mức làm người cảm thấy mâu thuẫn quá mức.
Hôm nay ngẫu nhiên hầu giá, Cố Tuệ còn cho rằng hoàng đế đi ra ngoài không mang sổ con, nhất định phải quay về Dưỡng Tâm Điện, nào ngờ Thẩm Trường Trạch nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lại kêu Phúc Lộc lấy áo ngủ sạch sẽ tới, hắn muốn rửa mặt chải đầu đi ngủ.
Cố Tuệ lấy làm lạ hỏi: “Bệ hạ muốn ngủ lại sao?”
“Đây không phải là hy vọng đã lâu của nàng sao?” Ngữ điệu Thẩm Trường Trạch thánh thót, nhưng mắt cũng không thèm nhìn nàng một chút.
Mặt Cố Tuệ lộ vẻ xấu hổ, đúng là vác đá nện vào chân mình, nói đến cùng đều do nàng quá không rụt rè trước mặt hoàng đế, đương nhiên hoàng đế thấy nàng đáng thương!
Chẳng lẽ còn định đại phát từ bi cho nàng một đứa con sao? Nàng không cần nha!
Cố Tuệ vội nói: “Bệ hạ không phải lo lắng quốc sự sao? Vẫn nên chuyên chú với triều chính thì hơn, thần thiếp không quan trọng như vậy.”
Không nghĩ tới lời nói của nàng lọt vào tai Thẩm Trường Trạch càng giống bán thảm*, thấy nàng càng hiểu chuyện săn sóc, Thẩm Trường Trạch càng không chịu đi, chỉ lười nhác nhắm mắt, “Sổ con cũng phê không xong, trẫm lại không phải thần, chẳng lẽ trẫm không được trộm thanh nhàn nửa ngày sao?”
* ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.
Cố Tuệ: …… Xem ra là hoàng đế muốn lười biếng, cố ý lấy nàng làm tấm chắn mà thôi.
Cũng đúng, trong cung đều là sản nghiệp của hoàng đế, nàng ăn nhờ ở đậu đương nhiên không có tư cách cự tuyệt. Cố Tuệ chỉ đành uể oải không vui đi đến tịnh phòng rửa mặt, còn may hoàng đế không cưỡng bách nàng tắm uyên ương, nếu không hôm nay nàng khó bảo toàn được trinh tiết.
Đến nỗi buổi tối nên ngủ như thế nào …… Cố Tuệ thực sự không có kinh nghiệm, lần trước tiếp giá mệt rã rời, kết quả là nghỉ ngơi sớm, ngay cả khi nào hoàng đế rời đi cũng không biết, vậy cuối cùng bọn họ có cùng nằm trên một cái giường hay không?
Cố Tuệ nói thầm trong lòng, nàng cũng không quá chú trọng danh tiết, nhưng cũng không thể bắt nàng dễ dàng phát sinh quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ cùng một người mình không thích được, nhưng, giờ phút này nàng có thể lựa chọn sao?
Vốn dĩ muốn mượn mùi thịt dê trong miệng đuổi hoàng đế đi, nào biết nha đầu Tiểu Trúc này quá mức cẩn thận, đem toàn thân trên dưới nàng lăn lộn cọ rửa vô cùng sạch sẽ, còn cố ý thả hai lá trà thanh ở trong bồn tắm, đến nỗi lúc nàng ra tới người đầy mùi thơm, tự mình cũng cảm thấy bản thân vô cùng ngon miệng.
Một người cấm dục như Thẩm Trường Trạch, hẳn là sẽ không thú tính quá độ với nàng nhỉ?
Cố Tuệ mang thấp thỏm tràn ngập bước vào tẩm điện, trên tóc còn cắm một cây trâm bạc, lúc cần thiết nàng không những có thể tự sát, còn có thể hành thích vua. Tốt nhất người này nên an phận thủ thường, đừng bức nàng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.
Ngược lại bộ dáng Thẩm Trường Trạch thoạt nhìn rất nhàn nhã, nằm trên đầu giường xem một cuốn sách, chân dài thẳng tắp duỗi ra đằng trước, chỉnh tề như mép giường dưới người.
Cố Tuệ yên lặng thưởng thức dáng người người mẫu của cẩu hoàng đế một phen, sau đó mới ngượng ngùng tiến lên, “Bệ hạ xem sách gì thế? Thần thiếp thấy thật quen mắt.”
Thẩm Trường Trạch nghiêng người để nàng đoan trang cẩn thận nhìn rõ, thì ra là《 Nhục bồ đoàn 》của Lý Ngư*, không hiểu là nhảy ra từ cái góc xó xỉnh nào.
*tiểu thuyết nổi tiếng của TQ, trong tác phẩm này miêu tả nhiều đoạn miêu tả cảnh giường chiếu
Cố Tuệ cho dù vô dụng cũng biết đây là “danh tác” vô cùng vang dội, gấp đến độ mặt đỏ tai hồng, tuy nói chỉ là nhàm chán lấy ra tiêu khiển, nhưng làm tiểu thư khuê các lại xem loại sách cấm này, hình như đã quá đồi phong bại tục*.
* Lối sống suy đồi, xấu xa làm mất hết thuần phong mỹ tục của dân tộc và gia phong lễ giáo
Cố Tuệ chỉ có thể giả ngu giả ngơ, “Thần thiếp không biết nhiều chữ lắm, không biết cái này có ý gì đâu.”
Thẩm Trường Trạch xoay tròng mắt đen bóng lại đây, “Ý của Ái phi, chính là muốn trẫm giảng giải cho nàng một phen?”
Cố Tuệ cơ hồ té xỉu, cẩu hoàng đế đêm nay rõ ràng không ăn thịt dê, vì sao lại bồng bột nóng vội như vậy? Chẳng lẽ kia quyển sách có thể làm hắn mất đi lý trí?
Cảm thấy nơi đây càng thêm nguy hiểm, không thể ở lâu, Cố Tuệ cười đáp: “Sắc trời đã tối, thiếp thân không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”
May là Minh Nguyệt Cung không chỉ có một gian phòng ngủ, nếu không thế nào cũng củi khô bốc lửa.
Cố Tuệ vội vàng xoay người, còn cho rằng đã có thể thoát khỏi hiểm cảnh, nào ngờ Thẩm Trường Trạch tay dài chân dài, trong nháy mắt đã xuống giường, duỗi cánh tay vượn, vây nàng lại dưới màn trướng lấp lánh ánh sáng. Hai người dù chưa có thực sự tiếp xúc, nhưng cổ khí thế kia lại áp đảo kinh người.
“Chẳng lẽ ái phi muốn lạt mềm buộc chặt?”
Cố Tuệ: …… Thế này cũng không sai, nhưng, hình như cẩu hoàng đế đã xuyên tạc ý tứ nàng rồi —— nàng là muốn chết, chứ không phải cầu xin được yêu thương nha!