Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan - Chương 3: Chương 3:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan


Chương 3: Chương 3:


Chương 3: Bác sĩ Hà chịu lạnh thật tốt!
 
Nhân lúc mẹ vừa ngủ, Hứa Mộ Sênh chuồn ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị ra ngoài bệnh viện mua chút đồ ăn cho mẹ.
Đi qua nơi có vài y tá đang đứng, sau đó không ngoài dự liệu bị một đám người vây quanh xin chữ ký rồi chụp ảnh. Bị dày vò một trận, Hứa Mộ Sênh mới ý thức được bản thân nên cải trang một chút. Tìm một chiếc mũ lưỡi trai đội lên, còn đeo thêm cả khẩu trang y tế. Cải trang xong xuôi rồi, lúc này mới dễ dàng ra khỏi bệnh viện.

Từ xa, anh đã nhìn thấy Hà Tinh Tinh xách theo mấy túi trà sữa, bước đi nhẹ nhàng, hướng đến cửa chính của bệnh viện.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu qua cây ngô đồng bên đường, chiếu xuống đất ánh sáng loang lổ. Dáng người cô nhỏ gầy, cái bóng hẹp dài kéo trên mặt đất, di chuyển theo bước chân chậm rãi của cô.
Cô khoác một cái áo gió màu be nhạt, bên trong phối thêm váy hoa màu tím, vẫn là chiếc váy lúc sáng kia, chỉ là dưới chân đã mặc thêm quần tất đen. Đôi giày dưới chân cũng đổi rồi, từ đôi dép tai thỏ biến thành đôi giày đế cao rộng rãi.
Không sai, bác sĩ Hà của chúng ta đã về kí túc của nhân viên thay quần áo rồi.
Lâm Điền nói quả không sai, Hoành Tang hôm nay hạ nhiệt độ trên diện rộng, thời tiết thoáng cái đã lạnh ngay, bên ngoài gió lớn vô cùng. Hà Tinh Tinh đứng ở chỗ đang mở máy sưởi, vẫn cảm thấy hai chân lạnh cóng, gió lạnh quấn quanh.
Cô tất nhiên không sợ lạnh, chỉ là sau khi đôi dép tai thỏ bị cà phê làm bẩn, người mắc chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế như cô, thực sự không có dũng khí tiếp tục đi đôi dép ấy đi loanh quanh trong bệnh viện nữa. Huống hồ hôm nay còn phải ở lại trực đêm.
May mà kí túc của bệnh viện cách đây không xa, đi bộ tầm mười phút là tới, cô nhân lúc rảnh rỗi trở về mặc thêm quần tất, tiện thể đổi một đôi giày khác. Lúc trở về bệnh viện liền mua cho mình cốc cacao nóng, nhân tiện mua cho mọi người luôn.
Cô hơi cúi đầu, một tay cầm trà sữa, tay còn lại để trong túi áo khoác ngoài, vừa đi vừa hát chầm chậmbước vào cửa chính bệnh viện. Tâm tình rất tốt!
Cô để tóc dài màu hạt dẻ, dài mà thẳng, gió vừa thổi làm tóc bay rối loạn che đi khuôn mặt, cô vội giơ tay vén sợi tóc ra sau tai.
Động tác bình thường như thế, nhưng mà rơi vào trong mắt Hứa Mộ Sênh lại có chút dịu dàng.
Hứa ảnh đế nghãm nghĩ cảm thấy có lẽ mình bị bệnh rồi.
Khi vừa bước vào, bên tai bỗng nghe thấy một giọng nam quen thuộc, “Bác sĩ Hà!”
Hà Tinh Tinh đột nhiên ngẩn ra, theo phản xạ nhìn về hướng phát ra tiếng nói, người đàn ông từ trên xuống dưới mặc kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt màu nâu thẫm.
“Thầy Hứa? Sao thầy lại ở đây?” Vẻ mặt cô không che dấu được sự kinh ngạc. 
“Đi mua chút đồ ăn cho mẹ, khu vực này tôi không quen lắm, bác sĩ Hà có món ngon nào đề cử không?” Người đàn ông đứng trước mặt cô tháo khẩu trang xuống, để lộ ra khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.

Thật là đẹp trai quá!
Hà Tinh Tinh trong lòng thầm si mê.
Sau khi ngắm xong, cô vội quay lại vấn đề chính, đề xuất với Hứa Mộ Sênh: “Bên cạnh bệnh viện chẳng có cái gì ngon cả, thầy Hứa không ngại thì đi thêm hai con phố nữa, đến khu Thiên Thành Đại Hạ có rất nhiều quán ăn. Ở đó có Hoa dâm bụt ở Đại Liên, Trương Kí, Ái Gia… đều quán ăn đó không tệ.”
“Thiên Thành Đại Hạ?”

“Ừm, từ cầu vượt đi qua hai con đường nữa là tới rồi.”
“Cảm ơn.” Ánh mắt anh khẽ lướt qua chiếc áo blouse trắng trên người Hà Tinh Tinh, trên tay còn cầm túi trà sữa, “Bác sĩ Hà vẫn chưa tan ca sao?”
Giờ chắc cũng đã hơn sáu giờ tối rồi.
“Tôi giúp đàn anh trực đêm.” Chu Tuấn Thâm hôm nay có việc bận, nên cô trực thay.
Hứa Mộ Sênh gật đầu, “Vậy tạm biệt, tôi đi trước đây.”
“Được, tạm biệt.” Cô nói xong hình như lại nhớ ra gì đó, quay lại mỉm cười nói: “Thầy Hứa, sinh nhật vui vẻ.” 
Hứa Mộ Sênh ngạc nhiên, mất vài giây mới phản ứng lại, “Cảm ơn.” 
Cô cười, ánh mắt cong cong nói: “Tôi cũng là fan của anh.”
Lần này, Hà Tinh Tinh không dừng lại nữa, tiếp tục ngâm nga bài hát lúc nãy, bước chân nhẹ nhàng tiến vào bệnh viện. 
Đằng sau, Hứa Mộ Sênh vẫn đứng đó nhìn cô gái bước qua cửa xoay, sau đó khuất bóng không nhìn thấy nữa. 
Hứa Mộ Sênh không nhận ra mình đang mỉm cười.
Cô gái này, lâu rồi không gặp vẫn sống thật tốt. 
 
****
Sau khi trực ban xong, Hà Tinh Tinh cảm thấy mệt vô cùng. Nằm bò ra bàn làm việc không muốn động đậy. 
Chu Tuấn Thâm vừa sáng sớm đã tới giao ban với cô, còn đem cho cô bữa sáng, “Tinh Tinh, tối qua cảm ơn em nhiều, ăn xong bữa sáng thì trở về phòng nghỉ ngơi đi.” 
“Cảm ơn đàn anh.” Cô cười khóe mắt cong cong, nhận lấy bữa sáng của đàn anh, “Chị Nguyễn sao rồi?”
“Hả?” Chu Tuấn Thâm nhướn mày. 
“Tối qua chị Nguyễn không phải bị trẹo chân sao?”
“Không đáng ngại.” 
“Đàn anh, anh phải cố lên! Giữ được chị Nguyễn giống như có thêm một cơ hội thăng tiến, có lợi biết bao!”
Chu Tuấn Thâm: “…” 
Bác sĩ Chu thở ra một ngụm khí lạnh nói: “Tinh Tinh, tối qua em lại bị bệnh nhân khiếu nại, tháng này là lần thứ mấy rồi?”
Hà tinh Tinh: “…” 

Khí lạnh từ đâu đến sao trực tiếp tạt vào mặt cô rồi! 
Bác sĩ Hà mệt mỏi, thở dài một cái, “Trời hôm nay có thể có mưa, cô nương muốn gả đi, bệnh nhân muốn khiếu nại, muốn tránh cũng không được mà!”
Bác sĩ Chu: “….”
Hà Tinh Tinh không để ý đến phản ứng của bác sĩ Chu, cởi áo blouse, cầm lấy túi thức ăn hiên ngang rời khỏi phòng làm việc. 
Sáu giờ sáng, bệnh viện chẳng có mấy người, thỉnh thoảng có mấy nhân viên đang quét dọn vệ sinh. Trong không khí toàn mùi nước khử trùng. 
Ăn xong bữa sáng, Hà Tinh Tinh lại tràn đầy năng lượng. 
Đi vào thang máy, ấn nút đi xuống. Cô cúi đầu nghịch điện thoại, hot search ngày hôm nay không ngoài dự đoán là tin tức về Hứa ảnh đế. 
Lần trước vợ chồng Hoắc thị và  một tiểu thịt tươi đang nổi – Chu Hiển Tinh, làm kinh động cả bệnh viện, giờ lại đến Hứa ảnh đế, khoa phụ sản thuộc Đại học C nổi tiếng. Cư dân mạng sôi nổi trêu chọc đây là “bệnh viện minh tinh.”
Yên lặng đợi một chút.
Ba phút trôi qua, một tiếng “Đinh” vang lên, cửa thang máy mở ra.
Cô nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, cô đóng băng rồi.
Người đàn ông sắc mặt bình tĩnh, nhẹ giọng mở miệng: “Chào buổi sáng, bác sĩ Hà.”
Giọng nói thanh thuần, như bầu trời trong xanh sau trận tuyết lớn, trực tiếp chạm vào lòng người. Cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, vội nở nụ cười: “Chào buổi sáng, thầy Hứa.”
Hứa Mộ Sênh bước một bước dài ra khỏi thang máy, cô vội cất bước, chuẩn bị bước vào trong thang máy. Không ngờ, bên tai vang lên giọng nói, “Đợi một chút, bác sĩ Hà!”
Hà Tinh Tinh: “…”
Cô dừng bước, vẻ mặt đầy vẻ nghi hoặc, “Hả?”
Một giây sau, cửa thang máy khép lại.
Giơ bữa sáng trong tay ra trước mặt bác sĩ Hà rồi nói,”Bác sĩ Hà có thể đợi tôi một chút, tôi đưa bữa sáng cho mẹ đã được không? Tôi tìm cô có chút việc.”
Cô nắm chặt di động trong tay, một lúc lâu sau mới trả lời: “Được, tôi đứng đây đợi thầy.”
—–
Năm phút sau, Hứa Mộ Sênh từ phòng bệnh đi tới cửa thang máy.
Hà Tinh Tinh đang  quay lưng về phía anh gọi điện thoại, một tay cầm di động, một tay xoắn sợi tóc vào đầu ngón tay.
“Trước đó, tôi đã hỏi nhân viên tư vấn giày là giày có đau chân không, lúc ấy họ trả lời như thế nào? Họ đảm bảo với tôi rằng là giày đó tuyệt đối không đau chân. Nhưng kết quả thì sao, hiện tại gót chân tôi chảy máu, chuyện này phải trách tôi sao?”

“Tôi đã liên hệ với nhân viên muốn trả hàng, đã mấy ngày trôi qua nhưng không ai trả lời tôi. Tôi gửi yêu cầu trả hàng, bọn họ cũng không thèm xử lý cho tôi, ném tôi sang một bên. Vậy tôi phải làm sao? Chỉ đành không trả nữa thôi! Chị đây coi như mang tiền cho chó vậy. Tôi bình luận đánh giá chất lượng kém thì sao? Chất lượng giày không tốt thì tôi nói không tốt, còn tỏ thái độ thế này. Thì sao chứ? Muốn gây sự sao?”
“Đúng là gian thương mà, không đem cửa hàngphơi nắng đã là may rồi. Và cũng đừng gọi cho tôi, đánh giá kém đấy tôi nhất định sẽ không xóa. Nếu vẫn cứ gọi tiếp, tôi sẽ trực tiếp khiếu nại!” Hà Tinh Tinh tắt điện thoại, vẫn không hết giận, nhịn không được liền mắng hai câu, “Mẹ nó, cả một đám thiểu năng trí tuệ!”
Cô cất điện thoại vào trong túi áo khoá, đang định quay lại xem Hứa Mộ Sênh đã quay lại chưa. Không hề nghĩ tới Hứa Mộ Sênh không chỉ đã quay lại, mà còn không báo trước đứng trước mặt cô, nhìn cô như cười như không cười.
Hà Tinh Tinh: “…”
Hà Tinh Tinh cảm thấy cả người đều không ổn.
Trời ơi, cô vừa mới làm cái gì vậy? Có phải vừa mắng người bán hàng não tàn? Hơn nữa còn nói lời thô tục như vậy?
Hành động làm tổn hại hình tượng như vậy mà cô lại làm ngay trước mặt thần tượng?
Trời ơi, hình tượng của cô đã mất sạch rồi! Không muốn sống nữa~.
Chuyện này thực sự không thể trách Hà Tinh Tinh được. Hai ngày trước khi mua đôi giày trắng kia, khi đó cô đã hỏi nhân viên tư vấn, giày có đau chân không. Nhân viên một mực cam đoan rằng giày của bọn học đảm bảo mang không đau chân. Nhưng mà kết quả thì sao chứ? Giày vừa đi, còn chưa đi được mấy bước gót chân liền chảy máu.
Cô từ nhỏ đã sợ đau hơn người khác, người khác đau một nhưng cô lại thấy đau mười, đôi giày kia vừa mang vào đã khiến gót chân tổn thương, khiến cô bị đau suốt một buổi sáng.
Giày mang đau chân thì phải trả hàng. Gửi đề nghị trả hàng, nhà bán hàng còn không thèm giải quyết. Cô có thể làm gì khác được? Cô cũng rất tuyệt vọng mà! Mấy ngày không thấy giải quyết, cô dứt khoát không trả hàng nữa. Cô đương nhiên phải đánh giá kém rồi! Kết quả là vừa đánh giá một sao, nhà bán hàng như chó ăn phải bả dính lấy, làm sao cũng không chịu buông. Một ngày gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc điện thoại muốn cô xóa bỏ đánh giá. Bì làm phiền suốt một ngày, tâm trạng của cô còn có thể tố được sao?
Chưa kể đêm qua vừa trực ban, cả người cô chẳng còn sức lực, mệt đến không muốn làm gì cả. Chủ cửa hàng kia đáng chết đó vừa mới sáng ra đã đến quấy rầy cô, nói xem cô có thể không giận sao? Cô hận đến nỗi không thể lập tức xử lý ông ta đó.
Nhưng cô thực sự không ngờ tới, bộ dạng phát tiết của cô lại bị Hứa Mộ Sênh nhìn thấy.
Thần tượng nhất định cho rằng cô là kiểu phụ nữ đanh đá hung hãn, mới sáng sớm đã nổi bão.
Trời ơi, hình tượng toàn bộ đều bị hủy rồi, cô cảm thấy cô có thể tìm chỗ nào đó thắt cổ.
Hứa Mộ Sênh nhìn cô chằm chằm mấy giây, nhếch khóe môi, trêu chọc, “Bác sĩ Hà mới sáng sớm đã nổi giận!”
Hà Tinh Tinh: “…” Lệ rơi đầy mặt.
Nhìn thấy không nói ra, anh không thể giả vờ im lặng không được sao?
Haha! Vẫy tay tạm biệt.
Cô cười mỉa mai, nói ra một câu hài hước nhưng không hề buồn cười, “Tối qua vừa nuốt một cân thuốc nổ, giờ vẫn chưa tiêu hóa hết.”
Hứa Mộ Sênh: “…”
“Đi thôi.” Hứa Mộ Sênh đầu toàn vạch đen, không tiếp lời nữa, giơ tay ấn thang máy.
Hà Tinh Tinh: “…” Trên đàu toàn dấu chấm hỏi.
Đi đâu chứ?
“Tôi vẫn chưa ăn sáng, bác sĩ Hà không ngại cùng tôi ăn một bữa sáng chứ?”
Hà Tinh Tinh: “…”
Vậy là, cô cứ như vậy trở thành người cùng ăn sáng với Hứa ảnh đế sao?
Thân phận thay đổi nhanh quá, tha lỗi cho bác sĩ Hà có chút không theo kịp.

Cô giật giật khóe miệng, cười yếu ớt, “Không ngại.”
Cùng một người là ảnh đế ăn sáng, cô bị ngốc mới ngại đó! Việc này dù cho là rơi trúng cô gái nào cũng sẽ không ngại đâu!
Hai người một trước một sau tiến vào thang máy, sau đó thang máy từ từ đi xuống.
Trong thang máy còn có hai y tá thực tập sinh đang đứng, nhìn thấy Hứa Mộ Sênh liền kinh ngạc, hai mắt sáng rực, “Thầy Hứa, có thể ký tên cho chúng tôi không? Chúng tôi đều rất thích thầy!”
“Không vấn đề.” Hứa Mộ Sênh cười khiêm tốn, nhận lấy bút ký tên cô gái đó đưa.
Ký tên xong, hai y tá lúc này mới nhìn thấy Hà Tinh Tinh đứng ở trong góc, chào cô một tiếng, “Chào buổi sáng, bác sĩ Hà!”
Cô cười nhẹ: “Chào buổi sáng.”
Y tá xuống tầng 6, cửa thang máy một lần nữa đóng lại, lần này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trong không gian kín, Hà Tinh Tinh phá vỡ sự trầm mặc, “Thầy Hứa tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Hứa Mộ Sênh hai tay để vào túi quần, vô cùng nhàn nhã nói: “Cũng không phải việc gì lớn, chỉ là muốn bác sĩ Hà giới thiệu một vài quán ăn ngon thôi.”
Hà Tinh Tinh: “…”
Haha… Cô nhịn không được trừng mắt nhìn, anh đang đùa cô sao.

Ở trong bệnh viện ấm áp lâu quá, vừa bước ra khỏi cửa lớn bệnh viện, gió lạnh thấu xương trực tiếp ập tới, làm cho Hà Tinh Tinh rùng mình vì lạnh. Cô theo bản năng quấn chặt áo khoác mỏng manh trên người.
Hứa Mộ Sênh nâng mắt liếc cô một cái, đột ngột nói, “Bác sĩ Hà chịu lạnh thật tốt!”
Trên đường đâu đâu cũng là áo khoác lông to bự, chỉ có cô mặc ít nhất, váy hoa tím mỏng manh, trên người chỉ có duy nhất chiếc áo khoác gió.
Hà Tinh Tinh: “…”
Xát muối vào tim rồi, cô giận đó! Bác sĩ Hà cảm thấy mình nhận được một vạn điểm thương hại.
Cô nhếch khóe miệng, hậm hực nói: “Da tôi dày, cả người toàn mỡ, đương nhiên chịu lạnh tốt rồi!”
Hứa Mộ Sênh: “…”
Anh quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, người cao tầm 1m70, cao cao gầy gầy, cân nặng chắc không vượt quá 50kg, ở đâu ra cả người đầy mỡ?
Hà Tinh Tinh chỉ chỉ hướng cầu vượt, “Đối diện cầu vượt có một quán mì không tệ, thầy Hứa có muốn nếm thử chút không?”
“Có thể.”
Vừa ra khỏi bệnh viện, Hứa ảnh đế liền thu lại vô số ánh mắt của người qua đường, Hà Tinh Tinh nhịn không được nói: “Thầy Hứa, thầy có cần đeo khẩu trang vào không?”
Hứa Mộ Sênh dừng bước, nhìn xung quanh mọi người đang nhìn về phía này chỉ chỉ trỏ trỏ, thực sự có rất nhiều người nhận ra anh rồi. Không chừng hôm nay sẽ lại lên trang nhất rồi. Anh vội vàng lấy khẩu trang trong túi ra đeo vào.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN