Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan - Chương 21: Chương 21:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan


Chương 21: Chương 21:


Chương 21: Hà Tinh Tinh, có phải em vì anh mới học y không, hửm?
 
Sô pha đặt ngay cạnh cửa sổ, để mở một cánh, xuyên qua rèm cửa mỏng, không khí từ ngoài nhẹ nhàng thổi vào mang theo hương vị mùa xuân, có hương thơm của cỏ, có hương thơm của hoa, các loại mùi hương hòa quyện trong không khí. Những âm thanh nơi thành phố đã cách rất xa, thôn nhỏ này giống như đã rời xa sự ồn ào của thành phố lớn, mà quay về với sự tĩnh lặng vốn có, sự bình yên này khiến người ta khao khát.
Hà Tinh Tinh khoanh chân trên sofa, màn hình máy tính sáng mờ, hình ảnh thay đổi liên tục.

Bộ phim “Kinh trập” này cô xem trăm lần nhưng không chán. Hứa Mộ Sênh trong phim mặc áo blouse trắng quả thực đẹp trai vô cùng, chẳng ai bì nổi.
Cho tới bây giờ cô vẫn nhớ tâm trạng lúc cô mua poster của Hứa Mộ Sênh ở quán tạp hóa gần cổng trường ― đã nhảy nhót vui mừng thế nào, lòng tràn đầy vui sướng ra sao, tâm trạng lúc đó chính là vô cùng kích động, lại tràn ngập sự khao khát.
Khi “Kinh trập” phát sóng, cô mới học lớp mười một. Cùng với một chị hàng xóm lúc đó đang nghiên cứu sinh khoa Y ở đại học C đi bộ phim này. Sau đó hoàn toàn trở thành fan của Hứa Mộ Sênh, thầm lặng thề rằng sau này sẽ trở thành bác sĩ.
Cô đến bây giờ cũng không thể quên, lời thề của người khác thường không được lâu dài, nhưng lời thề của cô lại vẫn theo đến cùng. Trong rạp chiếu phim to như vậy, khoảnh khắc Hứa Mộ Sênh xuất hiện trên màn hình chiếu, trong lòng cô yên tĩnh không một tiếng động, cô rõ ràng nghe được tiếng tim đang đập.
Sau đó quỹ đạo cuộc đời cô cũng bắt đầu thay đổi kể từ ngày đó.
Thực ra trong bữa cơm trưa nay, cô không nói thật, khi đó cô nói muốn gả cho một bác sĩ đẹp trai như nam phụ trong phim, điều cô muốn là gả cho Hứa Mộ Sênh.
Gia thế của cô đã định trước cô không thể giống như người bình thường tự do lựa chọn nghề nghiệp sau này. Vì thế giấy điền nguyện vọng của cô liền bị phản đối. Bố mẹ vừa nghe cô nói muốn thi vào trường Y, trở thành bác sĩ, liền trầm mặt, cật lực phản đối. Họ đều muốn cô sau này có thể theo chính trị.
Cô cũng không biết khi đó mình lấy đâu ra dũng khí, khi vừa có điểm, tự ý sửa đổi nguyện vọng, điền trường đại học C. Sau khi mẹ cô biết, tức đến suýt nữa nhập viện. Còn cô thì tuyệt thực, phản kháng, khuyên can mãi bố mẹ mới đồng ý cho cô học y.

Về sau thi được vào trường Y, việc học so với  tưởng tượng của cô khó hơn nhiều. Sách y học khó nhằn, bệnh lý với những con số không rõ ràng, bao nhiêu bệnh lý xem không hết, mỗi lần thi đều giống như thi đại học. Học chính quy năm năm, nghiên cứu sinh ba năm, thức dậy sớm hơn bất kỳ ai, ngủ lại muộn hơn ai hết. Không như ở thư viện, thì cũng là ở phòng giải phẫu, thỉnh thoảng còn phải đi trông nhà xác. Sau này làm việc ở bệnh viện, khám bệnh, phẫu thuật, viết bệnh án, viết luận văn, cả ngày ở trong phòng phẫu thuật.
Kiến tập năm nhất, gặp phải một cô gái, hai mươi bảy tuổi đã bị ung thư vú, hơn nữa còn là giai đoạn cuối. Khi đó cô với thầy Thái phụ trách bệnh tình của cô ấy. Trơ mắt nhìn cô ấy từ một cô gái xinh đẹp với đôi mắt to từ từ tiều tụy, gầy chỉ còn da bọc xương. bộ quần áo bệnh  nhân mặc trên người rộng thùng thình, cô dường như có thể cảm thấy được gió từ trong cổ áo luồn xuống.
Cô ấy là nghệ sĩ đàn dương cầm, có một đôi tay rất là đẹp. Trắng trẻo thon dài, năm ngón tay lướt trên phím đàn, chỉ cần vừa nhìn sẽ bị đôi tay đó thu hút. Nhưng sau này, đôi tay kia rất gầy, không còn mượt mà như trước, móng tay cũng chuyển màu, da cũng xấu đi. Thậm chí, so với tay bà già còn khó coi hơn.
Trước khi trị liệu, cô có mái tóc đen dài, tóc dài đến eo, như vải gấm thượng hạng nhất, mềm mại óng ả. Nhưng sau khi trị liệu, tóc dài không còn, đã cạo trọc rồi, khi đó cô ấy thường đứng trước gương thất thần.
Khi vừa nhập viện, cô ấy vẫn hay cười, rất lạc quan, còn nói chuyện với cô, kể cho cô rất nhiều chuyện. Nhưng dần dần, trên khuôn mặt ấy không còn xuất hiện nụ cười, càng ngày càng trầm mặc, luôn đứng cạnh cửa sổ ngẩn người, lặng lẽ rơi lệ. Có lần còn mất khống chế điên cuồng đập hết mọi thứ, khóc thất thanh.
Đó là bệnh nhân đầu tiên của Hứa Mộ Sênh, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy ra đi, mà bản thân lại chẳng thể giúp đỡ. Ngày cô ấy qua đời, cô tự nhốt mình trong phòng cứ xem đi xem lại “Kinh trập”, nhìn Hứa Mộ Sênh mặc áo blouse trắng, nghe giọng người ấy, sau đó lệ rơi đầy mặt. Khóc đủ rồi thì lau khô nước mắt tiếp tục công việc.
Nhiều năm như vậy, người đàn ông đó chính là chỗ dựa tinh thần vững chắc của cô. Rất nhiều lúc cô cho rằng, có lẽ đời này của cô cứ như vậy trôi qua, chỉ có thể cách màn hình lặng lẽ ngắm nhìn anh, để anh nơi sâu nhất trái tim, yên lặng theo dõi mọi thứ có liên quan đến anh. Nhưng cô trước nay chưa từng nghĩ tới, một ngày kia anh sẽ tới bên cạnh cô, hơn nữa cô còn trở thành bác sĩ của mẹ anh.

Giống như trong số mệnh của mỗi người, mọi việc đều được định sẵn tất cả. Có lẽ ban đầu cô cố gắng như vậy, dứt khoát kiên quyết mặc  lên mình áo blouse trắng chính là vì ngày hôm nay. Cô có thể dùng dao phẫu thuật trong tay mình giảm bớt đau khổ cho người thân của anh.
Hứa Mộ Sênh vĩnh viễn sẽ không biết, ngày đó cô phẫu thuật cho Lương Nhạn đã vô cùng căng thẳng. Phẫu thuật ung thư vú đối với cô mà nói là một việc đơn giản, đi làm mấy năm nay, cô không biết đã thực hiện biết bao nhiêu ca phẫu thuật như vậy rồi, cho dù có nhắm mắt cô cũng có thể nhắm chuẩn xác vị trí dao giải phẫu. Nhưng ngày hôm đó cô lại nhờ Chu Tuấn Thâm giúp đỡ.
Chu Tuấn Thâm lúc ấy còn kinh ngạc hỏi cô, “Ca phẫu thuật bình thường như vậy, em còn cần anh giúp đỡ sao?”
Khi đó cô cười nói: “Em sợ mình sẽ căng thẳng.”
Chu Tuấn Thâm nhìn cô khinh bỉ, “Ca phẫu thuật thực tập sinh cũng có thể làm được, em vậy mà lại nói với anh, em căng thẳng?”

Vì bệnh nhân là mẹ của Hứa Mộ Sênh, khiến cô cảm thấy áp lực như núi vậy. Khi phẫu thuật cô thực sự căng thẳng. Tuy rằng không đến mức phạm sai lầm, nhưng tâm trạng bản thân quả thực không được bình tĩnh như ngày thường. Chu Tuấn Thâm và người trợ lý đều có thể nhìn ra.
Ngày đó, Hà Tình Tinh được “bà dì” đến thăm, cộng thêm suốt quá trình phẫu thuật thần kinh căng thẳng, lại đứng hơn hai tiếng đồng hồ, vừa kết thúc ca phẫu thuật suýt chút ngã nữa đã khuỵu ngã. May mà vừa lúc đó Hứa Mộ Sênh đỡ cô lại. Lúc đó, anh không hề chạm vào bàn tay cô, nếu không sẽ phát hiện tay cô đang đổ mồ hôi lạnh.
Bỗng dưng nhớ đến những chuyện đó, Hà Tinh Tinh khó trách có chút buồn.
Cô đắm chìm trong suy tư của bản thân, Hứa Mộ Sênh tắm xong đi đến bên cạnh cô, cô cũng không hề phát hiện.
Thần sắc cô có chút ngây ngốc, ánh mắt anh dừng lại trên màn hình máy tính, phim đang đến đoạn cao trào.
Người bên trong nói: “Tôi là bác sĩ, tôi là người, tôi không phải là thần, tôi cũng có thất tình lục dục, tôi cũng biết đau lòng, muốn dốc toàn lực cứu người. Anh cho rằng tôi mặc áo blouse trắng là có thể buông bỏ thất tình lục dục của mình, bỏ mọi chuyện ra sau, chuyên tâm cứu người sao? Bác sĩ không phải thượng đế, hắn không thể cứu vớt toàn bộ nhân loại…”
Phim đã rất lâu rồi, nhưng cô vẫn đang xem. Cho tới giờ đây là lần thứ ba, anh thấy cô xem bộ phim này.
Anh bỗng dưng nghĩ tới những lời nói của cô trong bữa ăn.
“Khi tôi học cấp ba có xem được một bộ phim, nam phụ trong phim chính là bác sĩ. Mặc áo blouse trắng lạnh lùng, không hề nhiễm khói bụi nhân gian, đẹp trai vô cùng. Khi đó tôi liền nghĩ sau này sẽ thi vào trường Y, sau đó làm bác sĩ, tìm một bác sĩ nam đẹp trai rồi gả cho anh ấy.”
Nghĩ đến đó, ánh mắt anh dần trở nên u ám thâm trầm.
“Sao lại xem cái này?”
Bên tai bất ngờ vang lên tiếng nói trầm thấp, Hà Tinh Tinh đột nhiên ngẩn ra, quay đầu sang nhìn, Hứa Mộ Sênh không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô rồi.

Anh vừa tắm xong, mặc áo ngủ vàng nhạt, tóc ngắn đen vẫn còn ướt, từng giọt nước đang nhỏ giọt xuống, trên mặt vẫn còn dính vệt nước. Áo ngủ cài đến nút thứ ba, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh tế. Cánh tay gầy gò, đường nét rõ ràng.
Trong tay anh cầm một cốc thủy tinh, ngửa đầu uống một ngụm, giọt nước chảy dọc theo chuyển động yết hầu chảy xuống dưới.
Hà Tinh Tinh ngây ngốc nhìn anh, bất giác làm theo động tác uống nước  của anh.
Hứa Mộ Sênh nhìn thấy động tác nhỏ của cô, nhìn cô khóe miệng cong cong đầy mê hoặc, “Em muốn uống?”
Âm cuối vô cùng mềm mại dễ nghe, làm trái tim Hà Tinh Tinh ngứa ngáy. Trong lòng cô run rẩy, trái tim đang đập không ngừng.
Cô phản xạ có điều kiện gật đầu.
Anh giơ tay ra, đưa cốc đến bên môi cô, cô ngây ngốc liền nhấp môi uống một ngụm.
Là trà Khổ Đinh, vị đắng đang tan ra trong lưỡi, đắng đến phát run. Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn nhổ ra, nhưng ngại vì Hứa Mộ Sênh đang ở đây, cô chỉ có thể cố gắng nuốt xuống. 
Sau khi cô phản ứng lại, cô vừa uống chung một cốc với Hứa Mộ Sênh rồi. Giống như là hôn gián tiếp vậy. Hai má cô phiếm hồng, hai tai cũng có chút đỏ, hai gò má nóng lên.
“Thầy Hứa, sao thầy uống được trà Khổ Đinh?” Cô ngượng ngùng oán giận, có chút ý tứ giận dỗi.
Hứa Mộ Sênh thu hết phản ứng của cô vào đáy mắt, ánh mắt đậm ý cười. Ánh đèn rơi vào mắt anh, tựa như biển rộng đầy sao.
Anh ngồi ở mép giường, hai chân bắt chéo, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, ngữ khí nói chuyện cũng rất lười nhác: “Gần đây có chút nóng trong người.”
“Ồ.”
“Tôi vừa hỏi em sao lại xem bộ phim đó?”
“À… thầy nói “Kinh trập” sao!” Hà Tinh Tinh chỉ chỉ màn hình máy tính, “Cảm thấy hay nên xem thôi.”

“Thế sao?”
“Đúng vậy!”
Cô tự nhiên gật đầu, hoàn toàn không ý thức được anh đã đứng lên rồi.
Dáng người cao lớn không một tiếng động mà tiến lại chỗ cô, hai tay chống ra lưng ghế, tạo thành tư thế ôm trọn lấy cô.
Cô bị dọa hoảng sợ rụt chân lại. Thế nhưng diện tích ghế hoàn toàn không rộng, dù cho cô có lùi thế nào, cả người vẫn cứ bị anh vây lại dưới khuỷu tay.
Sau đó anh dần cúi xuống, càng ngày càng gần, rút ngắn khoảng cách, chóp mũi và trán chạm nhau.
Tóc anh còn ướt chớp mắt đã chạm vào trán cô, một trận tê dại kéo tới. Tim cô chợt run lên, đập càng ngày càng nhanh, hô hấp đều trở nên khó khăn.
Hương nho thanh nhẹ trên người anh cũng bắt đầu thâm nhập vào khoang mũi cô, đây là mùi hương dầu gội và sữa tắm của anh, trên người cô cũng có.
Trong không khí yên tĩnh, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập rất mạnh, cứ từng tiếng từng tiếng không ngừng.
Hành vi ngoài dự đoán của anh như thế này, cô hoàn toàn không kịp phòng bị, bị dọa đến mức không dám chớp mắt. Vẻ mặt vô cùng hoang mang.
Anh nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô, giọng nói thư thái vui vẻ, giống như tiếng đàn du dương, “Hà Tinh Tinh, có phải em vì anh mới học Y không, hửm?”
*Bắt đầu giai đoạn thả thính nên mình sẽ đổi ngôi xưng từ đây.
 
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN