“A Tu, sao đột nhiên anh lại xem thể loại phim này vậy?”
“Hay.”
“Anh không cảm thấy máu chó à?”
“Máu… chó?” Nghe có vẻ hơi quái lạ.
“Thôi vậy, anh thích thì cứ xem, nhưng đừng có học hư là được.”
Quý Vân Tu ngây ra, vậy rốt cuộc anh nên xem tiếp? Hay là không?
Tịch Tuế nằm lên đùi anh, giơ điện thoại ra, ngón tay lướt lướt trên màn hình điện thoại, bỗng cô mở ứng dụng đặt đồ ăn ra, thuận miệng hỏi: “Anh đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không?”
Bởi vì lúc chiều ăn sớm quá nên tới giờ cơm tối rồi mà chưa thấy đói, mặc cho cái bụng còn đang rỗng tuếch.
“Anh sao cũng được.” Anh không kén ăn, không hề bắt bẻ.
Tịch Tuế quen với anh rồi nên cô chọn hai món dựa theo sở thích của anh, giá cũng không đắt lắm.
Nhưng bỗng nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó thú vị, lập tức ngồi dậy, ngồi xếp bằng bên cạnh anh, chìa tay ra, “A Tu ơi ~ em có một câu hỏi, anh… có tiền không?”
Dù sao thì ai mà chẳng chừa lại đường lui cho chính mình chứ.
Nhưng mà Quý Vân Tu lại ngay thẳng lắc đầu, nói với cô, “Anh không có, cho em hết rồi mà.”
Tất cả thẻ ngân hàng anh đều đưa cho cô rồi, không hề để lại chút gì cho mình.
“Á á á, sao anh lại có thể tốt như vậy, em càng ngày càng thích anh rồi đó.”
Lại được cảm nhận cảm giác được người khác nuông chiều, cô ngồi xếp bằng ngay ngắn, hai chân quỳ trên tấm đệm mềm của ghế sô pha, ôm lấy anh mà hôn.
Quý Vân Tu đỏ tai ngay, độ nóng từ bên tai bắt đầu lan ra toàn thân.
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng động ở cửa.
Tịch Tuế quay đầu lại theo bản năng, định tìm xem tiếng động phát ra từ chỗ nào.
Tư thế, tay chân còn chưa thay đổi thì hai người kia đã mở cửa ra, bước vào.
Mẹ Tịch đặt canh gà ở bên kệ, trong tay Tịch Minh cũng cầm cái hộp hình vuông.
“Tuế…” Hai người nọ quay đầu lại, lúc phát hiện có hai người ngồi trên sô pha thì đột nhiên im bặt.
Ba mẹ Tịch đang định đổi giày: “???”
Tịch Tuế còn đang ôm cổ bạn trai: “???”
Quý Vân Tu tự bật chế độ che chắn: “…”
Tịch Tuế hoàn hồn đầu tiên, vội buông tay ra, hai chân nhảy xuống mặt đất, đứng trên dép lên, “Ba mẹ, sao đột nhiên hai người lại tới đây?”
Người cha già tựa như có thể nhìn thấu tất cả, lúc nhìn chằm chằm con gái mình, biểu cảm trên mặt ông rất khó nói, “Xem ra ba mẹ tới không đúng lúc rồi.”
“Ha… ha ha…. Hai người nói gì vậy, đương nhiên là con rất hoan nghênh hai người đến mà.” Cô thuận tay túm Quý Vân Tu dứng dậy.
Quý Vân Tu đứng lên ngay lập tức, hai chân thẳng tắp, nghiêm túc cúi đầu chào ba mẹ Tịch, “Con chào cô chú.”
“Không cần phải nghiêm trang vậy đâu.”
“Khom lưng tỏ vẻ tôn kính, hai người là cha mẹ của Tịch Tuế, không thẹn gì ạ.”
Logic anh rõ ràng, trả lời đâu vào đó, hơn nữa với vẻ ngoài ưa nhìn, ngoan ngoãn, chắc chắn là kiểu mà mọi người lớn tuổi ai cũng thích.
Tịch Minh với mẹ Tịch cảm thấy bất ngờ vì điều này.
Mẹ Tịch đặt canh gà lên bàn, bảo hai người ăn nhân lúc còn nóng, bổ sung dinh dưỡng, “Đây là canh gà mẹ nấu, hai đứa mau ăn khi còn nóng đi.”
“Con cảm ơn.” Quý Vân Tu không ra vẻ khách sáo, nếu trưởng bối muốn anh ăn thì anh sẽ ăn.
Tịch Tuế cũng không e dè gì, vốn là cha mẹ ruột của cô nên không cần khách sáo, biết hai trưởng bối nhà mình đã ăn cơm nên cô cũng đỡ lo.
Trạng thái sinh hoạt của Quý Vân Tu cũng như người thường, anh quen thuộc đi vào phòng bếp, rửa sạch hai cái chén đũa, lúc đem ra thì sẽ đưa cho Tịch Tuế trước.
Mẹ Tịch có vẻ không có biểu cảm gì, nhưng bà đã quan sát được tất cả hành động của anh, thỉnh thoảng bà sẽ nhìn vào ánh mắt của chồng mình thay lời nói, yên lặng gật đầu.
Nói ăn canh gà thì thật sự là ăn canh gà.
Tịch Tuế căng thẳng, thấy bầu không khí rất lạ, nhưng không biết phải nói gì.
Cuối cùng, Tịch Minh chủ động ra chiêu, “Biết uống rượu không?”
Quý Vân Tu gật đầu không do dự: “Dạ biết.”
Tịch Tuế: “???”
Tửu lượng của anh ra sao mà anh còn không biết hả? Ai cho anh cả gan mà nói “Biết”?
“Không phải đâu ba, đừng uống rượu mà.” Cô cố ý ngăn cản thảm kịch xảy ra, “Với lại chỗ của con không có rượu đâu.”
“Đừng lo, ba có mang theo rượu rồi.” Tịch Minh xua tay, lấy cái hộp vuông vừa mới đặt ở cạnh cửa đến, từ bên trong lấy ra một cái bình rượu được gói kỹ càng, tuyên bố: “Rượu vào lời ra, phải uống!”
Thấy vậy, Tịch Tuế lạnh người.
Quý Vân Tu mà rượu vào lời ra?
Hai ly là đã gục rồi.
Tịch Minh đặt rượu lên bàn, Quý Vân Tu còn hiểu chuyện mà lấy đồ mở ra cho ông.
Tịch Tuế bất lực ấn đầu, âm thầm cắn răng.
Vừa đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.
Suy xét có thể là đồ ăn được giao đến, Tịch Tuế vội đẩy Quý Vân Tu, “Anh mau mở cửa lấy đồ ăn đi.”
“Ò!” Anh ngoan ngoãn buông dụng cụ mở chai rượu ra, đi đến cửa.
Tịch Tuế nhân cơ hội đó kéo tay ba mình, nói nhỏ bên tai ông.
Tịch Minh để lộ ánh mắt hoài nghi.
Đến khi lấy đồ ăn vô rồi Quý Vân Tu mở bao ra, soạn đồ ra bàn rồi lễ phép mời ba mẹ Tịch, đúng là chàng trai chu đáo.
Không chỉ có hai trưởng bối ngạc nhiên mà trong lòng Tịch Tuế còn bồn chồn nữa.
Chẳng lẽ gặp gia trưởng nên não bộ được kích thích chăng? Sao mà biểu hiện tốt đến vậy được!
Đúng lúc này, Quý Vân Tu nhanh nhẹn khui bình rượu giúp Tịch Minh, không chỉ thế mà còn rót rượu ra cho ông.
Vào thời khắc mấu chốt, Tịch Tuế cướp lấy cái ly ngay, “Ba, uống rượu không tốt cho sức khoẻ đâu, con tịch thu.”
Bất cứ khi nào chiến đấu với ba mẹ thì cô không bao giờ thua!
Thấy con gái mình bảo vệ Quý Vân Tu quá nên Tịch Minh vẫy tay, “Được rồi, hôm nay không uống.”
Hai vợ chồng ở chưa được lâu thì định ra về, Tịch Tuế và Quý Vân Tu đưa hai người xuống lầu, còn nhìn họ lên xe rời đi.
Tịch Tuế thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên, gục ngã, “Đỡ em.”
“Tuế Tuế?” Anh làm theo nhưng nghi hoặc trong lòng.
Tịch Tuế vùi đầu vào cánh tay anh, nói nhỏ: “Sao em lại xui xẻo đến vậy chứ! Lần nào cũng bị bắt gặp!”
Không hề chuẩn bị để gặp gia trưởng, hoàn toàn không thể đoán được diễn biến của tình hình, cô rất lo lỡ có chuyện gì xảy ra, bởi vì suy cho cùng thì người bị kẹp ở giữa là người chịu thiệt nhất.
Nhưng mà…
“A Tu, sao lúc nãy anh lại nói với ba mẹ em như thế?”
“Trong phim có.”
“Hả? Anh học trong phim à?” Cô hoài nghi.
Sau khi trở về Quý Vân Tu bật phim ngôn tình ra cho cô xem, hơn nữa anh còn nhớ rõ cốt truyện nam chính gặp thấy gia trưởng. Lễ phép xưng hô, cúi đầu khom lưng, và ngay cả quy trình phục vụ cơm nước cũng gần như giống nhau.
Tịch Tuế không khỏi giơ ngón tay cái lên, “Thì ra anh xem phim là để học mấy cái này à?”
“Ừm ừm.”
Tịch Tuế quay đầu nhìn anh, ngón tay cái vừa giơ lên giờ đã ấn môi, như đang suy tư điều gì, “Ngoại trừ mấy cái này ra thì anh còn học gì nữa?”
Anh chớp chớp mắt nhìn Tịch Tuế, đáp một câu thần bí khó lường: “Sau này rồi em sẽ biết.”
*
Quý Hoài Tây đã cạn ý tưởng nhưng trong lòng vẫn âm ỉ không thôi,
Hắn ta không ngờ những tư tưởng mình truyền cho Quý Vân Tu không những không khiến hai người họ cách xa, mà còn thúc đẩy mối quan hệ của hai người phát triển mạnh mẽ hơn nữa.
Khi hắn biết chuyện này từ Khương Thuỵ Vân, trong lòng hắn ta càng nghẹn.
Với cảm nhận của Quý Hoài Tây thì Quý Vân Tu vẫn hành động quái dị, là một tên ngốc thật thà.
Hắn không khỏi nghi ngờ: Rốt cuộc thì Tịch Tuế thích điểm gì ở Quý Vân Tu! Chơi vui? Dễ lừa? Yêu đương hay nuôi con trai?
Lại đi đến trước cửa nhà họ Quý, biểu cảm của Quý Hoài Tây khi bước vào cửa lớn lại trở nên khiêm nhường hơn nhiều.
Chân hắn vừa mới bước vào, thì có người đến giao hàng.
Người giao hàng xác nhận địa chỉ, danh tính trước khi giao.
Hắn nghe thấy tên Quý Vân Tu nên hiếu kì đi đến cửa bảo vệ, “Đây là đồ của anh cả tôi à?”
“Đúng vậy.”
“Đưa cho tôi đi, tiện đem vào luôn.”
“Vâng, phiền cậu Hoài Tây.”
Quý Hoài Tây thường xuyên ra vào nhà họ Quý, lại còn là cậu thứ của nhà nên người làm không có nghi ngờ gì với mệnh lệnh của hắn ta.
Bảo vệ giao lại cho hắn, Quý Hoài Tây ước lượng, rất nhẹ, không biết bên trong là cái gì.
Hắn mở ra xem, có một tờ hoá đơn, nhãn hiệu là một cái tên hàng hiệu nổi tiếng.
Bên ngoài được bọc bao chốc sốc, bên trong là một cái họp nhỏ. Hắn lấy hộp ra, ước chừng to bằng một bàn tay lớn của người trưởng thành, nhưng vẻ ngoài lại vô cùng tinh xảo.
Trong lòng thoáng đã có được đáp án, hắn nghi hoặc mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn hoa.
“Bụp—”
Hắn đóng hộp lại, rồi đặt nó ở một chỗ dễ nhìn thấy.
Khi rời khỏi nhà họ Quý, hắn bỏ cái hộp vào túi áo mình.
—
Đồ vật trong túi như khoai nóng, Quý Hoài Tây về chung cư rồi thì gấp gáp lấy nó ra, đặt vào tay để suy tính.
Thời khắc đó, trong đầu hắn hiện ra rất nhiều hình ảnh và âm thanh.
Lần này thật sự hắn không suy nghĩ! Biết rõ là đồ của nhà họ Quý, sớm hay muộn gì cũng phải trả lại nhưng hắn vẫn lấy đi.
Đến lúc đó lại phải tìm cái cớ để giải thích nữa.
Điện thoại đột nhiên rung lên, sau khi tiếp máy ngắn gọn, Quý Hoài Tây tuỳ tay đặt cái hộp lên bàn rồi đứng dậy đi lên lầu.
Khi bóng dáng Quý Hoài Tây biến mất ở cầu thang thì Sơ Doanh trở lại.
Cô ta cầm theo hai cái túi đồ, để đại lên bàn. Khi định xoay người đi thì thoáng thấy được cái gì đó. Cô ta nghi hoặc bỏ cái túi ra, phát hiện một cái hộp nhỏ.
Sơ Doanh cầm nó trong tay, tò mò mở ra, giữa khe trắng nhô ra một vật trang trí màu bạc. Khi cô ta thấy rõ đó là chiếc nhẫn thì hạnh phúc vô cùng.
Mặt cô ta tươi cười, một tay nâng hộp nhẫn lên, tay khác vô thức xoa bụng.
Lúc sau, cô ta lấy nhẫn ra.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, lấy nó ra rồi đeo vào ngón áp út của mình.
– —–oOo——