Bởi vì chủ đề nhà hoạ sĩ Y·X là một người tự kỉ tương đối mới lạ nên hai ngày liên tiếp topic này đều on top, Weibo anh vừa đăng kí là có người theo dõi.
Tịch Tuế đăng bài đầu tiên: 9 giờ sáng mai sẽ live stream.
Các fan sôi trào, các quần chúng hóng chuyện cũng sục sôi.
Thân phận của Quý Vân Tu thì không cần phải lo, đã có người tung ra ảnh chụp của anh, chỉ cần những bức tranh là chính chủ thì mọi người sẽ không nghi ngờ về năng lực của Y·X nữa. Dần dần thuyết phục mọi người rồi mới xoay chuyển bối cảnh được!
Trước hôm live stream, Tịch Tuế nghiên cứu từ các người nổi tiếng khác để phòng ngừa có chuyện gì xảy ra.
“A Tu, anh cho em một li trà được không?”
Không bao lâu sau, một ly trà nóng hổi được đưa đến trước mặt cô.
So với khoảng thời gian trước thì Quý Vân Tu trầm mặc không nói lời nào, tính tình không còn sinh động nữa.
Điều đáng mừng duy nhất là anh vẫn rất nghe lời!
“Cảm ơn anh ~” Bây giờ Tịch Tuế đã quen nói một mình, cho dù người kia không đáp lại thì cô cũng chẳng thấy xấu hổ.
Cô nâng ly trà lên nhấp mấy miếng, ly còn chưa buông ra thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Bảo vệ chung cư báo, “Cô Tịch, sau chuyện sáng nay thì chúng tôi đã xem camera theo dõi rồi, chúng tôi muốn cô đến xem có quen biết với người này không.”
Đương nhiên là muốn đi, định ra cửa thì Tia Chớp thông minh đã chạy nhanh ra cửa với cô chủ, muốn ra cửa trông chừng.
Tịch Tuế xoa đầu Tia Chớp, quay đầu nói với Quý Vân Tu: “A Tu, em đi xuống phòng bảo vệ chút nhé, lát nữa em sẽ về ngay, anh ở nhà chờ em nha.”
Quý Vân Tu ngồi trên ghế sô pha ôm tập vẽ không lên tiếng, chỉ hơi quay đầu rồi bình tĩnh nhìn cô rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, anh lại nhìn vào tập vẽ, bút chì cầm trên tay dần phác hoạ ra hình dáng ban đầu của thiếu nữ.
Tịch Tuế đưa Tia Chớp đến phòng bảo vệ, nhìn vào video cô lắc đầu.
Cô không hề quen người đàn ông đội mũ lưỡi trai, “Tôi không quen người này nhưng chắc chắn anh ta có vấn đề, hi vọng sau này mọi người hãy cẩn thận hơn, đừng cho người lạ vào chung cư.”
Những việc gần đây rất phức tạp, cô sợ những người nhiều chuyện gây phiền phức nên nhắc nhở các bảo vệ.
Bảo vệ liên tục gật đầu, dù sao thì người đứng trước mặt đây chính là kim chủ bao thầu cả cái chung cư này.
—
Ngày hôm sau, Tịch Tuế dậy sớm với Quý Vân Tu, bởi vì phải chuẩn bị cho việc live stream hôm nay.
Cô đứng trước bồn rửa tay, thuận tay vén tóc hai bên lên, lộ ra dấu dâu tây trên cổ.
Cũng may là dạo gần đây cô không phải đi làm, nếu mỗi ngày sau này đều như vậy thì cô không còn mặt mũi gặp ai nữa!
Nhớ đến đêm hôm qua Quý Vân Tu coi lời xin tha của cô như gió thổi bên tai, Tịch Tuế nhắm mắt thở sâu, lấy dây cột tóc trên tay cột thành đuôi ngựa.
Xịt chút sữa rửa mặt màu trắng ra tay, bôi lên mặt, dùng nước rửa sạch lại.
Đến khi cô làm xong hết rồi thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa.
Quý Vân Tu đi vào.
“Quý Vân Tu.”
“?”
“Xem anh làm chuyện tốt gì nè.” Cô chỉ vào vết đỏ trên cổ đối lập với da thịt trắng như tuyết, “Không phải anh đã đồng ý là nghe lời em rồi hả, biết kiềm chế lại không?”
“…” Hứng lên không kiềm chế được.
Cô lau sạch những giọt nước còn sót trên mặt, quay đầu lại nhìn, đối diện với đôi mắt vô tội kia.
Tịch Tuế liền mắng anh, “Anh đừng nghĩ “dễ thương vô tội” là được nhé, anh hứa với em từ sau này sẽ không như vậy nữa đi!
“…”
Mắc gì?
Cho dù bây giờ anh hứa cho có rồi tối nay thì làm sao.
Thấy biểu cảm với hành vi của Tịch Tuế thì anh thấy cô vẫn chưa giận thật đâu.
Quý Vân Tu cúi đầu, hôn lên trán cô để lấy lòng.
Tịch Tuế nhẹ “hừ” rồi bôi sữa rửa mặt lên mặt anh, mùi hương dễ chịu thơm tho, làm cô không khỏi sờ soạng gương mặt của Quý Vân Tu thêm vài lần.
Dịu dàng đàm phán như vậy thì chẳng có phần thắng nào cả.
—
Bởi vì ở nhà không cần mặc áo khoác nên Quý Vân Tu ở trong phòng vẽ tranh chỉ cần mặc áo lông và áo ấm, là màu trắng gạo mà anh yêu thích từ nhỏ đến giờ.
Tịch Tuế gắn điện thoại vào giá đỡ để có thể thấy toàn bộ, cũng có thể thấy bức vẽ, “A Tu, anh chuẩn bị xong chưa? Sắp đến giờ rồi.”
Hôm qua cô đã báo rõ thời gian live stream trên Weibo rồi, khi đó còn có rất nhiều bình luận hóng hớt.
Quý Vân Tu nhìn điện thoại cách đó không xa, gật gật đầu.
Đã đến giờ, Tịch Tuế phát sóng.
Các quần chúng hóng hớt liên tục vào phòng, thấy người trên màn hình thì sợ đến ngây người!
“Má ơi, sao không ai nói là Y·X trông như vậy hả?”
“Đây thật sự là hoạ sĩ tự kỉ Y·X hả? Sao không ai nói là anh ấy trông như vậy chứ, nếu biết sớm thì đã không bôi nhọ ảnh rồi.”
“Vừa mở ra là đã thấy mặt trai đẹp, tự… tự nhiên bất ngờ….”
Mới vừa phát sóng nên Quý Vân Tu còn đối diện với màn hình, bởi vì quay bằng camera sau nên anh không biết mình trên màn hình xuất sắc cỡ nào.
Mấy người vào sớm thấy được mặt của Quý Vân Tu nên chụp hình ngay mà không chần chờ.
Tịch Tuế thấy các tin spam thì vội vàng bảo Quý Vân Tu có thể bắt đầu làm chuyện của mình.
Quý Vân Tu bình tĩnh thu mắt, bắt đầu lấy bút vẽ tranh.
Ở góc này là vừa vặn chụp được sườn mặt của anh, một đường cong sắc sảo, mũi cao thẳng, dáng môi mê người. Ánh sáng ở phòng vẽ tranh rất ổn, toàn bộ đều sáng trên gương mặt anh, đến nỗi cái bóng cũng “hoàn mỹ”.
Vốn những quần chúng ăn dưa kêu gào muốn anh chứng minh thân phận bây giờ lại đang chú tâm vào gương mặt anh.
“Rõ ràng là có thể kiếm cơm bằng gương mặt này mà, thế nhưng lại lựa chọn dựa vào tài năng!”
“Mặc kệ anh ấy vẽ như nào thì tui vẫn là fan, với cái nhan sắc này thì tui chịu thua luôn!”
“Má ơi, anh này đẹp trai quá! Debut đi anh oiii!”
Đương nhiên là cũng phải có những anti-fan trái ngược với ý kiến mọi người, “Đẹp trai thì có lợi gì, nếu vẽ không ra thì chắc chắn là giả. Bộ tự kỉ có thể làm hoạ sĩ tài hoa được à? Mắc cười quá?”
“Tự mua bài để đẩy danh tiếng mình chứ gì, đừng có làm màu nữa, mau vẽ tranh đi coi, để chúng tôi xem rốt cuộc ai mới là người mặt dày giả mạo người khác.”
“Lầu trên không hiểu thì đừng nói nhiều, bộ không biết có những người bị tự kỉ cũng là thiên tài hả?”
Đọc những bình luận cãi nhau mà thấy còn máu chó hơn cả phim truyền hình nữa, nếu như cô không phải trông Quý Vân Tu thì cô thậm chí còn muốn bưng một đĩa hạt dưa lên, bắt chéo chân ngồi trước màn hình hóng hớt nữa.
Chắc bởi vì tin tức Y·X phát sóng trực tiếp được truyền ra ngoài, cách khoảng mười phút là trong phòng lại có thêm cả đống người, số lượng fans cũng không ngừng gia tăng.
Tác phẩm còn chưa hoàn thành mà chỉ riêng cái gương mặt kia đã thu hút không ít người.
“Aaaaaa, quay chính diện đi!”
“Tôi quyết định rồi, anh chồng tháng này của tôi là Y·X.”
Lúc trước phát live stream cũng thấy những bình luận kiểu này, nhưng nhân vật chính lại là ông xã hợp pháp của cô, đọc những bình luận này, trong lòng Tịch Tuế liền thở dài.
Thật là muốn tuyên bố chủ quyền với chục nghìn người này… nhưng lí trí đã ngăn cô lại.
Người xem phát sóng rất nhiều, đến khi Quý Nhan gọi điện thoại đến thì Tịch Tuế tạm thời rời khỏi màn hình, đến phòng bên cạnh tiếp điện thoại.
“Chị dâu, cách này của chị tuyệt thật đấy! Em thấy trên mạng ai cũng khen anh cả em đẹp trai hết!”
Tịch Tuế khẽ hừ: “Hừ, nông cạn.”
Quý Nhan đang đắm chìm trong sự vui sướng bỗng ngây ra, chốc lát mới phản ứng. “Chị dâu, chị đang ghen hả?”
Tịch Tuế: “…”
Tôi là người lý trí như vậy thì làm sao có thể ghen với mấy nhân vật qua đường được!
Không chịu!
“Chị dâu, chị nghĩ đi, mấy chục nghìn người thích người chỉ thuộc về mình chị, sướng lắm phải không?” Quý Nhan đổi cách nói, hạ lửa trong lòng Tịch Tuế.
Cô không khỏi cong môi phía sau màn hình, “Nghe em nói thế thì chị bớt ghen rồi đấy.”
“He he.”
Sau khi hết nói chuyện với Quý Nhan, Tịch Tuế về lại phòng vẽ tranh, lặng lẽ trở lại trước màn hình di động. Cô thấy người xem đã lên thành trăm nghìn người rồi.
Bất kể là muốn xem vẽ tranh, hóng hớt hay muốn ngắm anh thì Quý Vân Tu lúc này như đang phát hoả.
Anh dùng thực lực để chứng minh trình độ hội hoạ của mình, người hiểu biết về hội hoạ thì có thể nhìn ra được phong cách của Y·X trong tranh của anh.
Những người nghi ngờ thì cũng dần ít đi.
“Hầy, thế giới phong phú không lúc nào là không nhắc nhở tôi là đồ phế vật.”
“Trời ơi đây là thiên tài hội hoạ nào đây!”
“Cameraman, làm ơn hạ máy quay xuống chút được không?”
“Lầu trên tỉnh lại giùm, rõ ràng là cái giá đỡ di động.”
“Từ phát sóng đến bây giờ thì hiện tại tôi xin phản bác lầu trên, chắc chắn trong phòng có người quay, lúc phát sóng thì ngồi trước mặt nam thần!”
Tịch Tuế nghe lời hạ giá đỡ xuống, nhưng cùng lắm chỉ hướng đến giá vẽ mà thôi chứ không để lộ mặt anh hoàn toàn.
Những người mê cái đẹp đang gào khóc.
“Vẽ xong rồi thì xin anh trai hãy quay mặt đi!”
“Có cap màn hình không? Inbox chia sẻ với nha, cảm ơn.”
Tịch Tuế tấm tắc nhìn màn hình, trong lòng lại nghĩ, đến khi Quý Vân Tu vẽ được một ít rồi thì cô sẽ kết thúc ngay! Không cho những người này xem mặt anh đâu.
Bởi vì không thấy hết mặt nên mọi người chú ý đến bức vẽ hơn, “Nhân vật chính này có vẻ rất quen.”
“Y·X vẽ ít lắm, ai có thể vào được những bức vẽ của anh ấy chứ?”
“Chẳng lẽ đến bây giờ anh ấy còn có người nữa?”
“Lầu trên ngốc quá, người ta đang nghiêm túc vẽ tranh chưa từng ngẩng đầu lên nữa.”
“Thế đó là ai?”
Mọi người đều đang suy đoán thân phận, cho đến khi chú ý đến Y·X chính là Quý Vân Tu. Mọi người không biết Y·X nhưng biết Quý Vân Tu có một người vợ sắp cưới môn đăng hộ đối.
“Tôi nhớ rồi, lúc trước có tin nóng vợ sắp cưới của anh ấy là Tịch Tuế.”
Hễ cứ có người nhắc đến là có người muốn bằng chứng. Tuy rằng những bức hoạ của Quý Vân Tu không phải tả thực nhưng nhân vật chính kia chính là Tịch Tuế không phải bàn.
“Mấy chị em tôi vừa lên Weibo quay lại rồi nè, nhìn mấy tấm ảnh chụp thì cảm giác vợ sắp cưới của anh ấy là Tịch Tuế thật.”
Trăm nghìn người xem bỗng bị rải cơm chó.
Tịch Tuế hoàn toàn đặt camera chỗ giá vẽ, mọi người đều có thể thấy rõ bên dưới góc phải có chữ kí Y·X, không còn ai nghi ngờ anh giả vờ nữa.
Lúc mọi người cầu xem chính diện thì Tịch Tuế không hề do dự mà kết thúc phát sóng.
Muốn nhìn ông xã cô thì cũng phải hỏi ý cô đã!
Quý Vân Tu bảo cô thưởng thức bức hoạ này, Tịch Tuế quan sát cả toàn bộ quá trình sao không hiểu ý anh được, cô lập tức tiến đến hôn lên hai cái bên mặt anh, hết lòng khen ngợi, “Ông xã giỏi quá ~”
Không bao lâu, có người tung ra ảnh chụp chính diện của Quý Vân Tu, các fan mê trai đẹp chỉ muốn lôi anh đẹp trai như tiên tử từ màn hình ra!
Kết thúc phát sóng, Tịch Tuế liền trả điện thoại cho anh.
“Vất vả cho anh rồi, em đi chuẩn bị cơm tối, anh nghỉ ngơi chút đi nhé.” Giải quyết được một vấn đề rắc rối, cô có cảm giác nhẹ nhõm.
Quý Vân Tu được trả điện thoại thì thấy thông báo trên app Weibo đã lên 99+, anh nhấn mở, không hề có cảm giác gì với những bình luận khen ngợi, điều duy nhất anh để ý là tin “Người được vẽ chắc là vợ sắp cưới của anh ấy”.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, yên lặng nhấn “+” thêm bình luận, không sticker, không nói dong dài, chỉ đơn giản ba chữ: [Vợ của tôi.]
*
“Rầm!”
Mùi rượu xông vào phòng vào ngủ, người đàn ông lôi thôi lếch thếch vứt điện thoại xuống đất.
Vốn muốn để Quý Vân Tu hứng chịu, thật không ngờ rằng anh có thể dễ dàng xoay chuyển cục diện. Những người đó không những hết nghi ngờ mà còn cho rằng chứng tự kỉ của anh tạo nên một thiên tài!
Bây giờ Tịch Tuế và Quý Vân Tu phất lên như diều mà hắn thì thân bại danh liệt, bị người mắng chửi, chật vật khó khăn.
Những ánh hào quang này vốn nên là của hắn!
—
Tần Ngọc Chi phí công tìm đến đây lại bị mùi rượu làm cho nghẹt cả mũi, đúng là không thể tin được cái đứa lôi thôi bết bát này đã từng là con trai khí phách hăng hái của bà ta.
“Hoài Tây, mẹ tìm con mấy ngày nay hoá ra là con trốn ở đây.”
“Đi, về nhà với mẹ.”
Tần Ngọc Chi túm lấy mà hắn không hề phản ứng.
Quý Hoài Tây trầm mặc, đánh mất đi ý chí chiến đầu. Đã nhiều ngày hắn nằm trong khách sạn uống rượu đến mức không thèm cạo râu.
Tần Ngọc Chi nhắc mãi mà hắn không đáp, bàn tay nhẫn tâm tát lên mặt Quý Hoài Tây, lạnh giọng quát lớn, “Chẳng lẽ con chịu đựng như vậy sao? Nhiều năm con phấn đấu ở tập đoàn Thiên Thịnh như vậy cũng chịu được, chẳng lẽ con dễ dàng nhận thua vậy sao!”
“Nếu có người ngáng đường con thì mẹ sẽ giúp con diệt trừ những thứ đó!”
Quý Hoài Tây chậm rãi nắm chặt tay thành quyền.
Hắn không cam lòng!
Vốn Tịch Tuế phải là vợ hắn, nhà họ Tịch thuộc về tay hắn, ngay cả tập đoàn Thiên Thịnh cũng thế!
Đều là bởi vì lựa chọn của Tịch Tuế mà phá vỡ quỹ đạo nhân sinh của hắn. Mẹ nói không sai, có chướng ngại vật chặn đường thì phải diệt trừ.
*
Hôm sau, Tịch Tuế nhận được một số điện thoại xa lạ từ thành phố Vân Hải, “Tịch Tuế, chúng ta gặp mặt đi.”
Chợt nghe thấy giọng nói của người đàn ông bên kia, Tịch Tuế còn có chút nghi hoặc, sao người bên kia lại biết tên cô?
Không đợi cô hỏi, người nọ mở miệng tiếp: “Ngày 7 tháng 4, vốn cô nên lựa chọn cưới tôi.”
Cô nhận ra trong nháy mắt.
“Không biết anh đang nói năng điên khùng gì nữa!” Không biết tên chó điên Quý Hoài Tây kia lại định cắn bậy ai.
“Cô thật sự không biết hay giả vờ không biết? Cô cưới tôi thì được tự do như cô mong muốn, đáng tiếc là ba năm sau cô cô thất bại…” Hắn nói thế rồi cười âm u.
Tịch Tuế nghe được những từ ngữ mấu chốt đó thì dựng cả da gà.
Người kia, sao lại….
Cô càng trầm mặc càng khiến Quý Hoài Tây thêm sung sướng, “Tò mò vì sao tôi lại biết ba năm kia đúng không? Còn có cả tranh của Quý Vân Tu, tôi cũng biết là ai chụp, nếu cô muốn có đáp án thì đến nhà hàng Mễ La vào bốn giờ chiều, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Nếu nói không sợ thì đó là nói dối, đột nhiên Quý Hoài Tây có kí ức kiếp trước làm cô sởn tóc gáy… còn có những bức vẽ của Quý Vân Tu nữa, cô muốn biết đáp án.
Trưa, Tịch Tuế liên hệ với Quý Nhan, bảo cô ấy đến chăm sóc Quý Vân Tu.
Quý Nhan nhận nhiệm vụ không chút do dự, làm Tịch Tuế yên tâm đi xử lí chuyện của mình.
Bốn giờ chiều, cô đến nhà hàng Mễ La đúng hẹn.
Gặp lại Quý Hoài Tây như đã mấy năm trời rồi.
Trước khi vào, Tịch Tuế giấu thiết bị ghi âm ở trong túi xách, hai kẻ thù gặp mặt, đi thẳng vào nội dung nói chuyện.
“Những bức tranh của Quý Vân Tu là do ai làm?”
“Những tấm đó là tôi đăng, nhưng là Khương Thuỵ Vân chụp.”
“Quả nhiên là hai người cấu kết với nhau!”
“Chậc chậc, nói cấu kết thì khó nghe quá, cùng lắm chỉ là chúng tôi hợp tác mà thôi.”
Tịch Tuế khịt mũi coi thường.
Quý Hoài Tây ung dung nhấp trà, chủ động nhắc đến cảnh trong mơ, “Tịch Tuế, cô có nhớ rõ cảnh trong mơ ba năm sau cô trải qua gì không?”
“…” Tịch Tuế rùng mình.
Mỗi khi nhớ đến tràng lửa lớn kia là như rơi xuống địa ngục, làm cô lạnh cả người.
Đó là kí ức cô mãi mãi không muốn nhớ lại, cô càng không ngốc đến mức tiếp lời Quý Hoài Tây, chuyện sống lại là quá quỷ dị rồi.
“Không biết anh đang nói gì, Quý Hoài Tây, bây giờ anh sa vào vũng bùn là do anh gieo gió gặt bão, còn muốn gây sóng gió nữa thì cẩn thận có một ngày nào đó cả thuyền cũng không vớt nổi anh đâu!”
“Không cần cô phải lo.” Quý Hoài Tây cười ác độc, “Bây giờ hẳn là cô phải xin tôi tha cho mới đúng?”
“Tôi xin anh tha khi nào?”
Quý Hoài Tây chỉ cười không nói, từ từ đưa mắt nhìn về phía nén nhang được thắp trong phòng.
Tịch Tuế chỉ cảm thấy hoa mắt, tức khắc mất đi năng lực suy nghĩ, té xỉu trên ghế.
– —–oOo——