Ban đầu còn tò mò rằng số điện thoại lạ này là ai, khoảnh khắc nhấc máy rồi nghe thấy giọng nói của đối phương xong, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên ba chữ ‘con cáo già’.
Cô thế mà lại quen thuộc với giọng nói của Tần Tứ như vậy á?
Giữ thái độ hoài nghi đợi Tần Tứ nói chuyện xong, nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, câu mở đầu đã oanh tạc cô đến rối tinh rối mù.
“Quý Nhan, theo tôi về nhà gặp phụ huynh.”
Quý Nhan không nhìn thấy được vẻ mặt của bản thân, nhưng cô nghĩ rằng, chắc chắn lúc đó cô suýt nữa thì đã cắn phải môi rồi.
Khựng lại trong chốc lát, cô mới phun ra được hai chữ: “Khùng hả?”
Nghe lại thử lời nói lúc nãy xem, đó có phải là tiếng người hay không hả!
“Chẳng phải cô luôn lo lắng tôi cứ vấn vương Tịch Tuế mãi đấy sao?”
Quý Nhan hừ nhẹ một cách khoái trá: “Anh cả của tôi với chị Tuế Tuế cũng đã đính hôn rồi.”
Hai người đó đính hôn rồi, kết hôn cũng chỉ là chuyện ván đã đóng thuyền mà thôi, tôi còn sợ anh đào góc tường chắc?
Có thể nghe ra được những lời này của cô rõ ràng mang theo cả sự đắc ý.
Bờ môi người đàn ông nhếch lên một nụ cười, tổ chức từ ngữ ban đầu đã chuẩn bị xong tạm thời bị thay đổi, cố ý trêu cô: “Vậy sao, nếu tôi lấy thân phận đối tác hẹn cô ấy ra ngoài gặp gỡ thì có lẽ cô ấy cũng sẽ không từ chối đâu nhỉ.”
“Anh bớt bày trò với tôi đi, tôi sẽ không mắc lừa đâu!”
Quả nhiên Quý Nhan có hơi nóng nảy.
“Ờ, cô sẽ không bị lừa đâu.”
Nghe thấy giọng điệu bình thản, tự nhiên đó của anh, Quý Nhan càng mờ mịt hơn, cô không hiểu nổi cuộc điện thoại này của Tần Tứ là có ý nghĩa gì.
“Tần Tứ, có chuyện thì nói đi, không có gì thì tôi cúp máy trước đây.”
“Tối hôm qua ở tiệc đính hôn của Tịch Tuế với Quý Vân Tu, có người chụp được ảnh của tôi với cô, tôi mong rằng cô có thể theo tôi đến nhà họ Tần giải thích một chút.”
Anh khôi phục lại dáng vẻ đàng hoàng chững chạc, giọng điệu không tìm ra được chút sai lầm nào.
“Tôi với anh á? Tôi với anh thì có chuyện gì đâu? Giải thích cái gì chứ?”
“Nếu cô không đích thân tới đó để giải thích rõ ràng thì bản tin nóng ngày mai của thành phố Vân Hải sẽ liên quan đến cô.”
“?”
Quý Nhan không tin: “Chẳng phải nhà họ Tần của anh là ghê gớm nhất rồi sao?”
Tần Tứ thoáng khựng lại, giọng nói chứa ý cười: “Tuy lời cô nói là sự thật, nhưng mà… tôi khá là biết kính trên nhường dưới.”
Ngay từ đầu Quý Nhan đã từ chối việc đi gặp phụ huynh với Tần Tứ… à không, là tự mình đến nhà họ Tần rồi làm sáng tỏ chuyện hai người không hề có quan hệ gì với phụ huynh bên nhà ấy.
Mãi cho đến khi Tần Tứ cúp máy, gửi ảnh vào điện thoại di động của cô dưới dạng tin nhắn.
“Má nó!”
Kỹ thuật chụp ảnh của ông nhiếp ảnh gia nào tốt thế trời, cô đứng từ xa nói chuyện chút xíu với Tần Tứ như thế thôi mà cũng có thể mượn góc chụp thành vành tai và tóc mai chạm vào nhau à?
Tần Tứ chưa bao giờ dính phải scandal tai tiếng nào, cô không tin Tần Tứ sẽ cho phép loại ảnh giả này được tung ra ngoài, vì thế cô cúp điện thoại một cách vô cùng dứt khoát và kiên quyết.
Nào ngờ, một số bức ảnh chụp cảnh đính hôn của nhà họ Tịch với nhà họ Quý được tung ra, thậm chí còn có ảnh của cô và Tần Tứ kẹp giữa trong đó nữa.
Theo lẽ thường mà nói, Tần Tứ sẽ để cho tình huống này xảy ra hay sao?
Nhưng sự thật chứng minh nó đã xảy ra, hơn nữa anh ta cũng không có dự định xoá nó đi nữa.
Ngoan độc đấy!
Đi thì đi!
Thời cấp ba, cô chơi thân với Tần Nguyệt, cũng đến nhà họ Tần vài lần, nhưng sau này tan rã với Tần Nguyệt nên cũng không còn qua lại gì với người nhà họ Tần nữa.
Lần này vì giữ gìn hạnh phúc của anh cả, cô lại nảy sinh quan hệ với nhà họ Tần, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Dù chỉ đến làm rõ mối quan hệ giữa hai người, nhưng dù sao cũng là kiểu phải đối mặt với những trưởng bối của gia tộc lớn như nhà họ Tần nên trước khi xuất phát, Quý Nhan còn dành thời gian ra sửa soạn một phen.
Trang điểm hồng nhạt, quần áo sáng màu, thậm chí giày cao gót cũng được thay bằng phong cách Chanel*, ăn mặc như thế này quả thực trông cô giống hệt một thục nữ yểu điệu.
*Phong cách Chanel (小香风的风格) là phong cách của những quý cô thời thượng và khí chất thanh lịch, nó bắt nguồn từ thương hiệu Chanel và dùng để chỉ phong cách phù hợp của Chanel. Tuy nhiên cũng không hẳn phải mua đồ của Chanel để theo đuổi phong cách này.
Quý Nhan nghĩ tới nghĩ lui, càng cảm thấy bản thân không thể bị động thế này được.
Vì thế cô đã cân nhắc kĩ lưỡng hai sự lựa chọn giữa ‘tự bắt xe đi’ với ‘đợi ông chủ lớn tới đón’: “Muốn tôi giúp làm rõ cũng được thôi, tổng giám đốc Tần đích thân tới đón tôi đê.”
“Được.”
Ai ngờ Tần Tứ đồng ý yêu cầu ngay.
Chiếc Rolls-Royce Phantom dừng ở chỗ đã hẹn, Quý Nhan nhận được điện thoại của Tần Tứ, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rì rì bước xuống cùng với chiếc túi xách nho nhỏ.
Người đàn ông đợi bên cạnh xe, tự mình mở cửa xe cho cô, cảnh tượng này trông đặc biệt lịch lãm.
Quý Nhan cực kì sợ dáng vẻ dễ nói chuyện này của anh, cứ cảm thấy trong đầu con cáo già này đang tính toán cái gì đấy.
Cô chưa bao giờ ngồi chung xe với Tần Tứ, sau khi lên xe, cô có hơi câu nệ mà khẽ kéo gấu váy.
Người đàn ông bên cạnh đang cầm một cuốn sách trên tay, ánh mắt rũ xuống dường như đọc rất chăm chú.
Tài xế chẳng nói câu nào, chỉ cẩn thận lái xe.
Bầu không khí này khiến nhịp tim của Quý Nhan tăng nhanh một cách khó hiểu, cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Cuối cùng, người đàn ông ngẩng đầu, quay đầu lại nhìn về phía cô.
Trái tim Quý Nhan lệch một nhịp, cô buộc miệng thốt ra lời nói mà chưa kịp suy nghĩ gì: “Tần Tứ, anh sẽ không tính kế tôi đấy chứ?”
Người đàn ông không nhanh không chậm khép cuốn sách lại, liếc mắt nhìn cô: “Sao lại hỏi vậy?”
“ …” Bởi vì anh trông giống hệt một ‘boy tâm cơ’.
Ngồi trên xe của người ta nên những lời này cũng không nói linh tinh được.
“Tại sao cứ nhất định phải là tôi đi giải thích chứ?”
“Bởi vì bà nội rất thích cô.”
“Vậy sao.” Nói chung được người khác là công nhận một điều rất vui sướng.
Sau khi trò chuyện một lúc, Quý Nhan dần dần thả lỏng.
Chẳng biết xe chạy đến bãi đỗ xe nhà họ Tần tự bao giờ, bọn họ cũng đã đến nơi.
Quý Nhan đi bên cạnh Tần Tứ, cô đi phía trước thì không lễ phép, đi phía sau thì thoạt nhìn lại giống người hầu của Tần Tứ?
Trước hay sau gì cũng không được, vì thế cô chọn… đi sóng vai nhau.
Bà nội Tần nghe nói cháu trai sắp dẫn cô bé trong ảnh về nhà, mừng đến độ cả Thái cực quyền cũng không buồn tập nữa. Khi bà nhận được tin người gác cổng báo lại liền vội vàng chạy ra, tha thiết mong chờ cháu dâu tương lai.
Từ xa đã trông thấy một cô gái trẻ tuổi với chiếc váy nền nã đi bên cạnh đứa cháu trai anh tuấn, bà cụ đối chiếu dáng vẻ cô gái với người trong ảnh xong lập tức vui vẻ ra mặt.
Cô gái duyên dáng yêu kiều đi tới trước mặt bà cụ: “Cháu chào bà Tần ạ, cháu là Quý Nhan.”
Bà cụ tươi cười rạng rỡ: “Ầy dà, xưng bà Tần nghe sao mà xa lạ quá đi, con cứ gọi là bà nội luôn cũng được.”
Bà nội Tần vô cùng nhiệt tình, nhiệt tình đến mức Quý Nhan không thể từ chối nổi. Từ trước đến nay cô luôn không có sức phản kháng đối với trẻ nhỏ và người già, trong phạm vi khả thi không vi phạm nguyên tắc thì căn bản cô hiếm khi từ chối yêu cầu của người lớn tuổi.
Bà nội Tần nhất định bắt cô phải đổi cách gọi, vì thế nên cô sửa luôn.
Chuyện xảy ra sau khi gặp mặt trưởng bối nhà họ Tần có hơi nằm ngoài dự liệu, bọn họ hoàn toàn không cho cô cơ hội để làm rõ mối quan hệ, ngược lại họ coi cô như người một nhà luôn.
Nhiều lần Quý Nhan muốn lên tiếng giải thích đều sẽ bị bà nội Tần cắt ngang, sau đó một loạt câu hỏi dẫn cô sang chủ đề khác.
Mẹ Tần mang tới chiếc hộp, nói rằng đây là quà gặp mặt mà bà nội chuẩn bị cho cô.
Quý Nhan: Một người qua đường như cháu mà cũng có quà ra mắt ạ?
Cô đương nhiên không dám lợi dụng người nhà họ Tần, vội vàng từ chối.
“Bà nội, có lẽ bà hiểu lầm rồi ạ, hôm nay cháu đến đây chủ yếu là muốn giải thích chuyện bức ảnh ạ.”
“Bức ảnh? Bà không nhớ là có ảnh gì.”
Bà nội Tần yên lặng phủ nhận.
Quý Nhan liên tục đưa mắt ra hiệu với Tần Tứ, muốn anh mau chóng ra mặt giải thích vấn đề này.
Người đàn ông đã bị bỏ sang một bên trong một thời gian dài nói một cách nhạt nhẽo: “Nếu bà nội thích thì nhận cô ấy làm cháu gái nuôi cũng được đấy.”
Bà nội Tần:?
Mẹ Tần:?
Quý Nhan:!
Biết ngay là tâm tư của tên cáo già này không thể nào đơn giản giống như lời anh nói ngoài miệng rồi mà, thì ra lừa cô tới đây chính là vì muốn dỗ dành bà cụ!
Bà nội Tần vừa nghe thấy lời này liền biết trong lòng của cháu trai đang gõ bàn tính ‘đùng đùng’ rồi, bà lập tức ôm đầu: “Ây da, sao bỗng dưng váng đầu thế này, lồng ngực cũng hơi khó chịu nữa.”
Quý Nhan đang cố gắng làm rõ mối quan hệ cũng bị gián đoạn vô thời hạn.
“Không ổn rồi, bà phải đi nghỉ ngơi một lát, đúng là bà già rồi, sức khoẻ chẳng ra cái gì cả.”
Bà nội Tần tự biên tự diễn, vịn tay mẹ Tần đứng dậy rồi lại nói với Quý Nhan: “Bé Nhan, sức khoẻ bà nội không được tốt cho lắm, mong cháu đừng chê bai nha.”
“Dạ không, không đâu ạ, bà nội phải nghỉ ngơi thật tốt nhé ạ.”
“Thế bà về phòng trước nhé, lát nữa lại ra tán gẫu với cháu sau.”
Lát lát… lát nữa lại ra nói tiếp á?
Đây chẳng phải là không cho cô đi hay sao?
“Cả A Tứ nữa, bà nội hy vọng rằng chốc nữa tỉnh lại vẫn có thể trông thấy cháu.”
Bà cụ kiên quyết giữ khách, nhưng Quý Nhan cũng không dám phản bác lại.
Nhìn thấy dáng vẻ phải chịu đựng sự khó chịu về sức khoẻ ấy của bà cụ để giữ khách, cô thật sự sợ rằng nếu mình nói ra gì đó không như ý bà cụ thì bà sẽ trực tiếp té xỉu trước mặt cô luôn.
Sau khi mẹ Tần dìu bà nội Tần rời đi, vẻ mặt Quý Nhan lập tức thay đổi.
“Tần Tứ, anh lại hố tôi nữa!”
“Có à?”
“Anh nói xem bây giờ phải làm sao đây hả, bà nội anh căn bản không nghe tôi giải thích, vả lại nhìn dáng vẻ ban nãy của bà, tôi thực sự sợ mình nói gì đó kích thích bà…”
Rồi anh sẽ đổ thừa cô, xảy ra chuyện gì bắt cô gánh cho xem, cô cũng sẽ không chịu trách nhiệm đâu.
“Với cả, cái gì mà nhận tôi làm cháu gái hả, chẳng lẽ anh còn định làm anh trai của tôi chắc?”
“Cũng không phải là không thể.”
“Mau tỉnh lại đi!”
Đừng có mơ mộng nữa!
Người đàn ông bưng ly trà ở bên cạnh lên, ngón tay nhẹ nhàng ma sát lên thành ly, cười nhạt nói: “Lúc trước cũng không phải chưa từng gọi thế.”
Quý Nhan bị nghẹn họng, cô thực sự muốn tìm cái gì đó chặn cái mỏ của người đàn ông này lại!
Ban đầu là do cô ngốc, không biết bản tính của con cáo già này, lại còn học theo Tần Nguyệt gọi một tiếng ‘anh trai’!
“Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa.”
Nước mắt của hiện tại, đều chảy ra từ nước tràn vào não hồi đó.
Quý Nhan vốn cho rằng, chuyện ảnh ọt vớ vẩn này sẽ cứ thế được cho qua có lệ.
Ai ngờ đâu nó lại bị bà nội cuốn lấy.
Dựa theo lý do của bà nội Tần thì: “Lúc trước cứ mặc kệ cho nó tự tìm bạn gái, nhưng kết quả thì sao? Sống cả mấy chục năm đến cả một cọng lông nó cũng không mang về cho bà, rõ ràng nó không biết theo đuổi bạn gái như thế nào! Kiếm tiền thì khá là ghê gớm đấy, nhưng mà nói về chuyện yêu đương thì chẳng được cái gì cả.”
Những lời này như âm thầm lặng lẽ ghét bỏ chỉ số EQ của cháu trai mình mấy lần.
Mẹ Tần khẽ thở dài một hơi: “Mẹ à, cách này của mẹ có vẻ như cũng sẽ không thể thực hiện được đâu ạ.”
“Không thử thì sao mà biết được.”
Bà cụ khẽ cau mày lại: “Mang đồ ra đây cho mẹ.”
Mẹ Tần lấy một lọ thuốc nhỏ mắt từ trong túi ra.
Chỉ thấy bà cụ bình tĩnh nhỏ thứ này vào mắt, chớp mắt mấy cái liền có nước mắt chảy xuống.
Bà cụ chỉ vào nước mắt trong hốc mắt rồi hỏi: “Con xem mẹ thế này đã giống chưa hả?”
Mẹ Tần gật đầu: “Giống, cực kì giống.”
Trên thực tế, kể từ khi nhìn thấy bức ảnh đó, mọi thứ diễn ra sau đó đều là chủ ý của bà cụ.
Cô bé kia bọn họ từng gặp rồi, Quý Nhan là bạn của Tần Nguyệt, rất xinh đẹp khiến người ta gặp rồi khó quên.
Trước đó, họ đã cử người đi điều tra thân phận của Quý Nhan, biết cô bé này giữ mình trong sạch, gia cảnh lẫn tính cách cũng rất tốt, lúc đó bà cụ lập tức hạ quyết tâm: Phải tác hợp giúp cháu trai mối duyên này!
Cho nên đoạn lời thoại thấm thía mà mẹ Tần nói với con trai đó đều là kịch bản do bà cụ biên soạn sẵn.
Bọn họ cũng cho rằng Tần Tứ sẽ từ chối thẳng thừng, bởi vì anh không thể nào tìm đại ai đó đóng giả người yêu để làm vui lòng bà cụ được.
Nhưng ai ngờ đâu Tần Tứ lại đáp ứng.
Lúc đó bà cụ vui gần chết, cho rằng chuyện này sắp thành công rồi!
Hoàn toàn không nghĩ tới, Tần Tứ còn khó chơi hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ, vậy mà lại dẫn Quý Nhan về nhà, bảo bà cụ nhận cháu gái nuôi!
Mẹ Tần lén lút khuyên bà cụ: “Mẹ à, hay là thôi bỏ đi, mẹ cũng biết tính tình của A Tứ rồi đấy. Chuyện mà thằng bé không muốn thì không ai ép buộc được nó cả.”
“Đúng thế, vậy nên mẹ có ép buộc nó đâu. Dù bây giờ nó không thích Quý Nhan, nhưng chí ít nó cũng không bài xích, con không nhận ra rằng ở trước mặt Quý Nhan nó nói chuyện khá nhiều à?”
Bị bà cụ hỏi như vậy, mẹ Tần cảm thấy cũng đúng đúng.
Chính vì vậy, hôm nay bà cụ quyết định tự mình ra trận, lừa cháu dâu về nhà.
Trước khi bà cụ đi tìm Quý Nhan cũng đã chuẩn bị kỹ càng, quy trình làm việc không được ngay thẳng cho lắm, nhưng bà lại rất hài lòng với kết quả.
Nhận được lộ trình ra ngoài gần đây nhất của Quý Nhan, bà cụ đã nghe ngóng hết, sắp tới Quý Nhan sẽ đến thư viện vào ba giờ chiều hằng ngày, mỗi lần đến là ngồi hết hai – ba tiếng đồng hồ.
Sau khi Quý Nhan tốt nghiệp vẫn chưa vội đi tìm việc, trước kia cô giúp anh cả xử lý chuyện tranh vẽ, hoa hồng cô trích ra từ đó cũng đủ trang trải cuộc sống của bản thân nên cô dự định sẽ bổ sung kiến thức và muốn làm điều gì đó mình thích trước.
Gần đây cô có một ý tưởng, thiết kế một loạt các mẫu quốc phục mang ý nghĩa lịch sử nên tuần này cô thường xuyên đến thư viện để tra tư liệu và viết ghi chép.
Sau khi tra cứu xong xuôi tài liệu của ngày hôm nay, Quý Nhan cất cuốn sổ vào ba lô và rời khỏi thư viện.
Mới bước ra khỏi cửa đã va phải một bà cụ.
Vừa ngước mắt lên nhìn, thế mà lại là bà nội của Tần Tứ?
“Bà nội Tần?”
Quý Nhan kinh ngạc nhìn bà.
Bà nội Tần dụi dụi mắt, lúc đối mặt với Quý Nhan, những giọt nước mắt đã hiện rõ trên khóe mắt.
Quý Nhan bị doạ nhảy dựng: “Bà ơi, bà làm sao thế?”
“Bà… bà bị lạc rồi…”
Theo lời bà nội Tần kể, bà bảo tài xế dẫn bà đi dạo một vòng quanh khu phố, nhưng bất cẩn bị tách ra rồi bị lạc đường đến đây.
Cái lý do này nghe qua… có hơi giả.
Nhưng bà nội Tần diễn quá chân thật, nói rằng mình không quen thuộc chỗ này lắm, điện thoại cũng không mang theo người, người lớn tuổi hay quên nên cũng chẳng nhớ nổi số điện thoại người nhà.
Ấn tượng của Quý Nhan với bà nội Tần dừng lại ở mặt ‘ốm yếu bệnh tật’, vì vậy những lí do thoái thác này của bà nội Tần đã khơi dậy sự đồng cảm của cô. Cô nương theo lời của bà nội Tần nói, tự mình đưa bà về nhà họ Tần.
Đến cổng nhà, bà nội Tần túm cổ tay cô, mời cô vào nhà cho bằng được: “Bé Nhan à, bà chỉ muốn cảm ơn cháu một chút thôi… hôm nay làm phiền cháu quá rồi…”
Bà cụ vừa cúi đầu xuống, khi ngước lên thì nước mắt lại trào ra.
Quý Nhan hoàn toàn không có sức phản kháng…
Bà nội Tần kéo cô lại nói không ngừng, dẫn cô đi từ sân trước ra vườn hoa sau nhà: “Ôi, người trẻ tuổi ai cũng bận rộn cả, bình thường bà chỉ ở nhà có một mình thôi thật sự buồn chán lắm thây, vì thế mới muốn ra ngoài đi dạo. Nếu hôm nay không được gặp cháu, bà thực sự không biết phải làm thế nào nữa.”
Bà nội Tần vừa đi vừa nói, đột nhiên ngừng lại.
Quý Nhan cũng ngừng theo.
Người làm vườn ở đầu bụi cỏ bên kia đột nhiên đứng lên, vòi nước phun thẳng vào người cô, Quý Nhan vô thức che chở cho bà cụ, quần áo trên người cô đã ướt đẫm nước nhỏ thành giọt.
Người làm vườn vội vàng chạy ra xin lỗi.
“Ây da! Cậu làm cái trò gì đấy hả!”
Bà cụ tức giận không thôi, mắng người làm vườn một trận rồi dẫn Quý Nhan quay về thay quần áo.
“Trong nhà không có bộ quần áo nào phù hợp, bé Nhan đợi một chốc nhé, bà bảo người đi mua cho cháu ngay.”
Quý Nhan thầm mắng xui xẻo quá, lại ngại nói nhiều trước mặt bà cụ nên chỉ có thể nghe lời, tạm thời thay quần áo không vừa người vào.
Bà cụ vừa ra ngoài liền thay đổi sắc mặt với người làm vườn: “Làm tốt lắm, tăng lương tháng này.”
“Cảm ơn bà chủ ạ.”
Người làm vườn vui mừng hớn hở.
Bà cụ dặn dò người đi mua quần áo, ngẩng đầu lên nhìn trời: “Chốc nữa chắc sẽ mưa nhỉ.”
Quản gia bên cạnh gật đầu: “Nhìn sắc trời này, chắc cũng sắp rồi ạ.”
Không bao lâu sau, quần áo mới được đưa đến.
“Bà chủ, đây là chiếc váy được chọn theo yêu cầu của bà.”
Bà cụ vừa mở ra xem liền hài lòng gật đầu: “Rất tốt, rất tốt.”
Bà tự tay mang quần áo lên lầu, đưa cho Quý Nhan: “Bé Nhan, cái này được mua cho kích thước của cháu đấy, mau thay cho bà xem thử nào.”
Quý Nhan nhận bộ quần áo mới sạch sẽ và liên tục cảm ơn.
Sau khi mặc vào cô lại thấy bộ quần áo này… phối có chút kì lạ.
Thời tiết tháng Mười một này mà đã chuẩn bị một chiếc áo khoác thật dày cho cô.
Chuyện này cũng thôi đi, nhưng mà…
Tại sao đồ mặc bên trong lại là chiếc váy hai dây cổ chữ V vậy?
Mà phía sau chiếc váy hai dây này hoàn toàn bị khoét mất để lộ gần hết tấm lưng trơn bóng ra ngoài.
Quý Nhan khẽ vỗ đầu, cô nghĩ rằng có một chiếc áo khoác dày như vậy che đi chắc cũng không sao.
Cũng không thể không biết xấu hổ mà trách người ta không biết phối đồ được?
Sau khi thay chiếc váy hai dây xong, cô mặc áo khoác dày lên, rất ấm áp.
Quý Nhan bước ra ngoài, còn cảm ơn bà cụ: “Cảm ơn bà nội Tần ạ.”
Cô lại nói: “Thời gian không còn sớm nữa, con phải về nhà rồi.”
“Ầy…” Bà cụ nhắc nhở nói: “Hình như bên ngoài trời mưa đấy cháu.”
“Không sao, cháu…” Còn chưa nói xong câu ‘bắt xe về’.
Bà cụ lại bảo: “Còn khá to nữa.”
“Bé Nhan cứ ở lại đây ăn tối đi, bà nội ở một mình chán lắm.”
“Đợi ăn tối xong chắc mưa cũng tạnh rồi, đến lúc đó bà cử tài xế đưa cháu về nhà nhé.”
Bà cụ không nhanh không chậm thu xếp xong xuôi mọi thứ cho cô.
Quý Nhan khẽ thở dài: “Được ạ.”
Bà cụ thật là đáng thương quá.
Kết quả là vừa bước xuống lầu, bà cụ như bị vả thật mạnh vào mặt.
Tần Tứ bước vào nhà, gấp dù lại.
Anh vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Quý Nhan đang dìu dắt bà cụ ‘yếu ớt’.
Anh không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần, bởi vì hôm nay Quý Nhan ăn mặc vô cùng kì lạ.
Phần dưới thì mặc phong phanh nhưng áo khoác thì lại cực kì dày và nặng.
Bà cụ thấy cháu trai đã về, lập tức thay đổi tinh thần.
Lúc ăn tối, bà cụ chỉ ăn hai miếng liền nói no rồi xong chạy đi mất.
Trong nhà ăn riêng biệt, chỉ còn lại Quý Nhan và Tần Tứ mặt đối mặt.
Bầu không khí này cực kì xấu hổ, Quý Nhan chỉ có thể tìm chủ đề từ trên người bà cụ: “Mặc dù tôi không nên nói những lời này, nhưng tôi cảm thấy nhà các anh vẫn nên chú ý một chút, nếu không lại xảy ra tình huống như hôm nay, bà nội Tần một mình đi lạc ở ngoài đường rất nguy hiểm.”
“Khụ…” Tần Tứ khẽ nắm chặt tay, đưa lên miệng ho nhẹ.
Xem ra cô nhóc này quả thật không được thông minh cho lắm, bị bà cụ lừa đến xoay mòng mòng.
Anh không tiện phá hỏng vở kịch của bà cụ nên gật đầu thuận theo lời của Quý Nhan: “Cô nói đúng lắm.”
Không biết vì sao mà trong phòng tự dưng nóng hẳn lên.
Trán Quý Nhan lấm tấm mồ hôi, áo khoác trên người quấn lấy cô hệt như cái lò sưởi.
Quả thật là rất nóng.
“Tôi ăn xong rồi, ra ngoài trước, đi hóng gió tý.”
Cô vội vàng đứng dậy, nhưng lại nhận ra cánh cửa này không mở được!
“Tần Tứ, cửa nhà các anh mở kiểu gì đấy?”
Vẻ mặt Tần Tứ thoáng thay đổi, đứng lên mở cửa ra, vặn mấy lần, nghe tiếng là biết ngay cửa đã bị khoá trái rồi.
“Mau mở ra đi…” Quý Nhan thúc giục anh, cô đã không nhịn được mà kéo dây kéo áo khoác của mình xuống rồi.
Nếu bị ‘quay’ tiếp một chút nữa, cô cũng sắp nóng đến độ cởi quần áo trước mặt Tần Tứ luôn rồi!