Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan - Chương 14: C14: Sông Nuôi Xác (8)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan


Chương 14: C14: Sông Nuôi Xác (8)


5

   Jack biết rõ một mình anh ta không thể chống đỡ nổi hai luồng âm khí trong tượng gỗ nên cần tìm một người cùng gánh đỡ. Và anh ta chọn tôi, một thằng đần chả hiểu mô tê gì.

   Trong thư viện trường, tôi từng bới được vài trang sácg nát viết về những truyện hoang đường quái đản, hìn như có đoạn viết là: ngải cứu – xua trùng hàn, tránh độc vật, nhưng nếu dùng ở nơi nhiều âm khí sẽ hút âm khi nhập vào mình. Vừa rồi, Jack đã tranh thủ lúc tôi sợ hãi để nhét ngải cứu vào miệng tôi, chẳng phải để tránh tà gì hết mà là để dụ âm khí ra khỏi bức tượng nhậo vào người tôi gánh đỡ cho anh ta một nửa. Nếu vừa rồi tôi không đỡ nổi, chắc giờ đã thành cái xác mất rồi.

   Đâu phải anh ta muốn giúp tôi mà chỉ dùng tôi làm mồi nhử!

   Hiểu ra rồi, tôu vô cùng bực bội. Thế nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, thì anh ta lại đã cứu sống tôi. Dù là vậy, tôi cũng không thể chấp nhận cái cung cách này.

   Có lẽ Jack không ngờ rằng đã bị tôi nhìn thấu tim đen, cười toe toét giải thích: “Dân Thái theo Phật giáo, tin rằng người ta có linh hồn; còn nước sông là thứ trong sạch nhất nên thường mai táng người chết dưới sông. Lâu dần, lòng sông tích tụ rất nhiều oan hồn, biến thành nơi ký tưởng để bọn thuật sĩ nuôi xác, luyện cổ. Chỗ nuôi xác thế này âm khí cực nặng, đến thuật sĩ cũng không dám lại gần nên đã dùng cổ thuật điều khiển người sống tự bước vào đó. Sau khi oan hồn hút no dương khí sẽ bỏ lại những cỗ xác không có linh hồn, thuật sĩ sẽ dùng họ để chế tạo mỡ xác và nuôi cổ trùng. Nếu tôi đoán không nhầm thì gã lái xe là người điều khiển cổ. Lúc vừa nhìn thấy hai bức tượng, tôi đã thấy nghi nghi, đến khi thấy hắn dùng máu gà để yểm huyết cổ tôi mới nhận ra.”

   Tôi mường tượng đến một dòng sông nước chảy lờ đờ, lềnh bềnh xác trương, cá xúm xít bơi theo rỉa mà chỉ muốn nôn ọe, lại càng thấy ghét Jack hơn: “Sao lúc trên xe anh không nói với tôi? Sao không ngăn họ lại?”

   Jack rút cái đinh gỗ đào ra khỏi mắt người gỗ, cất lại vào ba lô, giọng tưng tửng: “Năng lực của tôi chưa đủ để lập tức phá giải huyết cổ, phải đợi đến khu họ đi cả rồi, sức mạnh của cổ suy yếu mới ra tay được.”

   Tôi nghe mà điên ruột, quát ầm lên: “Nhưng sau đó anh phát hiện ra anh không chống đỡ nổi âm khí trong tượng gỗ, anh mới lôi tôi lại làm lá chắn cho anh. Lỡ tôi không đỡ nổi âm khí thì sao? Anh coi như chỉ thí thêm một mạng cũng chẳng ảnh hưởng gì phải không? Thế thì anh có khác gì lũ thuật sĩ?”

   “Không… không phải như cậu nghĩ đâu!”

   Nhưng chẳng buồn đợi Jack kịp giải thích. Tôi đã không thể nén nổi cơn giận dữ, táng luôn một đấm vào giữa mặt ang ta.

   Jack không ngờ tôi lại ra đòn thình lình như vậy, hoàn toàn không có chút đề phòng, khuôn mặt đẹo trai hứng trọn cú đấn của tôi. Anh ta ngã ngửa. Cảm giác hả dạ khiến cơn bực bội của tôi cũng nguôi đi chút ít.

   “Cậu phải tin tôi!” Jack ngồi dậy, quệt dòng máu mũi, không tức giận cũng chẳng đánh trả mà còn nói rất chân thành. Điều này khiến tôi hết sức bất ngờ và bắt đầu thấy hối hận, hình như tôi nặng tay quá.

   “Cậu xuất hiện ở đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên” Giọng Jack nghèn nghẹt, có vẻ như đó là hậu quả từ cú đấm không hề nhẹ của tôi. “Ở nước Thái có một truyền thuyết đã lưu truyền cả ngàn năm, gia tộc của tôi vẫn căn cứ vào truyền thuyết đó để tìm kiếm một người từ đời này qua đời khác. Chỉ có…”

   Tuy tôi thấy hơi áy náy vì cú đấm nóng nảy của mình khi nãy nhưng vẫn chẳng muốn tin những gì anh ta nói.

   Jack còn chưa nói hết câu, đột nhiên chau mày nghiêng tai nghe ngóng. Đêm khuya tĩnh mịch, không biết gío lạnh đã nổi lên từ lúc nào, lá cây đung đưa dưới ánh trăng như tiếng khóc hờ, lại như tiếng nỉ non ai oán.

   Jack biến ngay sắc mặt, vùng chạy về phía rừng sâu: “Không kịp giải thích nữa rồi, cậu có tin hay không cứ theo tôi khắc biết! Chần chừ nữa là toi đấy!”

   Tôi hoàn toàn không muốn đi theo anh ta nhưng một mình ở lại cánh rừng nặng nề âm khí thế này kể cũng ghê, đành nghiến răng chạy đuổi theo.

———————————————

Tự dưng nổi hứng chăm chỉ ngày nào cũng đăng liên tục thế này thì chẳng mấy chốc là xong ngay thôi😂😂😂

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN