Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn] - Chương 34: Phần 1: Làng Phật Cổ - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]


Chương 34: Phần 1: Làng Phật Cổ - Chương 32


Sau khi Hoàng Tài Phóng đuổi theo bóng người kia rời khỏi chùa Vạn Tân, đại điện lại trở nên tối tăm yên tĩnh.

Một lát sau, ba bóng người nhanh chóng đi ra từ phía sau bức tượng Phật lớn ở giữa, rõ ràng là Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên.

Mễ Thái ôm một “thứ” được bọc bởi tấm rèm cửa cũ nát.

Nhưng có lẽ vì quá vội vàng, cái bọc bị bung một góc làm lộ ra bốn chân màu xanh đậm của Bạc Thiện vì phơi khô mà khô quắt lại.

Thấy cái bọc hơi bung ra, Mễ Thái vội vàng nhảy xuống bệ tượng Phật, động tác lưu loát gói kỹ rèm cửa lại, che kín bốn chân Bạc Thiện ở bên trong.

Ngay sau đó, cậu ta đeo cái bọc lên lưng.

A Miêu ở bên cạnh lo lắng nói:

“Quan chủ làm sao bây giờ, cậu ấy…”

Một mình cậu dẫn Hoàng Tài Phóng ra.

Đúng vậy, bóng dáng vừa chạy ra ngoài chính là Ngũ Hạ Cửu.

Cậu tráo đổi rèm cửa sổ bao quanh bức tượng Phật chùa Vạn Cổ với vải đen bọc bốn chân Bạc Thiện, lập tức đưa Mễ Thái ôm lấy bốn chân Bạc Thiện rồi để cậu ta trốn sau bức tượng Phật cao lớn cùng với A Miêu và Lý Thiên Thiên.

Cậu thì trốn phía sau cây cột trong điện thờ, tìm cơ hội dẫn Hoàng Tài Phóng ra, đến lúc đó…

Ngũ Hạ Cửu còn chưa nói xong, ba người Mễ Thái đã ngắt lời cậu.

Chuyện này sao có thể để cậu đi mạo hiểm một mình được?

Dù sao chỉ cần hơi bất cẩn là sẽ mất mạng, bọn họ không thể làm như vậy!

Ba người Mễ Thái từ chối đề nghị của Ngũ Hạ Cửu.

Mễ Thái lại nói để cậu ta dẫn Hoàng Tài Phóng đi, để ba người Quan chủ, A Miêu và Lý Thiên Thiên cầm theo bốn chân Bạc Thiện chạy trốn.

Ngũ Hạ Cửu lắc đầu nói: “Nghe này, sở dĩ tôi quyết định như vậy là có lý do.”

“Thứ nhất, tôi mang theo những tượng Phật của chùa Vạn Cổ này ít nhiều cũng có thể ngăn cản Hoàng Tài Phóng trong chốc lát.”

“Huống chi, trong bốn người chúng ta cũng chỉ có tôi phân biệt được bề ngoài tượng Phật là xuất phát từ chùa Vạn Cổ hay chùa Vạn Tân.”

“Thứ hai, một khi Hoàng Tài Phóng tiến vào đại điện chùa Vạn Tân, nhất định sẽ biết tứ chi Của Bạc Thiện đã bị phát hiện và lấy đi.”

“Như vậy chắc chắn ông ta sẽ đề phòng những nơi khác, ví dụ như chỗ hầm kia…”

“Nhưng có một nơi ông ta không dám tùy ý bước vào, chính là cấm địa của làng cổ.”

“Tôi định dẫn ông ta đến cấm địa, hơn nữa tôi đoán rằng đầu của Bạc Thiện rất có thể bị giấu trong cấm địa…”

Việc tìm đồ vẫn cần cậu phải đi.

Bên ngoài đại điện, cổng chùa Vạn Tân đang bị va chạm “lạch cạch” vang dội, giống như từng dấu hiệu thúc giục đòi mạng, bức bách lòng người vô cùng căng thẳng.

Ngũ Hạ Cửu khẽ nói:

“Sau khi tôi dẫn Hoàng Tài Phóng ra ngoài, tôi còn cần mọi người đi…”

Nhớ tới lời nói của Ngũ Hạ Cửu, Mễ Thái cắn răng nói:

“Quan chủ nhất định sẽ bình an vô sự.”

“Tất cả những gì chúng ta phải làm bây giờ là đến nhà của Hoàng Tài Phóng ngay lập tức, lấy mai rùa trong hầm, sau đó…”

A Miêu và Lý Thiên Thiên gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Sau đó, ba người không dám kéo dài thời gian, vội vàng rời khỏi chùa Vạn Tân, đi đến hầm dưới nhà của Hoàng Tài Phóng.

Ngũ Hạ Cửu thề rằng đời này cậu chưa bao giờ chạy nhanh như bây giờ, thật sự giống như tốc độ vào thời khắc sinh tử khi tham gia thế vận hội Olympic.

Thật không may, cậu không phải là một vận động viên chạy đường dài hay chạy nước rút, đương nhiên không có sức bền và sức bật của vận động viên.

Chạy chưa được bao lâu đã thở hồng hộc, thở không ra hơi.

Mà Hoàng Tài Phóng vẫn đang đuổi theo sát phía sau.

Nhưng cũng may, Ngũ Hạ Cửu vẫn mang theo tượng Phật của chùa Vạn Cổ.

Khi cậu buộc túi vải màu đen ở phía sau, cố ý để lại một khe hở để dễ dàng lấy ra, cứ như vậy vừa chạy vừa chú ý Hoàng Tài Phóng không ngừng đuổi sát sau lưng.

Ngay khi Hoàng Tài Phóng sắp đuổi kịp, bàn tay kỳ quái gầy gò sắc bén và đen nhánh gần như bắt được cậu, Ngũ Hạ Cửu nhanh chóng lấy một bức tượng Phật từ trong khe hở phía sau, sau đó ném mạnh về phía Hoàng Tài Phóng.

Cậu có thể kéo dài hơn phân nửa khoảng cách giữa hai người.

Nhưng vừa nãy đã đập hai tượng Phật chùa Vạn Cổ trong đại điện chùa Vạn Tân, dọc đường đi bị Hoàng Tài Phóng đuổi theo, Ngũ Hạ Cửu lại liền lượt đập sáu cái…

Bây giờ bên trong bọc màu đen chỉ còn lại bốn bức tượng Phật, trở nên xẹp lép, nhưng hiển nhiên đã giảm bớt sức nặng cho Ngũ Hạ Cửu, cơ thể cũng chạy dễ dàng hơn.

Hoàng Tài Phóng đuổi theo phía sau.

Từ khi Ngũ Hạ Cửu không ngừng lấy tượng Phật ra từ trong bọc màu đen sau lưng ném về phía ông ta, ông ta đã mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Đợi đến khi cái túi vải màu đen kia dần dần xẹp xuống, Hoàng Mới Phóng mới nhận ra bên trong đó vốn không có bốn chân của Bạc Thiện, rõ ràng đã bị tráo đổi…

Ngay lập tức, một cơn tức giận và phẫn nộ do bị đùa bỡn lừa gạt xông lên não, vẻ mặt của Hoàng Tài Phóng trở nên vô cùng hung dữ và đáng sợ.

Vốn dĩ trước đó bị tượng Phật đập trúng nhiều lần, bộ dạng của Hoàng Tài Phóng đã trở nên rất “khó coi”.

——Phần da trên trán phải của ông ta bị tượng Phật đốt cháy thành một cái lỗ, lộ ra phần bên trong khô quắt đen xì.

Mà phần còn lại, đặc biệt là những chỗ như trên mặt hay cánh tay, là những vị trí chính được Ngũ Hạ Cửu “hỏi thăm”.

Lúc này, phần da trên người Hoàng Tài Phóng đã bị thối rữa không còn hình dạng, nhiều chỗ bị dập và bị cháy xém.

Hơn nữa, những phần da bị hỏng đó từ từ trượt xuống và rung theo chuyển động truy đuổi của Hoàng Tài Phóng, cực kỳ lỏng lẻo và nhão nhoẹt.

Thoạt nhìn như đang chồng chất từng tầng từng tầng, miễn cưỡng treo trên người vậy.

Thấy mỗi lần sắp đuổi kịp Ngũ Hạ Cửu lại bị tượng Phật vứt ra ngăn cản, lại thêm việc nhận nhầm cái bọc và bị lừa gạt, cuối cùng Hoàng Tài Phóng tức giận xé toạc lớp da dư thừa vướng víu trên người…

Đúng lúc Ngũ Hạ Cửu quay đầu lại nhìn thấy ——

Làn da rách nát của Hoàng Tài Phóng, đặc biệt là sau khi da mặt ngụy trang bên ngoài bị xé toạc, ngay lập tức để lộ khuôn mặt thực sự bên trong của ông ta.

Tóc trên đầu ông ta thưa thớt, da đen và khô quắt.

Kinh khủng nhất là khuôn mặt thật của ông ta không có mí mắt và môi, đôi mắt, răng và nướu răng đỏ tươi đều lộ ra ngoài.

Nhìn khiến người ta kinh hồn bạt vía, không dám nhìn thêm lần nữa.

Ngũ Hạ Cửu coi như bình tĩnh.

Hoặc nói cách khác, cậu đã sớm đoán được khuôn mặt thực sự dưới lớp da của Hoàng Tài Phóng sẽ không quá “đẹp”.

Thậm chí có lẽ rất đáng sợ.

Bây giờ cũng coi như đoán đúng rồi.

Nó thực sự rất đáng sợ.

Mà giờ phút này, tốc độ Hoàng Tài Phóng đuổi theo Ngũ Hạ Cửu rõ ràng nhanh hơn không ít, khoảng cách dần kéo gần hơn.

Sợ rằng không bao lâu nữa, Ngũ Hạ Cửu sẽ bị đuổi kịp, sau đó bị Hoàng Tài Phóng gϊếŧ chết một cách tàn nhẫn, nuốt vào bụng, ngay cả chút máu thịt cũng không còn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN