Nhưng chỗ này bốn bề vắng lặng, chỉ có Ngũ Hạ Cửu và Hoàng Tài Phóng một trước một sau đang chạy trốn và truy đuổi.
Ngũ Hạ Cửu muốn sống, chỉ có thể tự cứu mình.
Từ buổi tối vào chùa Vạn Tân đến bây giờ, thời gian đã trôi qua rất lâu, thể lực của Ngũ Hạ Cửu rõ ràng đã không chống đỡ nổi.
Cuối cùng khi Hoàng Tài Phóng sắp bắt được cậu, Ngũ Hạ Cửu đột nhiên trượt chân, không chú ý bị ngã xuống đất, nhưng cũng trùng hợp né tránh được tay Hoàng Tài Phóng.
Thế nhưng một giây sau, trên mặt Hoàng Tài Phóng lộ ra nụ cười âm u thèm thuồng, chợt túm lấy Ngũ Hạ Cửu ——
Ngũ Hạ Cửu lăn lộn tại chỗ, để cái bọc màu đen sau lưng hướng lên trên.
Ngay lập tức, bọc vải màu đen bị xé rách, bức tượng Phật của Chùa Vạn Cổ rơi ra ngoài với hai tiếng vỡ theo sau.
Bàn tay duỗi tới của Hoàng Tài Phóng cũng xuất hiện vết bỏng bỏng rõ rệt, một ngón tay thậm chí còn thiếu một đốt, chỗ cháy lan đến cánh tay, da tróc thịt bong.
Nhưng chút vết thương này đối với Hoàng Tài Phóng mà nói, hiển nhiên không khiến ông ta quan tâm lắm.
Vào lúc này, ông ta muốn đưa Ngũ Hạ Cửu vào chỗ chết hơn.
Ngũ Hạ Cửu không dám thả lỏng chút nào.
Nhân lúc Hoàng Tài Phóng dừng lại vì đau đớn, cậu nhanh chóng nắm lấy hai bức tượng Phật hoàn chỉnh khác rơi dưới đất, mỗi tay một cái, sau đó xoay người ném hết ra ngoài.
Khi Hoàng Tài Phóng vung tay ngăn cản, Ngũ Hạ Cửu vội vàng bò dậy, chạy về phía trước.
Hoàng Tài Phóng hất bức tượng Phật ném tới ra, đuổi theo, một bước, hai bước… gần rồi.
Bàn tay sắc bén kia muốn cào vào lưng Ngũ Hạ Cửu, đâm vào tim cậu.
Đúng lúc này, Ngũ Hạ Cửu chợt hạ thấp người xuống, tung người nhào về phía trước…
Cây cối hai bên không hề động đậy mà cành lá lại khẽ lay động xào xạc.
Ngũ Hạ Cửu lăn vào trong bụi cỏ dại rồi nhanh chóng đứng dậy.
Cậu thở hổn hển, từ từ nói: “Nơi này, ông muốn vào sao.”
Nghe vậy, vẻ mặt Hoàng Tài Phóng âm u, dừng lại.
Mà ngay giữa vị trí của Ngũ Hạ Cửu và Hoàng Tài Phóng —— một sợi dây thừng buộc trên cây đang hơi lắc lư…
Hóa ra trong lúc vô tình, dưới sự cố ý dẫn dắt của Ngũ Hạ Cửu, bọn họ chạy thẳng về phía cấm địa của làng cổ, lại không biết đã đến gần đó từ lúc nào.
Ngũ Hạ Cửu tìm thấy cơ hội, bay nhào vào trong cấm địa, có được chút thời gian thở dốc.
Sau khi ổn định hô hấp, Ngũ Hạ Cửu còn nhàn rỗi mà cười với Hoàng Tài Phóng.
Cậu mở miệng nói: “Trời sắp sáng rồi.”
Trời sắp sáng rồi, mà hơn phân nửa lớp da Hoàng Tài Phóng dùng để ngụy trang đều đã bị xé rách, biến mất không còn tăm hơi…
Ông ta dám xuất hiện vào ban ngày trong tình trạng như vậy sao?
Hiển nhiên, Hoàng Tài Phóng không dám.
Sắc mặt ông ta thay đổi, âm trầm mà lại không cam lòng, nhưng nhìn bóng dáng Ngũ Hạ Cửu đứng trong cấm địa, cuối cùng cũng không dám bước vào một bước.
Nhưng ông ta thực sự không muốn cứ như vậy từ bỏ “thịt” sắp đến miệng còn rơi.
Khi hai bên đang giằng co, đột nhiên một làn khói dày đặc bốc lên từ một nơi trong làng, giống như có chỗ nào đang cháy.
Ngũ Hạ Cửu thấy vậy, trong lòng hơi thả lỏng.
Bởi đó là những gì cậu đã bảo ba người Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên làm, đốt lửa trong hầm.
Ngọn lửa bốc lên, cũng có nghĩa là họ đã thành công lấy được mai rùa Bạc Thiện.
Đương nhiên Hoàng Tài Phóng cũng nhìn thấy khói bốc lên.
Chỗ bị cháy rất quen thuộc, đó không phải là nhà của ông ta sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hoàng Tài Phóng lại biến đổi.
Mà đường chân trời đã lờ mờ hiện ra, lớp da ngụy trang bên ngoài của ông ta đã bị mất, không thể ở lại lâu hơn nữa…
Hoàng Tài Phóng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ, oán hận từ bỏ miếng thịt khiến người ta thèm thuồng Ngũ Hạ Cửu này.
Sau khi ông ta hung ác nhìn Ngũ Hạ Cửu vài lần, lập tức xoay người rời đi.
Sau khi Hoàng Tài Phóng rời đi, tâm trạng của Ngũ Hạ Cửu mới hoàn toàn thả lỏng.
Nhưng cậu không có ý định nghỉ ngơi, mà xoay người lại và đi sâu vào cấm địa…
Bên này, Hoàng Tài Phòng chạy tới ngôi nhà đang cháy, nhưng vẫn đã muộn, ngọn lửa đã bùng lên, căn bản không thể đến gần được nữa, chứ đừng nói đến đi vào.
Và bên trong làng rõ ràng vì ngọn lửa bốc lên mà bắt đầu có âm thanh, trở nên hỗn loạn, xung quanh mơ hồ truyền đến tiếng động.
Thấy vậy, Hoàng Tài Phóng sắc mặt âm u lạnh lùng xoay người rời đi.
Ông ta tìm thấy ngôi nhà mà trước đây đã ném xác Hoàng Nha, đẩy cửa ra đi vào…
Sau một loạt âm thanh khiến người ta ê răng, tê dại da đầu, lạnh cả sống lưng, Hoàng Tài Phóng lại đi ra một lần nữa, đã trở thành “Hoàng Nha”.
Tất cả máu thịt của Hoàng Nha đều bị nuốt chửng hầu như không còn gì, chỉ để lại một bộ túi da tươi mới sạch sẽ, bây giờ túi da này đang khoác lên người Hoàng Tài Phóng.
Ông ta lại cải trang thành một người bình thường.
Mà trùng hợp vào lúc này, chân trời hiện ra màu trắng bạc, trời đã sáng.
Ngôi nhà của Hoàng Tài Phóng đột nhiên bốc cháy thu hút người già trong làng.
Bây giờ chữa cháy chắc chắn đã muộn.
Nhưng may mắn thay, khoảng cách giữa các ngôi nhà trong làng không nhỏ, ngọn lửa rất khó lan sang bên cạnh, vẫn có thể nắm chặt khống chế một chút.
Nhưng đối mặt với tình huống bất ngờ này, rõ ràng người già trong làng cực kỳ tức giận với kẻ đứng sau đốt nhà.
Họ không thể không nghi ngờ những người từ bên ngoài đến, cho rằng họ đã phóng hỏa.
Vì vậy, chờ khi ngọn lửa nhỏ dần và dập tắt, mỗi người họ cầm theo gậy và xẻng làm vũ khí, khí thế hung hăng đi tìm người, muốn đuổi tất cả người ngoài ra khỏi làng.
Trên đường đi, những người già trong làng gặp Hoàng Tài Phóng cải trang thành “Hoàng Nha”.
‘Hoàng Nha’ gian manh xảo quyệt, làm sao lại không hiểu ý bọn họ.
Vì vậy, ông ta đã nhân cơ hội này đổ chuyện cháy nhà lên người Ngũ Hạ Cửu, nói:
“Ngọn lửa đó thực sự không phải do tôi đốt, tôi nhìn thấy cậu ta đốt lửa xong chạy về phía ngọn đồi…”
Hoàng Nha xoay người chỉ chỉ hướng cấm địa của làng cổ.
Những người già trong làng thay đổi sắc mặt, ngay sau đó trầm xuống.
Một ông lão mặt không chút thay đổi nói:
“Chẳng lẽ không phải mấy người ngoại lai các anh cấu kết phóng hỏa sao, nếu anh nói dối…”
Khóe miệng “Hoàng Nha” nhếch lên, nở một nụ cười hơi kỳ quái, nói: “Làm sao chúng tôi có thể cấu kết phóng hỏa chứ, tôi còn muốn tham gia lễ hội Niết Bàn ngày mai đó.”
“Tốt nhất là như vậy.” Ông lão nói.
Ngay sau đó, những người già trong làng đồng loạt đi về phía cấm địa…