Đây là một nơi tương tự như đại sảnh nhà ga của hiện thực, nhưng lại rất khác.
——Một màn hình đen treo cao ở một đầu đại sảnh Hậu Xa, và trên đó liệt kê thông tin về các lịch trình khác nhau của doàn tàu Luân Hồi.
Trên cùng ghi các kiểu chữ khác nhau màu đỏ: [Số tàu, trạm đi, trạm cuối, thời gian di chuyển, thời gian sinh tồn, trạng thái, thời gian trở về.]
Trong đó có một tin tức là— [Đoàn tàu luân hồi, đại sảnh Trùng Khải Hậu Xa, đại sảnh Trùng Khải Hậu Xa, mười lăm phút, bảy ngày, đợi chuyến về, chín giờ tối.]
Phía dưới tiêu đề màu đỏ đều là kiểu chữ màu trắng.
Đột nhiên, phần cuối của tin nhắn – “chín giờ tối” biến thành “chín giờ sáng”, ba chữ này cũng chuyển từ trắng sang xanh.
Đại sảnh Trùng Khải Hậu Xa tấp nập, có người đột nhiên nhìn thấy, không khỏi hét lên một tiếng.
“Nhìn kìa! Có người kết thúc hành trình Xa Hạ Thế Giới trước thời hạn! Lại còn là Thế Giới nguy hiểm tầm trung!”
Nhiều hành khách nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn.
“Bảy ngày nguy hiểm mức độ trung bình sao? Có phải chuyến này đi Xa Hạ Thế Giới của đoàn tàu Luân Hồi không quá nguy hiểm không?”
Người kia nói cũng không hẳn là chua ngoa, bởi vì một số cấp bậc Xa Hạ Thế Giới không dễ phân loại, nói đúng ra, trong một số Xa Hạ Thế Giới tầm trung thì mức độ rủi ro chỉ xếp ở mức thấp.
Nhưng vì một số nguyên nhân đặc biệt nên không dễ sinh tồn, phức tạp, khó mà hiểu được nên nó được xếp vào loại rủi ro tầm trung.
Nhưng một số hành khách phản bác:
“Xa Hạ Thế Giới thì có chỗ nào là không nguy hiểm chứ. Có lẽ trong đoàn tàu lần này có người thông minh, giải quyết kịp thời mối nguy hiểm.”
“Hừ, có lẽ là có chút may mắn khó nói.”
“Tôi nghĩ cậu chỉ ghen tị thôi. Những hành khách kết thúc Xa Hạ Thế Giới trước thời hạn này sẽ nhận được một loại vé khá được.”
“Ít nhất thì cũng có cái ghế cứng để ngoài, chắc chắn cũng dành được thêm thời gian sinh tồn.”
“Ai ghen tị chứ! Coi như lần này đoàn tàu về sớm thì sao? Cũng chẳng phải trước đây chưa từng có, còn có người kết thúc sớm Xa Hạ Thế Giới mức rủi ro cao kìa.”
“Cậu nhìn mười đại lão đứng đầu trạm xe kìa, trong bọn họ có ai là không kết thúc Xa Hạ Thế Giới mức rủi ro cao trước thời hạn đâu chứ, mà còn không chỉ một lần nhé!”
“Người này có thể so sánh với mấy đại lão đó sao?!”
“Tôi nhớ trong thông tin đăng ký trước đây của đoàn tàu này, có tới sáu hành khách mới, và chỉ còn ba chỗ ngồi cho hành khách cũ đăng ký, lại bị ba hành khách mới chỉ trải nghiệm Xa Hạ Thế Giới một đến hai lần giành trước.”
“Ồ, cứ coi như là kết thúc sớm đi, cũng không biết được mấy hành khách trở lại.”
“Nếu như là Xa Hạ Thế Giới ở mức rủi ro trung bình, chín người thì nói sao nhỉ… một đến hai người quay về là cũng ghê gớm lắm rồi.”
Chuyện này hoàn toàn được tính toán từ tỷ lệ hành khách mới và cũ.
“Ầy, cho dù là ghế cứng, sinh mệnh cũng chỉ kéo dài thêm một tháng, không giống với những người đứng đầu…”
Có người không khỏi quay đầu nhìn về phía bảng phân cấp tương đối của đại sảnh Hậu Xa.
Ở đó, cũng treo một màn hình đen khổng lồ, nhưng trên đó có đầy đủ thứ hạng của hành khách – xếp hạng theo thời gian sống của mỗi hành khách.
Danh hiệu ở phía trước, thời gian sống ở phía sau và làm mới mỗi phút một lần.
Màn hình lớn màu đen chia làm hai bên, một bên là mười hành khách đứng đầu, căn bản là sẽ không thay đổi vị trí sau khi làm mới.
Bên kia là thứ hạng của các hành khách dưới mười người đầu tiên, làm mới mỗi phút một lần.
Nếu ai đó đi lên thì có người đi xuống.
Thậm chí, danh hiệu của một số hành khách sẽ đột ngột chuyển từ màu trắng sang màu xám, tức là hành khách đã chết, và sau năm phút sẽ biến mất khỏi danh sách.
Có người nhìn vào thời gian sống kinh người của hành khách xếp đầu tiên, lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ lại ghen tỵ không thôi.
……
Đoàn tàu Luân Hồi sau hai tiếng bíp dài, đến đại sảnh Trùng Khởi Hậu Xa, cửa xe mở ra.
Ngũ Hạ Cửu và Mễ Thái xuống tàu.
Sau khi xuống xe, có một cánh cửa kính trong suốt cao vút và hình vòm, hai bên cửa cũng là cửa kính mang phong cách cổ điển, lộng lẫy, hoa lệ.
Nhưng ở giữa cách xa nhau, nhìn thoáng qua cũng không thấy được rìa, còn bị che chắn.
Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu lên, phía trên là một mái vòm to lớn mênh mông vô bờ, lộ ra ánh sáng, nhưng lại hoàn toàn bao phủ bọn họ ở trong đó, không hề có một kẽ hở.
“Quan chủ??” Lúc này, A Miêu nói: “Đi vào thôi?.”
Ngũ Hạ Cửu hoàn hồn, gật đầu nói: “Đi thôi.”
Sau khi bước vào, đại sảnh Trùng Khải Hậu Xa vô cùng rộng rãi và sáng sủa hiện ra trước mắt.
Bên trong đại sảnh được thiết kế theo kiểu một hình chữ nhật, người qua người lại tấp nập, không có gì ngạc nhiên khi thấy có người xuất hiện qua một trong các cánh cửa.
Có một màn hình đen khổng lồ ở hai bên đại sảnh, ở giữa có ghế sofa êm ái và bàn ghế để nghỉ ngơi và trò chuyện, còn có một số biển báo chỉ dẫn…
Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy một chỉ dẫn đến chỗ cách đó không xa – đi qua cánh cửa gỗ hình vòm ở phía đối diện là có thể trở về thực tại.
Vào lúc này, dây đeo tay trở nên nóng, bảng điều khiển bật lên và thông báo [Những điều cần biết về đại sảnh Trùng Khải Hậu Xa].