Đêm nay bọn họ phải làm cho rõ, rốt cuộc thì nơi hiến tế và cách hiến tế của bộ tộc người Quán là như thế nào. Hơn nữa còn phải tìm được thuốc thánh của những người này
Nếu không, chỉ sợ bọn họ chưa đợi được đến ngày cuối cùng ở Xa Hạ thế giới thì đã chết ngắc cả rồi.
Nhưng ánh mắt Ngũ Hạ Cửu quét qua, cau mày hỏi: “An Hưng cùng Diệp Tử, hai người bọn họ…”
Ngài V nói: “Hai người họ không muốn ra mặt. Vừa rồi ở trong phòng, trên cánh tay Lưu Kim Hỉ và Diệp Tử cũng bắt đầu xuất hiện vảy cá.”
Lưu Kim Hỉ thì đỡ hơn một chút
Nhưng cảm xúc của Diệp Tử thì không ổn định, dù có thuyết phục thế nào thì cô ta cũng không muốn rời khỏi phòng. An Hưng cũng vậy.
Tối nay, ngay cả Triệu giáo sư và Đào Bân cũng đã ra ngoài nhưng họ vẫn trốn miết trong phòng.
A Mao không nhịn được, lẩm bẩm: “Tôi nghĩ họ là muốn ngồi mát ăn bát vàng. Đợi chúng ta tìm ra cách giải trừ nguyền rủa, họ sẽ bình an vô sự mà không phải làm gì hết”.
Đương nhiên, làm gì có ai thật sự nhìn ra hai người họ đang nghĩ gì.
Thật khiến người ta kinh tởm.
Trong lòng A Mao phẫn nộ, phải biết rằng cậu ta đã phải thu hết bao nhiêu can đảm mới có thể đi theo ngài V vào ban đêm.
Triệu giáo sư lắc đầu thở dài: “Bỏ đi, dù sao cũng là bản tính sợ chết của con người.”
Ngũ Hạ Cửu nghe xong hồi lâu mới hỏi: “Giáo sư, tại sao ông cùng Đào Bân ra ngoài?”
Quyết định ban đầu là chỉ có chín hành khách bọn họ tìm kiếm manh mối tối nay.
A Hữu là ngoài ý muốn, dù sao thì bọn họ cũng ở cùng một phòng, không thể nào che giấu được động tĩnh khi bọn họ bước ra.
Bên cạnh đó, vì A Hữu đã nói rõ muốn cùng nhau đóng kịch nên Ngũ Hạ Cửu không thể từ chối, dù có từ chối thì ai có thể đảm bảo rằng A Hữu sẽ không làm chuyện khác.
Mà A Hữu có thể vẫn còn nắm giữ một số tin tức mà họ chưa biết.
Ngũ Hạ Cửu luôn cảm thấy rằng A Hữu vẫn đang che giấu điều gì đó.
Triệu giáo sư và Đào Bân không nằm trong kế hoạch.
Đào Bân nói: “Hai ngày qua sau khi trở về từ quan tài núi sâu, tôi đã bí mật theo Tát Ngang ra ngoài, vì tôi phát hiện ra rằng hắn có một thói quen hàng ngày – sau khi chuẩn bị xong bữa ăn hắn sẽ đi ra ngoài một chút …”
“Chẳng lẽ là hắn mang tới cho người ta ăn? Chẳng lẽ người đó là mẹ của tôi?”
Không biết tại sao, Đào Bân luôn có cảm giác này, rằng Tát Ngang sau khi chuẩn bị xong đồ ăn sẽ đem đồ ăn đó đến cho người có quan hệ với anh.
Trong bộ tộc người Quán, người duy nhất có thể liên quan đến anh là Tô Mạn mẹ anh.
Đào Bân quyết định tin vào trực giác của mình trong một thời gian.
Anh đã bí mật theo dõi Tát Ngang một thời gian, anh chỉ quay lại khi biết chuyện sẽ phát hiện nếu theo dõi thêm.
Đào Bân nói: “Hướng Tát Ngang rời đi hướng nào?”
Anh chỉ vào ngọn núi ở một bên.
Lúc này, A Hữu nói: “Ở đó có một thông đạo ẩn chứa quan tài treo, hơn nữa còn có bộ tộc người Quán canh giữ ở bên ngoài, cũng là một trong những nơi mà bộ tộc người Quán cấm chúng ta đến gần.”
“Vậy thì chúng ta…” Mắt Đào Bân sáng lên khi nghe những lời đó.
Tuy nhiên, A Hữu nói thêm: “Nhưng cũng có một lối đi đến nơi mà quan tài treo được giấu ở đó, cũng có bộ tộc người Quán canh gác ở bên ngoài, hai hướng đi hoàn toàn trái ngược nhau.”
“Tôi có thể nói rõ với mấy người rằng không thể chỉ có một lối đi dẫn đến quan tài treo trong khe núi.”
“Theo tôi biết, có bốn cái, ba cái trong số đó được bộ tộc người Quán canh giữ, một cái ở vị trí rất cao rất xa.”
“Cho dù chọn cái nào trong bốn cái thông đạo, đều có thể bị bộ tộc người Quán phát hiện và chú ý. Sau đó, các người nghĩ bộ tộc người Quán sẽ hảo tâm thuyết phục các người trở về sao?”
Dĩ nhiên là không.
Biểu cảm của họ đã cho câu trả lời.
A Hữu nói: “Nếu đêm nay đi ra ngoài rất có thể sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa. Tôi khuyên mấy người trước khi rời đi hãy suy nghĩ kỹ bản thân có muốn mạo hiểm hay là không.”
Sau khi A Mao và Vũ Yến nghe thấy những lời của A Hữu, họ rõ ràng muốn rút lui, cả hai đều lùi lại hai bước.
Đào Bân tái mặt nói: “Giáo sư, ông ở lại đây, tôi…”
Triệu giáo sư đưa tay ngăn lại lời nói của Đào Bân: “Tôi nhất định sẽ đi cùng cậu. Cha cậu đã để lại một độc đinh là cậu, tôi không thể để cậu xảy ra bất cứ sơ xuất nào.”
“Cậu cũng đâu muốn để tôi một mình ầm thầm theo dõi phía sau có đúng không.”
Triệu giáo sư đã nói đến mức này, Đào Bân không có cách nào ngăn cản phản đối, đành phải đồng ý.
A Hữu nói: “Tôi đề nghị không nên hành động cùng nhau, tản ra thì tốt hơn.”
“Hơn nữa tốt nhất là các người nên suy nghĩ cho kỹ càng, đến cùng là ở lại đây từ từ đợi chết, hay là dốc hết sức lực, đi tìm cách giải quyết.”
Đương nhiên, Ngũ Hạ Cửu, ngài V và những người khác không hề dao động trong suy nghĩ của họ, tình huống này phải được giải quyết một cách chủ động.
A Mao mặt trắng bệch, cuối cùng quyết định đi cùng.
Nhưng Vũ Yến dần dần lùi lại, cô sợ hãi, giọng nói khẽ run: “Tôi, tôi không muốn đi, tôi thực sự không muốn đi.”
“Thời gian phát tác còn dài, đến lúc đó tôi có thể nghĩ cách, việc gì phải liều mạng bây giờ, nếu như chết đi, vậy thì sẽ thực sự là chết.”
Nói xong, cô có vẻ xấu hổ, cũng có vẻ sợ nghe được những lời nói khiển trách của người khác nên quay người chạy nhngài V hào phòng, bóng dáng biến mất không thấy nữa.
Thấy vậy, ngài V thở dài.
Anh ta nhìn những người khác và nói: “Các người đều đã nghĩ kỹ rồi chứ? Một khi đã đi thì đừng lùi bước, không có người sẽ cho các người lùi bước.”
“Nghĩ, nghĩ kỹ rồi.” A Mao nuốt nước bọt, trả lời một cách khó khăn.
Cuối cùng, họ quyết định tách thành hai nhóm.
ngài V, Triệu giáo sư và những người khác đi theo hướng mà tát Ngang rời đi, trong khi Ngũ Hạ Cửu, Tiểu Phương, Tương Du và A Hữu đi theo hướng ngược lại.
Trước khi rời đi, A Hữu nói: “bộ tộc người Quán sẽ có thời gian thay đổi lính canh. Tranh thủ lúc này có thể tiến vào sườn núi thông qua quan tài treo.”
“Nhưng nên nhớ, tốt nhất không nên gây tiếng động lớn ở sườn núi.”
Anh ta cho họ biết vị trí đại khái của quan tài treo, họ có thể tìm thấy nó hay không sẽ phụ thuộc vào khả năng phán đoán và thị lực của họ.
ngài V gật đầu chứng tỏ anh đã hiểu.
Sau khi họ rời đi, Ngũ Hạ Cửu và những người khác đi về hướng khác.
Trên đường, Ngũ Hạ Cửu thấp giọng hỏi: “Làm sao anh biết nhiều thế?”
A Hữu sắc mặt như thường, anh nói: “Không phải anh đoán rằng tôi đi ra ngoài đêm sao, đương nhiên lúc đó liền phát hiện.”
Ngũ Hạ Cửu nhíu mày, tựa hồ cảm thấy được đáp án không có vấn đề gì, liền không hỏi nữa.
Địa điểm hội hợp lúc ban đầu, sau khi họ rời đi, ba người Lỗ Thành từ từ xuất hiện từ bóng tối trong góc.
Vừa rồi bọn họ trốn ở cách đó không xa, liền nghe thấy cuộc nói chuyện của Ngũ Hạ Cửu, ngài V và những người khác, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng cũng biết bọn họ đang hướng về ngọn núi, hơn nữa còn không phải là một đường.
Lão Hầu trầm giọng nói: “Lão đại, chúng ta đi theo nhóm người nào?”
Sau khi nói xong, lão Hầu không khỏi lộ ra vẻ phẫn uất nói: “Lão đại, A Hữu quả nhiên có tâm tư khác, hắn sớm đã biết quan tài treo bên trong sơn cốc có thể thông đến sườn núi nhưng lại không nói cho chúng ta biết. “
“Hắn ta cố ý che giấu, cũng không muốn chúng ta lấy thứ đó ra để chữa bệnh cho lão đại!”
Lỗ Thành sắc mặt âm trầm, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi từ lâu đã cảm thấy hắn hai lòng, hiện tại cũng không có gì ngạc nhiên.”
“Vừa hay, trước cứ để bọn họ đi tìm đồ chữa bệnh cho tôi, đợi đến khi tìm được…”
Ánh mắt Lỗ Thành âm ngoan, Lão Hầu và Tam Ma trong nháy mắt hiểu ý, gật đầu.
Tam Ma hỏi: “Lão đại, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Lỗ Thành nói: “Đi ra ngoài sơn cốc.”
Ba người họ ngay sau đó cũng rời đi.