Bốn Lần Gả - Chương 65
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Bốn Lần Gả


Chương 65


Tần Bồng nghe xong lời này, trong lòng lộp bộp một chút.

“Ngươi…” Nàng nuốt nước miếng: “Ngươi có ý gì?”

“Ta có thể vì nàng trả giá tất cả, Tần Bồng.”

Tần Thư Hoài cười khổ: “Nếu nàng 16 tuổi, nàng sẽ yêu ta, đúng không?”

Nhưng mà trên thực tế, cho dù nàng 16 tuổi nàng cũng không yêu hắn.

Nàng không tin hắn có thể trả giá tất cả vì nàng, nàng vẫn luôn hy vọng có một người như vậy, nhưng người này ở bên nàng, nàng lại chưa bao giờ tin.

Điều này trước kia Tần Thư Hoài không tin, nhưng mà bây giờ không thể không tin.

Năm đó lúc nàng gào rống: “Tần Thư Hoài ta chưa từng yêu ngươi”, hắn cho rằng nàng sợ hắn không hạ thủ được, sợ hắn đau lòng.

Cho đến tận hôm nay, khi nàng chẳng sợ vì quyền lực cũng không từ bỏ Liễu Thư Ngạn, Tần Thư Hoài đột nhiên hiểu, năm đó Triệu Bồng có thể gả cho Phong Tranh vì quyền thế, bỏ rơi mình, thật sự do không đủ yêu hắn.

Tần Bồng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nàng lắc đầu.

“16 tuổi.” Nàng quay đầu nghĩ: “Trong lòng ta, có lẽ ngươi cũng chỉ là một người rất tốt.”

Sau khi nói xong, Tần Bồng cũng không hề chậm trễ, kéo Lục Hữu nhảy khỏi sân.

Giang Xuân tiến lên, cúi đầu nói: “Vương gia, dao găm này…”

“Thứ Lục Hữu chôn khẳng định không phải dao găm.”

Tần Thư Hoài vuốt ve con dao găm trong tay áo.

Hắn để ý động tác Tần Bồng đổi đồ vật, cho dù không để ý thì trên con dao găm vẫn còn mang theo độ ấm, rõ ràng vừa được bỏ vào.

Chỉ là hắn không vạch trần nàng.

Có rất nhiều chuyện Tần Bồng giấu hắn, hắn biết, chỉ là hắn không muốn ép nàng nói, dây thừng kép quá chặt, hắn sợ người kia bị kéo đau.

“Đuổi theo.”

Hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Nhất một cái, Triệu Nhất trả lời, lập tức đuổi theo.

Từ nhỏ Triệu Nhất đã học công phu ẩn nấp, đương nhiên Lục Hữu và Tần Bồng không phát hiện được.

Triệu Nhất ở xa xa đi theo, Giang Xuân đi sau lưng Triệu Nhất, vừa hay truyền lời giữa Triệu Nhất và Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài lên xe ngựa, đi theo Tần Bồng.

Tần Bồng hết sức cẩn thận, bảo Lục Hữu lúc nào cũng phải chú ý, ở trên xe ngựa móc ngân phiếu khỏi ngực ra đếm, thở phào nhẹ nhõm.

Năm đó nàng đã giấu hai mươi vạn bạc. Số bạc này cũng là số tiền rất lớn đối với Đổng gia khi đó, số tiền này đều là của hồi môn của Đổng Uyển Di, đều bị nàng treo đầu dê bán thịt chó đổi thành bạc, gửi vào tiền trang.

Tần Bồng đếm năm tờ, giao cho Lục Hữu, dặn dò nói: “Chờ lát nữa đến Liễu phủ, sau khi ngươi cùng hạ nhân thay quần áo, mang theo ngân phiếu đi ra ngoài. Bạc của Liễu gia ta đã bảo bọn họ đưa đến cửa thành bên kia, năm vạn này bên đường ngươi gặp Đại Thành thì đổi, lúc ngươi đến Liễu Châu, lúc bảo bọn họ lấy năm vạn bạc, ta sợ bọn họ không lấy được.”

“Đã hiểu.”

Lục Hữu gật đầu, vẫn có chút hoài nghi: “Chủ tử, năm đó ngài ở hậu viện Vương phủ không đến nửa năm, ngài chôn được nhiều bạc như vậy?”

“Ừm.” Tần Bồng gật đầu, nói dối: “Năm đó ta sợ mình xảy ra chuyện, nên cố ý chôn nhiều như vậy.”

“Chủ tử, ngài biết bản thân sẽ mượn xác hoàn hồn sao?”

Nàng thật sự biết.

Đã chết ba lần đều có thể sống lại, cho dù người ngốc hơn nữa cũng chuẩn bị chết đi sống lại.

Tần Bồng không trả lời, lúc này đã đến Liễu phủ, nàng và Lục Hữu nhảy xuống, bảo Lục Hữu đi gõ cửa.

Lúc nàng lẳng lặng đứng đợi ở cửa Liễu phủ, Triệu Nhất báo cáo tin tức cho Giang Xuân, Giang Xuân “phun” một ngụm, báo lại cho Tần Thư Hoài, có chút tức giận nói: “Ngài nói xem có phải Vương phi mù rồi không? Loại người như Liễu Thư Ngạn này, nàng vẫn kiên trì không bỏ?”

“Nàng luôn là người như vậy.” Tần Thư Hoài rũ mắt, vuốt ve dao găm trong tay áo, cũng vẫn còn bình tĩnh.

Tần Bồng đợi ở cửa đợi trong chốc lát, đã được Liễu Thư Ngạn mời vào.

Lúc này Liễu Thư Ngạn cởi phát quan, hắn ngồi trong phòng, nói tiếng tiếp kiến Tần Bồng.

Tần Bồng cho Lục Hữu một ánh mắt, Lục Hữu lui xuống, một mình Tần Bồng đi vào trong phòng, thị nữ đóng cửa.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Liễu Thư Ngạn và Tần Bồng, vẻ mặt Liễu Thư Ngạn có chút mệt mỏi, chứa ý cười nói: “Đã trễ thế này, sao ngươi còn tới đây?”

“Ta cầm tiền, bảo Lục Hữu đổi thành hạ nhân của Liễu phủ đi ra ngoài, đỡ bị người ta theo dõi.”

Nghe được lời này, Liễu Thư Ngạn cũng không kinh ngạc, rót trà cho Tần Bồng, chậm rãi nói: “Ta  đã cho người đến Vệ phủ bảo ngài không cần làm gì cả, ngài không nhận được tin tức sao?”

“Ngươi và Tần Thư Hoài đã nói gì?”

Âm thanh Tần Bồng có chút lạnh lùng, tay Liễu Thư Ngạn dừng một chút, một lát sau, hắn chậm rãi nói: “Ngài hỏi ta như vậy, không phải đã biết hết rồi sao?”

Tần Bồng không nói gì, Liễu Thư Ngạn rót đầy trà, đẩy đến trước mặt Tần Bồng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, dường như không quan tâm nói: “Ta sẽ tự xin chuyển đi, chừng nào ngài và Tần Thư Hoài chưa thành thân, ta sẽ không trở về kinh ngày đó.”

Ngữ điệu Tần Bồng đầy trào phúng: “Ta còn ở đây giúp ngươi, ngươi còn chưa thử, ngươi sợ hắn như vậy sao?”

“Đúng vậy.”

Cuối cùng Liễu Thư Ngạn cũng không cười được nữa, hắn nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay: “Tần Bồng, ta có thể liều mạng vì ngài, nhưng ta không thể không quan tâm người nhà của ta. Tần Thư Hoài hắn cô đơn đã muốn chết từ lâu, ta không đấu với hắn được.”

“Ta biết.”

Tần Bồng nhìn người tuấn tú trước mặt, nàng không biết như thế nào, nhớ tới ngày đó lòng nàng đầy mệt mỏi bước ra khỏi tẩm điện Tần Minh, hắn ráng bạc đứng ở cuối chờ nàng.

Khi đó nàng cảm thấy hắn có thể cho nàng cuộc sống nàng muốn.

Khi đó nàng cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm được người phù hợp trong cuộc đời mình.

Nhưng tại sao Tần Thư Hoài lại xuất hiện?

Nước mắt nàng lăn dài.

Dường như cuộc đời này sắp đi đến lúc khát vọng nhất ấy, nàng chỉ muốn có một người cùng nàng, cho dù là hắc ám bụi gai, có người kia làm bạn cùng nàng, vậy đủ rồi.

“Ta biết đường rất khó đi, ta biết thế gian này có rất nhiều cực khổ, nhưng mà Liễu Thư Ngạn.” Trong âm thanh nàng mang theo tiếng khóc nức nở: “Ta vẫn còn đi mà. Ta sẽ nhổ hết chông gai trên con đường này, Tần Thư Hoài hắn muốn như thế nào, binh tới thì tướng chắn, ta sẽ không để hắn động vào Liễu gia của ngươi.”

“Tựa như lúc này đây.” Tần Bồng vội vàng lấy bản thương khế Bạch Chỉ đã chuẩn bị tốt từ trong lòng ngực ra, sốt ruột nói: “Ta đều chuẩn bị tốt rồi, ngươi đừng sợ…”

Âm thanh của nàng run rẩy: “Ngươi đừng sợ!”

Liễu Thư Ngạn không nói gì, hắn nhìn tờ thương khế kia, nhìn nước mắt lăn dài của người trước mặt, trong lòng hắn rất đau.

Tần Thư Hoài đứng bên ngoài, lẳng lặng nghe.

Nàng rất ít khi khóc.

Nhưng mà hiện giờ hắn nghe thấy nàng khóc nức nở.

Hắn biết đáp án của Liễu Thư Ngạn, hắn sợ Tần Bồng nghe đáp án kia, một giây sau liền khóc.

Vì thế hắn đứng ngoài cửa, nhắm mắt lại, mở miệng nói: “Tần Bồng.”

Tần Bồng và Liễu Thư Ngạn đột nhiên quay đầu lại, Liễu Thư Ngạn nhíu mày, Tần Bồng giấu thương khế vào ngực, Tần Thư Hoài đứng ở cửa, ôn hòa nói: “Trở về đi, ta đưa nàng về nhà.”

Tần Bồng không nói gì, cả người nàng run run.

Hắn giết nàng ba lần.

16 tuổi, nàng vứt bỏ vinh hoa phú quý gả cho hắn, hắn về nước, giết nàng.

Nếu nàng không chết, nếu nàng không gả cho hắn, có lẽ nàng sẽ là thê tử của Phong Tranh, đó là nam nhân không tồi, cho dù không đủ yêu nàng, chỉ cần nàng đồng ý, Triệu Ngọc lên làm Hoàng đế, bây giờ nàng sẽ là Trấn Quốc Trưởng Công chúa của Bắc Yến.

Nhưng hắn giết nàng, mọi nỗ lực thành ảo ảnh, ba năm nàng là Khương Y kia, ngày nào đầu cũng nóng như lửa, toàn tâm toàn ý, chỉ nghĩ giết hắn.

Nàng chưa từng có ngày nào yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Chưa có ngày nào bình tĩnh.

Nàng như một lệ quỷ ngoài địa ngục Tu La, lòng mang oán hận với thế giới này.

Cuối cùng nàng nghĩ thông, khi nàng làm Đổng Uyển Di, vốn dĩ nàng có thể có cuộc sống mới, nhưng vẫn bị bắt gả cho hắn.

Sau đó ở giành cả cuộc đời còn lại ở hậu viện.

Tất cả sự ấm áp và ánh sáng trong cuộc sống nàng đều do Liễu Thư Ngạn ban tặng.

Lúc nàng làm Đổng Uyển Di, thư từ ngày ấy.

Lúc nàng làm Tần Bồng, lúc khó khăn nhất có hắn bảo vệ.

Nàng chưa bao giờ hận Tần Thư Hoài đến như vậy. Cả người nàng run run, siết chặt bàn, âm thanh ‘cạch’, dùng tất cả lý trí khắc chế bản thân, gian nan nói: “Cút.”

Nghe được câu này, Tần Thư Hoài cúi đầu cười trào phúng.

Tất cả sự kiên trì và cố chấp đều cho người khác, chưa từng cho hắn.

Hắn đột nhiên có chút không cam lòng.

“Tần Bồng.” Hắn rũ mắt nhìn hoa văn chạm khắc trên cửa, chậm rãi nói: “Nàng thích hắn cái gì? Nàngnhìn nam nhân này, hắn không muốn trả giá cho nàng gì cả, hắn có gia tộc không sai, nhưng mà cuộc đời của con người đều phải trải qua gian khổ, ngươi gả cho nam nhân như vậy, sau này ngàng xung đột với người nhà của hắn, hắn sẽ nói cho nàng, hắn có người nhà, phải có trách nghiệm với người nhà; về sau nàng xung đột với triều đình, hắn sẽ nói với nàng, hắn không thể gây phiền phức cho người nhà, cho nên con đường này chỉ có mình nàng phải gánh vác…”

“Tần Thư Hoài, hắn sẽ không làm như vậy.” Tần Bồng sợ hãi run rẩy, nàng nắm tay Liễu Thư Ngạn, nắm vô cùng chặt. Dường như muốn hấp thu năng lượng gì, để nàng kiên trì nói tiếp.

“Cả đời này, thời gian gian nan nhất của ta có hắn làm bạn. Hắn sẽ không làm như vậy.”

Tần Thư Hoài ngửa đầu thở ra một hơi: “Thời gian gian nan nhất?”

Hắn trào phúng nói: “Thời gian gian nan nhất của ngươi, là lúc nào?”

Khi nàng là Triệu Bồng, là hắn ở bên nàng.

Khi nàng là Tần Bồng, từ khi vào cung tới nay cũng là hắn ở bên nàng, có thời gian nào khó khăn có Liễu Thư Ngạn bên cạnh?

“Ít nhất.” Tần Bồng cắn răng: “Khi ta bị mẫu thân tát, một mình bước ra khỏi tẩm điện, là hắn…”

“Là ta!”

Cuối cùng Tần Thư Hoài không nhịn được nữa, rống giận thành tiếng: “Là ta chờ nàng, là ta lo lắng nàng, là ta sợ thời điểm đó một mình nàng không đi tiếp được, dùng khuôn mặt của hắn đứng ở cửa!”

Nói xong, Tần Thư Hoài đột nhiên đẩy cửa ra, gió cuộn vào, Tần Bồng bỗng nhiên trợn mắt, nhìn Tần Thư Hoài đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng.

“Tần Bồng.” Tần Thư Hoài lạnh lùng mở miệng: “Lúc ta giả dạng thành Liễu Thư Ngạn ở bên cạnh nàng, nàng thật sự không có cảm giác gì sao?”

Tần Bồng nói không thành lời, nàng ngơ ngác nhìn Tần Thư Hoài, lại quay đầu nhìn Liễu Thư Ngạn.

Liễu Thư Ngạn cúi đầu cười nhạt, trên mặt đều là chua xót.

Tần Bồng nhớ lại.

Đúng rồi, nàng vẫn luôn thấy kỳ lạ.

Tại sao ngay từ đầu rõ ràng nàng rất thích Liễu Thư Ngạn, rõ ràng Liễu Thư Ngạn giơ tay nhấc chân đều khiến tim nàng loạn nhịp, sau này chỉ biến thành “thích hợp” “cảm động”.

Nàng cảm nhận được, chỉ là nàng không muốn suy nghĩ kỹ.

Nàng ngơ ngác nhìn Liễu Thư Ngạn, Liễu Thư Ngạn nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, ôn hòa nói: “Ta nói rồi, điện hạ, chờ khi ngài thật sự thích ta, chúng ta lại nói đến chuyện thích.”

“Ngươi… ngươi gạt ta…”

Tần Bồng run rẩy mở miệng, chậm rãi buông tay Liễu Thư Ngạn ra.

Liễu Thư Ngạn vẫn mỉm cười, trong mắt mang theo thương tiếc.

“Đúng vậy.”

Hắn quyết đoán thừa nhận: “Ta lừa ngqif.”

“Năm đó sau khi Đổng Uyển Di chết, vì được gặp Đổng Uyển Di một lần, ta đồng ý với Tần Thư Hoài, sau này làm cho hắn một chuyện. Khi đó ta chưa thích ngài, hắn nói với ta, muốn mượn mặt ta dùng một chút.”

Nói xong, Liễu Thư Ngạn nhắm mắt lại: “Hắn phái ta đến Bắc Yến, khi ta trở về, ngài đã theo đuổi hắn.”

“Khi nào ngươi…” Tần Bồng run rẩy, không dám tin dò hỏi: “Khi nào ngươi… trở về?”

“Cái đêm ngươi nói cho Tần Thư Hoài gọi hồn thế nào, ta trở về.”

Tần Bồng nhìn người trước mặt, đầu óc có chút đau.

Là Tần Thư Hoài ngụy trang thành Liễu Thư Ngạn, Tần Thư Hoài hỏi cách gọi hồn.

Cũng chính lúc trước, mục đích Tần Thư Hoài giả trang thành Liễu Thư Ngạn chính vì muốn cách gọi hồn.

Những thứ tốt kia đều là giả, ấm áp cũng là giả.

Không có người thật sự đối tốt với nàng.

Sự ấm áp mà nàng nghĩ, chỉ là nghĩ mà thôi.

Ngày đó nàng ra khỏi đại điện, quả thật trên thực tế chỉ có một mình nàng, cô độc một mình.

Cơ thể nàng run rẩy, thậm chí có chút chống đỡ không nổi mình, Liễu Thư Ngạn nhìn dáng vẻ nàng cố gắng đứng vững, đỡ nàng.

Tần Bồng quay đầu đi, thấy Liễu Thư Ngạn đang nước mắt lưng tròng, nhìn chằm chằm nàng.

“Nhưng mà Công chúa.” Hắn khàn khàn mở miệng: “Tình cảm ta đối với ngài là thật.”

Hắn thật sự thích, thích bao nhiêu đều là thật.

Cho nên hắn từ chối sự theo đuổi ban đầu của nàng, vì hắn biết phần tình cảm kia không thuộc về mình.

Hắn cho rằng có thời gian để vun đắp tình cảm hai người, nhưng lại quên mất một khi bắt đầu lừa dối, rất khó khiến người ta tin là thật.

Tần Bồng không nói gì, Liễu Thư Ngạn suy sụp mà cười: “Đương nhiên, hiện giờ nói lời này cũng không còn ý nghĩa gì.”

“Ngài không cần quá khổ sở.” Hắn nâng tay lên, vuốt ve những giọt nước mắt trên mặt Tần Bồng, thần sắc ôn nhu: “Ngài không thích ta, cho nên ta yếu đuối vô năng, ngài không cần quá khổ sở.”

“Không phải…”

Tần Bồng nhìn dung nhan người trước mặt bị ánh nến nhuộm ấm, khàn khàn mở miệng: “Lúc viết thư với ngươi… Ta thật sự, vô cùng vui vẻ.”

Liễu Thư Ngạn hơi sửng sốt, nghe Tần Bồng chậm rãi nói: “Ngươi nói ngươi từng đi Quỳnh Châu, từng đi Hoa Châu, từng đi Giang Châu, ngươi đi qua rất nhiều nơi. Ngươi nói ngươi từng xem tuyết lớn phương Bắc, hoa nở ở Quỳnh Châu, liễu nguyệt ở Giang Nam, biển mây ở Hoa Sơn.”

Liễu Thư Ngạn nghe xong, chậm rãi mở to mắt, giọng Tần Bồng khàn khàn, nàng đột nhiên muốn nói cho hắn, nói hết cho hắn.

“Những nơi ngươi nói đều vô cùng đẹp, sau này có cơ hội ngươi dẫn ta đi xem.”

“Ngươi nói ngươi mua một tòa nhà, bên trong chỉ nuôi mèo, mèo kia cực kỳ dính người nhưng không thích cho người khác sờ.”

“Ngươi nói chỉ cần ta đồng ý, tính tình hai ta đều thích hợp, ngươi mặc kệ ta là ai, đều sẽ cưới ta.”

Đây đều là lời hắn viết khi năm đó nàng là Đổng Uyển Di.

Năm đó hắn đi rất nhiều nơi, viết rất nhiều thơ, giọng nói đầy khí phách hăng hái, là thiếu niên cuồng ngạo.

Tần Bồng đều nhớ rõ.

Nàng nắm tay của hắn, nước mắt rơi xuống: “Ta đều nhớ rõ, ngươi còn nhớ không?”

“Ngài…” Liễu Thư Ngạn mở to mắt, nhưng không nói nên lời: “Ngài…”

“Ta không phải Khương Y.” Tần Bồng mở to mắt, lẳng lặng nhìn hắn, từng câu từng chữ: “Ta không phải Khương Y.”

Nàng không phải Khương Y.

Nàng mượn xác hoàn hồn, nàng biết từng chi tiết qua lại trong thư của hắn và Đổng Uyển Di, chính nàng nói nàng không phải Khương Y.

Liễu Thư Ngạn còn không rõ sao?

Nàng là Đổng Uyển Di!

Là người bị Tần Thư Hoài cưới vào trong nhà, cuối cùng bị người ta độc sát – Đổng Uyển Di!

Hắn từng hối hận cả đời, từng thở dài bi thương, từng hứa hẹn, hẹn gặp nàng.

Hiện giờ nàng đứng trước mặt hắn, chưa cưới chưa gả.

Liễu Thư Ngạn run nhè nhẹ, Tần Bồng cười cười, buông hắn ra, ôn hòa nói: “Ta đã biết.”

“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt.”

Giọng nàng khàn khàn, chậm rãi đi ra ngoài: “Ta đi đây.”

Liễu Thư Ngạn không nói lời nào, hắn ngơ ngác nhìn ánh nến.

Tần Bồng đi ra ngoài cửa, đi thoáng qua Tần Thư Hoài.

Tần Thư Hoài vẫn luôn không nói gì, nàng đi rồi, hắn lập tức đi theo sau nàng.

Ánh trăng rất sáng, nàng đi ra ngoài, đưa lưng về phía hắn, đi trên con đường lát đá xanh mà không nói lời nào.

Hắn vẫn luôn đi cách nàng không xa không gần, nhìn vai nàng run nhè nhẹ, không ngừng lấy mu bàn tay lau mặt, hắn đau như bị xuyên tim.

Đi được nửa đường, Tần Bồng dừng lại, khàn khàn nói: “Vương gia, ngươi đi theo ta làm gì?”

“Ta không yên tâm…”

“Có cái gì không yên tâm?”

Tần Bồng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tần Thư Hoài.

Nhiều năm như vậy, vòng đi vòng lại, nàng vẫn luôn ở bên hắn.

Nàng cảm thấy có chút nực cười, không khỏi cong khóe môi: “Có phải Vương gia rất đắc ý không?”

“Đắc ý cái gì?” Tần Thư Hoài rũ mắt, vuốt ve con dao găm trong tay áo.

“Ta vẫn luôn cự tuyệt Vương gia, kết quả người ta thích vẫn là Vương gia, không phải Vương gia nên đắc ý sao?”

“Giống như mèo vờn chuột, thả chuột ra, để nó tùy ý chạy, sau đó lại bắt về. Lặp đi lặp lại…”

Tần Bồng siết chặt tay, trong mắt đều là sự lạnh lẽo: “Vương gia cảm thấy rất thú vị đúng chứ?”

“Ta cưới nàng.”

“Ta không gả!” Tần Bồng cao giọng, chỉ vào Tần Thư Hoài, rống giận thành tiếng: “Cho dù ta gả cho con chó con mèo, thủ tiết cả đời, ta cũng sẽ không gả cho Tần Thư Hoài ngươi!”

Tần Thư Hoài không nói gì, hắn nghe lời nàng nói xong, cảm thấy giống như có lưỡi dao sắc bén cứa vào trong lòng.

“Tại sao?”

Hắn khàn khàn thành tiếng: “Cuối cùng thì… ta làm sai cái gì?”

“Tần Thư Hoài, ngươi sai vì không nên lựa chọn ta.”

Tần Bồng ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Đúng, Liễu Thư Ngạn không tốt bằng ngươi. Cái gì cũng không bằng ngươi, chỉ là lựa chọn một người, không phải nhìn xem tốt hay không tốt. Là xem nơi này.”

Ngón tay Tần Bồng chỉ vào nội tâm mình, giương mắt nhìn hắn: “Chỗ này của ta sợ ngươi.”

“Tại sao…”

Tần Thư Hoài không rõ: “Tại sao?”

“Ta đối xử với ngươi không đủ tốt sao?” Hắn tiến lên một bước, âm thanh run rẩy: “Ta…”

“Lùi về!”

Tần Bồng hét lớn một tiếng, dựa vào tường, sắc nhọn gào lên: “Ta ghét ngươi, ta hận ngươi, ta chán ghét ngươi! Tần Thư Hoài ngươi cách xa ta một chút! Tên lừa đảo! Tên lừa đảo! Tên lừa đảo!”

Năm đó lừa nàng, nàng chết rồi.

Nàng cho rằng bản thân mình sẽ không bị lừa, hiện giờ lại phát hiện, vòng đi vòng lại, vẫn là người kia.

Nàng sợ hãi.

Vô cùng sợ.

Tần Thư Hoài vốn định tiến lên kéo nàng, nhưng bị phản ứng bén nhọn của nàng làm cho hoảng sợ, tay ngừng ở giữa không trung.

Sau khi Tần Bồng bùng nổ, cuối cùng cũng không chống đỡ được, đau khóc thành tiếng.

Nàng khóc đến tê tâm liệt phế, như thể đó là đêm trước ngày hạ táng mẫu thân khi nàng 13 tuổi.

Từ đó đến nay, nàng chưa bao giờ khóc như vậy.

Tần Thư Hoài cảm thấy lòng mình bị người khác làm cho khó chịu, hắn tiến lên kéo người kia vào lòng.

Tần Bồng cũng không có sức lực so đo, dựa vào người này, lớn tiếng khóc thét.

Vòng tay người này vẫn ấm áp như trong kí ức, cái ôm người thanh niên nhiều năm sau còn rộng hơn, rắn chắc hơn khi còn thiếu niên.

Hắn vỗ nhẹ vào lưng nàng, nói giọng khàn khàn: “Không khóc, ta sai rồi.”

“Ta chỉ muốn nàng tốt, đừng khóc, được không?”

“Liễu gia không dễ ở chung, nàng gả qua đó, Liễu Thư Ngạn không bảo vệ được nàng, nàng sẽ phải chịu thiệt.”

“Được rồi…” Tần Thư Hoài nghe nàng khóc, cuối cùng chịu không nổi, khàn khàn nói: “Được rồi… Vậy gả đi.”

“Bọn họ bắt nạt nàng…” Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn ánh trăng, gian nan nói: “Liễu Thư Ngạn không bảo vệ được, còn có ta.”

Sở dĩ hắn trở thành Nhiếp Chính Vương, sở dĩ đi đến hôm nay, còn không phải hy vọng không ai bắt nạt nàng sao?

Luôn không thay đổi là hắn bắt nạt nàng.

“Ta không cần ngươi bảo vệ…” Tần Bồng nức nở, đứt quãng: “Bản thân ta… bản thân ta có thể tự che chở cho mình.”

“Ta biết.” Tần Thư Hoài gật đầu, âm thanh ôn nhu: “Ta biết nàng có thể tự che chở cho mình, chỉ là, ta muốn.”

“Ta muốn bảo vệ nàng. Bồng Bồng.”

Tần Bồng cắn răng, không nói gì.

Lúc này ánh trăng dừng trên mặt người thanh niên, hắn cúi đầu nhìn nàng, dung mạo tuấn mỹ, dịu dàng nhưng khổ sở.

Tần Bồng chậm rãi bình tĩnh lại, nàng cúi đầu, khàn khàn nói: “Buông ra đi.”

Tần Thư Hoài dừng một chút, cuối cùng vẫn buông ra.

Tần Bồng xoay người, khàn khàn nói: “Trở về đi, ta tự trở về là được.”

“Ừm.” Tần Thư Hoài trả lời, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Tần Bồng quay đầu lại, Tần Thư Hoài lập tức nói: “Ta đưa đến cửa là được.”

Tần Bồng có chút mệt mỏi, không muốn so đo với Tần Thư Hoài.

Hai người một trước một sau đi được vài bước thì phía sau đột nhiên có tiếng bước chân.

“Tần Bồng!”

Tần Bồng dừng bước, chợt quay đầu lại, thấy Liễu Thư Ngạn đuổi theo.

Hắn mồ hôi nhễ nhại, đứng ở cuối đường, thở hổn hển.

“Ta cưới nàng.”

Hắn đột nhiên mở miệng.

Tần Bồng mở to mắt, Liễu Thư Ngạn nhìn nàng, chống đỡ mình, chậm rãi ngồi dậy: “Lần này, ta sẽ không bỏ lỡ. Ta cưới nàng.”

Tần Bồng ngẩn người, chậm rãi cười: “Ừm!”

Tần Thư Hoài lẳng lặng nhìn, lặng yên không một tiếng động xoay người rời đi.

Bước đi của hắn có chút lảo đảo, nhưng vẫn cố gắng ổn định, tiến về phía trước.

Người phía sau ôm nhau, giống như một đôi tình nhân bình thường.

Giang Xuân theo ở phía sau, sốt ruột nói: “Vương gia, sau ngài đi vậy?!”

“Không đi, thì làm gì?”

Tần Thư Hoài khàn khàn, Giang Xuân nôn nóng nói: “Đi cướp!”

Nói xong, Giang Xuân giữ chặt Tần Thư Hoài: “Không được, ngài không thể đi, Liễu Thư Ngạn hắn nhất định phải cưới Công chúa, chúng ta bắt toàn bộ nhà Liễu gia của hắn!”

“Đừng làm loạn…”

Tần Thư Hoài khàn khàn thành tiếng: “Trở về đi.”

“Không được, Vương gia, vì sao chúng ta cực khổ bò tới hôm nay? Còn không phải muốn làm gì thì làm cái đó sao? Đi, Vương gia, ta cướp Vương phi đi.”

“Không cướp.” Tần Thư Hoài nhắm mắt lại: “Cứ như vậy đi, coi như nàng chưa từng tới, đi thôi.”

“Làm sao vậy?”

Giang Xuân không hiểu lắm: “Rõ ràng người ở đây, ở trước mặt ngài, sao có thể coi như nàng chưa từng tới?”

“Bởi vì…”

Tần Thư Hoài cười khổ: “Không nỡ.”

Không nỡ để nàng buồn.

Không nỡ để nàng khóc lóc thảm thiết.

Nàng đã khóc thành như vậy, sao có thể nỡ lòng nào được?

Giang Xuân ngơ ngác nhìn Tần Thư Hoài, hơi hé miệng, nhưng không khuyên được gì.

Tần Thư Hoài trở về, lại bày bài vị của Triệu Bồng ra.

Sau khi hắn lau chùi cẩn thận, lại đặt vào linh đường.

Sau đó hắn ngồi xếp bằng ở trước linh đường, nhìn bài vị, khàn khàn nói: “Ta cho rằng nàng đã trở lại.”

“Nhưng mà hiện tại ta cũng hiểu, Triệu Bồng sẽ không trở lại.”

“Đúng vậy đúng không?”

Tần Thư Hoài hỏi xong, không có người trả lời hắn. Hắn vuốt ve con dao găm trong tay.

Hắn biết Tần Bồng có rất nhiều bí mật.

Nhưng mà vào lúc này, đột nhiên hắn không muốn điều tra cái gì nữa. Hắn không muốn biết, không muốn tìm hiểu, hắn đột nhiên phát hiện, có lẽ Triệu Bồng chết ở 6 năm trước, đối với hắn đã là một cái kết không tồi rồi.

Hắn nhắm mắt lại, dựa vào cây cột bên cạnh, ngủ.

Mà khi Tần Bồng bị Liễu Thư Ngạn đột nhiên ôm vào lòng, cảm thấy có chút không chân thật.

“Ngươi…”

“Ta suy nghĩ cẩn thận rồi, Uyển Di.” Liễu Thư Ngạn kích động nói: “Ta sẽ không để chuyện quá khứ xảy ra nữa.”

Đã từng mất đi sẽ hiểu quý trọng.

Có lẽ hắn không đủ yêu Tần Bồng, nhưng mà tình cảm hắn góp nhặt từng ngày cho Đổng Uyển Di lại không thể thay thế.

Tần Bồng hơi hé miệng, nhưng nàng không nói lên lời, mím môi, không nói một lời.

“Ta muốn cưới ngài. Ta lập tức trở về, bảo phụ thân cho phép ta cưới ngài. Nếu bọn họ không cho phép, ta sẽ từ bỏ quan hệ với Liễu gia, Uyển Di.” Liễu Thư Ngạn buông nàng ra, dùng ánh mắt vô cùng nóng nhìn chằm chằm nàng: “Nếu ta không có gì, ngài còn đồng ý gả cho ta không?”

“Đồng ý…”

Tần Bồng khàn khàn nói.

Nàng nâng tay lên, lau mồ hôi trên trán hắn. Liễu Thư Ngạn tươi cười, hắn nắm tay nàng, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”

“Ta rất cảm kích…” Âm thanh của hắn có chút run rẩy: “Ta rất cảm kích trời cao, cho chúng ta tương ngộ hết lần này đến lần khác.”

Tần Bồng không nói gì. Liễu Thư Ngạn giảm bớt cảm xúc, ôn hòa nói: “Ta đưa ngài trở về.”

Tần Bồng gật đầu: “Ừm.”

Liễu Thư Ngạn đưa Tần Bồng trở về phủ đệ, sau khi vào phủ, Bạch Chỉ chào đón nói: “Mọi chuyện như thế nào?”

“Rất thuận lợi.”

Tần Bồng gật đầu, nghĩ nghĩ, nàng thêm một câu: “Có lẽ Tần Thư Hoài không tiếp tục giữ không buông chuyện Liễu Thạch Châu, ngày mai lâm triều lại xem xét.”

Bạch Chỉ gật đầu, cũng không nói nhiều.

“Còn có…”

Tần Bồng chần chờ nói: “Có lẽ ta sẽ thành thân với Liễu Thư Ngạn.”

Bạch Chỉ nghe vậy, hơi sửng sốt, một lát sau, gật đầu nói: “Khá tốt, tốt hơn Tần Thư Hoài.”

Nói xong, Bạch Chỉ lập tức xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị rót nước ấm cho Tần Bồng, bận rộn nói: “Không phải ngài vẫn luôn rất thích hắn sao? Sao trông không vui lắm?”

“Ta không biết.”

Tần Bồng cúi đầu: “Lòng ta, có chút sợ hãi.”

“Đừng nghĩ nữa.”

Bạch Chỉ từ trong bình phong quay lại, vỗ tay Tần Bồng, dịu dàng nói: “Giặc tới thì đánh, nước lên đất ngăn, ng không sợ những người này.”

Tần Bồng im lặng, gật đầu.

Ngày thứ hai lâm triều, vụ án Liễu Thạch Châu, quả nhiên không có ai nhắc tới, Tần Thư Hoài lúc lâm triều không nói lời nào, bộ dáng lạnh lùng tựa như lúc bọn họ mới quen biết nhau.

Sau khi hạ triều, Tần Bồng chú ý thấy, Liễu Thư Ngạn đi khập khiễng, nàng đi theo hắn đến nhà Thủy Tạ, không nhịn được nói: “Ngươi làm sao vậy?”

“Cha ta đánh.”

Liễu Thư Ngạn nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng lo lắng, trong lòng ông ấy thương ta, đánh xong vài trận, cho ta đến Vệ gia đề thân rồi.”

“Ngươi…”

Trong lòng Tần Bồng nhất thời có chút không đành lòng, Liễu Thư Ngạn vội vàng giơ tay: “Đừng, đừng nói gì cả. Ngươi có thể sùng bái ta trong yên lặng một lát.”

Tần Bồng mím môi, vốn đang cảm thấy rất đau lòng, bị hắn nói như vậy, không nhịn được cười, cười xong lại thấy hơi lo lắng, chỉ có thể nói: “Đánh không nặng?”

“Không nặng.” Liễu Thư Ngạn lắc đầu: “Ngươi yên tâm.”

Nói xong, Liễu Thư Ngạn tới gần nàng: “Tết Khất Xảo, tại hạ muốn gặp công chúa ở miếu Nguyệt Lão. Ý của Công chúa như thế nào?”

“Ngày đó không bị đánh?”

“Ước chừng vẫn bị đánh.” Liễu Thư Ngạn nhíu mày, Tần Bồng nghẹn cười: “Không đau?”

“Đau chứ.” Liễu Thư Ngạn chớp chớp mắt: “Nhưng mà thấy Công chúa, có Công chúa đau lòng, lập tức không đau.”

Tần Bồng phụt cười thành tiếng, chỉ có thể đồng ý: “Được được được, đến lúc đó, ta đi tìm ngươi.”

“Trăng lên đầu cành liễu.” “Xoẹt” Liễu Thư Ngạn mở chiếc quạt xếp trong tay, mặt trên viết một câu —— hẹn người cuối hoàng hôn.

Tần Bồng cười đến nỗi không chịu được, liên tục gật đầu.

Hẹn Tết Khuất Xảo gặp Liễu Thư Ngạn ở miếu Nguyệt Lão, tới buổi tối, Tần Bồng nói chuyện này với Bạch Chỉ, Bạch Chỉ ngẩn người, sau đó nói: “Cũng được, Tết Khất Xảo ta cùng ngươi xuyên kim rồi đi.”

Tần Bồng hơi cứng đờ, Bạch Chỉ đưa lưng về phía nàng, giọng nói lạnh lùng: “Mỗi năm Tết Khuất Xảo Tần Thư Hoài đều ra ngoài một mình, đây là cơ hội cuối cùng để ta giết hắn.”

Tần Bồng nhéo cây lược, hơi hé miệng, nói không nên lời.

Bạch Chỉ thu dọn đồ vật, giọng nói buồn bã: “Nếu như lần này không giết được… Ta sẽ về Bắc Yến.”

Nghe được lời này, Tần Bồng thở phào nhẹ nhõm.

“Đừng liều mạng.”

“Ừm.”

“Ta… ta phái vài người đi theo ngươi?” Tần Bồng ngẫm lại, vẫn có chút không yên tâm.

Nàng không có cách ngăn Bạch Chỉ không giết Tần Thư Hoài, hơn nữa trong xương tủy nàng luôn cảm thấy thật ra Bạch Chỉ không giết được Tần Thư Hoài.

Mà nàng giết Tần Thư Hoài nhiều năm như vậy, còn chưa giết được, nàng chưa từng nghĩ bởi vì Bạch Chỉ thông minh cơ trí.

Nàng có ước tính sơ bộ về chênh lệch thực lực giữa hai người Bạch Chỉ và Tần Thư Hoài, vốn dĩ Bạch Chỉ thoát được, chỉ vì Tần Thư Hoài tha nàng thôi.

Lần cuối cùng Bạch Chỉ thất bại, đương nhiên sẽ trở về.

Trở về Bắc Yến, bên người Hạ Hầu Nhan, cũng… tốt.

Tần Bồng có chút không xác định.

“Bạch Chỉ.”

“Ừm?”

“Ngươi… thích Hạ Hầu Nhan?”

“Có lẽ.”

“Có lẽ?” Tần Bồng ngẩn người, trong trí nhớ của nàng, khi năm đó Bạch Chỉ gả cho Hạ Hầu Nhan vô cùng vui vẻ. Nàng ấy từng nắm tay nàng, chân thành nói cho nàng, nàng thích một người, tên Hạ Hầu Nhan.

Như thế nào mà bây giờ trở thành có lẽ?

“Lúc trước gả cho hắn, chẳng qua bởi vì hắn thích ta. Hắn là đại quý tộc Bắc Yến, nếu ta có thể trở thành chính thê của hắn, rất có ích với chuyện đăng cơ của Ngũ điện hạ.”

Tần Bồng ngơ ngác nghe, nàng chưa từng nghĩ tới, nguyên nhân thật sự năm đó Bạch Chỉ gả cho Hạ Hầu Nhan lại như này.

“Vậy ngươi… có người mình từng thích không?”

Tần Bồng đột nhiên có chút sợ hãi.

Bạch Chỉ hy sinh quá nhiều cho nàng và Triệu Ngọc, nếu năm đó Bạch Chỉ có người mình thích, vậy nàng ấy đã dùng cả đời mình để đổi lấy tiền đồ cho Triệu Ngọc.

Bạch Chỉ hơi khựng lại, nàng chưa bao giờ nói chuyện này với người khác, nhưng có lẽ sắp đi rồi, nàng nghẹn đến mức có chút khó chịu.

“Có.”

“Nói ra thì sợ ngươi chê cười.”

Bạch Chỉ cười nhẹ, nói: “Ta từng thích Ngũ điện hạ Bắc Yến năm đó, bệ hạ hiện giờ, Triệu Ngọc.”

Nghe được lời này, chiếc lượng trong tay Tần Bồng rơi xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN