(29) Kíƈɦ ŧɦíƈɦ
Edit: icedcoffee0011
Dận Chân lãnh ý chỉ, dưới ánh mắt soi mói của người ngoài, vững vàng một gương mặt băng sơn đi đến bên người Mạnh Hinh. Trong mắt mọi người, dường như Dận Chân cũng không vừa lòng Tây Lâm Giác La thị, đúng là điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ.
– Đứng dậy, cùng gia đi Vĩnh Hòa cung.
Lời Dận Chân nói giống như cây búa chùy mạnh vào đầu, Dận Chân nhìn Mạnh Hinh nhố nhăng lúc trước giờ ngoan ngoãn cụp mi cúi đầu, bả vai cũng thoáng rung động, Dận Chân không có một phân khẩn trương, ngữ khí lại càng thêm lạnh nhạt không kiên nhẫn:
– Tây Lâm Giác La thị!
Mạnh Hinh âm thầm cắn môi, sau lần này, cô không biết được khi nào mới có thể tái kiến Khang Hi, cô thực sự không muốn sống những ngày còn lại nơi hậu trạch phủ Tứ gia, thà rằng cùng Vinh Duệ về nhà, vĩnh viễn không gả chồng, hoặc là xuống tóc đi tu, cũng không muốn quay lại.
Mạnh Hinh nâng nâng mí mắt, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Khang Hi, lão hẳn là đang mắng mình không biết tốt xấu đi! Mạnh Hinh —— cho dù là em gái ruột Vinh Duệ tướng quân, cũng không có quyền từ chối tứ hoàng tử. Dân Chân cho vinh sủng thì phải yên lặng nhận lấy, đây chính là lí luận của Khang Hi.
Bàn tay dán lên sàn đá của Giao Thái điện, sinh mệnh là quý giá, nếu lần này lớn tiếng lý luận với Khang Hi, chỉ sợ không chỉ có mạng của một mình Mạnh Hinh, mà cả a mã Thiện Bảo, cả ca ca ngốc cũng sẽ bị cô liên lụy.
– Tuân mệnh…chủ tử gia.
Mạnh Hinh cúi mình quỳ Khang Hi đế, rồi chậm rãi đứng dậy, nhớ trước đây đọc được ở đâu đó, nữ chủ Thanh Xuyên trong chuyện dựa vào một phong thơ mà thể hiện mình trước mặt Khang Hi đế, tuy rằng là thiếp thị, nhưng vẫn có thể khiến Khang Hi nhìn bằng con mắt khác, so với đích phúc tấn còn có mặt mũi hơn. Đến phiên cô thì sao? Mạnh Hinh chỉ cần lơ đãng, Khang Hi đế sẽ khiến cô không thấy nổi mặt trời ngày mai.
Ở Khang Hi đế trong mắt, Quan Thế Hầu Vinh Duệ không nên có người nhà như cô và Thiện Bảo, em gái là đồ không biết xấu hổ bò giường chủ nhân, cha ruột là dân cờ bạc, bọn họ sẽ làm bẩn Quan Thế Hầu, nếu không phải cố kỵ Vinh Duệ, Khang Hi đế sẽ một tay xóa sổ bọn họ.
Khang Hi đế cho rằng đã ban đủ ân thưởng, nhưng những thứ hắn cho, đâu phải là những thứ Mạnh Hinh mong muốn.
Giao Thái điện lần nữa náo nhiệt,
Hoàng tử, trọng thần ca tụng công đức của Khang Hi,
Mạnh Hinh theo bước Dận Chân, cúi đầu sụp mi rời khỏi Giao Thái điện.
Mạnh Hinh hận chính mình, sao lại có thể nhẫn nhục chịu đựng đến thế?
Nhưng trừ bỏ cung kính, cô còn có vốn liếng gì để nói điều kiện với Khang Hi?
Ở phong kiến trọng nhất là hoàng quyền này, không có quang hoàn nữ chủ, điều Mạnh Hinh có thể làm được, chính là nhẫn nại chịu đựng.
Vinh Duệ quỳ gối trên bậc thang Giao Thái điện, ánh nắng mặt trời làm làn da màu đồng cổ của gã đỏ rực. Mạnh Hinh cúi đầu, nhìn cũng không nhìn một cái, cô vẫn luôn nhìn theo hướng Dận Chân bước đi.
Ca ca ngu ngốc, Mạnh Hinh không thể không chua xót, Vinh Duệ hàm hậu, không hiểu nhiều chuyện, nhưng hắn không phải kẻ ngốc, biết rõ mang Mạnh Hinh vào Giao Thái điện sẽ bị Khang Hi trách phạt, nhưng hiện tại Mạnh Hinh chẳng thể thoát khỏi hậu viện Dận Chân, hắn bất chấp, tuyên cáo với bên ngoài Mạnh Hinh là người vô cùng quan trọng với Quan Thế Hầu, cũng cho Mạnh Hinh một lá chắn bảo mệnh.
Vinh Duệ ở Giao Thái điện, một lời hai lời đều là tiểu muội,
Tuy rằng lúc này khoảng cách giữa hai người họ là rất xa, nhưng Mạnh Hinh cũng hiểu được dụng ý của hắn, rất rõ ràng, vô cùng rõ ràng,
Vành mắt cô ửng đỏ, có lẽ lúc này, cô chỉ lo trái tim đã khô cằn của mình bị Vinh Duệ làm tan chảy, ca ca ngu ngốc cũng thế, a mã Thiện Bảo cũng thế, cô chẳng trốn nổi trách nhiệm, vì bọn họ, là người một nhà.
– Không đi nói mấy câu với Quan Thế Hầu?
Dận Chân đến góc ngoặt thì dừng lại, không quay đầu nhìn Mạnh Hình, ánh mắt lãnh ngạo hiện lên mấy phần không hề che giấu. Phàm là hoàng tử có dã tâm đều sẽ thương nhớ quan hệ giữa Dũng nghị tướng quân và chủ thượng. Nhìn sủng ái Khang Hi dành cho Quan Thế Hầu ngày hôm nay, Mạnh Hình ở trong tay Dận Chân chính là một con át chủ bài, hắn nguyện ý cho Mạnh Hinh cơ hội, huynh muội bọn họ càng thân thiết, lợi thế trong tay Dận Chân sẽ càng lớn.
– Quan Thế Hầu bởi vì ngươi mà bị Hoàng A Mã trách phạt, nô tài canh gác cạnh Quan Thế Hầu, gia có thể điều đi, còn ngươi với Quan Thế Hầu, ngươi sau này là thị thiếp của gia, Quan Thế Hầu là ngoại nam, không tiện gặp mặt…
– Lời Quan Thế Hầu cần nói với nô tỳ, nô tỳ đều đã biết, nói thêm có ích lợi gì? Chủ tử gia-vẫn là đi Vĩnh Hòa cũng đi, người bên cạnh vạn tuế gia, nơi nào đến ngài chỉ tay…
Mạnh Hinh lần đầu đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Dận Chân,
Ngày thường kính cẩn là một chuyện, hiện giờ, mặc kệ nói thế nào, ca ca ngốc cũng đã đưa bùa hộ mệnh giao vào tay mình, Mạnh Hinh sống tốt, Vinh Duệ mới có thể an tâm.
Mạnh Hinh không có tâm trạng thành toàn phần đắc ý này của Dận Chân,
Rốt cuộc, nguyên chủ là chủ động bò giường, hay là bị Dận Chân túm lên-vô pháp cự tuyệt, Mạnh Hinh không nhớ rõ.
Ở hiện đại, Mạnh Hinh còn ủng hộ đảng Tứ gia,
Nhưng hiện giờ đối mặt một Dận Chân lãnh khốc vô tình, Mạnh Hinh không thể thuận theo mãi – kẻ coi mình như công cụ phát tiết, như nhược điểm của Vinh Duệ mà hắn nhanh tay bắt được. Mạnh Hinh mặc dù không hận Dận Chân, hắn nói cho cùng cũng là một hoàng tử dã tâm bừng bừng, nhưng chỉ vậy, với Dận Chân, Mạnh Hinh sẽ không phạm tiện, tuyệt đối sẽ không có cảm giác dư thừa với hắn.
Bên môi Mạnh Hinh treo một nụ cười đạm nhiên:
– Nô tỳ cùng Quan Thế Hầu chẳng sợ xa cách khôn cùng cũng có thể cảm nhận được nhớ thương trong lòng, chủ tử gia huynh đệ nhiều, tất nhiên càng rõ cảm xúc này hơn nô tỳ, Quan Thế Hầu vì nô tỳ…
Mạnh Hinh đầu tiên là thưởng thức vẻ mặt tựa giông bão kéo đến của Dận Chân, xoay người nhìn về phía Vinh Duệ, mang theo vài phần thương cảm, ai thán:
– Như thế, nô tỳ càng không thể làm đại ca khó xử, Hoàng Thượng là coi trọng đại ca…nô tỳ không thích hợp ở bên cạnh Quan Thế Hầu, chỉ cần ngài ấy bình an hạnh phúc, là nô tỳ đã mãn nguyện.
Anh em cùng một mẹ thì không thân, anh em cùng cha khác mẹ thì vì ngôi vị hoàng đế đánh nhau tới sứt đầu mẻ trán, Dận Chân đời này chưa từng cảm nhận được tình thân, nghe Mạnh Hinh nói lời này, hắn sao có thể vui vẻ?
Dưới ống tay áo, Dận Chân nắm chặt tay, nữ nhân trong phủ đều hiểu rằng, không được lôi chuyện huynh đệ tình thân ra xát muối vào lòng Dận Chân. Các nàng sẽ nghe lời, sẽ trấn an, sẽ ngoan ngoãn với Dận Chân, nhưng Mạnh Hình – cố tình chọc vào nơi Dận Chân khó chịu nhất.
Dận Chân duỗi tay định bắt lấy cánh tay Mạnh Hinh
Nhưng Mạnh Hinh đã sớm chuẩn bị, nhẹ nhàng lui ra sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với Dận Chân.
Đón nhận oán khí từ phía hắn, không biết vì sao Mạnh Hinh thấy vui sướng trong lòng.
Nếu như các nữ chủ Thanh xuyên an ủi đau lòng vì Dận Chân, như vậy cô – pháo hôi nữ phụ, nhất định sẽ thành toàn cho các nàng, nhất định sẽ khiến hắn khổ sở khó chịu, để các nàng có thể an ủi hắn, phải không?
– Chủ tử, nói này là Tử Cấm Thành…ngài không thể, ngài đừng làm mất mặt chủ tử tứ phúc tấn.
Dận Chân tay chơi vơi trong không trung, con mắt đen không một luồng sáng, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Hinh, nàng vẫn cung kính, khiêm tốn, nhưng Dận Chân có dự cảm, Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh không giống trước đây.
Tác giả có lời muốn nói: Quả đào viết đề tài Thanh Xuyên, Thanh Xuyên văn thành tích cũng là kém cỏi nhất, quả đào hy vọng ngày mai các cô nương có thể vote đề cử cho quả đào…