Beta: Lupin
Chương 31: Rất muốn tháo dải lụa xuống, thành kính hôn lên đôi mắt thanh lãnh thâm thúy của chàng.
Lúc còn nhỏ, Từ Nam Phong thường hay chuồn êm ra khỏi phủ, theo hai sư huynh đệ Dương gia quậy phá khắp thành Lạc Dương bởi phần lớn thời gian ở Từ phủ nàng đều phải chịu ấm ức.
Năm ấy, thời thế rối ren.
Giặc Hồ tràn xuống phía nam cướp bóc, Nhị hoàng tử đức cao vọng trọng của triều thân chinh Bắc phạt, không ngờ rằng trong một trận đánh bị quân địch bắn tên trúng lồng ngực trọng thương. Thuộc hạ vội vã mang Nhị hoàng tử về thành Lạc Dương trị liệu, nhưng tất cả đã quá muộn. Không quá vài ngày sau, Nhị hoàng tử chết vì miệng vết thương nhiễm trùng. Năm ấy hắn vừa tròn 22 tuổi.
Ngày đưa tang, trời đổ mưa tầm tã, cả thành Lạc Dương treo lụa trắng, tất cả tướng sĩ quan lại đều hộ tống linh cữu rời thành, tiền giấy phủ kín cả đô thành, thê lương cực điểm. Dân chúng của thành Lạc Dương đứng ở hai bên đường, im lặng trông theo linh cữu đang chậm rãi rời khỏi thành, thậm chí có người còn khóc ướt tay áo, nghẹn ngào không nói nên lời.
Có người ngẩng mặt lên trời than thở “Nhị hoàng tử đã qua đời, Lưu Hán không còn Thái tử hiền nữa.”
Có thể thấy được, địa vị của Nhị hoàng tử trong lòng dân chúng cao đến đâu.
Đúng lúc Từ Nam Phong trên đường đưa tiễn, nàng gặp phải “kẻ ăn xin” bị người khác ức hiếp.
Nàng đi xuyên qua đám người một cách vất vả, lại còn lạc mất anh em nhà họ Dương, nên nàng đi tới một cửa hàng ven đường mua một bao màn thầu, vừa ăn vừa đứng đợi ở đầu hẻm nhỏ, tính chờ đợi hai anh em nhà họ Dương tới tìm. Một cái bánh bao còn chưa kịp ăn xong, bỗng nhiên nàng nghe thấy ở trong ngõ tối truyền ra vài tiếng chửi rủa ô uế cùng với tiếng quyền cước lộn xộn.
Nàng vô thức thò đầu ra, nhìn vào trong hẻm, chỉ thấy vài tên du côn đang đánh một tiểu thiếu niên gầy yếu, ép hắn giao ra ngọc bội bên hông.
“Xú tiểu tử không có mẹ dạy dỗ, không dùng nước tiểu của mình soi xem khuôn mặt mình như thế nào. Ngọc bội quý như thế này ngươi dùng được sao? Nhất định là trộm được ở chỗ nào rồi!”
Thủ lĩnh nhóm côn đồ hùng hổ quát tháo, một vài tên vô lại cũng hùa theo phụ họa, bắt đầu động tay động chân với tiểu thiếu niên đang bị ép ở góc tường.
Tiểu thiếu niên gương mặt đen nhẻm, trên mặt còn có vài vết xanh tím, quần áo và đầu tóc đều lộn xộn. Hắn lăn lộn trên mặt đất bẩn thỉu, nhưng lại cố chấp bảo vệ ngọc bội bên hông, con mắt đỏ au trừng lớn không chịu thua.
Tên nhóc ăn xin này có chút cốt khí.
Từ Nam Phong đem cái bánh bao còn lại gói kỹ vào giấy, cất vào trong ngực. Nàng lập tức tay trèo chân đạp, nhảy lên tường gạch đá xanh, giẫm lên gạch ngói trên đầu tường, vụt qua nhanh như tên bắn. Một thân võ bào màu đỏ đón gió tung bay, vững vàng đáp xuống trước mặt mấy tên du côn, giọng nói mềm mại mang theo mấy phần trẻ con “Dưới chân thiên tử mà các ngươi dám ỷ đông hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ. Mấy người các ngươi thật sự coi nhà tù trong thành Lạc Dương là vật trang trí sao?”
“Nha đầu ngươi từ đâu tới, ai cần ngươi quản nhiều như vậy!”
Tên thủ lĩnh nhổ cọng cỏ đuôi chó xuống đất, dùng giầy rơm xơ xác dơ bẩn nghiền nát, vươn tay muốn túm cổ áo của Từ Nam Phong. Từ Nam Phong xoay người né tránh, giáng một chưởng vào tay của tên du côn. Hai chân hắn lảo đảo chực ngã. Lại vẩy chân quét qua, chỉ trong chốc lát, từ ngõ nhỏ vang lên tiếng kêu la vang dội.
Từ Nam Phong tập võ đã được mấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chân chính đánh nhau nên tất cả các thế võ được sư phụ dạy nàng đều đem ra dùng một lượt. Trong lòng nàng vô cùng đắc ý, hạ thủ không một chút lưu tình, mãi đến khi đám du côn mặt mũi bầm dập, quỳ xuống đất dập đầu xin tha thứ. Nàng mới phủi tay phun ra hai chữ “Cút đi!”
Vừa quay đầu nhìn lại, Từ Nam Phong thấy tên nhóc ăn xin kia nhìn nàng chằm chằm, khóe môi hắn hơi nhếch lên, con mắt đầy tơ máu như lóe lên thứ ánh sáng không hiểu được.
Sau đó tên nhóc ăn xin kia cười với nàng, làn da ngăm đen làm nổi bật hàm răng trắng như tuyết, nhìn thật có chút kì dị.
Năm đó Từ Nam Phong vẫn còn nhỏ tuổi, nàng không biết ánh mắt của tên nhóc kia hiện lên sự sùng kính với mình. Nàng còn tưởng hắn đói bụng đến mức hai mắt phát sáng, liền tiện tay đem bánh bao đã nguội cho hắn.
“Nam Phong, Nam Phong, muội ở chỗ nào thế?”
Tiếng Dương Vũ ở đầu hẻm oang oang vọng vào, Từ Nam Phong cũng không nán lại nữa, chỉ dặn tên nhóc kia cẩn thận một chút rồi quay đầu chạy về phía đầu hẻm.
Chạy đi hai bước, nàng quay đầu nhìn lại. Tên nhóc ăn xin kia vẫn cầm bánh bao nàng đưa nhưng không ăn. Hắn vẫn đứng ở đó, ngơ ngác nhìn nàng.
“Khỉ da đen, đen như đám nô bộc Côn Lôn vậy.” Từ Nam Phong nhỏ giọng thì thầm, cuối cùng chạy ra khỏi hẻm, cười nói với đồng môn.
Nàng lại không biết rằng, một thân hồng y kinh diễm như lửa, một lần tình cờ gặp mặt, lại làm cho người kia lưu luyến nhiều năm.
Duyên phận trên đời này, thật sự là một thứ rất xảo diệu.
Từ Nam Phong thoát ra khỏi những ký ức cũ, không chớp mắt nhìn thẳng vào nam nhân cao lớn tuấn lãng trước mặt mình, lại nhớ tới con khỉ da đen vô tình gặp được lúc trước, nàng vẫn cảm thấy rất khó tin, lẩm bẩm nói “Thì ra ta đã gặp chàng sớm như vậy.”
Khóe miệng Kỷ vương nâng lên tạo thành một độ cong mê người, lòng bàn tay hắn vuốt ve mu bàn tay của Từ Nam Phong “Qua mấy mùa đông hạ, cảnh còn người mất. Có thể cùng nàng cầm tay sánh vai, đối với ta chính là một may mắn lớn.”
Giọng nói của Kỷ vương trầm thấp, giống như nước suối trong trẻo chậm rãi thấm qua ngọc thạch, làm cho lòng người khác vô cùng yên ổn.
“Vậy lần trước ở cửa hàng bánh bao, chàng… vì sao không nói cho ta nghe chân tướng?” Từ Nam Phong quay đầu đi, hiếm khi nàng lộ ra vẻ xấu hổ “Hại ta tưởng rằng người cứu chàng là cao nhân hiệp sĩ phương nào, còn tính toán muốn cùng người đó kết giao.”
Để cho Kỷ vương chê cười, nàng cực kỳ mất mặt mà!
Kỷ vương nói “Lần trước thấy dáng vẻ nàng u mê, vô cùng khả ái, ta liền không nỡ nói ra.”
Lần đầu tiên trong đời có người dùng hai chữ “khả ái” để miêu tả nàng, gương mặt của Từ Nam Phong không khỏi có chút ửng đỏ.
Ráng chiều len vào, ve sầu trên cây không biết mệt mỏi kêu lớn, trong không khí chứa đầy ánh nắng lưu chuyển, tĩnh lặng đến có thể nghe thấy tiếng nhau hít thở. Kỷ Vương cầm lấy tay nàng, khoảng cách giữa hai người chỉ có một thước.
Bầu không khí hiện tại có phần kỳ quái.
Từ Nam Phong rũ mắt, ánh mắt nàng rơi xuống bức hoạ, không kìm lòng được bèn mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc “Cửu công chúa thật sự là thông minh giống chàng, vừa rồi đánh cờ bằng miệng làm người ta kinh ngạc không thôi.”
Nàng vốn dĩ chỉ định nói bâng quơ mấy câu, nhưng tính tình Kỷ vương rất tốt, thản nhiên tiếp lời nàng “Sinh ra ở hoàng thất, thông minh một chút mới có thể sống sót được. Tiểu Cửu cũng là một nha đầu đáng thương. Mẹ đẻ nàng mất sớm, trong cung không có chỗ nương tựa, đến một phong hào chính thức cũng không được ban. Tính cách Tiểu Cửu lại quá thẳng thắn, nhìn chung cũng không phải chuyện tốt.”
Dứt lời, Kỷ vương hình như nhớ ra chuyện gì, hỏi ngược lại nàng “Diệp phu nhân ở trong phủ đã nhiều ngày, bà luôn đóng cửa không ra ngoài, ta sợ người buồn chán. Nếu Nam Phong có thời gian rảnh rỗi thì ở cùng bà nhiều một chút.”
Vừa nhắc đến mẫu thân mình, Từ Nam Phong lại cảm thấy đau đầu, không kìm được thở dài một tiếng.
Tiếng than nhẹ này không thoát được lỗ tai của Kỷ vương, hắn cầm tay nàng, chăm chú hỏi “Nam Phong có tâm sự sao?”
“Nương ta dù ngoài miệng không nói câu nào, nhưng ta biết bà luôn muốn trở lại bên cha. Bà là người phụ nữ như vậy, tinh lực cả đời đều đặt lên người cha, đột nhiên phải rời Từ phủ lâu như thế, cũng giống như cây tử đằng mất đi chống đỡ, khó mà thích ứng.” Từ Nam Phong không tự chủ nhíu mày “Biết trong lòng bà luôn sầu não không vui, ta cũng thấy khó chịu. Nhưng Từ phủ thối nát như vậy, ta cũng không thể để bà về đó chịu khổ, chỉ có thể chậm rãi phân tích đúng sai cho bà thôi.”
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động thành thật nói cho Kỷ vương điều nàng phiền não. Khóe miệng Kỷ vương cong lên, trong lòng sinh ra cảm giác được tín nhiệm mà tự hào. Hắn ôn hòa nói “Nam Phong chớ nóng vội, ngược lại ta có một kế sách, có thể để Diệp phu nhân an tâm ở lại Vương phủ, không còn lưu luyến Từ gia nữa.”
Nam Phong vội đáp “Thiếu Giới, mời nói.”
“Diệp phu nhân xuất thân bần hàn, tất nhiên kiến thức sẽ kém hơn các quý phu nhân khác. Cổ ngữ có câu “Lên núi Thái Sơn mới thấy thiên hạ nhỏ bé”, nếu kiến thức của bà được mở rộng, lòng dạ tự nhiên cũng rộng rãi hơn.” Dứt lời Kỷ vương hơi nghiêng người, ghé sát vào tai Từ Nam Phong thì thầm mấy câu.
Từ Nam Phong cẩn thận lắng nghe, liên tục gật đầu, trên mặt nàng cũng dần dần lộ ý cười “Thiếu Giới nói phải, ta sẽ phân phó người đi làm.”
Kỷ vương cũng cười một cái, quay mặt nhìn theo hướng Từ Nam Phong ngồi, hồi lâu mới cất giọng gọi khẽ “Nam Phong.”
“Sao vậy?”
“Nếu về sau nàng có chuyện buồn phiền, đừng cất riêng trong lòng. Nàng có thể tìm ta thương lượng. Ngu phu bất tài, nhưng một chút năng lực giải sầu gỡ chuyện cho nàng vẫn có.”
Dừng một chút, Kỷ vương mỉm cười nói thêm một câu “Đừng sợ phiền phức, có thể vì phu nhân cống hiến một phần sức lực là vinh hạnh của ta.”
Từ Nam Phong chợt nhớ đến đêm cuối mùa xuân đó, ở dưới chân núi thành Giao Lãng, Kỷ vương từng nói với nàng “Không nói đến phu thê thì chúng ta vẫn là đồng minh, không thể mất lòng tin vào nhau, không thể không trung thực được.”
Tín nhiệm và được tín nhiệm, cần và được cần đến, đại khái là những mối quan hệ ấm áp nhất trên đời.
Hai gò má của nàng nóng lên, một lát sau mới nhẹ nhàng lên tiếng “Kì thật nói cho cùng, có thể có Thiếu Giới ở bên cạnh bầu bạn, mới chính là vinh hạnh lớn nhất của ta.”
Lời vừa nói ra, Từ Nam Phong liền bịt miệng, sắc hồng từ hai gò má lan rộng đến vành tai.
Lời vừa rồi, nghe thế nào cũng giống như lời tâm tình.
Nàng vẫn chưa quên nguyện vọng ban đầu của mình lúc gả vào Kỷ vương phủ, cũng chưa từng nghĩ tới cần phải tìm một lối thoát thứ hai cho mình. Nàng thầm nghĩ nên cần mẫn làm việc, không muốn trộn lẫn bất kỳ tư tình nào làm người khác hiểu lầm.
Trên đời này, người duy nhất đáng tin cậy chỉ có bản thân nàng, nàng vẫn luôn tin tưởng điều đó.
Từ Nam Phong khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, càng nói lại càng giấu đầu hở đuôi “Không phải, ý của ta không phải như vậy.”
Kỷ vương cười sáng lạn không gì sánh được, gương mặt tiếng sát gần Từ Nam Phong thêm một chút, cười hỏi “À, vậy ý tứ của nàng là thế nào?”
Ánh sáng nồng đượm chiếu lên gương mặt Kỷ vương, ấm áp như ngọc. Ánh mắt Từ Nam Phong từ mảnh vải bịt mắt của hắn chậm rãi di chuyển xuống cánh môi đang mỉm cười. Nàng cảm thấy bộ dạng Kỷ vương bịt mắt cũng có một loại mỹ cảm đặc biệt, nhất là khi hắn ngồi đoan trang, miếng vải trắng buộc sau đầu rũ xuống, tóc đen môi mỏng, thanh nhã khác thường.
Rất muốn tháo dải lụa xuống, thành kính hôn lên đôi mắt thanh lãnh thâm thúy của chàng.
Đợi đã… Mình đang nghĩ gì thế này. Từ Nam Phong chột dạ đảo mắt.
Kỷ vương tựa hồ là dựa nửa người trên bàn trà, cách với Từ Nam Phong rất gần, chóp mũi hai người chỉ cách nhau một khoảng. Từ Nam Phong nín thở.
Mắt nàng rũ xuống, lông mi hơi run rẩy, hai tay không tự giác đặt lên ngực Kỷ vương muốn đẩy hắn ra, nhưng rồi lại không đành lòng. Bàn tay nàng nắm thành quyền, đổi thành níu cổ áo hắn.
Từ Nam Phong biết thứ cách môi nàng rất gần là gì. Trong lòng nàng nửa mong chờ nửa không, tâm trí hỗn độn, trong đầu loạn thành một đống.
Hôn nhân chính là một canh bạc, được ăn cả, ngã về không. Nàng không biết liệu đến cuối cùng mình có thể mỉm cười hay không. Chính vì quá tự ti, lúc gặp Kỷ vương ở trà lâu, nàng mới đưa ra yêu cầu hòa li.
Không phải trả giá, không có chờ mong, đương nhiên cũng sẽ không bị thương, sẽ không thất vọng.
Nhưng là, nàng hết lần này đến lần khác không cự tuyệt được nam nhân ôn nhu trước mặt – trượng phu trên danh nghĩa của nàng.
Đẩy chàng ra?
Hay là tiếp nhận chàng?
Tiếng ve kêu râm ran, gió mát lặng lẽ thổi. Nàng cảm nhận được dưới lòng bàn tay mình là nhịp tim đang đập thình thịch. Thì ra, hắn cũng đang khẩn trương giống như nàng sao?
Hô hấp hai người quấn quýt, lúc đó môi chỉ cách nhau một khoảng mỏng như giấy. Hai đôi môi gần gũi, đến lúc sắp chạm nhau, hai mắt Từ Nam Phong chậm rãi nhắm lại…
“Vương gia, phu nhân, đến giờ dùng bữa tối rồi!” Giọng nói thanh thúy của Quế Viên phá vỡ đi khoảnh khắc kiều diễm.
Từ Nam Phong hoàn hồn, cuống quýt đẩy Kỷ vương ra.
Kỷ vương “…”
Quế Viên đứng ở ngoài cửa “…”
“Nô tỳ cáo lui.” Sắc mặt Quế Viên đỏ lên, cứng nhắc hành lễ, liêu xiêu bước ra ngoài, lúc ra đến cửa còn sẩy chân suýt ngã xuống bậc thang.
Từ Nam Phong chôn đầu vào khuỷu tay. May là mắt Kỷ vương không tốt, không nhìn thấy bộ dạng quẫn bách, mặt mũi đỏ ửng của nàng.
Quả nhiên sắc đẹp hại người! Trước đó đáng lẽ nàng phải đẩy Kỷ vương ra. Tình cảnh bây giờ ám muội như vậy, sau này còn làm đồng minh thế nào?
Từ Nam Phong hối hận không kịp, nàng thật muốn dội cho mình một gáo nước lạnh để đầu óc thanh tỉnh một chút. Đang lúc khó xử, bàn tay của Kỷ vương do dự vuốt tóc nàng, than nhẹ “Dùng bữa tối thôi.”
Từ Nam Phong gật đầu, vừa đứng dậy liền chạy vọt ra ngoài cửa. Nàng cắm đầu cắm cổ chạy đến hậu viện mới nhớ đến đôi mắt của Kỷ vương không tiện, lại chạy về dìu hắn.
Mà ở một nơi khác, Quế Viên ôm tâm sự nặng nề ngồi trên hòn núi giả, cúi đầu buồn bã nhìn hàng liễu xanh.
“Quế Viên, muội còn ngồi ở đó làm gì?” Bát Bảo đang chỉ huy gia nhân bưng đồ ăn lên tiền sảnh, bất ngờ gặp Quế Viên đang buồn rầu ngồi một góc liền tiến về phía nàng hỏi “Ta bảo muội đi mời Vương gia và Vương phi đến dùng bữa, muội đã đi chưa?”
“Đừng nói nữa. Đáng lẽ ra ta không nên đi mới phải. Vừa rồi ta quấy rầy chuyện tốt của Vương gia, Vương gia nhất định sẽ đuổi ta ra khỏi phủ.” Mắt Quế Viên ngân ngấn nước, mặt mày ủ rũ “Bát Bảo tỷ tỷ, ta có thể sẽ phải từ biệt tỷ rồi.”
Bát Bảo ngây người không hiểu chuyện gì đang xảy ra “Sao cơ?”