Quân Mẫn Tâm trở thành “Trường Phong Công chúa” của Đại Khương, sau đó sẽ
đại diện cho hai nước Tĩnh, Khương hoà thân với thủ lĩnh Hồ tộc Tô Cát
Vương, từ đó không thể trở lại cố hương, chỉ có thể cô đơn tới già lăn
lộn ở Tây Vực đầy cát vàng.
Quân Mẫn Tâm cảm thấy mình như một chú chim nhỏ, còn chưa học được cách bay đã bị chặt đứt cánh.
Đại cục đã định, Tĩnh Vương vô lực thay đổi, cố gắng hồi lâu, cuối cùng
thỉnh cầu Khương Hoàng và Tô Cát Vương đồng ý rằng: Trường Phong Công
chúa Quân Mẫn Tâm phải xuất giá từ Tĩnh quốc. Tô Cát Vương trở về Tĩnh
quốc đi đến biên giới Nhạn thành, nửa tháng sau Tĩnh Vương tự mình đưa
nữ nhi đến tay Tô Cát Vương.
Tâm tình Tô Cát Vương rất tốt, mũ
mềm lông chồn, đôi mắt thâm thuý phát ra ánh sáng màu phỉ thuý. Hắn cao
giọng cười to, mang theo khí phách hào phóng đặc hữu của người Tây Vực:
“Đại Vương Tĩnh quốc luyến tiếc độc nữ, xuất giá từ cố hương là phải!
Không ngại không ngại, Bổn vương ở Nhạn thành chờ Vương Phi xinh đẹp!”
Khương Hoàng nghĩ ngợi trong chốc lát, nói: “Trường Phong Công chúa là đại
biểu cho vinh dự của Đại Khương ta và Tĩnh quốc, thân phận tôn quý,
không thể có chút sơ xuất! Trẫm mệnh Cừu Tướng quân làm đại sứ Hộ thân,
ngày đêm thủ hộ Công chúa an toàn, như thế nào?”
Dưới điện, nam nhân toàn thân võ bào ánh mắt sắc bén ôm quyền nói: “Thần tuân chỉ!!”
Quân Mẫn Tâm chậm rãi di chuyển đôi mắt sâu không thấy đáy về phía Cừu Sơ
Chiếu, trong lòng im lặng cười lạnh: Nói là bảo vệ Công chúa an toàn,
nhưng kỳ thực lại là Hoàng đế phái tới để giám thị mình… Cừu Sơ Chiếu a
Cừ Sơ Chiếu, chẳng lẽ cả hai đời ta đều phải thua trong tay ngươi sao?
Việc hoà thân được quyết định, văn võ cả triều đạn quan tương khánh*, cả
nước reo hò. Quân Mẫn Tâm một thân một mình đi ra đại điện, đi từng bước xuống bậc thang trải đá cẩm thạch. Mỗi một bước đi tâm lại lạnh thêm
một phần, mỗi một bước lại cách xa quê quán cẩm tú phồn hoa thêm một
bước.(Đạn quan tương khánh*: một người làm quan cả họ được nhờ, ở đây có nghĩa QMT đi hoà thân, văn võ toàn triều vui sướng)
Lúc này nàng rất muốn cười, rất muốn cười to lên, đùa cợt chúng sinh, mỉa mai số
mạng! Khoé môi nàng cong lên, nhưng nước mắt lại chạy xuống.
Đêm
khuya, nàng cầm bút hồi lâu, thiên ngôn vạn ngữ không thể nào nói ra.
Biến cố vắt ngang tình yêu say đắm, nàng nên viết như nào?
Cổ tay run run, cuối cùng nàng run rẩy viết xuống một câu, chỉ một câu này thôi đã khiến nàng không nhịn được lớn tiếng khóc!
“A Tịch, ta hoà thân với Tô Cát Vương. Nhạn thành phía Bắc, có thể cùng quân ly biệt không?”
Nửa tháng sau trở lại Tĩnh quốc. Trong cung tràn ngập không khí phấn khởi,
tơ lụa sặc sỡ, đèn lồng đỏ treo thành từng chuỗi, cửa sổ dán giấy chữ
“Hỷ” tự cắt, cảnh sắc vui mừng châm chọc không gì sánh được.
Tĩnh Vương muốn từ trong nhóm triều thần thân cận của mình chọn ra một người đi tới Hồ tộc với Công chúa. Ai cũng biết tiến vào Hồ tộc với Công chúa thì đời này đừng mong có cơ hội trở lại Trung Nguyên. Văn võ cả triều
khúm núm nhưng không một ai chấp thuận.
Ngoại trừ Trì Thư đại nhân Đổng An.
Toàn thân Đổng An tản ra khí khái nho sinh tay cầm thẻ ngà voi*, bước ra
khỏi hàng hành lễ nói: “Thần Đổng An nguyện làm sứ thần hoà thân, cùng
Công chúa tới Hồ tộc!” (Thẻ ngà voi: Thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng
tre của quan lại ngày xưa khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.)
Lời vừa nói ra, văn võ cả triều thở phào nhẹ nhõm. Tĩnh Vương cong ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương đau nhức, nhắm mắt nói: “Vậy thì Đổng khanh
vậy.”
Trong Sương Mai điện, Quân Mẫn Tâm ngơ ngác nhìn lục lạc
thanh đồng treo trên mái hiên, nhớ tới dung nhan của thiếu niên tóc xoăn ở cách vách hắt lên giấy dán cửa sổ từ rất lâu trước kia, phác hoạ
thành hình ảnh xinh đẹp. Hồi lâu sau, nàng nhẹ giọng phân phó:
“Mộc Cẩn, tìm người tháo lục lạc thanh đồng trên mái hiên kia xuống cho ta! Đây là tưởng niệm cuối cùng của ta rồi.”
“Công chúa!” Kim Lan ở sau lưng đã khóc sướt mướt, thút thít cầu khẩn nói:
“Công chúa người đưa nô tỳ đi cùng đi! Không có nô tỳ hầu hạ, người* gầy đi thì phải làm thế nào? Mệt mỏi thì làm sao bây giờ? Ngã bệnh thì sao? Chỉ có mình Mộc Cẩn sao có thể chăm sóc người chu toàn…” (người ở đây
là QMT, k phải cơ thể người đâu nhé)
“Nha đầu ngốc!” Quân Mẫn Tâm rũ mắt, đỡ Kim Lan đang quỳ dưới đất lên, dùng tay áo lau khô nước mắt
của nàng ta, cười khổ nói: “Ngươi cho rằng Tây Vực là nơi hưởng phúc
sao? Mộc Cẩn trầm ổn lão luyện, xử sự không sợ hãi, là người cơ trí quả
cảm ta mới đưa nàng theo bên người để chăm sóc cho ta. Còn ngươi thân
thể yếu đuối, sợ là không chịu được gió sương đao kiếm, bị sa mạc mênh
mông hành hạ, nếu trên đường xảy ra chuyện gì nguy hiểm, sao ta có thể
an lòng?”
“Công chúa đối với nô tỳ thân như tỷ muội, bây giờ
người một thân một mình lấy chồng phương xa nơi đất khách, giống như
cánh tay trái bờ vai phải bị chém đứt.” Nước mắt lại mãnh liệt rơi
xuống, thấm ướt khuôn mặt bánh bao xinh đẹp của Kim Lan. Nàng ta gắt gao siết ống tay áo Quân Mẫn Tâm, khóc ròng nói: “Chỉ hận không thể lấy mận đổi đào, thay Công chúa lấy chồng ở phương xa!”
Diٿễn↕Đàٿn↕Lٿê↕Qٿúy↕Đٿôn
Quân Mẫn Tâm ngẩn ra, ánh mắt dần trở nên nhu hoà.
Lúc này, Mộc Cẩn đã phái người tháo lục lạc thanh đồng trên mái hiên xuống. Quân Mẫn Tâm nhận lấy lục lạc thanh đồng lớn cỡ bàn tay, chậm rãi nở nụ cười:
“Biết tại sao Hoàng đế phái Cừu Sơ Chiếu tới chăm sóc đưa
tiễn ta không, chính là phòng ngừa chúng ta dùng kế lấy mận đổi đào!
Quân Mẫn Tâm ta không sợ người, nếu đã không cách nào thay đổi thì
nghênh đón mũi nhọn thôi! Ta nguyện cả đời mang lại phồn vinh an khang
cho Đại Tĩnh ta, cũng khuông uổng danh hiệu ‘Trường Phong công chúa’
này!”
Ngày hôm sau Thẩm Lương Ca đến thăm nàng, Quân Mẫn Tâm nói với nàng ta: “Lương Ca, ta giao tương lai Tĩnh quốc cho ngươi.”
Thẩm Lương Ca một thân quan bào đỏ thắm, nụ cười nơi khoé môi càng thêm nổi
bật, sáng rỡ động lòng người. Nàng ta vén áo quỳ xuống, nói: “Thần dĩ
nhiên tận lực phụ tá Vương Gia để Tĩnh quốc có đủ thực lực, nghênh đón
Công chúa hồi hương!”
Ngày xuất giá, Tĩnh Vương và Quân Nhàn tự
mình hộ tống Quân Mẫn Tâm đi tới Nhạn thành. Tiếng kèn trùng điệp khắp
Tĩnh cung, tiếng trống vang lên từng hồi, đánh thẳng vào tim. Rõ ràng là cảnh tượng vui mừng, màu đỏ chói mắt, nhưng chỉ cảm thấy bi thương
xuyên vào cốt tuỷ.
Mọi người trong Vương thành đổ xô ra đường,
tất cả dân chúng tập trung trước cửa cung, đưa mắt nhìn đội ngũ hoà thân thanh thế to lớn rời khỏi Vương đô trong nước mắt, rời khỏi cố hương
của bọn họ.
Bách quan quỳ đầy đất trước cửa cung. Đại cung nữ Kim Lan một thân chính trang nghiêm nghị, nằm sấp dưới đất một lúc lâu, ba
lạy chín vái, khàn giọng kêu gào: “Nô tỳ Kim Lan, từ nay nguyện cắt tóc
xuất gia! Từ giờ thanh đăng cổ phật, ngày đêm ăn chay cầu phúc vì Công
chúa Đại Tĩnh! Ngày nào Công chúa chưa hồi hương, ngày đó nô tỳ chưa
hoàn tục!”
Dứt lời, nàng xoã tung mái tóc, từ trong tay áo lấy ra một cây kéo, sau mấy tiếng xoẹt xoẹt tinh tế, cuối cùng Kim Lan dứt
khoát cắt đi mái tóc đẹp trước mắt vạn người. Từng sợi tóc đen rơi
xuống, bi thương rơi đầy trên đất. Trong nháy mắt, sự dứt khoát và lòng
trung thành của nàng khiến vô số người cảm động, một mảnh hối tiếc thở
dài.
Quân Mẫn Tâm ôm tỳ bà từ cửa xe ngựa nhìn về phía sau, đúng lúc thấy Kim Lan tự mình cắt tóc, nằm rạp dưới đất khóc đưa tiễn mình
thì không khỏi lệ nóng doanh tròng, lẩm bẩm nói:
“Nha đầu ngốc này… Nha đầu ngốc! Mái tóc xinh đẹp như vậy nàng lại nỡ lòng cắt bỏ…”
“Công chúa, chúng ta sẽ sống tốt, không uổng phí tấm lòng chân thành của Kim
Lan.” Mộc Cẩn bên cạnh luôn luôn kiên định lúc này cũng không khỏi nghẹn ngào đến mức không cách nào mở miệng.
Khi xa giá đi qua phụ cận
Lạc Hà cốc, Quân Nhàn đột nhiên thúc ngựa tiến lên, ở trước cửa xe ngựa
Quân Mẫn Tâm nói: “Cháu gái nhỏ, trên sườn núi phía sau có một người đi
theo đội ngũ của chúng ra đã hơn một canh giờ, cũng không giống thích
khách sơn tặc, con xem, là người quen của con sao?”
Dứt lời, tay cầm roi ngựa chỉ về phía sau.
Quân Mẫn Tâm thò đầu ra, nhìn về nơi Quân Nhàn chỉ ở phía sau: Trên sườn núi thấp mơ hồ có bóng đen giục ngựa đi, vó ngựa trên sườn núi hất lên một
tầng cát vàng nhẹ, tựa như sầu bi nhàn nhạt. Hắn không đến gần, nhưng
cũng không bị bỏ lại, chỉ duy trì cự ly nhất định không xa không gần,
nhìn theo…
Lúc đầu Quân Mẫn Tâm cho là Trần Tịch, nhưng rất nhanh nàng phát hiện không phải. Bóng dáng toàn thân hắc bào này có sự khác
biệt quá lớn với A Tịch. Quân Mẫn Tâm suy nghĩ, trầm mặc hồi lâu cuối
cùng nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không biết.”
Sáng ngày hôm sau Quân
Mẫn Tâm không còn thấy bóng dáng màu đen đi sau đội ngũ hoà thân nữa.
Chẳng biết tại sao nàng lại thở dài một hơi.
✧Diễnnn✤Đànnn✤Leeê✤Quuuý✤Đônn♧♧
Lại qua bốn ngày, cuối cùng đội
ngũ hoà thân cũng tới phụ cận Nhạn thành. Điều này có nghĩa là Quân Mẫn
Tâm sẽ phải ly biệt người thân thật rồi.
Lục lạc kêu từng hồi.
Quân Mẫn Tâm siết chặt tay phụ thân, dù tự nói với bản thân thế nào đi
nữa thì tâm nàng vẫn không thể bình lặng như nước. Nàng chỉ có thể cầu
xin đoàn xe đi chậm một chút, chậm thêm chút nữa, thậm chí hy vọng giờ
khắc này ngừng lại, thời gian vĩnh viễn không trôi đi.
Đang suy nghĩ miên man thì thấy Quân Nhàn giục ngựa tới đây, vui vẻ nói: “Ca, cháu gái nhỏ! Mọi người nhìn xem ai đến này!”
Tĩnh Vương cho xe dừng lại, vén rèm cửa xe ngựa lên thì thấy một người giục
ngựa chạy như điên tới đây, hất lên bụi đất đầy đường. Tuấn mã Ô Vân Cái Tuyết chưa dừng lại, thiếu niên võ bào màu trắng đã nhảy xuống ngựa, đi được vài bước liền quỳ dưới đất, ôm quyền nói: “Trần Tịch tham kiến
Vương Gia, Công chúa! Tham kiến Đại Tướng quân!”
Quân Mẫn Tâm bỗng ngồi thẳng dậy, trong đôi mắt đen loé ra từng gợn sóng lăn tăn, trái tim như lỡ một nhịp, tiết tấu rối loạn.
Tĩnh Vương kinh ngạc nói: “Ngươi không ở trong quân, chạy tới Nhạn thành làm gì?”
Mái tóc xoăn màu đen của thiếu niên mất đi sự sáng bóng của những ngày
trước, võ bào màu trắng nhuốm hơi thở của bụi đất hoà với sương gió,
toàn thân lộ vẻ ngày đêm chạy tới. Hắn cúi đầu quỳ thẳng, dừng lại một
chút, nói: “Đầu tháng quân ta đại thắng, quân địch lui về biên quan
không dám tái phạm, vùng biên cương tạm thời yên ổn. Trần Tịch nghe nói
Công chúa hoà thân lấy chồng phương xa, vì vậy đã tự ý rời khỏi quân
doanh… Thỉnh Vương gia trách phạt!”
Khi nói đến những câu cuối, giọng nói Trần Tịch không được lưu loát. Tĩnh Vương thở dài, giọng điệu hiếm khi lộ ra mệt mỏi:
“Công lao đền tội, thôi thôi. Ngươi và Mẫn Nhi lớn lên với nhau từ nhỏ, tới đưa tiễn nàng là điều cần thiết.”
Dứt lời, ông xuống xe ngựa, phân phó Quân Nhàn: “Để đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi hai khắc.”
Thị tỳ thiếp thân Mộc Cẩn xuống xe, hành lễ với Trần Tịch: “Thỉnh Trần Công tử lên xe nghỉ ngơi trước, nô tỳ đi lấy nước trà.”
Tất cả mọi người tránh về phía sau. Trong xe, ánh mắt của Quân Mẫn Tâm quấn quýt lấy Trần Tịch ở ngoài xe, ngưng mắt nhìn giống như vượt qua nghìn
năm. Rèm cửa thật mỏng nhưng lại giống như tạo nên khoảng cách thật lớn, ngăn cách tình cảm của bọn họ. ღdiễn⊹đàn⊹lê⊹quý⊹đônღ
Trên vạt áo Trần Tịch dính bụi đất, đôi môi có chút khô nứt khiến gương mặt trẻ
tuổi tăng thêm hơi thở tang thương, đôi mắt màu xanh lam sâu không thấy
đáy. Mà toàn thân Quân Mẫn Tâm là sắc màu đỏ tươi của hỉ phục Phượng
bào, ôm trong ngực một thanh tỳ bà đỏ như máu. Tóc đen vấn cao, đầu đội
mũ hoa mẫu đơn, cài trâm bạch ngọc Phượng Điểu Hải Đường, khăn hoa đội
đầu buông xuống bên tóc mai, vành tai mượt mà trắng nõn đeo khuyên Lưu
Tô Minh Nguyệt, mặc váy dài bách hoa, chân đi giày thêu phù dung, quả
thật rực rỡ động lòng người, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp!
Hắn nhìn
thiếu nữ toàn thân hoa phục, cảm thấy bỡ ngỡ xen lẫn chua sót vô hạn,
trời đất quay cuồng không cách nào nói nên lời, không tìm được âm thanh
của mình.
Không biết qua bao lâu, Quân Mẫn Tâm lên tiếng trước. Nàng chậm rãi nở nụ cười, nhẹ giọng nói:
“Bên ngoài bão cát lớn, A Tịch tới ngồi cạnh ta đi.”
Ánh mắt Trần Tịch vẫn không rời khỏi nàng. Hắn gật đầu một cái, máy móc lên xe ngựa, ngồi cứng ngắc bên cạnh thiếu nữ mà mình ngày nhớ đêm mong.
“A Tịch lại cao thêm, cũng gầy đi rồi.” Quân Mẫn Tâm cười nhạt nói.
Nghe vậy, toàn thân Trần Tịch chấn động. Tay hắn vuốt mặt lung tung, vùi mặt trong lòng bàn tay hồi lâu mới đỏ mắt tìm về âm thanh của mình, giọng
khàn khàn nói:
“Ta rất hối hận, ở trong quân doanh ngày nhớ đêm
mong, cuối cùng lại nhận được hôn tin của muội… Ta rất hối hận, hôm đó ở trong địa lao ta không dám thừa nhận tình cảm của mình. Mà bây giờ, đã
quá muộn…”
Lời nói của hắn không mạch lạc, giọt nước mắt trong
suốt tràn ra từ khoé mắt bị hắn lau đi. Đây là lần đầu tiên Quân Mẫn Tâm thấy Trần Tịch rơi lệ.
Thiếu niên kiên cường gió thổi không tới, sóng đánh không lay, vậy mà lại khóc vì mình.
Trần Tịch nức nở nói: “Mẫn Nhi, nàng có từng oán trách ta?”