Trời đã mưa suốt một tháng.
Bởi vì không có mặt trời, quần áo treo ở ban công đều là tự hong gió nên lúc nào cũng mang một thứ mùi kỳ quái.
6 giờ rưỡi bắt đầu tập thể dục ở trường, 6 giờ Kiều Nguyễn phải rời giường.
Bữa sáng là một quả trứng luộc mua ở sạp dưới nhà, chỉ tốn 1 tệ.
Lần trước thi được học bổng còn thừa 800 tệ, cô cẩn thận tính toán, học xong học kỳ này hẳn là vẫn còn dư.
6 giờ trời còn chưa sáng hẳn, bầu trời như màu mực lam bị pha loãng, toàn bộ thành phố vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ đông an tĩnh.
Có thể sớm thế này đã ra ngoài thì ngoại trừ những người chạy bộ buổi sáng, có lẽ cũng chỉ còn học sinh.
Kiều Nguyễn cắm mp3, vừa ăn bữa sáng vừa nghe giọng nữ quen thuộc đọc từ đơn tiếng Anh.
Sắp đến cổng trường, những âm thanh ầm ĩ thậm chí còn vượt qua cả âm thanh trong tai nghe của cô, bữa sáng là quả trứng luộc đã sớm giải quyết xong.
Sáng sớm Phái Thành vẫn mang theo một chút mát mẻ, từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi đến mức khiến chân người ta cũng run lập cập.
Cô giơ hai tay lên miệng, hà hơi, lại nhẹ nhàng xoa nóng lòng bàn tay.
Có học sinh từ xe riêng của gia đình bước xuống, vừa lúc gặp bạn học, cùng chào hỏi nhau sau đó nói nói cười cười rảo bước.
“Cậu làm hết bài tập chưa?”
“Toán làm rồi, ngữ văn thật sự không làm nổi, phải chép những ba bài, tớ viết tới tận 11 giờ vẫn chưa xong, đến mẹ tớ cũng phải đau lòng nên bảo tớ đi ngủ.”
“Thầy Triệu nhà các cậu đúng là tàn nhẫn độc ác.”
Kiều Nguyễn lại đeo tai nghe lên, điều chỉnh âm thanh đến mức to nhất.
6 giờ 12 phút đến trường, trong phòng học còn chưa có mấy người, ánh sáng của đèn huỳnh quanh cũng hiện ra vài phần ảm đạm.
Chỗ của Kiều Nguyễn ở bàn thứ ba dãy giữa, là vị trí trung tâm trong lớp học.
Bởi vì thành tích tốt lại ngoan ngoãn nghe lời, cho nên trong cảm nhận của các thầy cô, cô lúc nào cũng là học sinh ba tốt.
Có không ít học sinh mang bữa sáng đến trường ăn, Kiều Nguyễn ngửi thấy trong không khí có mùi tương vừng và mùi mì ngọt.
Hôm nay tiết tự học buổi sáng là tiết ngữ văn, bài tập giao ngày hôm qua là học thuộc bài khóa.
Kiều Nguyễn nghĩ, có lẽ hôm nay thầy giáo sẽ kiểm tra, hy vọng đừng gọi đến cô.
Cô đang yên lặng cầu nguyện thì có một bạn học đi đến bên cạnh, cầm một tờ bài thi khiêm tốn hỏi cô mấy vấn đề.
“Chủ nhiệm lớp nói bài này có hai cách giải, nhưng tớ tính lâu lắm rồi vẫn chưa tìm ra cách giải thứ hai.”
Là bài thi tổng hợp lần trước, Kiều Nguyễn được điểm tuyệt đối.
Cô nhìn thoáng qua, sau đó lấy từ hộp bút ra một chiếc bút chì, viết xuống tờ nháp toàn bộ quá trình giải.
“Đầu tiên gọi số dư là a……”
Quá trình cô tính toán rất cẩn thận, thậm chí còn cố ý đánh dấu lại những chỗ dễ bị nhầm.
“Thật ra không cần suy nghĩ quá phức tạp, hầu như thầy giáo đã giảng qua những loại bài này rồi.”
Giọng cô nói chuyện nhẹ nhàng mềm mại.
Lý Nguyệt Minh lần này cũng là lấy dũng khí rất lớn mới dám nói chuyện với cô.
Kiều Nguyễn mới vừa chuyển tới lớp 1 không bao lâu, kiểu học sinh chuyển đến giữa kỳ thế này so với thi vào từ đầu còn khó khăn hơn.
Nghe nói lúc trước cô là Trạng Nguyên ở tỉnh mình. Nhưng mà thời học sinh, không phải thành tích càng tốt càng được hoan nghênh.
Cô quá quái gở, hướng nội lại an tĩnh, cho dù là giờ học hay giờ nghỉ, cô cũng chỉ học tập.
Không thiếu những nữ sinh trong lớp ở sau lưng bàn tàn về cô, mắng cô là con mọt sách, là đồ quê mùa từ trong núi tới.
Người không hợp đàn thì càng dễ bị kỳ thị xa lánh.
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Nguyệt Minh nói chuyện với cô, lại ngoài ý muốn phát hiện cô thật không tồi, không giống với những gì mấy nữ sinh kia nói.
Nhưng có thể nhìn ra được, cô rất tự ti.
Lý Nguyệt Minh không hiểu vì sao cô lại tự ti như thế, rõ ràng là một cô gái rất ưu tú.
Trên bảng đen có treo một cái đồng hồ, nhà trường làm như vậy để đốc thúc học sinh hiểu được quý trọng thời gian, nhưng nhà trường cũng không ngờ được nó còn có tác dụng để học sinh tính xem còn bao nhiêu phút nữa thì tan học.
Kim phút chậm rãi nhích từng chút, người trong phòng học cũng nhiều dần lên.
Độ ấm trong lớp cũng tăng dần.
Có người tranh thủ lúc giáo viên còn chưa tới thì vui cười đùa giỡn ở cuối lớp.
Một cục giấy ném vào bàn Kiều Nguyễn, vừa vặn che mất một nửa đề bài cô đang làm.
“F*ck, Giang Diễn, sao cậu lại ném đến bàn con mặt sách kia.”
Thanh âm ồn ào phía sau lớp lấn át hết các giọng nói khác trong lớp học.
“Ha ha ha ha ha Giang Diễn, tự mình tạo nghiệt thì tự mình đi lấy đi.”
“Đệch, thật mẹ nó xui xẻo!” Giang Diễn khó chịu mắng một câu thô tục, dưới toàn bộ ánh mắt của lớp học ồn ào đi đến bàn thứ ba.
Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Nguyễn bị bọn họ đối xử thế này, lúc bắt đầu cũng sẽ thấy khổ sở, cảm thấy rõ ràng chính mình không làm gì lại bị bọn họ chán ghét thành như vậy.
Nhưng dần dà, cô cũng quen.
Giang Diễn đi tới, vóc dáng của cậu rất cao, Kiều Nguyễn cảm giác cả người mình bị bao phủ dưới bóng dáng của cậu.
Trên gương mặt đẹp trai kiêu ngạo của cậu đầy vẻ chán ghét, từ trên cao nhìn xuống: “Ném lại đây.”
Kiều Nguyễn không nhúc nhích.
Bởi vì không có kiên nhẫn, giọng nói dần dần nhiễm sự bực bội: “Mẹ nó, tôi bảo cậu ném lại đây, cậu có nghe thấy không?”
Đầu ngón tay Kiều Nguyễn co rúm lại một chút, cô bị dọa rồi.
Nhưng phản ứng này cực kỳ bé nhỏ, không ai nhìn ra được.
Cô chỉ có thể nghe thấy đột nhiên vang lên tiếng cười, rất nhiều người đang cười, đang chế nhạo cô.
Bọn họ hẳn là cảm thấy việc cô bị bắt nạt là một chuyện thú vị.
Cuối cùng Kiều Nguyễn đưa cục giấy không biết để làm gì kia cho cậu.
Người sau không tiếp, bảo cô để lên bàn cho cậu tự lấy.
Có lẽ là sợ không cẩn thận đụng phải tay cô.
Tình huống ồn ào xấu hổ khiến người ta khổ sở này bị tiết thể dục buổi sáng ngắt ngang.
Theo tiếng âm nhạc vang lên, mọi người dưới sự động viên của lớp trưởng rề rà dây dưa dây cà xuống lầu.
Kiều Nguyễn một mét sáu tám, thuộc về khá cao trong nhóm nữ sinh lớp 1.
Vị trí đứng dựa theo chiều cao.
Thầy giáo thể dục xếp cô đứng thứ ba từ dưới lên, sau lại bị cô trộm đổi thành vị trí cuối cùng.
Đây là hành vi vi phạm quy định nhất mà người theo khuôn phép như cô từng làm.
Trường Nhất Trung của Phái Thành có hai lớp trọng điểm, lớp 1 và lớp 2.
Kiều Nguyễn có tư tâm của mình.
Đứng bên cạnh bọn họ là lớp 2.
Cô vừa theo âm nhạc tập thể dục buổi sáng, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, vị trí vốn thuộc về Thẩm Phụ lúc này lại trống không.
Tâm tình chờ mong của cô từ lúc kết thúc tiết thể dục buổi sáng hôm qua đến giờ nháy mắt xuống dốc không phanh.
Thể dục buổi sáng kết thúc, học sinh trên sân thể dục ai đi đường nấy. Có người về phòng học, có người đi siêu thị mua đồ ăn, có người đi WC.
Kiều Nguyễn chuẩn bị về phòng học, Lý Nguyệt Minh bước đến, động tác tự nhiên kéo cánh tay cô: “Tớ đi mua đồ uống, cậu có đi không?”
Kiều Nguyễn bởi vì hành động này của cô ấy mà ngẩn ra một lát.
Thấy cô sững sờ, Lý Nguyệt Minh duỗi tay trước mặt cô vẫy vẫy.
Kiều Nguyễn phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía cô ấy, cặp mắt to trong suốt mang theo chút nghi vấn. Lý Nguyệt Minh cười nói: “Hành động vừa rồi của tớ gọi là trảo hồn, cậu xem, lúc nãy cậu còn đang ngẩn người, tớ vừa vẫy một cái, không phải hồn đã về rồi sao.”
Kiều Nguyễn hơi mímmôi, lộ ra một nụ cười hiếm thấy.
Lý Nguyệt Minh nhìn chằm chằm cô một hồi, hâm mộ nói: “Người phương bắc các cậu ai cũng có đôi mắt đẹp như vậy sao?”
Kiều Nguyễn lần đầu tiên được khen, lỗ tai hơi hơi nóng lên: “Cậu cũng rất đẹp.”
Lý Nguyệt Minh đắc ý cười nói: “Phải không, tớ cũng thấy mình đẹp.”
Cô đưa Kiều Nguyễn đến siêu thị, động tác tự nhiên cầm hai chai đồ uống. Lúc Kiều Nguyễn lấy túi tiền ra thì bị Lý Nguyệt Minh cản lại: “Hôm nay tớ mời, cảm ơn cậu lúc nãy dạy tớ làm đề.”
Lý Nguyệt Minh tính cách rộng rãi tự tin, là kiểu người khác hoàn toàn với Kiều Nguyễn.
Trận mưa kéo dài một tháng cuối cùng cũng dừng lại, nhưng vẫn chưa có mặt trời.
Lý Nguyệt Minh đến gần, ngửi được mùi vị nhàn nhạt trên người Kiều Nguyễn. Là mùi đặc trưng của quần áo bị gió hong khô.
“Nhà cậu không có máy giặt sao?”
Kiều Nguyễn lắc đầu: “Không có, chú nói tiêu tiền vào chỗ này không đáng.”
“Vậy quần áo nhà cậu ai giặt?”
Đi xong một bậc thang cuối cùng, vào phòng học, Kiều Nguyễn nói: “Tớ giặt.”
Sau đó Lý Nguyệt Minh không nói chuyện nữa, cô không biết nên nói cái gì.
Ngày đó tan học, Kiều Nguyễn rút ra một tờ tiền giấy đỏ thẫm từ trong ví tiền, đến chợ bán đồ cũ mua một cái máy giặt second-hand.
Để tiết kiệm tiền, bữa sáng Kiều Nguyễn chỉ ăn một quả trứng luộc, nay lại bởi vì sợ bạn mới vì mùi trên quần áo mà xa lánh mình, mắt cũng không chớp một cái đã tiêu tiền bữa sáng của ba tháng.
Cuối cùng cũng không cần lo lắng trên quần áo sẽ có mùi gió hong khô nữa.
Truyện được đăng tải duy nhất tại:
—
Bởi vì đồng ý bổ túc cho Lý Nguyệt Minh nên sau khi cơm nước xong Kiều Nguyễn lập tức ra ngoài.
Hạ Y Nhiên đang dọn dẹp chén đũa.
Bà thấy Kiều Nguyễn lúc ăn cơm đã vội vã, giờ lại muốn ra cửa, vì thế hỏi cô: “Con đi đâu?”
Kiều Nguyễn thay giày, đứng lên, đeo cặp sách trên lưng: “Con đi dạy thêm cho bạn học.”
Kiều Nguyễn tới Phái Thành đã ba tháng, nghe được con gái có bạn, Hạ Y Nhiên thật sự rất vui.
Bà gọi con gái lại, giúp cô sửa lại cổ áo, động tác ôn nhu sờ đầu cô: “Chơi vui vẻ nhé.”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Vâng!”
Từ hẻm Nước Chảy ngồi xe số 5, đến đường Cát An chuyển sang xe số 454, ngồi ba trạm là đến nơi.
Đây là Lý Nguyệt Minh nói cho Kiều Nguyễn.
Cô nhìn tảng đá lớn có khắc bốn chữ ‘Biệt thự Thâm Thủy’.
Có chút co quắp nắm chặt quai cặp sách.
Nơi này với hẻm Nước Chảy dường như là hai thế giới khác nhau, khoảng cách giữa những ngôi nhà ở nơi này rất xa, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy một bầu trời rộng lớn.
Không cần lo lắng dưới chân có hố nước, lúc nào cũng có thể dẫm phải chuột chết.
Trong không khí cũng sẽ không có loại mùi vị khó ngửi.
Kiều Nguyễn nghĩ, những người sống ở đây, trong nhà hẳn là sẽ không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cha kế sẽ không bạo lực gia đình, cũng không cần lo lắng không nộp nổi học phí đâu nhỉ.
Cô không có di động, cho nên Lý Nguyệt Minh không có cách nào liên hệ với cô, lo cô lạc đường nên chỉ có thể sớm đứng ở cửa chờ.
Thấy cô tới, Lý Nguyệt Minh chạy ra: “Tớ còn tưởng rằng phải chờ cậu thật lâu cơ, không ngờ cậu đến sớm như vậy.”
Kiều Nguyễn cười cười: “Tớ ăn cơm xong là đi luôn.”
Lý Nguyệt Minh nắm tay cô đi vào: “Nhà tớ ở trong cùng, hơi xa một chút, phải đi khá lâu đấy.”
Nhà ở nơi này đều là biệt thự có sân và hoa viên riêng.
Kiều Nguyễn không dám nhìn nhiều, cô cảm thấy bản thân mình không hợp với nơi này.
Nhà Lý Nguyệt Minh quả thật hơi xa, đi một lúc mới đến.
Cô ấy đi qua ấn chuông cửa, nghịch ngợm dí sát mặt vào camera: “Tiểu Ngoan, mau mở cửa cho chị nào.”
Không bao lâu cửa được mở ra, từ bên trong một em bé còn mặc tã chập chững đi ra.
Kiều Nguyễn kinh ngạc: “Bé còn nhỏ như vậy đã biết mở cửa sao?”
Lý Nguyệt Minh bế em lên: “Tiểu Ngoan nhà tớ rất thông minh.”
Cô thấy Tiểu Ngoan nhìn chằm chằm vào Kiều Nguyễn, kéo cánh tay ngắn ngủi của cậu bé lắc lắc: “Tiểu Ngoan, gọi chị đi, chị Kiều Nguyễn.”
Bé vừa mới học nói, vẫn chưa quá nhanh nhẹn, dưới sự dạy dỗ như máy đọc của Lý Nguyệt Minh cuối cùng mở cái miệng nhỏ phấn nộn, khó khăn gọi: “Chị……chị.”
Kiều Nguyễn ngồi xổm xuống, cười cười chào hỏi với bé: “Chào cục cưng ~”
Lý Nguyệt Minh ôm Tiểu Ngoan đi vào, cô nói cho Kiều Nguyễn, ba mẹ cô hôm nay không ở nhà, ở công ty, trong nhà không có ai.
Cô thả Tiểu Ngoan xuống để bé tự chơi, sau đó lấy ra một đôi dép lê của nữ từ tủ giày đưa cho Kiều Nguyễn: “Cô Kiều, mời thay dép ạ.”
Sự câu nệ của Kiều Nguyễn hoàn toàn bị lời vui đùa này của cô làm biến mất.
Bởi vì Lý Nguyệt Minh nói còn phải trông Tiểu Ngoan, cho nên trực tiếp học bài ở phòng khách.
Kiều Nguyễn nhìn tập đề rồi chọn vài bài tương đối điển hình giảng cho cô ấy.
Các đề khác, hoặc ít hoặc nhiều cũng là từ những bài này mở rộng ra.
Cô giảng đến bước mấu chốt nhất thì bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa. Lý Nguyệt Minh quay đầu nhìn thoáng qua: “Thẩm Phụ? Sao cậu lại ở nhà tớ?”
Ngữ khí mang theo chút nghi hoặc này toàn bộ rơi vào tai Kiều Nguyễn, bao gồm cả cái tên Thẩm Phụ.
Bởi vì quá dùng sức nên ngòi bút bị bẻ gãy, may mà âm thanh nhỏ đến mức cả Kiều Nguyễn cũng không nghe thấy.
Giọng nói mát lạnh thấu triệt của thiếu niên, ngữ điệu ôn nhu còn lẫn ý cười nhàn nhạt: “Mượn phòng tắm nhà cậu tắm rửa một chút.”
Lý Nguyệt Minh dựa vào lưng ghế: “Nhà cậu không có ai à?”
“Không có, Dao Dao đi tìm bạn rồi.”
Nghe được hai chữ Dao Dao này, Lý Nguyệt Minh khinh thường xì một tiếng.
Giờ phút này Kiều Nguyễn động cũng không dám động, sợ hấp dẫn lực chú ý của bọn họ đem đề tài dẫn tới trên người mình.
Yên tĩnh một lát, Kiều Nguyễn nhận thấy tầm mắt của người kia nhìn về phía mình.
Quả nhiên, giây tiếp theo, giọng nói của thiếu niên lại lần nữa vang lên: “Là bạn mới của cậu sao, hình như tớ chưa gặp qua bao giờ.”
Lý Nguyệt Minh ôm lấy bả vai Kiều Nguyễn: “Cậu ấy là bạn cùng lớp với tớ, tên là Kiều Nguyễn.”
Thấy Kiều Nguyễn không nhúc nhích, lại gọi một tiếng, “Kiều Nguyễn, đây là bạn tớ, cũng học cùng trường chúng ta, ngay lớp bên cạnh ấy, chào hỏi một câu đi.”
Kiều Nguyễn nhìn thoáng qua quần jean giặt đến trắng bệch của mình, lại nhìn đồng phục mùa hè trên người.
Cô thong thả đứng lên, xoay người.
Thẩm Phụ đứng cách cô không đến hai mét, mặc áo thun trắng với quần đen đơn giản, mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước.
Cô nhìn đến bờ vai ướt nước của cậu, thậm chí còn hiện ra hình dáng xương bả vai.
Kiều Nguyễn vẫn không nhúc nhích, giống như đang ngẩn người.
Thẩm Phụ nhìn về phía Lý Nguyệt Minh, cười có chút bất đắc dĩ: “Bạn của cậu sao thế?”
Lý Nguyệt Minh nói: “Không sao, bệnh cũ thôi, thích ngây người.”
Cô dùng bả vai nhẹ nhàng đụng Kiều Nguyễn một chút: “Tỉnh tỉnh.”
Sau đó Kiều Nguyễn liền tỉnh.
Cô kiềm chế tay trái đang phát run của mình, nhút nhát sợ sệt chào hỏi với Thẩm Phụ: “Chào cậu, tớ là……Kiều Nguyễn.”